Số Phận Phi Tần

Chương 37




Chiêu Dương cung.

Hoàng hậu hơi nhíu mày, vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, mở miệng hỏi:

- Đã xóa sạch dấu vết chưa?

Tử Tình ở bên cạnh hơi cúi mặt, cung kính đáp:

- Thưa nương nương, đã xóa sạch, Chu Tử kia cũng sẽ không dám ho he nửa lời.

Hoàng hậu nở nụ cười khẽ, bình thản nói:

- Tốt.

Hoàng hậu khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác, thực sự không nghĩ tới Thục phi thực sự là một người phúc lớn mạng lớn, dầu trơn cộng thêm đá nhọn mà những kẻ đó có thể bình an đi qua, chỉ bị nghiêng kiệu chao đảo một hồi. Nếu không phải Hoàng hậu biết rõ Chu Tử là người trung thành, có lẽ cũng sẽ hoài nghi có phải Chu Tử lén động tay động chân hay không.

Hoàng hậu hừ lạnh trong lòng, thoát được lần này thì sao, trốn được hôm nay không trốn được ngày mai, trốn được ngày mai không trốn được cả đời. Nàng ta sẽ không để đứa trẻ này chào đời. Đại Hoàng tử phải là từ bụng nàng sinh ra, tuyệt đối không thể là phi tần khác.

Hoàng hậu nở nụ cười lạnh, trong mắt lóe lên đầy tính toán, con cờ nhỏ nhoi kia, xem ra đã đến lúc phải dùng đến. Ngu ngốc, dễ kích động, hay ghen tị, điêu ngoa, quả thực là phẩm chất tốt đẹp để làm một vật hy sinh.

Mấy ngày tới, Hoàng thượng lại hay đến Khương Lạc cung như trước, Lệ Y điện lại có vẻ như bị lạnh nhạt, các phi tần thầm than, Thục phi cuối cùng cũng đã được sủng ái lại rồi sao. Không hổ là lão nhân lâu năm trong Hậu cung, thất sủng một thời gian dài không có nghĩa là thất sủng mãi mãi. Nhìn Lệ tần mà xem, hiện tại thất sủng, lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, chẳng phải bây giờ cũng chỉ biết ở trong Lệ Y điện thầm khóc than hay sao?

Thục phi không nghĩ tới lại là một người vô cùng có bản lĩnh, bản thân đang mang thai không thể thị tẩm, vậy mà vẫn có thể níu Hoàng thượng ở lại Khương Lạc cung mấy đêm liền như vậy. Không khỏi làm cho Hậu cung phi tần nghiến răng nghiến lợi.

Mấy ngày này đối với Lưu Lạc Bình, quả thực giống như trở lại khoảng thời gian khi trước, hai người cùng nhau ngọt ngọt ngào ngào, hắn nằm bên cạnh nàng, nàng ở trong lòng hắn, đôi khi hắn sẽ vuốt ve bụng nàng, trò chuyện cùng với đứa bé. Lưu Lạc Bình cảm thấy ở cạnh Tư Lạc Thành, giống như còn cảm thấy cơ thể khỏe mạnh hơn cả uống nước linh tuyền. Đây là cái gọi là sức mạnh của hạnh phúc sao?

Phải chăng vì nàng đã được làm mẹ, lại được hắn yêu chiều như trước, thân thể liền cảm giác thỏa mãn hơn bao giờ hết, mà tâm tình cũng tốt hơn bất cứ lúc nào.

Lưu Lạc Bình cảm thấy, nếu có thể được như thế này cả đời, nàng nguyện đổi bằng tất cả mọi thứ.

Khương Lạc cung mấy ngày hôm nay đều chìm trong vui vẻ, hai nha đầu Hoàng Ly và Tố Ngưng cũng vui vẻ thay cho chủ tử, bình thường thi thoảng cũng sẽ có vài lời trêu ghẹo chủ tử, thường xuyên thấy được chủ tử ngượng ngùng mắng lại, nhìn thế nào cũng thấy giống bộ dáng thẹn quá hóa giận. Lúc đó, hai nàng lại nhìn nhau cười khúc khích.

Đứa trẻ trong bụng của Lưu Lạc Bình rất khỏe mạnh, có lẽ do có sự trợ giúp của nước linh tuyền, không chỉ dung nhan của nàng vẫn mỹ lệ như trước, mà thân thể cũng không có triệu chứng có thai quá vất vả. Nàng bị nôn nghén không nhiều, chân cũng không bị phù thũng. Quả thực, Lưu Lạc Bình xem như phụ nữ có thai hạnh phúc nhất. Quan trọng là đứa bé trong bụng vô cùng khỏe mạnh, thái y chẩn đoán cũng cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới mạch tượng của đứa trẻ lại khỏe mạnh như vậy.

Lưu Lạc Bình thầm cảm thấy vui mừng, trong lòng cũng vô cùng cảm tạ Tiểu Ngân.

Khương Lạc cung chìm trong cảm giác vui mừng hân hoan, ôm tâm trạng chờ đón tiểu chủ tử ra đời, mà ở Lệ Y điện, lại có vẻ không vui vẻ như vậy.

Trước giờ Lệ Y điện vẫn được xem như một nơi vô cùng hỗn tạp, cung nhân nếu không phải là người của các cung khác gài vào, thì cũng toàn là những cung nhân gió chiều nào theo chiều ấy. Trước kia thấy Lệ tần được sủng ái liền cảm thấy vô cùng vui vẻ chạy theo, còn liên tục nịnh nọt nàng hy vọng được thưởng, cả người cũng xem như thơm lây, nhìn thấy cung nhân nơi khác không tự chủ cũng hếch mặt lên một chút. Lại thấy mấy ngày gần đây Lệ tần có xu hướng thất sủng, liền lo lắng tìm nơi gửi gắm khác cho mình, cung nhân trong Lệ Y điện đã có người rục rịch không yên.

Tâm phúc của Lệ tần xem như chỉ có một, là một cung nữ tương đối ngây thơ đơn thuần, tuy không bị ai sai khiến, lại trung thành với Lệ tần, nhưng tâm tính lại đơn thuần quá mức, đôi khi còn hơi chậm, hơi ngốc một chút. Không phải người thông minh, khó lòng trợ giúp điều gì cho Lệ tần.

Lệ tần đôi khi cũng sẽ buồn phiền về vấn đề đó, nhưng thường đều không suy nghĩ quá nhiều.

Còn hiện tại không nghĩ đến vấn đề ấy, bởi vì hiện tại nàng ta đang có cảm giác vô cùng buồn phiền.

Nếu là trước kia, mấy ngày mới vào cung, Hoàng thượng không đến Lệ Y điện của nàng để thị tẩm, Lệ tần sẽ vô cùng vui mừng, nhưng hiện tại, không biết tại sao, khi Hoàng thượng không đến Lệ Y điện nữa, Lệ tần lại có cảm giác buồn rầu, cả người đều cảm thấy không yên, lại có điểm nhớ nhung bóng dáng minh hoàng cao lớn ấy.

Nghĩ vậy, Lệ tần khẽ đỏ mặt, mặc dù khi Hoàng thượng đến đây, cũng chỉ làm việc đó, mặc dù nàng ta đều không có ấn tượng gì sau khi tỉnh lại, nhưng vẫn có cảm giác nhớ hắn. Lệ tần có chút hoảng hốt thừa nhận, có vẻ như nàng đã đặt Hoàng thượng ở một vị trí không tầm thường trong lòng.

Lệ tần xoa xoa mắt, lại nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình, nghĩ nghĩ lại cảm thấy buồn bã.

Lệ tần quyết định không suy nghĩ nữa, phó mặc cho số phận.

Chuyện Thục phi bị hãm hại làm nghiêng kiệu, đến nay vẫn chưa được phơi bày, Hoàng thượng tạm thời cho nó lắng xuống, đợi đến lúc thích hợp, mọi tội trạng tích tụ lại, mới là một kích trí mạng. Thục phi dạo gần đây rất nhàn nhã, không phải làm gì, chỉ có việc quan trọng nhất chính là chăm sóc đứa bé trong bụng, an ổn ở trong Khương Lạc cung dưỡng thai, sinh ra một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh.

Lưu Lạc Bình cũng vô cùng vui vẻ vì điều ấy, được nghỉ ngơi đương nhiên sẽ không từ chối, bình thường cũng sẽ không tự mình lo nghĩ nhiều. Phần lớn thời gian đều chôn chân ở Khương Lạc cung, ra khỏi Khương Lạc cung chỉ vào sáng sớm để thỉnh an Hoàng hậu, nhưng buổi thỉnh an đó cũng không có kẻ nào dám hãm hại nàng. Ở Khương Lạc cung, chính là vòng đi vòng lại, khi thì đọc sách, khi thì luyện chữ, có đôi khi sẽ ra ngoài đi dạo, dù sao phong cảnh của Khương Lạc cung cũng tính là rất đẹp, chỉ không bằng Ngự hoa viên hoa thơm cỏ lạ, trăm hoa khoe sắc.

Thời gian gần đây, Lưu Lạc Bình ở trong Khương Lạc cung rất vui vẻ, Hoàng thượng lúc rảnh rỗi đều sẽ ghé qua Khương Lạc cung, cùng nàng đánh cờ, trò chuyện với đứa bé trong bụng nàng. Những tháng ngày này thực sự rất vui vẻ.

Hậu cung phi tần thì ghen tỵ đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi, lại không dám ra tay. Quay ra trút giận lên một phi tần đang thất sủng là Lệ tần. Lệ tần trước kia có thể nói là phong quang vô hạn, liên tiếp sủng ái, mênh mông không dứt, nay Lệ Y điện nhìn thế nào cũng có vẻ vắng bóng người xưa. Suy đi tính lại, chúng Hậu cung phi tần đều dứt khoát cho rằng Hoàng tự mới là quan trọng nhất, không sinh được Hoàng tự thì có được sủng ái như thế nào cũng vô dụng.

Nghĩ vậy, lại thầm tìm cách mong sao mình sớm có thai, chỉ tiếc, Hoàng thượng một không ra khỏi Ngự thư phòng, hai không đi nơi khác ngoài Khương Lạc cung, vậy thì các nàng mang thai bằng cách nào, chính là chỉ còn cách thi nhau hậm hực, hãm hại nhau cho đỡ buồn.

Thục phi có địa vị quá cao, hơn nữa căn cơ vững chắc, các nàng còn chưa với tới được địa vị ấy, người có thể bày mưu tính kể Thục phi quanh đi quẩn lại cũng chỉ có Hoàng hậu và Trần phi. Vì vậy, các nàng đương nhiên là nhắm vào một đối tượng có vẻ dễ nắn bóp hơn là Lệ tần.

Lệ tần vì vậy không hiểu tại sao, những ngày gần đây mình liên tiếp gặp phải công kích.