Lâm Linh và Giang Ngộ chiến tranh lạnh.
Sau hôm vứt bỏ thư tình, Giang Ngộ không tới lớp, ngày tiếp theo cũng không tới, ngày tiếp theo nữa…
Lâm Linh cảm thấy một tuần Giang Ngộ không tới là thời gian khổ sở nhất trong ba năm cấp ba của cô, ngày nào cô cũng ngóng trông anh sẽ tới trường nhưng ngày nào anh cũng không tới.
Điều đáng giận hơn là lớp học thiếu một người, cô Lý còn không thèm nhắc tới, bình thường có người bạn nào không tới lớp là cô Lý sẽ nhắc một tiếng, chẳng hạn như bạn nào đó xin nghỉ, bạn nào đó bị cảm các thứ. Nhưng Giang Ngộ vắng mặt sắp gần một tuần, cô Lý lại chẳng nhắc câu nào.
Ngày thứ sáu Giang Ngộ không tới trường học, Lâm Linh vẫn cúi đầu trước Chu Mạt.
Mấy ngày trước Giang Ngộ cũng không tới trường nhưng chuyện anh ta trốn học đã bình thường như cơm bữa, cô chẳng thấy mới lạ gì. Hai ngày sau, cuối cùng Chu Mạt cũng tới trường nhưng Lâm Linh ngại thể diện, không định đi tìm Chu Mạt. Trái lại ngày đó Giang Ngộ hung dữ như vậy cũng là lỗi của anh, tại sao cô phải cúi đầu trước? Dưới những thứ tình cảm phức tạp đan xen, cuối cùng Lâm Linh vẫn cúi đầu trước Chu Mạt.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Lâm Linh lắp bắp đi tới trước bàn học của Chu Mạt, đứng đó một hồi lâu.
“Chu Mạt…”
Chu Mạt bắt chéo chân, hơi nghiêng đầu, khinh thường nhìn Lâm Linh: “Ồ, đây không phải là hoa khôi lớp chúng ta à, tìm tôi có chuyện gì đây?”
Trong lòng Chu Mạt rất đắc ý, anh ta rảnh rỗi đếm thử, cả buổi tối hôm nay thánh diễn sâu này nhìn anh ta không dưới mười lần, trong lòng cô nghĩ gì anh ta đều biết rõ. Nếu là trước kia thì thánh diễn sâu này ghét anh ta còn không kịp, sao có thể nhìn sang đây, có lẽ là muốn hỏi tin tức của bạn thân anh ta chứ gì.
Chu Mạt vốn tưởng Lâm Linh này cũng chỉ diễn sâu tí thôi, nhân phẩm vẫn tốt, ai ngờ chó không sủa lại cắn người đau như thế, cô cũng đủ bản lĩnh khiến bạn thân anh ta bị thương như thế.
Anh ta không nói đấy, cho cô tức chết thôi.
Lâm Linh thấy bộ dạng bỉ ổi kia của Chu Mạt thì cụp mắt, không tự chủ nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, ôn tồn hỏi anh ta: “Cậu có thể nói cho tôi biết Giang Ngộ đi đâu không?”
Chu Mạt khinh thường: “Cậu muốn biết?”
“Ừm.” Lâm Linh gật đầu rất thành khẩn, nhìn anh ta đầy chờ mong.
“Vậy tôi…” Chu Mạt cố tình kéo dài giọng: “Không nói cho cậu biết, cậu tới đánh tôi đi ha ha ha…”
Dáng vẻ gật gù đắc ý của Chu Mạt khiến Lâm Linh nổi trận lôi đình. Cô nắm chặt tay, không thể nhịn được nữa, cầm sách trên bàn đập vào Chu Mạt.
Gần đây tâm trạng cô khá tệ, tên chó Chu Mạt này còn dám khiêu khích cô như vậy, cô phải đánh chết anh ta.
Chu Mạt đã bị cô đánh tới ngu người, giơ tay lên cản sách, phòng ngừa trang sách sắc bén làm gương mặt đẹp trai của anh ta bị thương.
Mạnh Toàn vừa đi vệ sinh về, định thu dọn cặp về nhà, vừa vào lớp đã thấy tình cảnh như vậy. Mạnh Toàn hơi kinh ngạc, bình thường Lâm Linh rất ngoan, rất lễ phép, không phải loại người tính tình nóng nảy, Mạnh Toàn ngồi cùng bàn với cô hai năm cũng chưa từng thấy cô đánh ai bao giờ. Bây giờ là gì đây?
Sách Chu Mạt rách một miếng, anh ta cũng không yêu quý sách lắm, chẳng qua chỉ cảm thấy thánh diễn sâu này hơi khó hiểu, cô có bệnh không mà đột nhiên nổi điên thế?
Vất vả lắm mới bị cô đánh sách xong, Chu Mạt thả tay xuống, chuẩn bị lý luận với thánh diễn sâu này.
Không ngờ Mạnh Toàn đột nhiên đi tới đạp một đạp: “Này Lâm Linh, chúng ta về chung đi.”
Sau đó rất cẩn thận nhìn Chu Mạt, sợ Chu Mạt đánh lại mình.
Chu Mạt cũng rất cạn lời, anh ta mới là người bị hại mà, hơn nữa anh ta nào dám đánh trả lại, nếu anh ta dám đánh trả lại thì tên Giang Ngộ kia sẽ chém anh ta mất.
Chu Mạt uất ức muốn nói gì đó nhưng bất cẩn nhìn thánh diễn sâu kia, hình như hốc mắt ửng đỏ, thôi bỏ đi, coi như hôm nay anh ta xui xẻo.
Anh ta thả tay xuống, Chu Mạt đeo cặp trống rỗng rời đi.
Sau khi trở về, Chu Mạt lập tức trắng trợn khuếch đại sự hung ác của thánh diễn sâu kia với Giang Ngộ, sau khi nói xong câu cuối cùng, Chu Mạt nhìn Giang Ngộ thờ ơ mà sờ đầu: “Hay là cậu tới trường đi, mình cảm thấy có lẽ thánh diễn sâu kia biết lỗi rồi, cậu cho cậu ta một cơ hội giải thích đi.”
Giang Ngộ trầm mặc nghe xong mấy lời của Chu Mạt, cũng không nói câu nào.
Chu Mạt cũng ngậm miệng, anh ta đã nếm thử mùi vị thất tình, đúng là rất khó chịu, thôi để anh một mình một chút thì hơn.
Sau khi Chu Mạt đi, Giang Ngộ trầm mặc không nói, đôi mắt thâm sâu rũ xuống không nhìn rõ được cảm xúc trong đó.
Gió từ cửa sổ thổi vào, màn cửa tinh xảo nặng nề cũng khẽ lung lay, thổi giấy gói sô cô la hoàn hảo trên bàn hơi xê dịch. Giang Ngộ liếc nhìn qua, chợt cầm lấy hộp sô cô la kia, mặt không thay đổi vứt vào thùng rác.
Ngày hôm sau Chu Mạt dậy thật sớm, lúc đi ngang qua nhà Giang Ngộ đúng lúc gặp được một thanh niên mặc âu phục, mang giày da cầm một hộp đóng gói quen mắt đứng ở cổng nhà họ Giang. Ha, đây không phải là sô cô la mà Giang Ngộ thường đặt ư? Chu Mạt vô cùng tò mò định lấy tới xem thử, vừa chạm vào một góc bao bì thì bị Giang Ngộ lấy đi.
Chu Mạt: “…”
Anh ta chạm tí thì chết à cái tên này…
“Sao hả người anh em, định tha cho thánh diễn sâu kia à?” Chu Mạt khoác tay lên cổ anh, xấu xa trêu chọc.
Giang Ngộ dùng sức hất tay anh ta ra, nhếch môi: “Liên quan gì tới cậu.”
Chu Mạt: “…” Chỉ bằng cái thứ đồ chơi không bằng heo chó đó mà thái độ cái gì chứ!
Vào tuần cuối cùng Giang Ngộ cũng về trường học, nhưng ngày nào anh cũng tới trường khi chuông vừa reo, cũng không tiếp tục tới sớm nữa, hết giờ học thì về nhà, cũng không ở lâu trong lớp, Lâm Linh không tìm được cơ hội nói chuyện với anh.
Ngày nào Lâm Linh cũng sẽ nhìn về phía anh vài lần nhưng anh không cúi đầu đọc sách thì là nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn lại Lâm Linh một lần nào.
Lâm Linh cảm thấy hơi lạc lõng, không biết phải làm thế nào mới phải.
Cô cũng giận mà, cô không biết tại sao đột nhiên Giang Ngộ lại tức giận. Có đôi khi cô thậm chí còn lạc lõng nghĩ có phải Giang Ngộ cũng cảm thấy cô phiền, không muốn làm bạn với cô không.
Lâm Linh ngày càng im lặng hơn, ngày nào cũng vùi đầu làm bài tập, giống như bất giác cô và Giang Ngộ chiến tranh lạnh. Có đôi khi không cẩn thận gặp mặt, Giang Ngộ cũng thờ ơ như không nhìn thấy cô, giống như lúc vừa bắt đầu. Không, lúc vừa bắt đầu là vì tính cách Giang Ngộ vốn là như thế, không có kiên nhẫn, bây giờ là lạnh lùng, lạnh lùng tới mức không muốn nhìn cô thêm.
Hai người chiến tranh lạnh gần một tháng, cuối cùng vào một buổi tối tự học nào đó, sau khi mọi người đi về, Lâm Linh vùi đầu làm xong một đề cuối cùng mới theo thói quen nhìn thoáng ra phía sau, phát hiện Giang Ngộ vẫn còn ở đó.
Lâm Linh do dự một hồi, vẫn quyết định đến hỏi rõ.
Cô nghĩ có lẽ hai người có hiểu lầm gì đó.
Lâm Linh chậm rãi đi tới, dừng trước bàn Giang Ngộ, cắn môi một hồi mới hỏi: “Giang Ngộ, tại sao cậu lại không vui?”
Nghe thấy giọng cô, tay đang cầm bút của Giang Ngộ dừng một chút, một lát sau mới dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn cô, giọng bình tĩnh: “Tại sao tôi không thể không vui?”
“Vậy cậu…” Lâm Linh vừa nói ra hai chữ, giọng như hơi nghẹn ngào, cô vội im lặng, chờ cảm xúc qua đi mới nói: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết tại sao cậu không vui không?”
Lớp học trống rỗng, trừ hai người ra thì mấy người khác đã về hết, giọng Lâm Linh vừa thốt ra, Giang Ngộ lại nhíu mày không nói câu nào, không biết là đang suy nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, giọng nói trầm trầm của Giang Ngộ mới thoáng cất lên: “Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu thật sự chỉ muốn làm bạn của tôi cả đời ư?”
Lâm Linh do dự, nghiêm túc khẽ gật đầu.
Giang Ngộ không nói gì, chỉ đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Lâm Linh lại đứng sau lưng hỏi anh: “Vậy chúng ta làm hòa rồi ư?”
Lâm Linh không thấy sắc mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng anh rất lãnh đạm: “Cậu cảm thấy hòa rồi thì hòa rồi.”
Hai người như đã làm hòa, ngày nào Giang Ngộ cũng sẽ mang sô cô la cho cô ăn, giảng đề cho cô, cũng sẽ dỗi cô, dường như hai người lại trở về như trước kia.
Lại như là không có.
Lâm Linh luôn cảm thấy giữa hai người có một tầng ngăn cách gì đó nhưng cô vẫn không biết được, hoặc là nói cô không muốn biết. Cô nghĩ cho dù cứ thế này cũng được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lên lớp mười hai, mọi người đều tranh thủ từng giây để học tập. Thành tích của Giang Ngộ rất tốt, là mãi mãi top 1, Lâm Linh cũng càng khắc khổ hơn.
Cuối cùng thì sau khi thi đại học xong, Lâm Linh nhẹ nhõm ra khỏi phòng thi, cô dám chắc bản thân mình thi không tệ, thi vào chung trường với Giang Ngộ tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.
Lâm Linh rất vui vẻ, nhưng hôm điền nguyện vọng cô lại nghe nói Giang Ngộ muốn ra nước ngoài, anh không học đại học trong lớp nên dù cô thi tốt bao nhiêu, hai người cũng không thể vào chung một trường đại học.
Ngày đó Lâm Linh điền nguyện vọng xong, trở về nhà ngồi dưới lầu rất lâu, lâu tới mức bà nội phải ra ngoài tìm cô.
Ở bên khác, Giang Ngộ cũng rất sốt ruột, bởi vì đã nhiều ngày trôi qua rồi mà Lâm Linh chưa từng đi tìm anh, chẳng quan tâm gì tới chuyện anh ra nước ngoài cả.
Cách ngày xuất phát còn một tuần, cuối cùng Giang Ngộ vẫn không nhịn được gọi Lâm Linh tới, anh cúi đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô: “Nếu cậu nghĩ rõ rồi thì tới tìm tôi.”
Lúc đó Lâm Linh gật đầu rất nhẹ.
Sau đó Giang Ngộ cũng nhận được cái gọi là thư tình của cô, suốt cả bức thư không có một thích hay yêu, chỉ có anh tốt với cô và có thể ở lại không.
Lúc đầu Giang Ngộ cảm thấy như vậy cũng được nhưng sau này cô lại dạy cho anh một từ khiến anh không vui.
Cùng ngày anh xuất phát, sảnh sân bay có rất nhiều người, bạn cùng lớp đều tới, trừ cô.
Tiếng thúc giục đăng ký vang lên nhiều lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Chu Mạt ở bên cạnh giơ chân, hùng hổ nói: “Không thích thì không thích thôi, thậm chí đưa tiễn còn không tới, hay cho cái tên lòng lang dạ sói này, uổng công cấp ba cậu tốt với cô ta. Cái miệng nhỏ bla bla bla kia trừ biết lừa người thì còn biết làm gì…”
“Im miệng.”
Giọng điệu của Giang Ngộ lại vô cùng tỉnh táo: “Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút.”
Sau đó không chút lưu luyến đi lên máy bay.
Sau khi khai giảng đại học, Giang Ngộ nhìn thấy ảnh chụp chung của Lâm Linh với một người khác trong nhóm lớp, trong ảnh là gương mặt tươi cười của cô, không nhìn thấy bất kỳ sự ưu sầu nào giữa hai đầu lông mày, so với bản thân bực bội cả ngày thì cô đúng là một người không tim không phổi.
Giang Ngộ thật sự tức tới mức nản lòng thoái chí.
Giang Ngộ đang tức hổn hển đối mặt với Cao Hiểu Thấm theo đuổi không bỏ, lãnh đạm nói: “Được, nhưng tôi không có cảm giác nào với cô cả, tôi cũng sẽ không làm chuyện bạn trai nên làm, nếu cô muốn thì sau khi chia tay tôi sẽ cho cô một số tiền.”
Không ngoài dự tính, Cao Hiểu Thấm đồng ý.
Giang Ngộ thật sự cực kỳ tức giận, một phần cảm thấy Lâm Linh cũng chỉ như thế, một mặt lại một nhịn được nghĩ xem cô có gọi điện thoại cho anh hay không. Nhưng từ đầu tới cuối cô không hề gọi một cuộc nào.
Một tháng sau Giang Ngộ vẫn không nhịn được bay tới thành phố C, cũng nhìn thấy gương mặt tươi cười xán lạn của cô.
Lúc đó anh đã cảm thấy không còn ý nghĩa, cô không nhìn thấy, những gì anh làm hoàn toàn vô nghĩa.
Cô không biết ghen, chỉ biết cười tới mức xán lạn.
Anh thật sự chóng mặt, không ngờ bản thân lại làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Sau khi trở về, Giang Ngộ cho Cao Hiểu Thấm một khoản tiền rồi chia tay, đến tận đó cũng không còn nghe ngóng bất cứ tin tức gì của Lâm Linh nữa.
Từ đó hai người bọn họ chia xa bốn năm, sau này cuối cùng Lâm Linh cũng hiểu, thật ra năm đó mấy người kia vì tạo hiểu lầm chỉ là chuyện nhỏ, nguyên nhân chân chính khiến hai người bỏ lỡ nhau là do sự yếu đuối của cô.
Lúc anh đi chín mươi chín bước, còn cô lại vì tự ti và nhát gan mà không dám bước ra bước đầu tiên, hai người như vậy chắc chắn sẽ phải xa nhau.
May là sau này cô nguyện ý vì anh bỏ đi lớp bảo vệ của mình, còn anh cũng nguyện ý bước đến bước cuối cùng này.
Thành toàn lẫn nhau.