Cũng khó trách tại sao Sở Lam lại thích ăn mì xào do Tiểu Liễu làm.
Tiểu Liễu sức lực vốn không nhiều, kéo mì không đủ độ mảnh, nên thay vì dùng dao thái, y tự tay mình tước lấy, mỗi lần đều căn chiều rộng thích hợp để xắt từng sợi một. Bất quá làm theo cách này rất tốn công, dù kéo mì sợi lớn không mất nhiều sức, nhưng làm một hồi thì quả thực có phần mệt mỏi.
Sở Lam cũng không hiểu vì sao lại thích ăn những bữa cơm do Tiểu Liễu chuẩn bị đến vậy. Đặc biệt càng thích hơn mỗi khi thấy y làm xong, sau đó tự tay bê tới trước mặt mình, dẫn theo hương vị riêng biệt mà chỉ y làm ra mới có. Hắn khoanh tay đứng ở cửatrù phòng, đưa mắt nhìn ngắm thân ảnh bé nhỏ nọ đang tất bật với công việc.
Nhào mì, san mì, bào mì, hạ nồi, vớt mì.
Thêm dầu, đổ mỡ, rang qua, xào rau, lật xuống, rồi sao lại.
Tiểu hài tử còn chưa có kịp thay y phục, hiện vẫn đang mặc bộ quần áo ngắn cũn từ lúc trồng trọt tại khoảnh ruộng về, cũng chẳng biết y kiếm được ở đâu ra thứ ấy. Bất quá y phục Tiểu Liễu mang có phần hơi chật, khi khom lưng liền mơ hồ lộ ra một đường ở thắt lưng.
Sở Lam nuốt nước miếng, thầm nghĩ lần tới nhất định phải để y mặc đồ ngắn hơn mới được.
“Ăn thêm canh a?” Tiểu Liễu quay đầu lại hỏi.
“Ân.” Sở Lam lơ đãng trả lời.
Tiểu Liễu hơi phùng má, rõ ràng ban nãy còn la hét kêu đói, vậy mà giờ mì đã hảo hảo làm xong thì lại chẳng thấy hắn có vẻ muốn ăn gì. Thế nhưng y vẫn nhanh nhẹn đổ bát nước vào nồi, đun nóng, sau đó thả thêm chút rau, nghĩ một chút lại đập thêm hai quả trứng gà vào, cuối cùng úp vung cẩn thận.
Xong xuôi, y quay đầu lại nói: “Ngay tức khắc….” là có thể ăn.
Ai ngờ Sở Lam từ lúc nào đã lặng lẽ di chuyển đến gần, lúc này bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Tiểu Liễu, đầu tựa trên vai y, hạ thân ngẩng đầu cọ cọ vào thắt lưng y.
“Ta đói a.”
Tiểu Liễu sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, từ trước đến nay y chưa bao giờ làm cái loại chuyện xấu này giữa ban ngày cả.
Sở Lam cầm na căn ngạnh cứng kia hướng phía trước dụi dụi.
Tiểu hài nhi bất giác run rẩy.
Mà hai tay hắn không an phận lại tiến vào trong vạt áo y dò xét, giữ lấy thắt lưng y.
“Còn đang ban ngày a, đại trù sư phụ đang ở ngay sát vách…”
Sở Lam mặc kệ, tiếp tục lần mò cởi dây lưng Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu toàn thân phát nhiệt, hai khỏa thù du trong lớp áo bị đôi tay gian tà kéo nhẹ, đằng sau lưng là đỉnh căn vật của Sở Lam không ngừng cọ xát khiến hai chân y như nhũn ra, đầu mất hết tự chủ cúi xuống, suýt chút nữa đã gục hẳn xuống ngực. Tiểu Liễu dùng chính tay mình ngăn cản tay người nọ, thế nhưng tuyệt không thể ngăn lại được. Hắn không biết lúc nào thì không nên làm chuyện đó hay sao?
Rõ ràng tối qua vừa mới làm cơ mà, canh còn sắp chín nữa.
Hô hấp người phía sau càng ngày càng nhanh, hai khỏa thù du đằng trước cũng bị hắn miết tới miết lui, Tiểu Liễu chỉ còn biết nỉ non: “Canh…”
“Sẽ dùng sau.”
“Mì…”
“Sẽ ăn sau.”
“Lửa…”
“Dập của ta trước đã!” (=)))))) nhanh lên sắp cháy nhà r` =))))))) *hớt hải*)
Sở Lam cởi tuột quần Tiểu Liễu, còn Tiểu Liễu thì ra sức khép chặt chân mình lại, thanh âm nho nhỏ bất lực khẽ cất lên: “Cửa…”
“Phanh” một tiếng, Sở Lam vung tay áo, cánh cửa lập tức bị sập vào.
Tiểu Liễu không còn gì để nói, vừa thẹn vừa mơ hồ có chút chờ mong. Cả đêm qua vốn đã làm vô cùng kịch liệt, nay khe nhỏphía sau kia trở nên nộn nộn hồng hồng, hơi khép vào mở ra, tựa như chính tâm tình của chủ nhân nó vậy, cứ co rút liên tục không ngừng.
Sở Lam một tay đỡ eo nhỏ Tiểu Liễu, một tay mang theo dược bôi trơntừ tốn thâm nhập, chặt muốn chết lại trơn nhẵn vô cùng, thể nào chút nữa khoái cảm dâng lên thì tám chín phần là hắn sẽ quên hết trời đất, khiến y chết đi sống lại.
Tiểu Liễu thắt lưng bị nhấc lên, đầu mũi chân chạm đất, hai tay chống vào thành bếp, chịu đựng cơn hung hăng xâm phạm từ phía sau, gáy cổ bị Sở Lam liếm lộng, thỉnh thoảng hai điểm hồng còn bị đùa nghịch xoa nắn, thân thể vốn đã mẫn cảm nay càng thêm mềm nhũn.
Canh cuối cùng cũng sôi, chiếc vung vì hơi nước bốc lên mà lách cách lay động, như hoà âm với âm thanh đang được tạo ra bởi nơi gắn kết giữa hai con người kia. Giữa những tiếng nước kêu và thanh âm đưa đẩy là tiếng rên rỉ của Tiểu Liễu cùng tiếng thở dốc của Sở Lam…
Củi lửa trên bếp cũng không bì kịp nhiệt hỏa mãnh liệt của hai người.
“A…”
Tiểu Liễu không nhịn được, kêu dài một tiếng. Sở Lam từ phía sau xốc quần áo y lên, lộ ra từng ấn vết cắn hồng hồng, đẹp đến mê người, hắn liền lưu thêm vài vết nữa.
“A…a…a….”
Hậu huyệt liên tục co rút, Tiểu Liễu hưng phấn đến nỗi tất cả ngón chân đều co quắp lại, cảm giác thời gian tựa hồ như đang ngừng trôi, những ngón tay bám trên hông y xiết càng thêm chặt.
Nhưng đúng thời khắc quan trọng thì Sở Lam đột nhiên dừng lại, đem na căn rút ra.
Nhất thời hụt hẫng, Tiểu Liễu mở đôi mắt vốn đang khép chặt, quay đầu nhìn Sở Lam, thân thể y lập tức bị hắn xoay lại, hạ thân tiếp tục bị cự vật ngạnh nóng tiến nhập. Y giống như con bạch tuộc chỉ biết ôm quấn lấy người Sở Lam, trọng lượng cơ thể khiến cho khí quan kia đi vào đến nơi sâu nhất.
Sở Lam cũng bất chấp, nâng eo nhỏ Tiểu Liễu lên, liều mạng đâm vào, rút ra, rồi lại đâm vào.
Cuối cùng, hai người với nửa thân trần trụi cùng lúc phóng ra…
Lửa trên bếp đã tắt, canh đun cũng đã cạn nửa nồi.
Tiểu Liễu vùi đầu vào vai Sở Lam, thế nào cũng không chịu nhìn hắn, mặc cho hắn đưa ngón tay vào hậu huyệt y rửa sạch, sau đó tự mình sửa sang lại y phục của cả hai người.
Tiểu Liễu và Sở Lam đều chưa lên tiếng, bất quá giữa trù phòng đầy vị đạo hoan hảo lại có cả hương thơm của thức ăn như thế này, Tiểu Liễu không khỏi thầm nghĩ, nếu cứ mãi mãi sống trong khoảnh khắc hiện tại thì thật tốt biết bao.
…Thế nhưng cũng trong chính khoảnh khắc đẹp đẽ ấy, Sở Lam đột nhiên cất lời:
“Sở Liễu, mùng mười tháng tới ta sẽ thành hôn.”
Trù phòng đột ngột trở nên trống trải.
Sở Lam cũng không biết vì sao mình lại đem chuyện đó ra nói lúc này.
Từ lúc về Duyện Châu, tuy thời gian hắn ở nhà chính không nhiều, nhưng hắn hiểu mẫu thân đã biết hết được mọi chuyện. Bất quá nếu nàng không nhắc gì tới Tiểu Liễu, thì hắn cũng thờ ơ chẳng muốn nói gì.
Mà Tề Gia Nghĩa cùng Sở Vân đối mấy việc lớn nhỏ ở Tân Châu đều đã sắp xếp ổn thỏa, danh tiếng đại hiệp của Tề Gia Nghĩa truyền đi ngày một xa, ngay cả tiểu nha đầu Sở Vân dù mới lần đầu bước chân vào chốn võ lâm, nhưng ít nhiều cũng bộc lộ rõ tài năng bẩm sinh của mình.
Bạch đạo quần hiệp vốn rất kiêng dè võ công của đám yêu nhân Hạo Thiên giáo, bất quá càng kiêng dè bao nhiêu thì ý chí muốn tiêu diệt ma giáo lại càng mạnh mẽ bấy nhiêu. Huống chi gần hai mươi năm qua, các môn phái bạch đạo vẫn không ngừng tu luyện tích góp sức lực, chờ đợi một ngày trừ ác lập công. Hiện ngày đại triển ý đồ lớn đó đang ngày một tới gần, vì vậy việc kết thân của Sở gia uy danh bất chuyển cùng Ly Ngọc Đường lại càng thêm cần thiết, không thể chậm trễ một giây.
Ngày hôm trước, Sở Yên Ngọc có nhắc qua việc này với nhi tử nàng.
Sở Lam nhớ lại thần tình của mẫu thân, nhàn nhạt thản nhiên, nhưng cũng không cho phép người khác cự tuyệt.
Kỳ thực việc hôn sự này đã được hắn cùng mẫu thân định ra từ nhiều năm trước. Sở Lam luôn kiêng dè Ly Ngọc Đường, hơn nữa cũng không bài xích việc lấy một cô nương Khanh gia, tất cả chỉ vì mục đích muốn kéo quan hệ hai bên gần lại hơn mà thôi.
Ngay cả bây giờ, hắn cũng không hề nghĩ tới chuyện khước từ việc kết thân ấy.
Sở Yên Ngọc nhìn nhi tử mình, trên mặt lạnh lùng khẽ hiện lên tiếu ý: “Nghe nói Khanh Tam tiểu thư rất coi trọng ngươi, chỉ là cô nương này vẫn còn ngượng ngùng, thất đương gia bên đó đã gửi thư sang thúc giục hôn sự. Ta định mùng mười này sẽ tổ chức.”
Sở Lam đối Khanh Tam cô nương không có chút ấn tượng gì, chỉ miễn họ Khanh là được, đơn giản vì hôn sự này không chỉ có lợi với Sở gia mà còn có lợi với Khanh gia nữa.
Sở Lam vốn không muốn nói cho Tiểu Liễu biết, căn bản hắn nghĩ việc đó và Tiểu Liễu tuyệt không có quan hệ. Thế nhưng do hắn tâm tình phiền muộn, khi cùng tiểu hài nhi làm xong, cả thể xác lẫn tinh thần đều như được nới lỏng ra, bất giác mà buột miệng thốt lên khúc mắc quẩn quanh bao ngày trong tâm trí.
Tiểu Liễu im lặng, đầu vẫn rúc trên vai Sở Lam, chỉ có con mắt là đang mông lung hướng về nơi nào đó tại góc phòng.
Dư âm hoan hảo vẫn còn vướng đọng trên thân thể y.
Mới nãy y còn định nói cứ mãi như thế này thì thật tốt…
Ánh mắt chua xót mệt nhoài khẽ buông xuống, cũng chẳng mảy may dâng lên chút lệ ý nào.
Là do y đã sớm có chuẩn bị chăng? Dù sao y cũng chỉ mang thân phận một biệt nhân được dưỡng tại biệt uyển. Y đã luôn nghĩ rằng ngày lành chẳng dài quá một đêm (đồng nghĩa với câu “ngày vui ngắn chẳng tày gang”).
Sở Lam bỗng nhiên có chút sợ hãi loại tĩnh lặng này, liền khẽ vỗ vỗ lưng tiểu hài nhi: “Việc đó cùng chúng ta không quan hệ.”
Tiểu Liễu vẫn vùi vào vai hắn, hơi gật đầu. Sở Lam nâng đầu y dậy, tuy thấy không có gì khác biệt nhưng chẳng hiểu sao trong ngực lại trào dâng tự vị không thể diễn tả được bằng lời, liền nói: “Thật sự cùng chúng ta không quan hệ.” Nói cho y nghe, cũng chính là tự nói cho hắn nghe.
Tiểu Liễu lại ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy, Sở Lam cũng an tâm đi phần nào, thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn thôi!”
Tiểu Liễu nhảy xuống đất, đem nửa nồi canh còn lại đổ ra bát, sau đó hâm nóng phần còn lại ở trong nồi. Hai người hiện tốn không ít sức lực, liền cùng nhau ăn hết không còn một mảnh.
“Ngươi học tính sổ?” Sở Lam đột nhiên hỏi.
Tiểu Liễu nhìn hắn, gật đầu đáp lại.
“Đừng làm cho ta mất thể diện, nhớ hảo hảo học.”
Tiểu Liễu tiếp tục gật đầu.
Sở Lam nhìn y dáng dấp nhu thuận, đột nhiên một trận phiền muộn, tay ngụ tại má y nhéo một cái, rồi lại không biết nên nói tiếp cái gì.
Từ nay đến mùng mười đầu tháng chỉ còn có mười hai ngày.
Tiểu Liễu lặng lẽ nhẩm tính ở trong lòng, mười hai ngày, một trăm bốn mươi mốt canh giờ, năm trăm bảy mươi sáu khắc.
Y đứng lên, đem nồi bát mâm đũa rửa sạch như thường lệ.
Sở Lam từ sau lưng ôm lấy y.
Tiểu Liễu vẫn tiếp tục rửa bát đĩa.
Kỳ thực y rất muốn hỏi, việc nọ thật sự không quan hệ sao? Vậy chúng ta…chúng ta là cái gì?
Mười một ngày tiếp theo trôi qua gió yên sóng lặng, Tiểu Liễu làm như chưa hề nghe qua chuyện thành thân của Sở Lam, vẫn như cũ sinh hoạt. Lão tiên sinh của chủ trạch mỗi ngày đều qua dạy y tính toán sổ sách như bình thường.
Tính sổ tuy tốn nhiều thời gian nhưng cũng rất thú vị, có thể đem hết thảy thu nhập, chi tiêu, các khoản tiền từ trong quá khứ tra ra không sót thứ gì. Tiểu Liễu vô cùng yêu thích công việc này.
Biết đâu sau này lại có thể dùng cái này để tự nuôi sống chính bản thân y.
Cũng giống như lão tiên sinh, làm nghề chuyên tính sổ, không cần phải giao tiếp với nhiều người, càng không cần tốn nhiều sức lực, y hoàn toàn có thể làm được a.
Trước ngày thành thân, Sở Lam kỳ thực bận rất nhiều chuyện. Bất quá mỗi ngày hắn đều chỉ quay về chủ trạch hai tiếng để xử lý những sự vụ nhất thiết phải có mình, thời gian còn lại hắn đều đứng ở trong biệt uyển luyện võ, nhìn tiểu hài nhi.
Sở Vân đã quay trở về, đối ca ca có vẻ tránh né, nhưng Sở mẫu vẫn không có phản ứng gì.
Ly Ngọc Đường cách Duyện Châu không xa, vậy mà trước ngày cưới bảy ngày, nhà Khanh gia đã dẫn tam cô nương tới, chờ đợi ngày bái đường thành thân vô cùng trọng đại.
Hôn sự của Sở gia và Ly Ngọc Đường là đại sự trong chốn bạch đạo võ lâm, rất nhiều hào khách sau khi võ lâm đại hội kết thúc, còn chưa kịp về nhà đã vội vã đến thẳng Duyện Châu để tham dự.
Khanh Tam cô nương vốn là nhân tài xuất chúng nhất của Khanh gia ba đời gần đây, còn Sở thiếu đương gia lại là đệ tử thế gia anh tuấn, võ công phi phàm. Quan trọng hơn, môn nhân Sở gia vốn không nhiều, nếu cùng con cháu nhà Ly Ngọc Đường kết thân, thanh uy chắc chắn sẽ cao vút đến tận trời xanh.
Tiểu Liễu ở tại biệt uyển. Bọn thị vệ cùng bọn hạ nhân đều nói thiếu chủ sắp thành hôn, tuy Sở Lam luôn tránh cho Tiểu Liễu tiếp xúc với người khác nhưng qua thời gian dài, ai ai cũng ít nhiều biết vị “Nhị công tử” kia trời sinh tính tình nhu thuận vâng lời, bao ngày rồi mà vẫn an phận, không dám tỏ bất cứ thái độ gì.
Mùng chín tháng năm, trước ngày kết hôn một ngày, Sở Lam về muộn, dùng canh tam thái Tiểu Liễu làm cho hắn xong, rồi hảo hảo uống một ấm trà Đông Sơn bích loa xuân, sau đó mới kéo tiểu hài nhi đến phòng ngủ của hai người.
Cùng Sở Lam hoan hảo không biết đã bao nhiêu lần, vậy mà Tiểu Liễu chung quy vẫn có ít nhiều ngượng ngùng xấu hổ, cho dù không hề khước từ giãy dụa, thế nhưng mỗi khi Sở Lam muốn y làm thêm chút chuyện khác người, y vẫn là chết cũng tuyệt đối không tuân theo.
Sau khi hai người cởi y phục của đối phương xong, Sở Lam bỗng cau mày: “Ngươi làm sao mà dưỡng như thế nào cũng không mập lên được?”
Tiểu Liễu trộm nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Như vậy là đã mập lên rất nhiều rồi.” So với khi sống trên hoa thuyền trước đây, Tiểu Liễu vóc người đã cao lên không ít, thần sắc kỳ thực cũng tốt hơn. Sở Lam ngồi trên giường, đặt tiểu hài nhi lên đùi ngồi đối diện với hắn, còn ngón tay thì từ từ trượt xuống hai điểm phấn hồng vân vê nhào nặn.
Tiểu Liễu cảm thấy không quen, hướng thân người về phía trước, nhỏ giọng nhắc: “Nến…”
“Ngươi còn cái gì mà ta chưa thấy qua, sao còn muốn tắt nến?”
Tiểu Liễu mặt đỏ lên, y cũng không phải sợ Sở Lam trông thấy thân thể mình, mà là trong phòng điểm đăng như vậy, chỉ e người khác ở ngoài cửa sổ sẽ nhìn thấy động tĩnh trong phòng. Y thực sự không muốn.
Ghé vào trước ngực Sở Lam, Tiểu Liễu thì thầm nói: “Bên ngoài.”
Sở Lam lúc này mới hiểu được, giễu cợt: “Bọn nó dám!” Nói xong, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên, một hơi hôn tới, cùng tiểu hài nhi giao triền thân mật như mọi lần. Bất quá ở trên giường, hắn vẫn đem trướng liêm hạ xuống, khiến cảnh xuân không thể lộ được ra ngoài.
Không một ai nhắc đến sự tình ngày mai sắp tới, tận hứng hai lần mới chịu yên ngủ.
Sở Lam khe khẽ vỗ về thân thể tiểu hài nhi trong lồng ngực, rồi đột nhiên cất tiếng: “Sở Liễu, ngươi đừng trách ta, ngày trước lúc còn trên núi đều là ta đối với ngươi không tốt.”
Tiểu Liễu vô cùng mệt mỏi, nghe xong lời này, tim liền loạn nhịp, đập mạnh một trận.
Chuyện bị người nọ khi dễ ức hiếp trong quá khứ dường như đã qua thật lâu thật lâu, nếu hắn không nhắc tới, y cũng chẳng thể nhớ ra.
Thấy Tiểu Liễu im lặng, Sở Lam tiếp tục: “Ta mấy ngày nay luôn nghĩ, ta trước đây đã đối ngươi bất hảo, vậy sau này ta sẽ đối ngươi thật hảo, phi thường hảo, so với bất luận kẻ nào cũng hảo hơn.”
Tiểu Liễu trong mắt nóng lên, lệ rưng rưng ầng ậng tuôn trào.
Thứ cảm giác y đã cố đè nén bao lâu nay tựa hồ như muốn vỡ ra, nhưng dù có chết y cũng không mở miệng nói.
Y đâu cầu cái gì khác, nhiều năm như vậy trôi qua, ngoài Tề Gia Nghĩa, chưa từng có ai đối y hảo.
Thế nhưng y biết, Sở Lam, hắn đối y hảo.
Bất quá so với công tử lại có phần khác biệt.
Công tử đối y hảo, y thực không tiếc thân mình để báo đáp công tử.
Thế nhưng Sở Lam đối y hảo, y lại không hề thụ sủng nhược kinh (vì được sủng ái mà lo sợ), trái lại còn cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Bởi vì tận đáy lòng y, Sở Lam là một người vô cùng đặc biệt. Nhớ khi đó còn ở trên núi, tại tiểu viện phía trước gian thạch ốc, dưới ánh dương quang ấm áp của mùa đông, lần đầu tiên y gặp hắn, một thiếu niên tiêu sái từ trên ngựa nhảy xuống. Ngay lúc ấy, trong lòng y đã bất giác trào dâng một loại tư vị thật khác thường.
Sau khi bắt nạt y, hắn lại lãnh đạm thờ ơ, tựa như không hề quan tâm đến y. Thế nhưng sau đó hắn lại cứu y, kể với y rất nhiều chuyện, bắt y nói thật nhiều, buộc y làm biết bao chuyện xẩu hổ muốn chết. Hắn ăn cơm y làm, cùng y sinh hoạt tại biệt uyển. Lúc đó y đã hiểu rõ, y đã thực sự thích hắn mất rồi.
Y mong muốn Sở Lam cũng thích y, mặc dù chuyện đó là không bao giờ có thể. Y chỉ dám chôn dấu tâm tư trong đáy lòng mình, thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Thế nhưng, ngày mai hắn sẽ kết hôn.
“Thực sự.” Sở Lam chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, không hề phát hiện Tiểu Liễu đang rơi lệ, lặng lẽ nói: “Dù ở cùng sư phụ sư mẫu, mẫu thân, sư huynh sư tỷ, hay Sở Vân cũng không bao giờ có thể dễ chịu thoải mái như khi được ở cùng ngươi. Tiểu Liễu, ta thích ngươi.”
Tiểu Liễu nhớ lại cuộc sống khuất nhục mười mấy năm qua, nhớ lại quá khứ bị người ta coi như vật sở hữu mà bỡn cợt trêu đùa, khổ sở không nói lên lời.
Nhưng nghe Sở Lam nói vậy, y lại cảm thấy những việc kia không có hề gì, kể cả y không đạt được nguyện ước cũng chẳng hề gì nữa.
Tất cả đều không còn quan trọng.
Đều đáng giá.
Ngoài mành, đèn đã tắt. Trong bóng tối, lần đầu tiên Tiểu Liễu vươn tay ra chạm vào Sở Lam.
Y khẽ gọi: “Sở Lam”
Sở Lam sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được, tiểu hài nhi đang gọi hắn.
Hắn gắt gao ôm y vào trong lồng ngực, oán hận nói: “Ngươi rốt cuộc đã kêu tên ta. Ngươi phải gọi ta Lam, gọi ta Sở lang, bảo ta tướng công, tự ta là Tử Tắc, Tử trong tử sắc. Ngươi kêu tự của ta cũng được….” Hắn hưng phấn nói mãi không dừng.
Tiểu Liễu vẫn cầm chặt tay hắn.
Có được thời khắc này, đối với y là đã đủ rồi.