Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 51: An Ủi






“Em đến quán bar của Châu Mạt uống rượu với Ngô Phỉ.” Lâm Linh đi tới ôm lấy eo anh, cô ngẩng đầu tò mò hỏi: "Sao tự nhiên hôm nay anh về sớm vậy?”“Ừ, hôm nay tôi không bận lắm.” Giang Ngộ quen tay nhéo nhéo mặt cô, “ Để tôi đưa em đi.”"Không cần đâu." Lâm Linh không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay ∶ "Ngô Phỉ thất tình rồi, em đi uống chung để an ủi cậu ấy thôi, không phải hẹn hò gì đâu.

Anh mà đi cùng chắc cậu ấy chém em mất!” Nói xong cô vạch một đường ở cổ, làm động tác xử trảm, vẻ mặt nhất quyết không nghe theo anh.Giang Ngộ∶ "Tôi nghĩ rằng cô bạn của em không yếu đuối đến thế.

Nếu thất tình thỉ chỉ không coi người ấy là bạn trai được, lựa chọn tốt nhất cho cô ấy bây giờ không phải là ở nhà không ra khỏi cửa, cũng không phải đến quán bar mua ma túy.”Lâm linh lướt điện thoại với vẻ mặt ông cụ non thì nhìn thấy biểu cảm của anh: “Em không hiểu anh đang nói gì, cái tên đàn ông chả có tí cứng rắn nào như anh không có tư cách phát biểu ý kiến.

Thế nhé, em đi đây, bái bai.” Cô nói xong cũng chả thèm quay lại mà đóng cửa luôn.Giang ngộ∶ ".

.

.

.

.

."Thấy cô vẫn quyết không để anh đưa đi, Giang Ngộ đành phải nói: “Về sớm một chút nhé, đừng ra ngoài muộn quá.”"Hứ."Trong phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn một mình Giang Ngộ vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh tự hỏi, đàn ông cứng rắn liệu có mấy người biết ý tứ? Mỗi lần cô không nói lại được anh thì lại lôi bốn chữ “đàn ông cứng rắn” ra đập vào mặt anh.Lâm linh tới ga- ra, lấy chiếc chìa khóa của xe Maserati từ trong ví ra, chuẩn bị lái chiếc xe đắt tiền đã đóng bụi đưa bạn thân đi chơi.Đương nhiên là Lâm Linh nhìn thấy ánh mắt Giang Ngộ lúc ấy có gì đó nghi hoặc, bí quá cô mới nói như vậy, bí quyết cãi nhau với bạn trai là: Mọi thứ đều có thể thẳng được!…..Đi mất hơn nửa giờ, Lâm Linh dừng xe lại trước cửa quán bar, cô lại nhìn thấy những người quen thuộc.


Anh bạn bảo vệ này sống ở đây đúng không? Không thì sao mỗi lần cô đến đều gặp anh bạn đó được.

Ông chủ xấu bụng này không xếp ai thay ca vào cuối tuần sao.“Cậu…” Lâm Linh đưa thẻ hội viên của mình ra.

Cô vừa buộc tóc, không ngờ rằng cậu bảo vệ kia hôm nay rất vừa mắt, cậu xoay người đối diện với Lâm Linh, lễ phép nói: " Mời vào, quý cô hội viên cấp cao.”Lâm linh:.

.

.

.

.

.Anh bạn này làm sao biết được cô lên hội viên cấp cao, không tồi không tồi, có vẻ triển vọng đây.Đến đây ba lần rồi mới được hưởng thụ đãi ngộ phù hợp với cấp hội viên của mình.

Cô đáp lại một cách cao ngạo: “ A, phục vụ tốt đấy, tôi cho cậu ít tiền bo.” Sau đó lấy chút tiền ra đưa cho cậu.Anh bạn bảo vệ: “….”Nếu mình làm sai quy định, ông chủ sẽ phạt mình, không được để khách vip này lấy chút tiền ra làm nhục mình.Tôi không cần mấy đồng tiền này!Thấy anh bạn bảo vệ không phản ứng gì, Lâm Linh còn tưởng rằng cậu ngại, cô đem số tiền đó nhét thẳng vào tay cậu, làm vẻ quan tâm nói: “Không cần phải ngại, cậu xứng đáng được nhận mà, cầm đi.”Anh bạn bảo vệ nặn ra một nụ cười giả tạo: " Thôi chị nên vào trong đi”“ Ừm, được rồi.”Lâm Linh học Giang Ngộ cái vẻ cao quý lãnh đạm, khách vip như cô thì phải thế chứ!Đây là lần thứ ba cô đến quán bar của Châu Mạt, Lâm Linh đi vào thì chợt nhận ra cách trang trí của quán thay đổi rất nhiều, có những thứ không nên xuất hiện ở đây, ví dụ như búp bê với gấu bông, bóng bay… Nếu như quầy bar kia không có rượu thì khéo Lâm Linh nghĩ đây là cái nhà trẻ mất, không phải nơi cho người lớn đến thư giãn buổi tối.

Châu Mạt rảnh quá không có gì làm nên bày trò chắc, hay quán bar này không cần kiếm tiền nữa?Cô không thích nổi cách trang hoàng của quán bar, Lâm Linh đi thẳng vào sảnh thì thấy Châu Mạt đang ngồi trên ghế sô pha, đối diện là Ngô Phỉ.

Cô ấy ngồi một cách cứng đờ, có vẻ như đã tỉnh rượu.Ngô Phỉ vừa tỉnh rượu thì thấy Lâm Linh, cô vẫy vẫy Lâm Linh.Lâm Linh ngồi xuống cạnh Ngô Phỉ, nhẹ nhàng đẩy tay cô: "Sao lại thế này, đầu óc được bỏ hết nợ tình đã đỡ hơn chưa? Tớ lại phải đón cậu về nữa rồi đấy.Ngô Phỉ quay đầu qua phía Lâm Linh, cô không nói gì chỉ lườm Lâm Linh một cách khinh bỉ, trước sau vẫn dùng một từ thể hiện rõ cảm xúc: “Cút!”Lâm Linh yên tâm, lại nhìn về phía ghế đối diện, Châu Mạt trông có vẻ rầu rĩ, Lâm Linh ý kiến: " Tôi hỏi cậu tại sao quán bar lại thành ra như này, lâu rồi mới qua mà giờ biến thành cái gì thế? Tôi nói cho mà biết, bộ dạng của quán bar bây giờ chẳng xứng với chúng tôi.”“Tôi là khách cấp cao, phải hoàn tiền chứ!Châu Mạt rất khó chịu với hai chữ hoàn tiền, vừa nghe thấy hoàn tiền thì đáp ngay: " Tôi khinh, chính khách cấp cao cô kiếm được bạn trai miễn phí ở đây, sao mà hoàn tiền được?”Lâm linh ∶.

.

.

.

.

.

Cậu nói tôi mới nhớ .Châu Mạt to tiếng với Lâm Linh một trận to đùng, tự dưng Châu Mạt lại nghĩ tới cái gì đó, giọng chợt trầm xuống, nói một cách mơ hồ: " …..

Thôi bỏ đi, hôm nay tôi với cậu làm hòa.

Giờ nói về chuyện khác, chuyện hồi trung học, tôi thực sự xin lỗi cậu và Giang Ngộ…Giọng Châu Mạt càng đến cuối càng bé, nói xong hai chữ cuối thì Lâm Linh chợt nghe rõ hai từ trung học, vì cô thông minh nên đoán được ngay vừa rồi Châu Mạt nói gì.


Nhưng cô cũng không phải người rộng lượng, đã bao nhiêu năm rồi mới nghe được lời xin lỗi của Châu Mạt.Lâm Linh giả bộ như không nghe thấy :“ Cái gì cơ? Cái gì trung học? Trung học cái gì?”Tốt nhất là Ngô Phỉ không nên nói chuyện với người như Châu Mạt, cậu vất vả lắm mới nói ra được, giọng mềm nhũn như thể lâu bị bỏ đói lâu ngày.Ngô Phỉ lười biếng tựa người vào chiếc ghế sofa, hùng hậu rống lên một tiếng với Châu Mạt: " Nói to cái mồm lên, chưa ăn cơm à!”Châu Mạt bị rống cho giật mình một phát, cậu ta ngồi ngay ngắn ngay lập tức, dùng âm lượng gấp vài lần so với lúc nãy nói một cách lưu loát: “ Tôi nói sai, là tôi sai, tôi sẽ đền tội với Lâm Linh, mong cậu tha thứ!”Lâm Linh đang nhìn bên cạnh thì liếc Ngô Phỉ một cái, thấy cô tỏa ra khí thế như là thần linh.

Quay qua lại thấy dáng vẻ rất nghe lời của Châu Mạt, có vẻ cậu ta đã bị Ngô Phỉ dọa đến mức mồm miệng thành thật hẳn ra, chả còn bỉ ổi, thái độ cũng thành khẩn.

Lúc này chẳng thể hiểu bọn họ đang trong mối quan hệ gì.Lâm Linh tạm hạ sự lo lắng của mình xuống, cô tò mò hỏi: “ Cậu chuẩn bị cái gì để bù lại? Trước đó tôi đã nói rồi, tôi không cần quán bar này, trừ phi cậu đem cái hội sở kia cho tôi thì tôi sẽ miễn cưỡng xem xét xem có nên tha tội cho cậu hay không.”Cổ họng của Châu Mạt nghẹn lại: “ Cậu mơ đẹp đấy… Tôi sẽ cố gắng tìm người đã giả danh cậu viết thư tình.”Lâm Linh ‘a’ lên một tiếng: " Vậy thì?”Ngô Phỉ cũng hùa theo: " Vậy thì?”Cậu xem thử xem có lôi cái gì ra ứng phó được không, sự việc đều đã xảy ra rồi, giờ còn chưa rõ được chân tướng.

Tuy rằng Lâm Linh hay tự rước họa vào người nhưng chuyện gửi thư này không phải cô làm, tốt nhất là Châu Mạt nên giải thích chuyện này với Giang Ngộ.“ Thế thì nếu cậu tìm ra được, tôi làm bạn gái cậu luôn!”Nói đến chuyện này Châu Mạt lại kích động hết cả lên: " Cậu lôi tôi ra đánh một trận xong giờ còn đạp lên danh dự của tôi, đúng là chó, không vừa ý là lại nhe răng ra, cậu coi tôi là đứa nhóc ba tuổi à?”Lâm linh ∶".

.

.

.

.

."Ngô Phỉ đứng lên khỏi ghế sofa, lôi Lâm Linh đi: "Đi thôi Lâm Linh, cậu còn muốn moi tiền từ tay cậu ta à? Chúng ta đi chơi một chút đi…”Lâm Linh đứng lên với Ngô Phỉ, Ngô Phỉ uống rượu nên đứng không vững lắm, cũng may là chỉ mất một chút cô đứng vững được, Lâm Linh cầm vào tay cô, đỡ cô đứng lên.Châu Mạt đứng đằng sau hơi lo lắng: " Đàn bà con gái như hai cậu khuya rồi còn tính đi đâu, chờ trời sáng xong về nhà ngủ đi.”Ngô Phỉ quay đầu lại trừng mắt một cái, không thích cậu ta lắm chuyện: " Cậu lo mà quản cái thân cậu đi, chúng tôi là bạn thân, tôi hiểu rõ cậu ấy.”Lâm linh gật đầu ∶"Đúng vậy."Châu Mạt ∶".

.

.

.

.

."….Trong lòng họ đều biết Lâm Linh hỏi Ngô Phỉ bây giờ cô muốn làm gì, họ ngồi ở trong xe nhưng vẫn bị lạnh do gió đêm, đầu ó chai người tỉnh táo hơn nhiều, Ngô Phỉ tự hỏi trong chốc lát, cô chậm rãi nói: “Tớ đói, tớ muốn ăn thịt.”Lâm Linh hùng hồn đáp: " Được, tớ chắc chắn sẽ cho cậu ăn, cả bàn tiệc hải sản to đùng hay gì cũng được, cho cậu chọn.”Ngô Phỉ rưng rưng nước mắt: " Cha mẹ người thân không bằng chị em mình thân nhau! Tớ cảm động quá!!”Mười lăm phút sau, Lâm Linh và Ngô Phỉ ngồi ở một nhà hàng để đốt tiền, bốn mắt nhìn nhau ước chừng được khoảng nửa tiếng rồi.Ngô Phỉ cảm động rớt nước mắt: " Cậu đang sắp xếp bàn tiệc à?”Lâm Linh cũng hơi ngượng, cười hì hì: " Này là do nhiều nhà hàng đóng cửa rồi, tớ ngồi trong xe ngửi thấy mùi đồ nướng, không nhịn được nên mới xuống.

Hơn nữa, nhà hàng nướng cũng có thịt, cậu xem này, gà nướng xí, nướng dương, thịt bò nướng thận đều là thịt đúng không?”Ngô Phỉ bị cô thuyết phục, gật gật đầu rồi nhận một chai rượu từ người phục vụ.

Lâm Linh đang định ngăn thì bị cô trừng mắt cản lại…Lâm Linh ngượng ngùng ngồi xuống, cô bắt đầu giảng đạo về chuyện yêu đương: " Cậu với Trần Mạt Bắc như thế nào rồi?”Ngô Phỉ kề chai rượu vào miệng, pực một cái, chai rượu mở luôn, cô cầm hai cái ly đảo đảo một lát rồi đưa cho Lâm Linh một cái.Lâm Linh vội vàng xua tay từ chối: " Không, không, tớ không uống được rượu.”Ngô phỉ ∶".

.

.


.

.

."Cô uống rượu vào mà đòi tỉnh táo khỏe khoắn á?Ly rượu kia được đem trở về.

Người uống người phun một tràng: " Hôm nay tớ đi tìm Trần Mạt Bắc thì thấy cậu ta đang đi cùng một cô gái trẻ, có vẻ cực kỳ thân mật, cười nói ha hả.

Bình thường hay lạnh nhạt với cậu chắc là do có mối quan hệ với người khác đấy, mẹ nó lãng phí thời gian của bà.”” Thảo nào bà thổ lộ với cậu ta hai ngày trời rồi mà vẫn từ chối, hóa ra là thế.Từ bé đến giờ tớ chưa bao giờ nhục như thế này!”Ngô Phỉ bắt Lâm Linh nói thời gian và địa điểm.

Cô phân tích: " Nên cậu ta từ chối cậu, cậu từng phát hiện là cậu ta cư xử thân mật với một người?”Ngô Phỉ hung hăng hạ ly rượu xuống, nói lớn: " Đúng! Tớ vốn đang học cậu không được bỏ cuộc, rồi cẩn thận một tí, không ngờ được là bị cô gái này vả bốp phát vào mặt, tớ chẳng chốt hạ được!”“Cậu với tớ đi đấm Trần Mạt Bắc!”Giọng Ngô Phỉ càng lúc càng to, làm cho những người khách khác liên tục quay đầu qua nhìn.Có lẽ Ngô Phỉ rống mệt rồi, cô nằm ườn ra bàn mặc kệ mặt bàn có dầu mỡ, mặt vùi vào tay, giọng ngậm nghịu: " Hóa ra đây là tình yêu, yêu đơn phương chẳng phải yêu, người ta nói không yêu là không yêu, chẳng bắt người ta yêu mình được.”“Có nhiều lúc tớ thực sự ngưỡng mộ cậu, cậu bắt yêu cậu, Giang Ngộ nguyện bị cậu bắt phải yêu cậu, đây đúng là niềm vui trong tình yêu mà nhiều người phải ghen tị.

Giống như những gì tớ viết trong truyện, một thế giới hoàn mỹ.”“Mẹ nó lấy người có đôi có cặp ra so với đứa một thân một mình như bà, bà lại càng muốn khóc…”“Này…” Lâm Linh đang suy nghĩ xem nên an ủi Ngô Phỉ như thế nào thì người phục vụ mang đồ ăn lên, Lâm Linh cầm lấy một xiên thịt nướng, quyết định chọn liệu pháp ‘đồ ăn’: “Được rồi, đời còn dài giai còn nhiều, nhà văn tràn đầy sức sống à, ăn thử một xiên đi, biết đâu mai cậu lại thoát kiếp độc thân.Ngô phỉ: ".

.

.

.

.

."Phun mấy tràng rồi, tâm trạng của Ngô Phỉ cũng tốt hơn.

Cô ngồi dậy, nhận thận nướng từ tay Lâm Linh, cắn một miếng, mắt như phát sáng: " Uầy, thận nướng này ngon thế, phục vụ, đem cho tôi hai mươi xiên!”Cuối cùng Ngô Phỉ và Lâm Linh ăn tận ba mươi xiên thịt nướng, một phần nướng dương chừa lại một xíu.

Có thể nói là Lâm Linh liều mạng để an ủi Ngô Phỉ- cô ăn uống tưng bừng với Ngô Phỉ, dẹp vụ giảm cân qua một bên, phục vụ vừa mang đồ ăn lên là hai người họ lao vào ăn luôn.Ngô Phỉ vừa uống rượu vừa ăn thận nướng, ăn uống no nê xong sẽ lăn ra ngủ luôn.

Lâm Linh chạy nhanh đi tìm người phục vụ để tính tiền, lấy hóa đơn xong thì đi qua chỗ Ngô Phỉ rồi kéo cô đứng lên, sức lực dùng cho việc ăn hết rồi, cô nghiến răng nghiến lợi mãi mới kéo được cô gái này đi.“Cậu đừng có mà ngủ, thiếu nữ liễu yếu đào tơ như tớ chả bê được cậu đâu, đứng lên đi, lên trên xe nằm tiếp.”Ngô Phỉ mơ mơ màng màng, Lâm Linh cố gắng kéo cô đứng lên, đột nhiên Ngô Phỉ nhỏ giọng nói: " Cậu có cảm thấy là có người đang chụp tụi mình không?”Ngô Phỉ lờ đi, đáp: " Thôi đi, cậu là thiên kim tiểu thư, là nhà văn quèn, có ai ăn no rửng mỡ thèm chụp tụi mình à?Lâm linh dừng một chút, "À, cậu nói cũng đúng, chắc do tớ lo xa thôi."