Tề Gia Nghĩa cùng Sở Vân tuy xuất phát sớm hơn Sở Lam năm ngày, bất quá trên đường còn phải đi tìm Thu Nhược Y, kết quả so với Sở Lam lại có phần đến chậm.
Sở Vân trời sinh thân thể vốn kiên cường, suốt đoạn đường tìm Thu Nhược Y không nề hà mỏi mệt. Còn Tề Gia Nghĩa thì trong lòng như lửa đốt, trầm mặc ít nói,không những không chú ý chiếu cố nàng, mà còn để nàng không ngừng tìm cách trợ giúp, an ủi hắn.
Trước mắt, võ lâm đại hội tổ chức đang ngày một cận kề, vậy mà tung tích của Thu Nhược Y thì một chút cũng không có, hai người họ đành gác lại, tiến thẳng đến Tân Châu.
Vào thành chưa được bao lâu, Tiểu Chanh chợt liếc thấy gì đó, vội quay sang nói thầm với Sở Vân: “Tiểu thư nhìn kìa, hắc hắc gia hỏa kia không phải trước đây đã từng qua nhà chúng ta rồi sao? Là tam thiếu gia của Khanh gia thì phải.”
Sở Vân đưa mắt nhìn theo hướng Tiểu Chanh chỉ thì thấy đúng thật, không những thế đi cùng với tên đó còn có Khanh Thất đương gia nữa. Bất quá Tiểu Chanh nói lại có phần sai, bởi vì vị tam thiếu gia của Khanh gia kia không phải là thiếu gia, mà đích thị là một vị tiểu thư thực sự.
Sở gia từ trước đến nay đối Ly Ngọc Đường vốn luôn luôn tôn trọng. Nàng liền cùng Tề Gia Nghĩa thoáng ra hiệu cho nhau, rồi dừng ngựa, nhảy xuống, đi tới phía hai người nọ nói: “Đây không phải là Khanh Thất đương gia cùng tam thiếu gia sao, Sở Vân thất lễ!”
Vị kia chính là hắc thiếu niên vừa mới tức giận ly khai Tiêu Tương Lâu, cũng chính là tam cô nương của Ly Ngọc Đường. Nàng luôn cải trang thành thiếu niên, năm trước tới tiếp kiến Sở gia lại vào đúng lúc Sở Lam vắng mặt, Sở Vân thay mặt mẫu thân mà tiếp đãi nàng. Hai người hợp tính nhau nên chẳng mấy chốc đã trở nên tương đối thân thiết. Thế nhưng vị tiểu thư kia ban nãy mới sinh khí, lúc này chỉ qua loa chắp tay đáp lại: “Thì ra là đại tiểu thư Sở gia, Khanh Tam có lời chào!”
Sở Vân trong lòng sinh quái lạ, vừa định hỏi thì Tề Gia Nghĩa đi đến.
Khanh Thất thấy bóng dáng Tề Gia Nghĩa, liền kinh động “Di” lên một tiếng, lập tức cất tiếng nghênh đón: “Tề thiếu hiệp ẩn danh đã lâu không ngờ nay cũng tới đây, lão hủ có phần thất lễ.”
Khanh Thất vốn là bậc trưởng lão trong giới võ lâm, đối với tiểu bối lại chu toàn như vậy cũng chỉ vì danh tiếng trong giới bạch đạo của Tề Gia Nghĩa đã sớm đã lan xa khắp thiên hạ, hơn nữa hắn đối nhân xử thế còn rất khiêm nhường, thấu tình đạt lý, quả là nhân tài kiệt xuất.
“Không dám không dám, trưởng lão hơi quá lời rồi!” Tề Gia Nghĩa vội cúi đầu hành lễ.
Sở Vân hỏi tiếp Khanh Tam tiểu thư: “Ca ca ta hẳn là đã tới Tân Châu, không biết cùng Ly Ngọc Đường liệu có gặp mặt hay chưa?”
Khanh Tam tiểu thư hừ một tiếng, đầy vẻ giễu cợt: “Đương nhiên đã tới, quả thật là uy phong.”
Tề Gia Nghĩa đứng ở bên cạnh không khỏi phì cười, quả nhiên sư đệ lại đắc tội với người khác rồi.
Sở Vân đương nhiên hiểu rõ cá tính của huynh trưởng, vội vàng cười nói: “Ở lâu với ca ca ngươi có lẽ sẽ rõ hơn, ca đối với người khác thật sự rất tốt a.”
Khanh Tam vừa định tiếp lời đã bị Khanh Thất ngăn lại: “Sở gia công tử tuổi trẻ tài cao, quả thật công phu bản lĩnh hơn người.”
Hai bên trò chuyện khách khí một hồi rồi mới cáo từ, đường ai nấy đi.
Tề Gia Nghĩa cùng Sở Vân trong lòng đều có chút nghi ngờ, tại sao Ly Ngọc Đường khi nhắc đến Sở Lam lại có vẻ mặt mập mờ như vậy. Tuy rằng Sở Lam xưa nay hành sự bá đạo, nhưng hắn trời sinh đã có bản lĩnh khiến kẻ khác phải phục tùng, hơn nữa lại nổi danh hay đắc tội với người khác, bọn họ cũng không nên tỏ ra cái loại biểu tình nọ chứ…
May mà Sở gia đã sớm an bài một phòng lớn tại đình viện ở khách điếm lớn nhất thành Tân Châu, bằng không thì e rằng mọi nơi đều đã chật kín, đến dừng chân cũng chẳng có nổi một nơi.
Sở Lam ban nãy bận gây huyên náo, không có kịp ăn gì, lúc này vào ốc, chưa ngồi xuống đã nhao nhao đòi Tiểu Liễu làm cơm cho hắn.
“Uy, mau đi làm cơm cho ta.”
Tiểu Liễu không hiểu hắn nói đùa hay thật, mấy món ăn khéo léo tinh xảo ban nãy còn kêu chướng mắt, sao giờ lại muốn ăn cơm y làm chứ. Hơn nữa còn đang ở khách điếm, cũng không biết làm kiểu gì a.
“Sao ngươi lại không nghe lời như vậy?” Sở Lam hung hăng trừng mắt, nhưng hắn cũng nhận ra rằng mấy lời lẽ này đối với tiểu hài nhi đều không có tác dụng.
“Ở đây thì làm như thế nào…” Tiểu Liễu khẽ hỏi.
“Làm như thế nào ư? Chỗ đình viện có một trù phòng chuyên biệt, ngươi mau đi làm, ta muốn ăn thịt khô xào rau cải a. (bác gu gồ bảo thế:(()
Tiểu Liễu nhìn hắn. Thịt khô?
Sở Lam đắc ý nói: “Toàn bộ chỗ thịt khô hun khói ở trên núi ta đã mang theo.”
A?
Tiểu Liễu len lén nhìn hắn, lẽ nào hắn thực sự muốn ăn?
“Đừng có nhìn ta như thế!” Sở Lam gầm nhẹ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một mảnh hồng, con ngươi biến sắc sâu lại: “Chớ chọc ta nga, không được ăn thịt khô xào rau cải, ta ăn ngươi.”
Tiểu Liễu sợ hãi, lúng túng cúi đầu, vậy mà Sở Lam lại tiến đến gần, liếm môi y rồi trượt lên mặt.
Không đợi Tiểu Liễu né tránh, Sở Lam đã cau mũi lại thối lui, la oai oái: “Ban nãy ngươi ăn cái gì hả? Sao trong miệng toàn là mùi tỏi thế này.”
Đâu có ăn cái gì a, Tiểu Liễu len lén quay đầu ra sau, hà hơi vào tay, nhăn mũi ngửi ngửi, đâu có mùi gì đâu a…
“Ha ha ha ha!” Sở Lam cười to một trận, một tay ôm chầm lấy tiểu hài nhi kéo đến trong lồng ngực, đầu lưỡi tiến vào trong miệng y nhiễu loạn.
Tiểu Liễu biết mình vừa bị hắn trêu chọc, liền đấm đấm vào ngực hắn.
Hai người còn đang môi lưỡi dây dưa thì ngoài cửa chợt vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “Ca ca!”
Sở Vân vừa mới tiến vào nội viện, đã thấy thân huynh cùng tên tiểu quan nọ ôm nhau làm chuyện bê bối. Nàng vẫn còn là khuê nữ, chưa có chồng, nên lúc này vừa thẹn lại vừa giận.
Ca ca sao lại có thể hồ đồ như thế, đích thị tên xú tiểu tử kia cố tình câu dẫn ca ca, chẳng trách sắc mặt người bên Ly Ngọc Đường đều mập mờ không minh bạch, mình không thể để cái tên kia phá hủy danh tiếng Sở gia được.
Tiểu Liễu nghe thấy tiếng kêu nọ, vội vàng đẩy Sở Lam ra, lùi lại.
Sở Lam thấy thân muội vẻ mặt tức giận, đang muốn nói nói với nàng vài câu thì nàng đã nhào thẳng hướng Tiểu Liễu, tay áo dẫn theo nội kình vung tới, một tát không hề nương tay.
“Tiện nhân!” Miệng nàng thốt ra thanh âm lăng nhục.
Nàng còn chưa quát xong, tay áo cũng chưa hạ xuống, Sở Lam mắt đã lóe lên tức tối, hai tay đột nhiên phát kình khiến Sở Vân văng thẳng ra cửa, trượt đi mấy trượng, tay áo, y phục đều bị cọ xát mà thủng rách.
Nhưng có nhanh mấy thì trên mặt Tiểu Liễu vẫn có một vết sưng đỏ. Sở Lam ôm y vào lòng, vốn định xuống tay với Sở Vân lần nữa, bất quá lại thấy thân muội ngã trên mặt đất vô cùng chật vật thảm hại, hắn liền thu lực lại, khuôn mặt tuấn tú âm trầm nói: “Ai cho ngươi tùy tiện đánh người?”
Sở Vân được mấy nha đầu nâng dậy, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, không tin vào mắt mình. Tuy rằng huynh trưởng bá đạo hung ác, thế nhưng trước nay đối với nàng đều là nhân nhượng, khi nàng làm sai cũng chỉ quở trách, chưa bao giờ động thủ với nàng như vậy.
Đám nha hoàn tức tối bất bình, nhưng vì khiếp sợ uy lực của Sở Lam nên cũng không dám lên tiếng.
Tiểu Liễu thấy trước mặt là chủ tớ Sở Vân liền sợ hãi co người lại, trên mặt lại đau nhức, núp vào trong lồng ngực Sở Lam, vô thức run rẩy.
Sở Lam nhẹ nhàng nói: “Ngươi vào trong trước đi.”
Tiểu Liễu còn chưa kịp đi vào thì Tề Gia Nghĩa an trí ngựa xong đã đi vào trong viện, thấy tình cảnh Sở Vân thảm hại nhếch nhác, kinh ngạc vội hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Bọn thị vệ của Sở Lam sau khi an trí ổn thỏa mọi thứ cũng vội chạy vào.
Sở Vân phát run nói không nên lời, chỉ về phía bên trong cánh cửa, muốn để Tề Gia Nghĩa tự nhìn lấy. Tiểu Chanh bên cạnh có chút can đảm, khẽ nói thầm: “Thiếu gia cùng cái tên kia…”
Tề Gia Nghĩa tiến lên phía trước vài bước, nhìn về phía ốc nội, thấy Sở Lam đang gắt gao ôm Tiểu Liễu, đứng ở chỗ nọ với vẻ hung thần ác sát.
Hắn dừng lại nghĩ một hồi, lại nhìn thấy y phục trên người Tiểu Liễu đều là đồ của Sở Lam, nhất thời cho rằng có chuyện không ổn, liền lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra?”
Đang định tránh đi thì Tề Gia Nghĩa tới, Tiểu Liễu càng thêm run rẩy, tâm hoảng ý loạn, từ nãy đến giờ không dám ngẩng đầu lên, hận không thể có một cái lỗ mà chui vào, lại tiếp tục giãy dụa khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Lam.
Sở Lam khuôn mặt không biểu tình, đôi mắt xinh đẹp quét khắp viện, hướng phía thị vệ nói: “Ngây người ra đấy làm gì, còn không mau qua đây.”,sau đó mới lạnh lùng đáp lại Tề Gia Nghĩa: “Còn có thể có chuyện gì a, ta chỉ đang giáo huấn muội tử thôi.”
Tề Gia Nghĩa nhìn về phía Sở Vân, thấy nàng đỏ mặt nín nhịn nói: “Ta không còn lời gì để nói nữa.”
Hắn lại nhìn về phía Tiểu Chanh. Tiểu Chanh nghĩ Tề Gia Nghĩa tới rồi, ít nhiều cũng có chỗ dựa vững chắc, lại ấm ức chuyện thiếu gia đả thương tiểu thư, liền lấy hết can đảm nói: “Tên kia câu dẫn thiếu gia…”
Tề Gia Nghĩa căng cứng, chả lẽ lại là cái loại chuyện tồi tệ này. Hắn nhìn Sở Lam gắt gao ôm lấy Tiểu Liễu, dáng vẻ thân mật, trong ngực giống như bị cái gì đâm vào. Bất quá không đợi hắn phản ứng, Sở Lam đã khẽ bật cười: “Muội tử, ngươi còn không rõ, sư huynh ủy thác chúng ta chăm sóc Tiểu Liễu, giờ trước mắt chính là Sở Liễu, nhị công tử Sở gia, hiểu chưa?”
Sở Vân nghẹn họng, kinh ngạc không nói lên lời. Tề Gia Nghĩa cũng ngẩn người ra.
“Ngươi! Qua đây!” Sở Lam chỉ về phía Tiểu Chanh.
Tiểu Chanh sợ đến cả người run cầm cập, nhưng vẫn theo lời hắn nói mà tiến lên từng bước một.
“Quỳ xuống, khấu kiến nhị công tử.”
Sở Lam đưa ánh mắt âm hiểm nhìn nàng chòng chọc khiến nàng sởn cả tóc gáy, không khỏi mềm nhũn, quỳ xuống, hồi lâu mới ấp úng: “Khấu kiến nhị công tử…” Thanh âm như ruồi muỗi kêu.
Sở Lam hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Sở gia chúng ta lại có loại nô tài không biết phép tắc như thế này sao?”
Trong viện, đám thị vệ đứng ở hai bên người hắn đều đồng thanh nói: “Dạ không có.”
“Cấp ngân lượng cho nàng rồi trục xuất khỏi Sở gia.” Thanh âm chắc như đinh đóng cột, không cho phép bất kì ai cãi lại.
Sở Vân cùng Tiểu Chanh vốn chủ tớ tình thâm, sắc mặt nàng liền đại biến: “Ca ca, ngươi vì cái tên đó mà…”
Mấy nha đầu khác cũng tới tấp quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng đám thị vệ chỉ nghe lệnh của Sở Lam, ngay lập tức đem ngay Tiểu Chanh trên mặt đất lôi ra khỏi viện môn.
Mấy nha đầu thấy vậy càng can ngăn, níu lấy đám thị vệ khiến bọn chúng không thể đi được. Tề Gia Nghĩa lúc này nhịn không được, liền quát to: “Đủ rồi!” mắt nhìn về phía Sở Lam, lại nhìn thẳng về phía Tiểu Liễu đang vùi mặt trong lồng ngực hắn, hạ giọng nói: “Tiểu Liễu, ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” (vâng vẫn là câu hỏi ấy =)))
Tiểu Liễu nghe Tề Gia Nghĩa hỏi như vậy, hết thảy cảnh tượng ban nãy lập tức như ùa về trước mặt. Sở Vân cùng cùng các nàng kia nói hắn câu dẫn Sở Lam, công tử cũng sẽ tin sao? Mà chính mình lại đang cùng người nó dựa sát vào nhau nữa…
Xấu hổ lúng túng, y cố hết sức giãy dụa thoát ra, lại bị Sở Lam ôm chặt lấy.
Sở Lam không giận, ngược lại còn cười cười: “Sư huynh, ngươi định quản việc này ư? Chẳng lẽ ngươi tìm được sư tỷ rồi?”
Tề Gia Nghĩa quát bảo hắn ngưng lại, rồi hỏi Tiểu Liễu: “Tiểu Liễu, có đúng Sở thiếu gia cưỡng đoạt ngươi hay không, ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sẽ thay ngươi phân xử!”
Sở Vân nghe vậy vội la lên: “Ca ca ta không làm, nhất định là thói cũ của y tái phát nên mới muốn dây dưa với ca ca ta mà thôi!”
Tiểu Liễu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ xám trắng, ảm đạm thê lương nhìn về phía Tề Gia Nghĩa, lại cảm thấy giữa thắt lưng càng ngày càng bị tay Sở Lam gắt gao ôm chặt.
Y đâu có dây dưa câu dẫn người nọ, vậy chính là người nọ cưỡng đoạt y sao?
Hình như có chút không phải. Mỗi lần tuy hắn đều ép y làm những loại chuyện xấu hổ, thế nhưng thực ra… thực ra…
Y ngây ngẩn đưa mắt nhìn, vài lần định mở miệng nói nhưng rốt cuộc không nói nên lời, tự nắm chặt lấy một góc y phục của mình, toàn thân run rẩy.
Suốt từ nãy đến giờ Sở Lam không hề lên tiếng, hắn vốn định chờ xem phản ứng của Tiểu Liễu. Thế nhưng hiện thấy tiểu hài nhi bị một câu nói của Tề Gia Nghĩa khiến cho khó xử cùng quẫn vây trùm, mắt lại ướt lệ, trong ngực liền dâng lên yêu thương khôn xiết, tâm xao động, một tay đẩy Tiểu Liễu ra sau lưng mình, hướng phía Tề Gia Nghĩa mỉa mai nói: “Hừ, nói cho ngươi biết, ta cưỡng gian y đó. Không phải họ Tề nhà ngươi cũng vì hứng thú mà giấu một tiểu quan trên núi hơn nửa năm ư? Hứng thú đến độ đêm Trung thu trăng tròn còn mượn rượu ô nhục người khác?”
Tề Gia Nghĩa nghe vậy giận dữ, cả người phát run: “Sở Lam, ngươi, ngươi…nói bậy…Sở gia dẫn đầu giới bạch đạo, ngươi lại nắm trong tay tương lai của Sở gia, sao ngươi có thể làm ra cái loại sự tình này? Ngươi thật khiến ta thất vọng…” nói xong hắn liền đi tới kéo Tiểu Liễu, “Tiểu Liễu, ngươi theo ta đi!”
Chẳng ngờ, bọn thị vệ Sở gia đứng ở cửa ngăn lại.
Tiểu Liễu đang bị Sở Lam gắt gao giữ sau lưng, nghe thấy vậy, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa có chút nhẹ nhõm, trăm loại tư vị đều đủ. Hắn vì sao lại tự nhận đã cưỡng đoạt mình? Vì sao lại cứ muốn đóng vai người xấu?
Nhưng dù sao hắn cũng không được vu oan cho công tử a, còn đem cả cái chuyện đêm Trung Thu kia ra nói, đã đồng ý với mình là không được nói cho bất kì ai cơ mà…
Công tử giờ lại muốn mình theo cùng, mình biết phải làm sao đây?