Ngoài cửa sổ muôn vàn đèn đuốc, ánh trăng tròn chiếu sáng cả màn đêm.
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng khách lại truyền đến tiếng răng môi quấn quýt.
Lâm Linh nịnh nọt ôm Giang Ngộ, cánh tay mảnh khảnh ôm eo anh, đưa đầu lưỡi mềm mại tới miệng anh, bị Giang Ngộ không chút khách khí ngậm lấy. Không bao lâu sau, trong phòng khách truyền ra giọng nữ phàn nàn: “Ưm… Em không thở được…”
Giang Ngộ khẽ hôn lên khóe môi cô một chút, nhìn đôi mắt mông lung ánh nước của cô, môi đỏ hơi sưng, lông mi đen dài tạo thành một bóng râm. Cô bị giày vò hung ác, yếu đuối muốn dựa vào ngực anh, Giang Ngộ lại vươn tay nắm cằm nhỏ yếu của cô, cúi đầu xuống, lại ngậm môi cô trằn trọc.
Lâm Linh cảm giác được phần quà mình tặng cũng tới lúc rồi, giãy giụa ra khỏi lòng ra, cảm giác miệng sắp bị anh hôn sưng lên, còn hơi đau nói, bắt đầu phát cáu không nói đạo lý: “Anh, anh làm gì thì làm, thương hương tiếc ngọc một chút được không vậy!”
Giang Ngộ để cô tùy ý tránh khỏi vòng ôm của mình, lười biếng dựa ra sau ghế sô pha, ung dung nhìn cô: “Đối với em thì không biết.”
Tên này ngày càng hùng hồn ngang ngược hơn cả Lâm Linh, Lâm Linh nhớ ra mình còn có chuyện cần anh, co được dãn được, nén giận định nuốt cơn tức này.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh, chừa cho anh chút thể diện cũng được.
Nghĩ một hồi, Lâm Linh nhỏ bé nhích hai bước trên ghế sô pha, nhào vào lòng anh, nhìn anh bằng vẻ mặt chờ mong.
Giang Ngộ ôm eo cô, cúi đầu nhìn vẻ mặt sáng tỏ đầy mong đợi của cô, như thể một chú cún con đang lắc đuôi.
“Làm gì?” Giang Ngộ giả vờ không nhìn ra cô muốn làm gì, cố tình hỏi một câu.
Trong lòng vợ mình nghĩ gì, Giang Ngộ không cần đoán thì cũng biết.
Làm màu lâu như vậy, lúc này Lâm Linh mới nói ra mục đích của mình: “À thì… Em cũng không có ý gì đâu, anh xem năm nay anh cũng ba mươi rồi, nên sinh cho Ngôn Sơ một đứa em trai em gái gì đó để bầu bạn đúng không? Sang năm Ngôn Sơ đã ba tuổi rồi, vừa nghĩ tới con bé phải trải qua những huấn luyện tàn khốc khắc nghiệt kia một mình là tấm lòng của người làm mẹ như em lại bắt đầu khó chịu… Hu hu hu…” Nói một hồi, Lâm Linh còn ra vẻ che tim mình như thể rất khó chịu.
Giang Ngộ cầm tay cô xuống rồi kéo tay cô đặt sang một bên, tốt bụng nhắc nhở cô: “Em che sai bên rồi.”
Lâm Linh lúng túng đổi tay lại, thích sĩ diện nên cố gắng ngụy biện: “Em không có, bởi vì em có thiên phú dị bẩm, sinh ra trái tim nằm bên phải.”
Giang Ngộ tỉnh táo vạch trần cô: “Trên báo cáo kiểm tra sức khỏe của em không viết như thế.”
Lâm Linh: “…”
Cô biết mà, anh muốn chống đối cô!
Nhưng con người Lâm Linh hiểu nhất là giả vờ giả vịt, giả câm vờ điếc, xem lời người khác như gió thoảng bên tai. Cô điều chỉnh vài giây, cô rất tự nhiên làm như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Còn không phải ư, một phút sau là cô lại tiếp tục kiên cường: “Coi như anh tặng quà cho em đi, được không?” Giọng nói còn có phần khẩn cầu.
Câu này cũng quá hèn mọn.
Đương nhiên là Lâm Linh cố tình, cô đã hèn mọn nâng anh lên vậy rồi, anh còn dám không biết ngại mà không đồng ý ư?
Khoảng thời gian trước Ngô Phỉ nhắc nhở cô chuyện cô muốn mang thai hai đứa, cô vẫn để trong lòng, cảm thấy Ngô Phỉ nói rất có lý. Nhân lúc bé cưng béo còn nhỏ, sinh cho con bé một đứa em trai em gái gì đó bầu bạn cũng tốt.
Nhưng cô biết Giang Ngộ tuyệt đối sẽ không đồng ý với cô, nếu nói sinh Ngôn Sơ ra là do anh bị Lâm Linh quấn quýt mãi nên không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ thỏa hiệp, vậy thì sau khi sinh Ngôn Sơ, mấy hành vi “lỗi sai của con là tại chồng” của Lâm Linh thì hoàn toàn tiêm một mũi thuốc trợ tim cho Giang Ngộ. Lần này dù cô có nói gì thì anh cũng không thỏa hiệp nữa, hơn nữa đã sinh một Ngôn Sơ rồi, trong mắt Giang Ngộ cũng không cần phải sinh thêm nữa.
Vậy nên Lâm Linh không thể không vắt hết óc vì để sinh đứa thứ hai, tốn công tốn sức mưu toan đủ kiểu, còn có người vợ nào khổ hơn cô nữa không? Sinh con mà còn phải cầu xin đấy!
Giận!
Giang Ngộ nhíu mày, chỉ ra một lỗi nhỏ: “Vậy nên sinh nhật của anh, anh còn phải tặng quà cho em đúng không?”
Lâm Linh: “…” Tắc trách!
Cô mím môi lặng lẽ suy nghĩ, nắm góc áo anh lắc qua lắc lại, tiếp tục thuyết phục anh: “Gì cơ chứ, con cũng là quà tặng anh mà!”
“Không phải.” Giang Ngộ không thèm nghĩ ngợi đã nói, nhẹ nhàng nhéo mặt cô, xúc cảm tinh tế mịn màng dưới tay khiến anh khẽ cười một tiếng: “Chỉ có em mới là món quà mà ông trời ban tặng cho anh, cũng là món quà duy nhất anh cần.”
!!!
“Vậy, vậy à?” Lâm Linh ngẩn người, mở to hai mắt nhìn anh rồi chớp chớp, thật sự không dám tin thẳng nam sắt thép này lại biết nói lời âu yếm với mình, trong hôn lễ anh còn chẳng nói lời âu yếm với cô nữa cơ!
Vì không muốn mang thai đứa thứ hai mà anh biện hộ để dỗ dành cô thế à?
Giang Ngộ gật đầu: “Đúng.”
Khóe môi Lâm Linh không khỏi cong lên, vui vẻ nhào vào lòng anh. “Vừa mang thai ngốc ba năm” như Lâm Linh vui mừng ôm chồng nũng nịu, bị ba của con cô dỗ dành đến mức choáng đầu, hoàn toàn quên mục đích tốn công tốn sức hôm nay.
Giang Ngộ cũng không ngờ cô dễ dỗ như thế, nhưng anh cũng không định nhắc nhở cô, quay sang ôm sang cô lên trở về phòng ngủ, định khiến cô quên sạch.
…
Sau khi muốn hai đứa không thành công, Lâm Linh lấy lại tinh thần, tức giận bơ Giang Ngộ vài ngày.
Cô ầm ĩ muốn trả thù anh, Giang Ngộ cũng không nói gì, tỏ vẻ cô muốn làm gì cũng được càng khiến Lâm Linh nổi giận lôi đình. Cùng may hai đứa không thuận lợi nhưng sự nghiệp Lâm Linh cực kỳ thuận lợi.
Năm ngoái Lâm Linh quay một bộ phim tên Bình lặng, ý nghĩa của bộ phim là chống lại cuộc sống bất công, là một bộ phim đề tài tiểu chúng, cả quá trình không có bất kỳ tình tiết ầm ầm dậy sống khiến người ta rơi lệ không ngừng, chỉ có một cô gái bình thản kiên trì cả đời.
Vừa bình thường vừa vĩ đại.
Lúc trước khi thấy kịch bản này, người đại diện cho rằng bộ này là đề tài tiểu chúng, tình tiết còn sinh hoạt hóa, rất khó gây nên tiếng vang nhưng Lâm Linh kiên trì muốn nhận, cô xem hết kịch bản thì nghĩ cố gắng sẽ đáng được cổ vũ và khen ngợi.
Có lẽ một số người không làm được anh hùng thế giới nhưng nếu cô đủ cố gắng, nguyện ý nghiêm túc, làm một cuộc sống đến nơi đến chốn thì sẽ được ca tụng.
Thật ra Lâm Linh cũng nghĩ tới hai năm cô đóng vai phụ, nhưng cô càng may mắn hơn nhiều, trở nên nổi bật trong những diễn viên nhỏ trong giới giải trí, cho dù cô đóng vai phụ, nhờ có Giang Ngộ nên cô chưa từng nếm trả bất kỳ cuộc sống khó khăn nào. Cô không có áp lực kinh tế, thậm chí cô có đường lui, có chỗ dựa.
Nhưng điều này cũng không đại biểu được gì, cô nỗ lực cố gắng chứ không phải là cố gắng.
Vậy nên Lâm Linh dứt khoát nhận bộ phim này.
Cô đã muốn thì sẽ không thay đổi.
Bộ phim quay rất nhanh, mấy đoạn sinh hoạt hóa quá nhiều nhưng cũng chỉ cần hai tháng là đóng máy. Mỗi bộ phim Lâm Linh đóng đều được dùng 100% cố gắng và nghiêm túc của cô, bộ phim này cũng không ngoại lệ.
Sau khi phim chiếu lên, không ngờ còn đạt được gần một tỷ lượt bán vs, từ lúc đầu fan hâm mộ đều giơ cờ ủng hộ nữ thần tới rạp chiếu phim xem bộ phim mới nhất của Lâm Linh, không ngờ vừa tới rạp phim đã cảm khái, bộ phim này vừa bình thản vừa bất phàm, xem khiến hốc mắt cay cay những lại vô cùng hạnh phúc. Nó được người xem gọi là “Tế thủy trường lưu động lòng người nhất”, cuối cùng bộ phim thu hoạch được 1 tỷ lượt bán vé, trở thành hắc mãn phòng vé hơn nửa năm.
Những đợt khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của Lâm Linh cũng ùa tới.
Mặc dù Lâm Linh đã là tiểu Hoa lưu lượng đang hot trong giới giải trí nhưng sự nổi tiếng của cô chủ yếu bắt nguồn từ mặt và chồng cô, fan kỹ thuật diễn và fan tác phẩm lại là số ít.
Thông qua bộ phim này, ngày càng có nhiều người bắt đầu tán thành vị tiểu hoa hào môn đang hot này không chỉ xinh đẹp mà còn có kỹ thuật diễn xuất tỉ mỉ tinh xảo.
Mấy năm nay Lâm Linh cũng lục tục quay mấy bộ truyền hình và điện ảnh, nhưng trừ năm đầu tiên Lâm Linh dựa vào danh trà xanh trong bộ Nhìn thấy cầu vòng để ra mắt, nhận được giải nữ phụ tốt nhất Kim Tước năm đó thì mỗi năm sau Lâm Linh đều có một bộ diễn nữ chính được đề cử giải nữ chính tốt nhất, tiếc là Lâm Linh đề cử hai lần cũng trượt hai lần.
Năm nào người cạnh tranh giải nữ chính tốt nhất với Lâm Linh cũng là những diễn viên gạo cội có kinh nghiệm phong phú, dù có thua bởi diễn viên gạo cội cũng không mất mặt, nhưng trượt hai lần vẫn khiến Lâm Linh hơi lạc lõng. Trên lễ giải thì mỉm cười ôn hòa bình tĩnh, cực kỳ thản nhiên, vừa về nhà đã nhào vào lòng Giang Ngộ khóc một hồi lâu.
Đến năm thứ ba, Lâm Linh lại nhờ vào bộ phim Bình lặng được đề cử giải nữ chính tốt nhất Kim Tước.
Kim Tước thân là giải thưởng lớn nhất và uy tín nhất trong nước, Lâm Linh được đề cử ba năm liên tục, cho dù cuối cùng không nhận được giải thưởng thì thực lực của Lâm Linh cũng không hề bị nghi ngờ, có đôi khi chỉ thiếu một chút may mắn thôi.
Cùng ngày tham dự lễ trao giải Kim Tước, Lâm Linh mặc bộ váy mùa xuân trong series Xuân Hạ Thu Đông lấy bốn mùa làm màu chủ đề của nhà C vừa đưa ra, bộ váy này còn lấy linh cảm từ tranh thủy mặc Trung Quốc.
Series váy lễ phục này được nhà thiết kế đỉnh cao của nhà C thiết kế mất hai năm, một khi lễ phục được công bố thì chỉ toàn những lời tán dương, bởi vì series lễ phục này thật sự quá đẹp, dung hợp với tranh thủy mặc Trung Quốc trông như một quý nữ chậm rãi tới từ Giang Nam, cao quý, xinh đẹp lạnh lùng. Mà series lễ phục này bên chính thức chỉ cung cấp cho nữ minh tinh cao cấp nhất, với hạng sao hiện tại của Lâm Linh thì cô không mượn được.
Nhưng cô là phu nhân của tổng giám đốc Giang thị thì có thể mua được.
Váy mùa xuân trong series lễ phục này của nhà C chủ yếu là về tươi mát, chói lòa, vậy nên ngoài váy còn có một tầng sợi mềm nhỏ, ôm eo, lúc Lâm Linh mặc thử cái váy này trong phòng giữ đồ, vòng eo tinh tế thước tha, độ cong loáng thoáng, từng cử chỉ, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều là dung mạo vô song, tự nhiên động lòng người.
Lâm Linh rất hài lòng, ừm, cực kỳ đẹp, rất thú vị.
Lúc Giang Ngộ đi vào phòng thử áo, nhìn thấy vợ mình đang cực kỳ tự tin, cực kỳ đắc ý.
Thấy Giang Ngộ đi vào, Lâm Linh tạm thời quên đi “ân oán tình cừu” của mình và Giang Ngộ, cười hì hì ôm eo anh: “Hôm nay em có xinh không?”
“Xinh.” Giang Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi cô.
“Ừm, em cũng cảm thấy em xinh.”
Giang Ngộ là khách quý được mời đến trao giải thưởng Kim Tước lần này nhưng anh ngồi hàng đầu, vị trí còn cao hơn người được đề cử giải Nữ chính tốt nhất như Lâm Linh, Lâm Linh hơi ganh tị, nếu như cô đi với thân phận phu nhân tổng giám đốc thì chắc chắn cũng ngồi hàng đầu.
Bộ phim Bình lặng này là công ty giải trí dưới trướng Giang thị đầu tư, theo đạo lý thì mời bên sản xuất tham dự là một chuyện bình thường, nhưng bên tổ chức không mời lớp quản lý của công ty giải trí dưới trướng Giang thị mà lại lướt qua lớp quản lý, trực tiếp mời tổng giám đốc Giang thị, ý nghĩa trong đó cũng không khó suy đoán.
Có lá bài “Bá tổng tiểu kiểu thê” Lâm Linh, quả nhiên Giang Ngộ nhận lời mời của bên tổ chức, dẫn đến không ít sự chú ý và đề tài bàn luận cho giải thưởng Kim Tước lần này.
Giang Ngộ và Lâm Linh xuất hiện cùng lúc trên thảm đỏ lễ trao giải nhưng không phải đi cùng Lâm Linh. Lễ trao giải dùng hình thức live stream, bên tổ chức bỏ một số tiền lớn mời MC có thực lực và nhân khí lớn nhất trong giới tiến hành chủ trì.
Lúc Lâm Linh mặc bộ váy lễ phục mùa xuân xuất hiện trên thảm đó, ánh đèn flash hai bên lóe lên liên tục, người xem trước màn hình cũng sôi trào.
“Má ơi má ơi, đẹp quá đi mất, đây là tiên tử từ đâu xuất hiện hả!”
“Linh Linh tuyệt đẹp, hy vọng hôm nay nhất định sẽ nhận được giải thưởng, tất cả chúng ta cầu nguyện cho chị ấy nhận được ảnh hậu đi. Nếu còn trượt nữa thì tôi sẽ đau lòng thay chị ấy, giải thưởng Kim Tước làm người đi!”
“Lầu trên là fan trà xanh à, phiền cô lý trí một tí, đừng kéo anti về cho chị ấy. Đề cử là chắc rồi, cầm được giải thưởng hay không phải xem thực lực, nếu lần này nhận được thì chúng ta vui giúp chị ấy, nếu không thì phải cố gắng hơn!”
“Ừ ừ, tôi biết rồi mà!”
Còn có quần chúng ăn dưa tò mò hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện trên người cô ấy đang mặc đồ định chế cao cấp bốn mùa của nhà C ư? Không phải bên nhãn hiệu nói chỉ cấp cho nữ siêu sao tuyến đầu à, cô ấy chỉ có đề cử mà được mặc luôn ư? Vậy thì rẻ quá rồi đó?”
Bên dưới trả lời liên tục: “Thôi cho xin đi người anh em này, cậu đi tra Baidu rồi vào nói tiếp được không? Ở đây chỉ có mình cậu là không có não thôi.”
“Một tên ngu, đừng để ý chi.”
“Phu nhân tổng giám đốc của chúng tôi phải dùng lễ phục mượn à? Cậu mở gánh xiếc gì thế?”
…
Sau khi đi thảm đỏ thì cũng tới thời khắc trao giải mà mọi người mong đợi.
Lúc khách quý trao giải đọc tên Lâm Linh nhận giải thưởng nữ chính tốt nhất Kim Tước, ống kính truyền thông đều chuyển về phía Lâm Linh, khóe môi Lâm Linh lập tức cong lên rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô đứng dậy, lúc đi qua bên cạnh Giang Ngộ còn lén nháy mắt với anh một cái.
Lâm Linh nhận cúp từ cô gái lễ tân, bắt đầu nêu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, đầu tiên là cô cực kỳ nghiêm trang cảm ơn bên tổ chức và đoàn đội studio.
Cuối cùng cô nói: “Cùng nhau đi tới bây giờ, tôi từng lạc lõng, từng nhụt chí, từng đau lòng nhưng duy chỉ có chưa từng bỏ cuộc. Lúc bước lên con đường diễn viên này, tôi vẫn luôn cố gắng, cảm ơn người nhà và bạn bè luôn ủng hộ tôi, cảm ơn sự nhiệt huyết tràn ngập mãi mãi của fan hâm mộ, cuối cùng…”
Lâm Linh dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Giang Ngộ ngồi hàng đầu, giọng nói ẩn chứa sự vui vẻ không thể che giấu được, cười tít mắt nhìn anh: “Cuối cùng, cảm ơn chồng tôi. Tôi đã từng nói chờ tôi lấy được ảnh hậu tôi sẽ nuôi anh ấy, bây giờ tôi làm được rồi.”
Toàn bộ ống kính truyền thông đều chuyển sang Giang Ngộ, chỉ thấy người đàn ông được ảnh hậu bày tỏ ăn mặc âu phục được cắt may vừa người, ưu nhã tự tin ngồi đó, gương mặt luôn lãnh đạm có ý cười mờ nhạt, thậm chí ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh duỗi hai tay thon dài, vỗ tay.
Như thể vô cùng tán dương câu nói này của vợ mình.
Sau đó hiện trường lễ trao giải nổi lên tiếng vỗ tay như sấm, sau đó truyền thông phỏng vấn vị đại lão này, hỏi anh có ý kiến gì về cảm nghĩ vừa rồi của Lâm Linh không.
Giang Ngộ cười một tiếng, chỉ nói bốn chữ: “Vô cùng vinh hạnh.”
Hoàn truyện