Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 32: Đêm dừng chân ở bến Phong Kiều phẩm cá nóc




“Ba phần ánh trăng trong thiên hạ, hai phần thuộc về Dương Châu.”

Hôm sau Khang Hi được Tào Dần cùng chúng thần đưa tiễn, bước lên thuyền rồng ở Kinh Hàng Đại Vận Hà, đi dọc theo sông. Đều nói Khang Hi tiết kiệm Càn Long xa hoa lãng phí, chính là sự tiết kiệm của Khang Hi cũng làm Sở Sở sững sờ. Khang Hi cùng hai vị nội quyến ngồi thuyền rồng cao ba tầng, rộng rãi xa hoa, còn nàng cùng bốn a ca ở thuyền hai tầng, kết cấu nhỏ hơn một chút, tương đương với một tòa biệt thự tầng hai, các đại thần theo giá ngồi thuyền một tầng.

Dọc theo nước sông mênh mông cuồn cuộn, rất hùng vĩ, nói là xuống Dương Châu, nhưng chỉ một ngày cũng không đến được. Buổi chiều phải ở Tô Châu cả đêm, cảnh sắc hai bên bờ sông vừa mới nhìn lên cũng không tệ lm, nếu để cho bạn nhìn một ngày dài đoán chừng ai cũng phiền. Sở Sở đúng là như thế, vừa bắt đầu còn hào hứng bừng bừng nhìn sương khói, cảnh xuân ở hai bờ sông, ăn xong cơm trưa cũng thấy nhàm chán, cái gì dù đẹp tới mấy nhìn hoài cũng chán.

Sở Sở mệt mỏi tựa vào trong khoang thuyền, cầm trong tay một quyển truyện “hoa đào bay” mà Thập Tứ tìm đến. Cửa khoang bị đẩy ra, Sở Sở giương mắt lên nhìn, là Cửu a ca. Cửu a ca khẽ khẽ cười nói:

“Cảm giác nhàm chán sao, qua một lát nữa liền đến Tô Châu rồi, đi qua Phong Kiều liền vào thành Tô Châu.”

Sở Sở chán nản nói:

“Ngài nói Phong Kiều ấy là Phong Kiều: “Thuyền ai đậu bến Cô Tô; nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn” sao?”

“Chính là Phong Kiều này.”

Thập Tứ vừa sải bước đi vào nói:

“Như thế nào, tối nay có muốn vào thành một chuyến hay không?”

Sở Sở chu miệng nói:

“Làm sao vào thành, ngừng ở Phong Kiều không phải vô cùng tốt, có thể thể nghiệm cảnh giới của Phong Kiều đêm trong thơ, thật đẹp.”

Cửu a ca và Thập Tứ cười lớn, Cửu a ca nói:

“Đệ nói nha đầu này ngốc chưa, chỉ là một bài thơ mà thôi, nơi đó cũng chỉ có chùa chiền cùng một cây cầu đá, có cái gì ly kỳ. Cô không biết Tô Châu đẹp nhất chính là Thái Hồ, vị ngon nhất chính là...”

“Đúng vậy, là cá nóc a!”

Sở Sở chợt cắt đứt lời của hắn thầm nghĩ: ‘tại sao mình quên nhỉ, đời sau Tô Châu Thái Hồ nổi tiếng mười dặm có hồ sen đẹp, cá nóc vị cực phẩm a’. Thập Tứ cười nói:

“Coi như cô có chút kiến thức, thế nhưng cá nóc cũng không phải là người bình thường có thể ăn.”

Sở Sở liếc hắn một cái nói:

“Ta mặc dù kiến thức ít, cũng biết ăn cá nóc bậy bạ sẽ chết.”

Cửu a ca nói:

“Không có sao, Tào Dần cố ý mang theo đầu bếp nhà mình tới, tối hôm nay, cô đại khái là có thể ăn được cá nóc rồi. Chỉ là gia nói trước cho cô biết, ăn không ngon lắm là thật, để cho cô hi vọng lớn, thất vọng lớn hơn.”

Sở Sở xích một tiếng thầm nghĩ: ‘ta nhưng so với ngươi - những cổ nhân này - hiểu biết về cá nóc hơn. Ở hiện đại, quốc gia đã cấm ăn cá nóc rồi, hơn nữa từ trong gan cá nóc lấy ra độc tố, mặc dù có thể làm chết người, nhưng đồng thời cũng có hiệu quả ức chế tế bào ung thư khuếch tán, là thuốc chống ung thư rất tốt. Mặc dù nhất định có nguy hiểm nhưng mình vẫn nguyện ý nếm thử, dù sao mị lực thức ăn ngon không thể kháng cự, lại nói Khang Hi cũng dám ăn, mình sợ cái gì’, nhanh chóng trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo cùng Cửu a ca và Thập Tứ ra khỏi khoang thuyền.

Trên boong thuyền tầng hai có bàn ghế cố định ở một chỗ trên thuyền. Thuyền rất vững vàng, ba người ngồi ở chỗ đó vừa uống trà, vừa thưởng thức cảnh đẹp rất là thích ý. Sở Sở không thấy Thập Tam nhanh chóng hỏi:

“Thập Tam gia đi nơi nào?”

Cửu a ca nhấp một miếng trà nhàn nhã nói:

“Cô cho rằng ai cũng đều giống như cô tốt số sao, lão Thập cùng Thập Tam hôm nay theo hỗ trợ, đang ở trước mặt rồng đấy!”

Sở Sở nghĩ: “A thì ra chính là đi trực, thật ra Khang Hi vô cùng biết cách dùng người, nhi tử chia nhóm đi theo, cũng rất công bằng.”

Nhưng khi thời điểm đội tàu tới trấn Phong Kiều, trời lất phất mưa phùn giăng giăng bốn phía. Khang Hi gia hạ lệnh tối nay dừng sát ở Phong Kiều qua đêm, thiên tử ra lệnh một tiếng, thị vệ đem thuyền của mọi người dùng xích sắt khóa lại xuyên tại một chỗ, giữa những chiếc thuyền có thanh gỗ rất rộng bắc qua, có thể tự do đi lại, tựa như một đảo nhỏ trên mặt nước.

Đến thời điểm cơm tối, Lý Đức Toàn lĩnh chỉ dụ tới truyền Sở Sở Thập Tứ cùng Cửu a ca, nói là hoàng thượng ban thưởng thiện, Sở Sở đi theo Lý Đức Toàn đến thuyền rồng. Bóng đêm đã buông xuống, đèn cung đình bên góc thuyền cũng thắp sáng từng chiếc một. Phong Kiều thật ra thì rất nhỏ, rất bình thường, chỉ là một cầu đ bằng đá hình bán nguyệt ở Giang Nam, cũng là nơi giao thông đường thủy trọng điểm. Ở chỗ này, tác dụng của Phong Kiều đã không chỉ là nơi thuyền neo đậu hàng đêm, còn trở thành nơi tập kết hàng lương thực lớn nhất Thanh triều, nên mới có câu “qua Phong Kiều hỏi giá gạo”.

Cầu Phong Kiều

Là địa điểm phức tạp, mỗi khi lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ xuống phía Bắc phải qua nơi này, liền chật kín dòng sông, dọc theo sông tạo thành hai phố chợ -Phong Kiều cùng Hàn Sơn tự, thành chợ theo dọc sông. Bởi vì là thành phố trên nước, có phong vận đặc biệt của vùng sông nước, hiệu buôn ở Phong Kiều đã nổi tiếng xa gần, là nơi thương nhân bán lương thực tụ hợp. Đây đều là Cửu a ca nói cho Sở Sở, không hổ là kiệt xuất trong thương giới, nói đến những thứ này đều mang sắc thái kinh tế rất nặng, nhưng Sở Sở thấy rất hợp ý mình.

Hàn Sơn tự

Đại khái là bởi vì thánh giá ở chỗ này, hiệu buôn hai bờ sông bị quan binh phong tỏa, xuyên thấu qua trướng vây màu vàng nhạt vẫn là có thể mơ hồ nhìn thấy một chút phồn hoa thường ngày. Bức tường màu trắng ngói lớn theo phong cách dân cư Giang Nam ở hai bờ sông, bởi vì hoàng đế đến, dọc theo hai bờ sông nơi này cũng thắp đèn cung đình sáng ngời, nhìn xa xa ánh đèn huy hoàng tựa như ở hiện đại.

Bước vào thuyền rồng, Sở Sở mới biết thuyền mình ở cùng thuyền của Khang Hi không chỉ kém một cấp bậc. Nếu như nói mình ở là một biệt thự mini, như vậy thuyền rồng của Khang Hi chính là một khu nhà cao cấp. Bên ngoài nhìn còn cảm thấy nữa là bên trong mọi thứ đều hoàn hảo, tầng một là phòng tiệc, bố trí vô cùng quý phái, ngay giữa là ghế đệm màu vàng sáng, phía dưới theo thứ tự sắp hai hàng bàn thấp, không có sắp ghế, cách mấy bước có một nệm êm, lúc này đã ngồi đầy người, may mắn được vào nơi này ăn cơm cùng Khang Hi, nhỏ nhất cũng là cấp bậc tuần phủ, phong cương đại lại.

Có ước chừng có mười đại thần, bên trái chính là các đại thần, phía bên phải vị trí ngồi thứ hai ba là Thập Tam cùng Thập a ca, nội quyến không thể ăn cùng bàn với đại thần, cho nên không có nhìn thấy Đông quý phi cùng Mật quý nhân. Sở Sở chính là cô nương duy nhất, rất không được tự nhiên, chỉ do có cá nóc hấp dẫn, cũng liền không sao, hành lễ xong. Khang Hi liền

“Nha đầu này, trẫm không truyền, con cũng không tới đây, từ trước đến giờ con biết rất nhiều chuyện. Đến nơi này, còn không ngoan ngoãn tới đây nói chút điển cố Tô Châu cho sư phụ, vùi ở trong khoang thuyền có cái gì vui, tới đây ngồi bên cạnh trẫm.”

Sở Sở bất đắc dĩ đi tới ngồi gần vị trí phía bên phải cạnh Khang Hi, Cửu a ca cùng Thập Tứ ngồi theo thứ tự, Sở Sở cười híp mắt, lại gần Khang Hi nhỏ giọng nói:

“Sư phụ, tối nay có phải có thức ăn ngon hay không a?”

Khang Hi lườm nàng một cái, nói:

“Không đến giải buồn cho trẫm, còn muốn ăn ngon, nào có đạo lý như vậy?”

Sở Sở dẩu môi nói:

“Sư phụ tới nơi này rất nhiều lần, con lại là lần đầu tiên tới Giang Nam, nào có biết điển cố nhiều như ngài. Có câu nói học vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, con có học nhiều điển cố hơn nữa, đến trước mặt ngài còn không phải là trước cửa Khổng Tử bán văn chương sao?”

Khang Hi cười ha hả nói:

“Vì con mồm miệng khéo léo, một lát trẫm phạt con.”

Sở Sở làm mặt quỷ. Thật ra thì hôm nay Khang Hi rất thoải mái buông lỏng, khác hẳn với sát phạt quyết đoán ở Sơn Đông Trực Đãi, thân thiết tựa như một trưởng bối hiền lành. Phía bên tay trái Khang Hi chính là chức tạo Giang Ninh Tào Dần, quả nhiên là sủng thần, còn ngồi trước cả đám nhất phẩm Lý Quang cùng Trương Đình Ngọc, có thể thấy được rất thân thuộc với vua.

Lý Đức Toàn truyền lệnh một tiếng, chỉ chốc lát sau đi vào hai mươi mấy thái giám, trên tay mỗi thái giám đều có một hộp đựng thức ăn sơn đỏ, đi tới mỗi bàn, mở ra bên trong là từng cái đĩa đồ ăn nhỏ tinh xảo: “Súp gan cá, ba ba hầm” đều là món ăn đặc sắc của Tô Châu. Khang Hi cũng thích những thứ này. Mặc dù sắc hương vị mê người, nhưng những đại thần, a ca không có một người nào động thủ, cũng rất câu nệ, Sở Sở nuốt một ngụm nước miếng, trơ mắt nhìn Khang Hi.

肺汤 – ba phế thang - Súp gan cá:là đặc sản của Tô Châu.Dùng gan cá nấu, thịt cá thanh ngon, gan cá ngon ngọt, với giăm bông, măng, rau xanh, vv, mùi vị êm dịu và thơm ngon.

白汁圆菜 - ba ba hầm cũng là món ăn của Giang Tô Tô Châu. Lấy con ba ba cắt thành khối, thêm khoai từ, măng, nấm hương, hành, gừng, muối, rượu với các loại gia vị, nấu chín. Đặc điểm là nước trong và đậm đà, trong mặn có ngọt.

Khang Hi liếc mắt nhìn dáng vẻ Sở Sở sắp chảy nước miếng, bất giác cười khẽ một tiếng, nhìn Lý Đức Toàn một cái, Lý Đức Toàn lập tức cầm một đôi đũa bạc và cái đĩa lần lượt gắp mỗi món ăn, ăn một miếng. Sở Sở thầm nói: ‘công việc này của Lý Đức Toàn đãi ngộ cũng không tệ lắm’, đều lần lượt nếm qua một lần, ánh mắt mới nhìn tới Khang Hi, đem món ăn gắp đến trong đĩa bạc bên tay Khang Hi, Khang Hi cầm chiếc đũa lên ăn. Sở Sở thầm nghĩ: ‘đây quả thực là phiền toái’. Trước đó vài ngày, ở Trực Đãi Sơn Đông Khang Hi cũng rất hiền hoà, ở tiệm nhỏ ăn mì, gặm lương khô, lúc này lại như thế này, cũng không ngại mệt mỏi.

Chỉ là cuối cùng Khang Hi từ bi nhấn cái nút khởi động, có thể ăn, Sở Sở ăn thật nhanh, chỉ chốc lát món ăn trên bàn của nàng đã tiêu diệt hơn phân nửa, Cửu a ca bên cạnh nhỏ giọng nói:

“Cô vài ngày không ăn cơm sao?”

Lúc này Sở Sở mới ngẩng đầu, phát hiện cơ hồ tất cả tầm mắt người trong đại sảnh đều đặt ở trên người nàng, ý tứ ẩn chứa trong đó phong phú, phần lớn là ngạc nhiên, còn có chính là không thể tưởng tượng nổi. Sở Sở xem thức ăn trên bàn của người khác cơ hồ cũng chưa động, chỉ có trước mặt mình là canh cạn thịt thừa một mảnh hỗn độn.

Sở Sở thầm nói: thật là kỳ cục, cơm không ăn đều nhìn nàng làm gì. Thập a ca là một người thẳng tính sảng khoái như ánh mặt trời, lúc này chỉ vào Sở Sở nói:

“Cô nguyên lai là một quỷ chết đói đầu th

Sở Sở không để ý tới hắn, nghiêng đầu nói với Khang Hi:

“Sư phụ, con rất đói bụng, con cũng không muốn khi trở về lại ăn nữa, nếu ngài mời khách, đương nhiên là phải ăn ngon no bụng mới làm vừa lòng chủ nhân ngài đúng không ạ?”

Khang Hi suy nghĩ một chút, cười nói:

“Sở Sở nói rất đúng, ăn đi, hôm nay tất cả mọi người không cần câu nệ lễ quân thần, giống như nha đầu này nói, tận hứng mà về mới là ăn yến tiệc. Trẫm ra lệnh các ngươi nhất định phải ăn no ăn hết, sáng mai nếu như trẫm nghe nói người nào trở về lại ăn, coi như là khi quân.”

Chúng thần dở khóc dở cười, sao Khang Hi cũng cùng cái nha đầu kia hồ đồ, Khang Hi cười hì hì nhìn Sở Sở một cái nói:

“Ta khuyên con nên giữ lại chút bụng cho thỏa đáng.”

Vừa dứt lời, bên ngoài thái giám bưng đồ ăn liền lại đi vào, trong tay bưng một mâm trắng noãn như ngọc, óng ánh trong suốt. Giống như những lát cá mỏng, bày thành hình hoa cúc hoặc hình tiên hạc giống như đồ thật, theo thứ tự đặt vào trên mỗi bàn, Sở Sở nhỏ giọng hỏi Cửu a ca:

“Đây là lát cá sống?”

“Cái gì lát cá sống, đây chính là cá nóc đó!”

Thấy Khang Hi đã ăn, Sở Sở mới gắp lên một mảnh chấm nước tương cùng ớt bỏ vào trong miệng từ từ nhai, vào miệng tan đi, ngon ngọt vô cùng, Sở Sở nhanh chóng liền ăn hết đĩa cá lát trước mắt mình. Cửu a ca bên cạnh lại không muốn ăn, đem đĩa của mình đưa đến trước mặt Sở Sở nói:

“Ăn đi!”

Sở Sở lắc đầu một cái, Thập a ca cười nói:

“Hắc! Cô còn mắc cỡ sao?”

Sở Sở liếc hắn một cái nói:

“Ngài biết cái gì, không phải là ta mắc cỡ, loại cá này tuy nói độc tố đại đa số ở trong nội tạng, nhưng trong thịt vẫn lưu lại một chút, mặc dù đối với chúng ta không có ảnh hưởng, nhưng vẫn nên ăn ít thôi cho thỏa đáng.

Quay đầu lại nói với Lý Đức Toàn:

“Lý am đạt, ngài phân phó nấu chút canh rễ lau, mỗi người uống một chút để thanh nhiệt giải độc, lo trước khỏi hoạ.”

Lý Đức Toàn vội vàng phân phó, Trương Đình Ngọc gật gật đầu nói:

“Cách cách nói rất đúng, vi thần đã từng coi ở một phương thuốc dân gian có cách này, dân chúng nếu như ăn cá nóc trúng độc, canh rễ lau rất là có tác dụng.”

Khang Hi cười nói:

“Không hổ là đệ tử quan môn của trẫm, có thể được học sĩ Đình Ngọc khen ngợi, làm sư phụ cũng thấy tự hào.”

*đệ tử quan môn: đệ tử đóng cửa, ý là đệ tử cuối cùng, sau này không nhận đệ tử nữa, chứ ko phải đệ tử chuyên môn đi đóng cửa như: [Kỷ Tiểu Cách bị Kỷ Nam kéo tay, tò mò xoay mặt hỏi hắn: “Tiểu ca ca này chỉ phụ trách đóng cửa thôi sao? Tựa như A Hương chỉ chuyên treo rèm cho công chúa nương nương sao?”. Khóe miệng Trần Ngộ Bạch không thể thể khống chế mà co giật không ngừng.] – trích Uổng công tính kế - Sói Xám Mọc Cánh

Sở Sở thầm nói: ‘ông chỉ là sư phụ trên danh nghĩa thôi, nói tới những thứ này đều là trước kia coi trên web, nào biết phương thuốc cho sẵn gì đâu.’

Sau khi yến tiệc kết thúc, các đại thần rối rít cáo lui, Khang Hi để lại ba ngoại thần Lý Quang Trương Đình Ngọc Tào Dần, bốn a ca cùng Sở Sở với danh nghĩa đệ tử lưu lại xem múa. Sở Sở thầm nghĩ: “Khí trời như vậy, trùm mềm ngủ là tốt nhất, cả đêm nằm nghe mưa rơi gió thổi, tâm trạng thật tốt.”

Bất đắc dĩ thánh chỉ chính là trâu bò, chỉ có thể đi theo. Tầng chót thuyền rồng có một nhã thất không lớn, cùng thư phòng không sai biệt lắm, hai bên đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, màn cửa sổ xanh nhạt, ở giữa có một bàn trà thấp, chung quanh có mấy ghế đệm, mấy người ngồi vây quanh Khang Hi. Lý Đức Toàn sai người bưng tới trà cụ than lò, đặt ở trước mặt Sở Sở, thầm than thở ‘giờ mới hiểu được tại sao lưu mình lại, chính là để phục vụ mấy vị đại nhân này, dường như địa vị của mình so với mấy vị này thấp hơn nhiều, nhân quyền ơi!’

Đợi đến khi mấy vị cũng uống xong trà Long Tĩnh cực phẩm Tây Hồ, Sở Sở mới có thể nghỉ ngơi. Lúc này mưa bên ngoài lớn hơn, đập vào vào trên cửa sổ trong khoang thuyền, giống như một bài hát réo rắt, đinh đinh đang đang, lâm ly day dứt.