Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 21: Sở Sở mới vào quốc công phủ




Tiền lời bán đấu giá của một ngày làm Sở Sở có chút sững sờ. Bọn người điên cuồng này thật là có tiền a, cuối cùng một tấm thẻ vàng thế nhưng lên tới 50 ngàn lượng, thẻ bạc 20 ngàn lượng, thẻ đồng nho nhỏ thế nhưng cũng tới 5 ngàn lượng, tính toán xong xuôi chỉ tiền thu thẻ này, trừ Sở Sở làm chủ tặng cho Lưu lão đầu cái thẻ vàng kia, còn lại thế nhưng đạt tới một triệu lượng.

Trong đó phần lớn cũng là thương nhân tới mua, chỉ có mấy thẻ đồng bị mấy tôn thất nhàn tản mua vào, huống chi cũng đều đặt phòng ít nhất một tháng, cộng thêm cái này tiền lời làng du lịch càng tăng thêm rồi. Chỉ trong mấy ngày Sở Sở từ cô gái nông thôn bay vọt thành nhà tư bản, nhất thời làm Sở Sở không dám tin tưởng.

Tiền này giống như tới quá nhanh quá dễ dàng. Sắp xếp xong xuôi công việc làng du lịch, Sở Sở liền kêu Điền Văn Viễn ở lại trực thôn trưởng, mình mệt mỏi chạy về ổ của mình ở Dung Nguyệt cư. Cho nên khi Bát, Cửu, Thập đến làng du lịch cũng liền không có chạm mặt. Tứ a ca gần đây không biết là uống lộn thuốc gì rồi, ngày ngày túng dục mỗi đêm cày cấy không ngừng.

Còn có đặc biệt mang thái y tới, mỗi ngày xem mạch cho Sở Sở, uống thuốc, Sở Sở âm thầm mắt trợn trắng thầm nghĩ:

“Trong phủ nhiều thê thiếp như vậy, sao lại muốn mình sinh con, chuyện sinh con đó là tuyệt đối không thể nào. Mỗi lần mình khuyên Tứ a ca trở về phủ ở ít ngày, vị gia kia chắc chắn sẽ cho mình mấy ngày nhìn sắc mặt sau đó dùng hết sức giày vò mấy đêm mới thôi.”

Làm cho Sở Sở hiện tại tuyệt đối không dám khuyên hắn đi an ủi những oán phụ trong phủ kia. Phải nói chính mình cũng bị bạo ngập đầu rồi, nơi đó muốn cũng khó, vị gia này nếu là đều đặn vậy chẳng phải dù muốn cũng không ra.

Ngày hôm đó đang nằm nghiêng trên giường nhìn trương mục của làng du lịch, a mã ngạch nương của mình tới. Phu thê Đông lão hán và Sở Sở, Tứ a ca ở tại Dung Nguyệt cư, thật không được tự nhiên. Sau đó Sở Sở cho bọn họ vào trong thành cách Đông phủ không xa, đưa cả hai vào ở trạch viện.

Hai phu thê già cùng Nhị Nữu rất cao hứng đi vào ở. Tứ gia lại thưởng hai bà tử thô sử, viện rất rộng mở, phu thê Đông lão hán rất vui vẻ, trồng chút rau dưa và trái cây để giải trí. Mỗi tháng Sở Sở đưa tới rất nhiều bạc, hai người trôi qua rất thanh nhàn tự tại. Sở Sở thỉnh thoảng đến thăm ở lại một ngày hay nửa ngày hết sức tiện lợi.

Huống chi nơi này cách Đông phủ rất gần, vốn cùng mấy bà tử nô tài Đông phủ có chút giao tình, như vậy có lúc đi thăm một chút cũng tốt. Chuyện này Tứ a ca và Sở Sở vốn làm vô cùng khiêm tốn, chỉ có Đông Phúc hơi biết một chút, cũng chỉ cho là, lấy thân phận của Đông lão đầu, chính là có con gái thu vào làm thiếp, ngược lại không có quá để ý.

Nhưng mà đối với phu thê Đông lão hán so với trước kia khách khí rất nhiều, không có báo lên cho chủ tử. Đến khi Khang hi gia cao hứng từ lâm viên trở về, đến nơi của Đông quý phi, nói mới thu nha đầu quỷ tinh linh làm đồ đệ, là cô nương của Đông gia các người, Đông quý phi ngay lập tức liền kinh ngạc, âm thầm đem mấy cô nương trẻ tuổi trong nhà mình điểm qua một lần.

Cũng không thấy có người giống như Vạn Tuế Gia nói như vậy, lại khôn khéo lại thú vị, biết tiếng nước ngoài lại biết thi từ ca múa, cũng không thể Khang Hi, chỉ đành phải đợi đến khi Khang Hi gia ra khỏi cung của mình, mới vội vàng lệnh đại cung nữ thân cận truyền tin đi ra ngoài hỏi thăm.

Lần này, ở tại Đông phủ nhấc lên một hồi sóng trào, chuyện làng du lịch Sở Sở cùng chuyện Vạn Tuế Gia giá lâm và thu đệ tử cũng đều nghe nói. Nhưng là ai cũng không có nghĩ tới trong phủ của mình, cho đến khi, Đông quý phi truyền tin ra, chủ sự Đông gia đại lão gia, phụ thân của Đông quý phi, Đông quốc trượng mới tự mình hỏi tới chuyện này.

Vả lại kinh động lão phu nhân đang an dưỡng trong hậu trạch, Đông Phúc không nghĩ đến Đông cách cách kia bản lãnh lớn như vậy, ngắn ngủi nửa năm thế nhưng chỉnh ra động tĩnh lớn thế này, truyền đến tận trời, không chỉ có được Tứ a ca cưng chiều, liền Vạn Tuế Gia cũng thích thu làm môn sinh, đây quả thực là không thể tin được.

Đợi đến nơm nớp lo sợ được đại lão gia phân phó, vội vàng tự mình đi trong ngõ hẻm cách vách đi mời hai vị tổ tông kia, phu thê Đông lão hán không biết chuyện gì, liền bị Đông Phúc cung kính dị thường mời vào Đông phủ.

Dọc theo đường đi Đông Phúc không ngừng xin tội, nói thường ngày chậm trễ hai vị đợi chút, làm cho phu thê Đông lão hán tâm thần bất an. Đến Đông phủ, Nhị Nữu và Đông Phúc đỡ hai người đến chính phòng của Đông phủ, Đông lão hán lặng lẽ quan sát một vòng, thấy hôm nay ngược lại đầy đủ hết. Lão phu nhân, Đông quốc trượng, nhị lão gia, thậm chí có cả con trai lớn của đại lão gia - Thuấn An Nhan đều nhất nhất tề tụ.

Hai phu thê vội vàng quỳ xuống hành lễ, lão phu nhân ho một tiếng khiến hai nô tài bà tử đỡ hai phu thê dậy nói:

“Sao lại làm thế, nhiều năm không thấy, các ngươi vẫn quá quy củ.”

Hai phu thê vội vàng đáp lời, Đông quốc trượng đã sớm ở Đông Phúc nơi đó hỏi thăm rõ ràng, thầm nghĩ:

‘Đây thật là người mệnh trời đã định trước, hai phu thê trước mắt vốn là nô tài hạ đẳng phụ thuộc Đông phủ, trong nháy mắt lật ngược, lại là nhân vật Đông phủ dựa vào nịnh bợ’. Quan sát hai phu thê phía dưới, mặc dù ăn mặc khá giả không ít, nhưng vẫn còn lộ ra một loại hèn mọn của người làm nô lâu dài. Gặp qua Đông Sở Sở, Lý Quang và Trương Đình Ngọc đối với cô nương kia khen không dứt miệng. Nói là có thể Đại Thanh cũng khó tìm được một cô nương chung linh mẫn tú, nhã trí tài cao, thần vận như nha đầu kia.

Như vậy phu thê này dĩ nhiên cũng là có thông thiên tạo hóa, mặc dù thật tò mò cô nương đó là nhân vật như thế nào nhưng cũng phải từ từ đi. Từ nơi này đem phu thê Đông lão hãn kéo vào tay, đem vị kia kéo đến một bên của mình, nhưng lại là một món lời cực kỳ lớn. Với lại cùng Tứ a ca vốn là quan hệ tựu bất đồng, cứ như vậy, chẳng phải thân thiết, tóm lại hàn huyên một hồi, ngay cả lão phu nhân cũng thích cô nương này, nếu nhận thức ở Đông phủ cũng coi là cô nãi nãi đi ra từ Đông phủ, nhận vào trong phủ ở vài ngày.

Thứ nhất đều là thân thích khiến lão phu nhân, đám bà lớn trông thấy cũng phải làm, thứ hai cũng có thể thuận đường cho vào cung thỉnh an Quý Phi. Dù sao Tứ a ca là nuôi con Quý Phi, trông thấy bà bà cũng là chuyện phải đạo.

Phu thê Đông lão hán thưa dạ đáp ứng, lúc này mới sáng sớm đã đến Dung Nguyệt cư nói với Sở Sở vài lời, Sở Sở suy nghĩ chốc lát nói:

“Hai ngài đi về trước, để con nói với Tứ gia đã.”

Để nhị lão trở về, Sở Sở thầm nghĩ: ‘Đông quý phi kia nhất định là thân thể không tốt lắm. Đông phủ được gọi là Đông Bán Triều, đó cũng không phải là gọi không, mọi chuyện suy nghĩ hẳn là rất chu đáo. Chuyện này cho thấy là muốn lôi kéo mình nên phải cẩn thận không thể để bị kéo đi vào, nhớ Đông phủ trừ Long Khoa Đa kia, cuối cùng đều thành Bát gia đảng đi chết theo a.’

Đến gần buổi trưa Tứ a ca mang theo Thập Tam Thập Tứ trở lại, Sở Sở đại khái nói chuyện này, Thập Tứ cười nói:

“Cái này thì có cái gì mà do dự. Đông phủ kia cũng không phải là đầm rồng hang hổ, đều là thân thích mời phải đi, vừa đúng lúc ta cùng Thập Tam tới bái phỏng, rất lâu không có đi nhà sư phụ, đi dạo một chút không tồi. Đúng rồi, cô không phải ở đó mấy ngày sao, như vậy ta tìm cô chơi cũng càng tiện lợi phải không?”

Thập Tam lặng lẽ nhéo Thập Tứ nhỏ giọng nói:

“Đệ biết rõ còn nói bậy, đệ tiện lợi còn Tứ ca làm sao?”

Thập Tứ nhìn Tứ ca một cái lầu bầu :

“Trong phủ nhiều tẩu tử cũng chờ, huynh ấy cần gì tới giành Sở Sở nữa?”

Tứ a ca lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn Sở Sở nói:

“Nàng tới ở ít ngày cũng tốt, với mọi chuyện về sau này đều có ích, vừa đúng lúc ta có chuyện cần làm cho hoàng a mã, muốn đi Trực Đãi một chuyến. Sáng mai sẽ xuất phát, thế nào cũng phải mười mấy ngày mới quay về. Nàng đến đó ta lại yên tâm chút, chỉ là không được nghịch ngợm, hơn nữa lão phu nhân nếu dẫn nàng vào cung, đi gặp hoàng ngạch nương nàng phải kiềm chế tâm tính đừng giống như cùng hoàng a mã không lớn không nhỏ.”

Sở Sở dẩu môi nói:

“Hoàng a mã ngài chính là chê những đứa con này quá nghiêm chỉnh, mới yêu thích ta như vậy.”

Tứ a ca dở khóc dở cười, Thập Tam Thập Tứ cũng một hồi cười to. Tứ a ca trước sai Cao Vô Dung tự mình đi Đông phủ truyền lời chuẩn bị. Ăn xong cơm trưa, Sở Sở giao phó Điền Văn Viễn nói mấy ngày này có chuyện phải đi Đông phủ, liền bị Tứ a ca xách đưa vào Đông phủ, Thập Tam Thập Tứ rất ăn ý đi theo.

Đến Đông phủ vốn là lấy thân phận của Sở Sở không trên không dưới, cũng rất khó đối đãi, chỉ là may mắn có ba vị a ca cùng đi, cho nên Đông phủ mở rộng cửa chính ra nghênh đón. Sở Sở bị Tứ a ca ôm xuống xe, Tô ma ma đỡ tay đứng lại, quan sát Đông phủ trước mắt, cửa chính đinh đồng sơn đỏ cao lớn, trước cửa hai sư tử uy vũ bằng đá, trên cửa treo một tấm biển lớn màu đen chữ vàng “Xá tạo Đông Quốc Phủ.”

Làm Sở sở không khỏi nghĩ đến tiết mục ngắn Đại Ngọc mới vào Vinh Quốc phủ. Tứ a ca ngược lại không ở lại lâu, chỉ nói với Thập Tam Thập Tứ mấy câu rồi dặn dò Sở Sở nửa ngày nói là sáng mai phải đi, cũng không tới tạm biệt Sở Sở được, cùng hàn huyên mấy câu với Đông quốc trượng ra nghênh tiếp liền trở về phủ.

Đông quốc trượng ở một bên nhìn thầm nghĩ:

“Phái đoàn của nha đầu này thật là lớn, ba a ca hộ tống, được nhũ mẫu a ca hầu hạ, nhìn Tứ a ca mới vừa rồi, mình suýt nữa cho rằng đó không phải là vị gia mặt lạnh kia.”

Tỉ mỉ quan sát nha đầu này, cũng không có nhìn ra nơi nào tốt, âm thầm kỳ quái, một thân trang phục nữ nhân Mãn Thanh trắng nhạt, ăn mặc còn là bộ dạng chưa gả đi, ngũ quan thật bình thường. Mà phải nói đôi con ngươi kia rất là xuất sắc, lúc lưu chuyển vừa trong suốt lại quyến rũ, thần sắc rất thong dong, tiến lùi thỏa đáng, không chút nào hèn mọn kẻ làm nô, bàn về khí chất ngược lại vượt xa hơn so với tất cả cách cách trong phủ.

Vào cửa phủ, Sở Sở liền cùng Thập Tam Thập Tứ tách ra, bọn họ theo Đông quốc trượng đi bên phải, Sở Sở lại bị nghênh vào hậu viện bên trái. Mới vừa vào hành lang hậu viện, thì có mấy bà tử nha đầu thể diện cung kính chờ ở nơi đó, nhận lấy túi đồ trên tay Đại Nữu, đón Sở Sở đến một noãn các.

Đông phủ này ngược lại làm Sở Sở rất là kinh ngạc, bên ngoài chưa lộ vẻ rộng lớn, đi vào phát hiện mặc dù so sánh lại không uy nghiêm nghiêm trang bằng phủ a ca, lại tự có một loại tinh xảo tú nhã của lâm viên Giang Nam. So với mấy lâm viên ở Tô Châu không kém bao nhiêu, đình đài lầu các, núi giả hành lang, đình viện thật sâu, thế nhưng có vẻ so phủ a ca còn lớn hơn không ít.

Đến mái hiên bên ngoài noãn các. Một tiếng thông truyền một tiểu nha đầu cười khẽ nâng mành trúc lên, Sở Sở cúi đầu đi vào, một mùi đàn hương nồng đậm bay tới, chuyển qua đồ trang trí thọ tử, chính là một noãn các không coi là nhỏ. Trên giường sưởi trước mặt là một lão bà phúc hậu đang dựa vào, tóc bạc trắng, hiền lành phú quý, ánh mắt rất sắc bén.

Mặt bên là vài nàng dâu mặc quần áo đắt tiền đứng theo thứ tự, số tuổi không đồng nhất, phía dưới là một vài nha đầu bà tử phục vụ, phục sức cũng không tầm thường. Tô ma ma lặng lẽ ở bên tai Sở Sở nói mấy câu, Sở Sở vội vàng phúc thân, một nàng dâu trung niên nhìn rất phú quý tự mình đỡ Sở Sở nói:

“Sao có thể làm thế này, cách cách là đệ tử Vạn Tuế Gia, sao có thể dễ dàng làm lễ đây?”

Vừa nói cẩn thận liếc nhìn Sở Sở chốc lát, tự mình đưa đến bên người lão phu nhân, đỡ Sở Sở ngồi trên giường cười nói:

“Nhìn này, bộ dáng rất đại khí, nhìn liền biết có quý khí.”

Lão nhân cầm tay Sở Sở, cũng tỉ mỉ nhìn nửa ngày nói:

“Nhìn cũng cùng cô nương phủ chúng ta không sai biệt lắm, sao có bản lãnh như vậy, hay là thần tiên gửi hồn người sống, đến khiến bà già này mở rộng tầm mắt.”

Mọi người cười to một hồi. Tô ma ma nói:

“Lão phu nhân nói cách cách ngượng ngùng đấy.”

Mọi người nhìn Sở Sở, quả nhiên hai gò má phiếm chút hồng hồng, lại khiến cho mặt mày vốn đang bình thường nhất thời quyến rũ, lão phu nhân âm thầm gật đầu, thầm nghĩ: ‘gương mặt mặc dù bình thường, nhưng mà từ bên trong tản ra một loại xinh đẹp khó có thể nói rõ, rất hiếm thấy.’

Sở Sở được an trí ở Lâm Phong uyển gần Thọ Nguyệt đường của lão phu nhân, bên cạnh là Thúy Trúc hiên. Thúy Trúc hiên này Tô ma ma nói rằng đó là chỗ ở của trưởng tôn Đông phủ Thuấn An Nhan, Sở Sở nhất thời sửng sốt thầm nghĩ: ‘nhớ hiện đại đã từng xem qua một bài viết tế văn công chúa.’

Vị Ôn Hiến Cửu công chúa duy nhất được xưng là thông tuệ gả cho vị Thuấn An Nhan này. Theo ghi lại là hai người rất hợp ý nhau. Chỉ tiếc công chúa kia chết rất sớm, Sở Sở ngược lại đối với ngạch phò tương lai này rất có hứng thú.

Đông gia đối đãi với Sở Sở rất chu đáo cung kính, cũng không quấy rầy, chỉ cho bốn bà tử ở Lâm Phong uyển phục vụ. Sở Sở vốn cũng không phải là người thích quy củ, này cũng tự tại không ít. Thập Tam Thập Tứ đưa nàng tới không lâu sau liền bị Khang Hi gia triệu hồi đi, khiến cho Sở Sở rất nhàm chán suốt hai ngày.

Đêm nay Sở Sở lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ đành phải đứng lên vòng qua Đại Nữu trực đêm bên ngoài, đi ra ngoài. Lâm Phong uyển rất phong nhã, trong viện không có hoa cỏ xinh đẹp gì khác, chỉ có hai gốc tây phủ hải đường rất tươi tốt, đúng ngay hoa kỳ, đón gió dựng đứng, dáng hoa sáng rỡ động lòng người. Sở Sở bị hấp dẫn vây quanh hai gốc hải đường kia đi nửa ngày vẫn không có buồn ngủ.

Theo gió từ cách vách bay tới một hồi tiếng tiêu mơ hồ, trong đêm yên tĩnh rất du dương nên thơ. Sở Sở ra khỏi Lâm Phong uyển, cửa viện cách vách ngược lại không có đóng, tiếng tiêu quả nhiên là từ Thúy Trúc hiên tới, Sở Sở suy nghĩ một chút nâng bước đi vào.