Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 56: Ở Lăng Hồ trấn, ăn cơm đoàn viên với Khang Hi




“Hiệp nghị?”

Tứ a ca bất giác nhớ tới thời điểm mới gặp gỡ Sở Sở. Khi đó nàng cũng cùng mình định hiệp nghị, chỉ là khi đó nàng rất nhanh liền hiểu mình sẽ không buông tay, cái hiệp nghị kia cũng liền chết non trên đường rồi. Hôm nay lại có hiệp nghị, không khỏi làm Tứ a ca trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn coi như là nhìn thấu, nha đầu này chính là tính tình bắt nạt kẻ yếu, nếu muốn nhốt chặt nàng phải quản thúc nàng mới được, chứ khẩn cầu lừa gạt đối với nàng vô dụng, nha đầu này thực tế như thế nào mình mười năm trước liền đã lĩnh giáo rồi.

Tú a ca bất giác lộ ra một nụ cười rất nhạt khó có thể cảm thấy, giọng nói vẫn rất lạnh lùng:

“Hiệp nghị cái gì, gia chưa bao giờ cùng nữ nhân nói hiệp nghị!”

Sở Sở có chút tức giận, nói:

“Nữ nhân thế nào, chỉ cần ngươi tuân thủ hiệp nghị, ta liền lập tức cùng ngươi trở về, nếu không, không có thương lượng!”

Tứ a ca thấy Sở Sở lại lần nữa hoạt bát, không khỏi âm thầm vui lên: Có Hồ gia ở chỗ này, xem tiểu nha đầu nàng cũng nhảy lên không tới nơi nào đây. Mỉm cười rất khốc, nói:

“Nói cho gia nghe một đi!”

Từ trên giá sách, Sở Sởrút ra mấy tờ trắng để lên bàn, lại từ ngăn kéo dưới mặt bàn tìm ra bút lông cùng nghiên mực, chấm chút mực, ngồi xuống viết mấy chữ ngẩng đầu lên nói:

“Tên của ngươi quá khó viết, chính ngươi tới viết đi!”

Nói xong đứng lên đem bút đưa cho Tứ a ca, bất giác khóe miệng dưới của Tứ a ca nhếch lên, đi tới trước bàn ngồi xuống, cầm bút lên. Là bút lông Hồ Châu thượng hạng, chắc là Hồ Điềm Chương đưa tới, phía trên giấy đã có mấy chữ: ‘Bên A: Thẩm Sở Sở, bên B: chỉ viết một chữ Ái’ Nha đầu từ trước đến giờ ngại viết chữ phiền toái không khỏi cười thầm, thật nhanh tiếp phía sau chữ Ái viết Tân Giác La Dận Chân. Chữ viết văn nhã mạnh mẽ, khí thế, có một loại khí phách hùng mạnh bao trùm, cùng thể chữ nhan của Sở Sở viết ngược lại tôn nhau lên, rất thú vị, có một loại hài hòa rất kỳ dị.

Sở Sở rất bội phục người viết chữ bằng bút lông vừa nhanh lại đẹp. Nhớ vị Ung Chính hoàng đế này là người hài hước nhất trong tất cả hoàng đế, thường phê tấu chương văn ngôn dạt dào, không trách được, lịch sử ghi chép cuối cùng chết do lao lực, nhanh chóng giả bộ hồ đồ để cho hắn tiếp tục viết, suy nghĩ chốc lát nói:

“Thứ nhất bên A đáp ứng yêu cầu của bên B đi kinh thành nhưng cũng không đại biểu thừa nhận là thê thiếp bên B. Th hai bên B phải đáp ứng cho bên A chỗ ở cùng không gian độc lập. Thứ ba không có đồng ý của bên A, bên B không thể đối với bên A tiến hành quấy nhiễu tình dục.”

Tứ a ca ngẩng đầu lên nói:

“Như thế nào quấy nhiễu tình dục?”

Mặt Sở Sở đỏ lên nói:

“Chính là tiếp xúc trên thân thể!”

Tứ a ca nhíu nhíu mày thầm nghĩ: điểm này thật là bất lợi cho mình, trước đáp ứng nàng rồi nói sau...

“Thứ tư không thể hạn chế hành động của bên A, không thể...”

Từ buổi trưa đến khi trời sẩm tối mới căn bản viết xong. Gia đình Đại Hồng đã sớm trở lại, đại khái là nhìn thấy Cao Vô Dung đứng hầu ở bên ngoài cho là thân thích của Sở Sở lại tới, cũng không tới quấy rầy. Sở Sở hài lòng nhìn tờ hiệp nghị bốn trang lớn, thoả mãn mà gật gật đầu, đưa Tứ a ca lại xem lại một lần nữa. Hai người chia ra ký tên lên, ở chỗ người làm chứng vẫn để trống. Sở Sở tính toán nhờ Khang Hi - vị thiên cổ nhất đế tới ký. Tứ a ca cũng có thể nghĩ ra được kết quả mình bị hoàng a mã cười nhạo rồi, nhưng không có biện pháp, chỉ có như vậy nha đầu này mới đồng ý cùng hắn trở về, dù sao trước dụ dỗ trở về rồi hãy nói.

Sở Sở cẩn thận thổi khô vết mực, đặt ở trong bọc đồ của mình, trong phòng có chút tối, Tứ a ca thở phào nhẹ nhõm nói:

“Đi thôi, nàng muốn gia cũng đã đáp ứng, nên cùng gia đi về thôi!”

Sở Sở trợn mắt một cái nói:

“Gấp cái gì!”

Tứ a ca thầm nghĩ: nhớ thương mười năm ta có thể không vội sao. Sở Sở đơn giản thu thập căn nhà nhỏ bé của mình, mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa cùng mấy tờ ngân phiếu tỷ phu đã kín đáo đưa cho nàng, lấy ra một trăm lượng, bỏ vào hà bao của mình nói:

“Đi thôi!”

Vào trong viện, Sở Sở nói Tứ a ca đợi nàng một lát, mình đi vào phòng ở giữa, cho gia đình Đại Hồng ngân phiếu một trăm lượng. Đại Hồng không chịu thu, là Sở Sở nói mình sẽ còn trở lại, chỉ là một chút phí dụng để quét dọn thường x nàng, Tiểu Hồng nói:

“Thẩm tỷ tỷ, tỷ sẽ còn trở lại đây sao?”

Sở Sở đưa tay sờ sờ bím tóc nhỏ của nàng, cười nói:

“Dĩ nhiên, chữ tỷ tỷ dạy muội phải nhớ thường xuyên luyện tập, nếu quên, chờ tỷ tỷ trở lại sẽ đánh lòng bàn tay muội.”

Nói xong phất tay một cái xoay người đi ra ngoài. Trong viện bóng dáng của Tứ a ca đứng đón gió, ở trong bóng tối càng thêm cao lớn. Sở Sở thở dài theo hắn ra khỏi tiểu viện, cùng hội họp Cao Vô Dung ở bên ngoài, chỉ chốc lát đã ra khỏi thôn xóm nhỏ. Sở Sở đứng ở trên đường núi đầu thôn quay đầu lại nhìn, mười mấy ngọn đèn trong thôn xóm nhỏ lẳng lặng trong đêm tối, an tĩnh hài hòa. Trên mặt Sở Sở một mảnh nỗi buồn ly biệt, tuy nói thời gian ở nơi này không lâu, Sở Sở lại cảm thấy cái thôn nhỏ này mới giống như “nhà” trong lòng mình.

Giọng Tứ a ca mềm mại:

“Nàng yên tâm, ta đáp ứng nàng, một ngày kia chúng ta sẽ còn trở lại.”

Trong mắt Sở Sở lóe lên một tia chán nản: mình có phần dự cảm mãnh liệt, cuộc sống yên tĩnh từ đây sẽ cách xa mình, cho là nàng ngu sao, hiện tại Khang Hi năm 50, chính là thời điểm cửu long đoạt đích đang kịch liệt nhất trong lịch sử, âm mưu xấu xa của hoàng gia, sao còn có thể có tâm cảnh thật thà như vậy. Sở sở bất giác trợn mắt nhìn Tứ a ca một cái: phải nói dáng dấp mình cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, sao vị này liền quấn quýt dây dưa với mình thế?

Trong bóng tối Tứ a ca tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt xem thường của nàng. Tuy nói không có ngọn đèn dầu chiếu sáng, nhưng cũng may có ánh trăng, miễn cưỡng có thể thấy con đường phía trước. Mấy người đi nửa canh giờ mới ra khỏi đường núi, trước mặt một mảnh đèn dầu sáng rỡ, nơi này cách Lăng Hồ trấn một đoạn khá xa. Tự nhiên ở đâu có ngọn đèn dầu chiếu tới, Sở Sở giơ tay ngăn trở ánh sáng chiếu vào mắt, nhìn kỹ toàn là quan binh, người đứng đầu chính là Lý Vệ cùng một nữ nhân. Cô nương đó vừa thấy được bóng dáng Sở Sở liền chạy tới nói:

“Cách cách nô tì là Nhị Nữu, Lý Nhị Nữu, ngài còn nhớ rõ không?”

Không biết từ nơi nào, Cao Vô Dung nhanh chóng cầm một chiếc đèn lưu ly sáng ngời giơ lên gần Sở Sở, Sở Sở mới nhìn rõ. Cô nương ấy khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, lông mày rậm mắt to, trên mặt có một ít tàn nhang nhưng mang theo dí dỏm, tự có một loại khí thế chững chạc lanh lợi. Nắm tay Sở Sở kích động, có chút run rẩy, khóe mắt rỉ ra một giọt nước mắt trong veo rơi vào trên tay Sở Sở, làm lòng Sở Sở rất là chua xót cảm động.

Lý Vệ vội vàng bước tới ôm chặt Nhị Nữu, nói:

“Không phải đã nói rồi sao, cách cách không nhớ rõ chuyện trước kia, mới vừa gặp mặt vốn là chuyện vui, làm sao khóc lóc nỉ non thế chứ!”

Nhị Nữu hít hít mũi nghẹn ngào, nói:

“Đúng a! Là chuyện đại hỉ, tỷ tỷ biết không chừng rất cao hứng, xem ra tỷ tỷ nói đúng, cách cách quả nhiên trở lại!”

Đến đây Sở Sở đối với thân phận của mình tuyệt không hoài nghi, chân tình lộ ra như vậy sao có thể là giả, nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ Nhị Nữu xin lỗi nói:

“Mặc dù ta hiện tại không nhớ ra, chỉ là vừa thấy mặt ta liền rất ưa thích ngươi, ta nguyện ý làm bằng hữu, làm quen lại lần nữa đi! Ta là Thẩm Sở Sở, số tuổi không có cách nào nói.”

Lý Nhị Nữu đưa tay nắm bàn tay Sở Sở đưa ra, lòng bàn tay ấm áp cùng mười năm trước giống như nhau, quả nhiên một ít không thay đổi. Lý Vệ đem Nhị Nữu tâm tình có chút không yên đỡ vào trong xe ngựa bên cạnh, chuẩn bị lên đường. Tứ gia lập tức tiến lên, đưa tay cho Sở Sở nói:

“Đi thôi, phu nhân chúng ta về nhà!”

Trong đầu Sở Sở thoáng qua một hình ảnh tương tự, giống như cũng là cảnh tượng như vậy, chỉ là không phải đêm tối, mơ hồ là một ngày ánh nắng rực rỡ sau giữa trưa, lúc đó có một người đàn ông cũng vươn tay với nàng như vậy, cười như không cười, nói:

“Đánh xe gia không am hiểu, không bằng cùng gia cưỡi ngựa, như thế nào phu nhân?”

Sở Sở lắc đầu một cái, bỏ rơi những cảnh tượng hỗn loạn nhưng quen thuộc kia, vẫn là đặt tay vào bàn tay đang đưa ra của Tứ a ca. Lòng bàn tay có chút thô ráp, đầy vết chai lại ấm áp dầy cộm mạnh mẽ. Trong mắt Tứ a ca lóe lên hoài niệm mừng rỡ thoáng qua, bàn tay cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng dùng sức, thân thể Sở Sở liền bị hắn ôm ở trước người, Tứ a ca giá một tiếng đi mất. Gió biển táp vào mặt, Sở Sở cũng không thấy lạnh, rất ấm áp, cảm giác như thế Sở Sở cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Tứ a ca cũng cảm thấy mừng như điên, cảm giác như thế, cảm giác nha đầu này an phận ghé vào trước ngực của mình, cảm giác có thể đụng tay đến, không bao giờ là giấc mộng Nam Kha nữa.

*Giấc mộng Nam Kha:Trong “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời nhà Ðường, có kể chuyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đến nước Hoè an. Thuần được vua nước này cho vào bái yết. Thấy Thuần tướng mạo Khôi vĩ nên gả công chúa, phong làm phò mã và cho ra quận Nam Kha với chức Thái Thú, cai trị một miền.

Ðương lúc vợ chồng Thuần sống cuộc đời vương giả cực kỳ sung sướng thì bỗng có giặc kéo đến vây đánh quận Nam Kha. Thuần đem quân chống cự. Giặc đông, thế mạnh, Thuần thua chạy. Quân giặc bao vây, phá thành. Vợ Thuần chết trong loạn quân.

Thuần Vu Phần một mình trở về kinh, tâu lại vua cha. Nhà Vua cho Thuần là kẻ hèn nhát, bất tài lại nghi Thuần hàng giặc nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thứ dân. Thuần oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương... Vừa lúc ấy, Thuần chợt tỉnh dậy, thấy mình đương nằm ngủ dưới gốc cây hoè, trên đầu một cành cây chĩa về phía Nam. Cạnh Thuần còn có một ổ kiến lớn. Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hoè.

Cũng có sách chép:

Ðời nhà Ðường có một nho sinh họ Lữ đi thi không đỗ. Trở về dọc đường vừa buồn vừa đói nên ghé vào một ngôi chùa nhỏ bên cạnh khu rừng, xin cơm đỡ lòng. Chùa nghèo, nhà sư nấu kê đãi khách.

Vì mệt mỏi nên họ Lữ nằm một lúc thì ngủ khò. Chàng thấy mình thi đỗ, được chức to lại được nhà vua gả công chúa, phong làm phò mã và cho đi trấn nhậm một nơi. Thực là vinh quanh, phú quý không ai bằng. Nhưng khi trên đường đi phó nhậm, chẳng may giữa đường gặp giặc đổ đến đánh. Lữ chống cự không lại. Lính hộ vệ bị giết, xe ngựa bị đập phá tan tành. Vợ chồng Lữ trốn chạy nhưng bị giặc thộp cổ, đưa gươm lên định thọc huyết... Lữ kinh hoảng kêu lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy, giữa lúc nồi kê sắp chín.

Trong văn chương thường dùng điển tích này với các từ ngữ: Giấc Nam Kha, giấc hòe, để chỉ cuộc đời là phù du mộng ảo; công danh phú quí như giấc chiêm bao.

Khang Hi gia cũng không có ở Hồ trạch bên trong thành Hồ Châu, mà khi đi qua Lăng Hồ trấn thì thích hoa lăng nở rộ khắp trấn, nhất định phải ở Lăng Hồ trấn ngủ lại. May mắn Hồ gia ở Lăng Hồ trấn còn có căn biệt viện trống không, tuy nói không phải rất lớn, nhưng hay ở chỗ được khen là “cầu đẹp nhất Giang Nam” Đằng Kiều, nhìn từ xa như gốc cây quấn quanh, sức sống bừng bừng, rất là kỳ lạ và thú vị. Khang Hi gia vì vậy hớn hở ngủ lại, làm cho tất cả đại thần tiếp giá không thể không đến Lăng Hồ trấn nho nhỏ tùy giá, Lăng Hồ trấn nho nhỏ cũng vì vậy bị giới nghiêm chung quanh, không còn có an tĩnh tường hòa thường ngày.

Cái biệt viện này Sở Sở từng ở qua một lần, Sở Sở lại không thích cây cầu đó, cảm thấy xa xa nhìn qua cũng không tệ lắm, gần nhìn có chút rối loạn hỏng bét. Tứ a ca dừng lại tại cửa viện, Sở Sở lật người nhảy xuống, thầm ghi nhớ về sau không bao giờ cưỡi ngựa nữa, quả thật chịu tội, tuyệt không thoải mái. Tứ a ca tiu nghỉu như mất phiếu gạo, nhưng thấy Sở Sở gần ngay trước mắt vẫn hài lòng cười một tiếng. Bên ngoài biệt viện đều là đái đao thị vệ mặc hoàng mã quái, thấy Tứ a ca đến rối rít hành lễ, Tứ a ca cùng Sở Sở bước vào biệt viện.

Sở Sở dĩ nhiên rất quen thuộc nơi này, trong lòng buồn bực Khang Hi sao lại ở chỗ này ngủ lại vậy, cái chỗ này chỉ có hai sân, cộng thêm phòng của nô tài chỉ có mười phòng thật đúng là không hợp với thân phận của Khang Hi. Trong viện một người nam nhân lớn tuổi mặt trắng bóc không râu đang đứng chờ, Sở Sở biết chính là công công ban ngày đi theo Khang Hi. Lý Đức Toàn thấy Tứ a ca quả nhiên đem Đông cách cách mang về, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: Vạn Tuế Gia đã đứng ngồi không yên hỏi mấy lần, nếu Tứ gia không mang được cách cách về, dám cá tối nay người nào cũng đừng nghĩ được ngủ.

Vội vàng tiến lên nói:

“Ung vương gia cát tường, Đông cách cách cát tường. Hai vị mau vào, Vạn Tuế Gia đang chờ hai vị, bữa tối còn chưa có dùng đâu!”

Tứ a ca khách khí gật đầu một cái, Sở Sở ngược lại hướng về phía Lý Đức Toàn nói:

“Ngài ngàn vạn đừng gọi ta là cách cách, ta nghe không quen, liền kêu ta là Sở Sở được rồi, như vậy thì tốt hơn!”

Lý Đức Toàn không biết nói tiếp như thế nào, khổ sở nhìn Tứ a ca, Tứ a ca không nhịn được cười một tiếng nói:

“Lý tổng quản, ngài trước hết gọi nàng là Thẩm

Lý Đức Toàn thưa dạ đáp ứng, trong sương phòng phía đông truyền đến giọng nói của Khang Hi gia:

“Lý Đức Toàn cho bọn họ vào đi!”

Lý Đức Toàn vội vàng vâng một tiếng, mời Tứ a ca cùng Sở Sở đi vào. Vén rèm lên, trong phòng thắp bốn đèn cung đình to như chén nhỏ sáng ngời, trong phòng không có giường êm, trong góc bày một xích đu bằng trúc, dựa vào tường là cái bàn rất lớn làm bằng rễ cây cổ thụ, phía trên bày trà cụ cùng cái lò nhỏ bằng đất sét, bốn phía là bốn ghế đẩu làm bằng rễ cây. Sở Sở không khỏi mỉm cười, ban đầu mình ở trên núi thấy những rễ cây cổ thụ hình thù kỳ quái, bị bỏ đi cảm thấy rất đáng tiếc, kêu Hồ Điềm Chương lên núi, nói cho huynh ấy biết cách làm. Hồ Điềm Chương đối với Sở Sở có một loại tin phục mù quáng, mang chúng về, theo như Sở Sở nói, đánh véc-ni lên, đặt ở phòng trà ngược lại tuyệt không khó coi, hợp với trà cụ, có một loại mỹ cảm rất phối hợp.

Vì vậy lấy cái lớn nhất làm thành bàn trà, nhỏ làm thành ghế ngồi, Hồ gia buôn bán đã rất lớn, cho nên Hồ Điềm Chương cũng không đưa cái này làm công cụ phát tài, chỉ là thích sự tự nhiên của nó, mới lấy mấy bộ đặt ở nhà mình, nơi này cũng giữ lại một bộ. Khang Hi ngồi ở trên xích đu rất thoải mái, chỉ chỉ rễ cây đại thụ ở giữa, nói:

“Cái này là chủ ý của nha đầu con phải không? Ban đầu trẫm vừa vào là thấy cái này. Cũng biết trừ nha đầu này sẽ không có người nào có thể nghĩ đến việc dùng rễ cây đại thụ làm bàn ghế!”

Nói đến đây, không khỏi cười lên, nói:

“Thật không biết trong đầu con cả ngày nghĩ cái gì, không nhớ rõ chuyện trước kia, những chủ ý quỷ quái này ngược lại càng ngày càng nhiều.”

Sở Sở mặc dù không hiểu rõ tại sao vị thiên cổ nhất đế này, từ trên đường núi nhìn thấy mình, biểu hiện cũng rất thân thiết, chỉ là người ta là con rồng lớn đều không để ý, mình làm gì cần phải quy củ, cười hắc hắc nói:

“Diễn xiếc trèo lên không được nơi thanh nhã!”

Nghĩ đến một chuyện, từ trong cái bọc đồ lấy ra hiệp nghị, Tứ a ca vội la lên:

“Sở Sở, nàng thật sự muốn hoàng a mã làm chứSở Sở liếc hắn một cái nói:

“Dĩ nhiên, nếu không tương lai ngươi lại chối bỏ, ta tìm ai nói rõ lí lẽ đây?”

Khang Hi tò mò, nhận lấy hiệp nghị trong tay Sở Sở, nhìn kỹ hồi lâu không khỏi cất tiếng cười to, trên mặt Tứ a ca có chút lúng túng, dở khóc dở cười nhìn Sở Sở, Sở Sở ngược lại rất là nghiêm túc nói:

“Ngài là phụ thân của Tứ a ca, đến lúc đó cũng không thể thiên vị a, ta biết ngài là minh quân thiên cổ công và tư rõ ràng!”

Khang Hi lại gần Sở Sở, bộ dạng lão ngoan đồng, nói:

“Trẫm là minh quân thiên cổ?”

Sở Sở nháy mắt mấy cái gật đầu một cái.

“Cho nên trẫm không thể thiên vị nhi tử của mình?! Được rồi.” Đi tới đến thư án bên cạnh, lả tả vài nét bút ký tên mình, vẫn còn rất nghiêm túc từ trong ngực mình lấy ra một con dấu riêng, in ở phía trên đưa cho Sở Sở. Sở Sở nhìn kỹ, thấy chữ viết của hai cha con gần giống nhau, trên con dấu có khắc hai chữ Huyền Diệp theo thể chữ Triện rất là tinh xảo. Sở Sở âm thầm hưng phấn, trong lòng nghĩ: tờ giấy này nếu trở lại hiện đại bán được bao nhiêu tiền a. Đưa một phần cho Tứ a ca, phần kia mình cẩn thận gấp lại đặt ở trong túi đồ. Tứ a ca im lặng nhận lấy nói:

“Mặt mũi của gia sớm muộn gì bị nha đầu nàng vứt sạch!”

Sở Sở nói:

“Nếu ngươi không muốn thì thôi, ta trở về cuộc sống điền cư của ta, chẳng phải tiện cho cả hai?”

Tứ a ca nhất thời đứng hình, Khang Hi vui vẻ thầm nghĩ: tuy nói Sở Sở nha đầu này khá rắc rối, chỉ là có nha đầu này, nhi tử thứ tư của ông sẽ trôi qua nhẹ nhõm hơn. Có lòng giúp nhi tử một chút, Khang Hi nói:

“Bất kể các ngươi âm thầm hiệp nghị, Sở Sở ngoài mặt vẫn là mang danh trắc phúc tấn!”

Sở Sở thầm nghĩ: cũng biết một nhà các ngươi là cực phẩm phúc hắc, mình nếu không có cái hiệp nghị này, đến kinh thành còn không biết thành hình dáng gì đâu.

“Được rồi, hôm nay là cả nhà chúng ta đoàn viên. Tới, hai người các con bồi trẫm, ăn bữa cơm đoàn viên đã lâu này đi!”