Số Phận Phi Tần

Chương 24




Thục phi trở về Khương Lạc cung, vừa trở về, không cần người hầu hạ, liền đuổi hết cung nhân ra ngoài, một mình ngồi ở trong phòng. Lúc này, Lưu Lạc Bình không biết trong lòng mình là tư vị gì. Mặc dù Lưu Lạc Bình không điều tra ra chuyện Tạ tần mang thai là giả, cũng không phát hiện ra một hồi phong ba này là do Hoàng thượng cố tình sắp xếp, nhưng chung quy, Lưu Lạc Bình vẫn cảm thấy mọi việc có phần không ổn, cũng không biết là không ổn ở chỗ nào.

Lần này Hoàng hậu hoàn toàn bị hạ đi nhuệ khí, thương tổn nghiêm trọng, những ba tháng bị cấm túc trong cung, ngoài mặt nhìn có vẻ như Hoàng hậu đã được nương tay xử nhẹ, nhưng ba tháng này, giao cho phi tần khác chưởng quản Hậu cung, cũng vừa vặn đủ thời gian để nàng và Trần phi thay đổi một loạt người trong Hậu cung, cũng không thể ngay lập tức đổi hết người của Hoàng hậu, nhưng nói tóm lại, khi Hoàng hậu hết hạn cấm túc, chắc chắn nhân mạch sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Nghĩ đến, Lưu Lạc Bình cũng không phải suy nghĩ vấn đề đó, nàng chỉ có cảm giác không biết nên diễn tả thế nào.

Nàng và Hoàng hậu là bạn khuê phòng, mặc dù tuổi tác hai người chênh lệch, hai người đi từ thân thiết tới tranh đấu nhau. Khi vào cung, lại chính vì từng là bạn khuê phòng của nhau mà càng muốn đối địch, luôn luôn bày ra mưu kế, trong tối ngoài sáng hạ bệ đối phương, mặc dù nàng không có lần nào chủ động ra tay. Nhưng Hoàng hậu có động tĩnh, nàng cũng không ngồi yên. Đấu qua đấu lại bao nhiêu lâu, chẳng khi nào nàng nghĩ đến sẽ có một ngày Hoàng hậu thực sự bị hạ bệ, bị cấm túc ba tháng, mặc dù việc này chẳng phải do nàng làm ra.

Đối chọi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có một người tổn thương, cảm giác…lại không giống như nàng đã tưởng…

Lưu Lạc Bình xoa xoa mi mắt, định thần lại, vừa định gọi cung nhân vào hầu hạ nàng đi ngủ, thì từ ngoài tiến vào một bóng dáng màu vàng. Lưu Lạc Bình có điểm hốt hoảng đứng dậy hành lễ:

- Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn dung nhan đã lâu không thấy, vẫn kiều diễm xinh đẹp như trước, hắn do dự đã thật lâu, rối rắm đã thật lâu, cuối cùng vẫn không dằn lòng được, bước chân không tự chủ được đi đến Khương Lạc cung. Hôm nay, hắn đã đi bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn, hạ bệ nhuệ khí gia tộc của Hoàng hậu, phụ thân của Hoàng hậu là Thừa tướng, mà Thừa tướng, quyền lợi ngày càng to lớn, hắn không yên tâm. Nhưng nghĩ đến, sắp tới, hắn cũng sẽ làm như vậy với nữ nhân mà hắn để tâm, Tư Lạc Thành lại thấy trong lòng ngũ vị hỗn tạp.

Hắn thực ích kỷ, rất ích kỷ, nhưng hắn không thể không ích kỷ, nếu hắn không ích kỷ, sẽ có lỗi với rất nhiều người, có lỗi với những người đã vì hắn mà chảy máu, tạo nên con đường để hắn bước đến ngày hôm nay, mà trên con đường ấy, thậm chí còn có hình bóng của nàng.

Hắn đau lòng, nhưng hắn sẽ không thay đổi quyết định.

Đợi hồi lâu, Hoàng thượng mới thấp giọng lên tiếng:

- Nàng đứng lên đi.

Lưu Lạc Bình thấy Hoàng thượng đến đây, có điểm hoảng hốt, có điểm bất ngờ, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng. Nàng cứ nghĩ hắn sẽ tới Lệ Y điện an ủi Lệ tần vì bị hãm hại mà tinh thần hốt hoảng, không nghĩ tới lại tới Khương Lạc cung.

Lưu Lạc Bình lập tức trở nên sáng sủa hơn nhiều, nhưng Hoàng thượng không nhiều lời, liền kéo nàng vào lòng, vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt dường như lộ ra dịu dàng, Lưu Lạc Bình tham lam nhìn vào mắt hắn, đã thực lâu không thấy ánh mắt này của hắn, thực sự, rất nhớ.

Còn có, cuối cùng hắn tới Khương Lạc cung, nàng cũng đã có cơ hội mang thai rồi.



Vì Hoàng hậu bị cấm túc, nên các phi tần cũng không cần thỉnh an, liền nhàn nhã đi không ít. Thục phi cũng ở trong Khương Lạc cung hưởng thụ. Ngày hôm qua Lưu Lạc Bình tính ra, vừa vặn lại là ngày không an toàn của nàng, bây giờ cơ thể nàng được linh tuyền tẩy rửa qua, rất khỏe mạnh, thật hy vọng liền có thể mang thai lân nhi.

Nhưng trải qua ngày hôm qua, Lưu Lạc Bình càng ngày càng có điểm không hiểu, dường như Hoàng thượng không hề mất đi ôn nhu dịu dàng với nàng, vậy trước kia ngày ngày giấu giếm là vì sao?

Lưu Lạc Bình buồn bực suy nghĩ, tiếng nói của Tố Ngưng từ bên ngoài tiến vào khiến nàng thoát khỏi suy nghĩ:

- Nương nương.

Lưu Lạc Bình rời mắt, thấy trong tay Tố Ngưng có một tờ giấy. Lưu Lạc Bình vừa nhìn liền biết đây là do phụ thân cho tay chân của mình trong Hậu cung sắp xếp từ trước đó cho nàng đưa vào. Vậy là lần trước điều tra đã có kết quả. Vì nàng đối với dược liệu điều dưỡng thân thể có điểm nghi ngờ, nên mấy hôm nay đều không sử dụng đến, lén lút đổ đi. Cũng may, thường ngày nàng đối với việc điều dưỡng thân thể vô cùng cấp bách, không bao giờ từ chối, nên cũng không có người đến giám sát nàng việc uống dược liệu, đều là Tố Ngưng hoặc Hoàng Ly đi lấy thuốc đem về Khương Lạc cung.

Lưu Lạc Bình hơi nhướng mày, Hoàng Ly và Tố Ngưng hiểu ý, đóng kín cửa ra vào và cửa sổ, cẩn thận cài khóa, thư này cũng không có gì, sẽ không có người đọc được, nhưng thói quen của nàng luôn luôn cẩn thận, phòng trước vẫn hơn.

Lúc nhận được bức thư này, cầm nó trên tay rồi, không hiểu sao Lưu Lạc Bình lại có chút run rẩy, có chút không muốn mở bức thư này ra, sợ nó là kết quả mình không mong muốn, Lưu Lạc Bình suy nghĩ, hơi rũ mi, nói:

- Thắp cho ta ngọn nến nhỏ, rồi ra ngoài đi, ta muốn một mình đọc thư của phụ thân gửi. Có tiếng động gì cũng không được vào. Nhớ kỹ lời ta nói.

Nàng không muốn Hoàng Ly và Tố Ngưng ở đây, nếu như nội dung bức thư như nàng mong muốn, thì hai người họ ở đây cũng không sao. Chỉ sợ rằng… hai người họ nhìn ra cảm xúc của nàng không ổn, sẽ lo lắng cho nàng. Nàng đọc xong bức thư này, kết quả ra sao cũng cần thời gian bình ổn cảm xúc.

Hoàng Ly và Tố Ngưng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi, họ đều theo chủ tử đã lâu, trước giờ không có dị nghị với quyết định của chủ tử, nên chỉ hơi bất ngờ một chút, liền thắp một ngọn nến rồi xoay người ra khỏi phòng, đóng kín cửa, bản thân đứng ở ngoài canh chừng.

Lưu Lạc Bình hít sâu một hơi, chậm rãi mở tờ giấy trong tay, chậm rãi đọc từng từ một. Nhưng càng đọc, sắc mặt nàng càng tái nhợt, tới mức run rẩy làm rơi bức thư, bức thư bị cuốn theo chiều gió, nhiễm vào ngọn lửa rực cháy trên ngọn nến, rồi chậm rãi rơi xuống đát, cháy rụi trên mặt đất, chỉ còn lại ít tro đen. Lưu Lạc bình vẫn cứng ngắc cả người như trước, sắc mặt trắng bệch không còn giọt màu, từ cứng ngắc chuyển sang run rẩy mãnh liệt. Nàng run rẩy đưa đôi tay tái nhợt lên ôm lấy chính mình, từ trên ghế đứng dậy, không hiểu sao hai chân lại không đứng vững, ngã ngồi trên mắt đất. Nàng vẫn dùng hai tay ôm lấy mình, trong miệng chua xót, hốc mắt nóng hổi. Phút chốc, nàng cảm thấy trên mặt mình lành lạnh, nước mắt nóng, chảy ra ngoài liền lạnh.

Lưu Lạc Bình ôm lấy mình, cả người ngồi trên đất, đầu gục xuống, nước mắt không ngừng rơi, nàng cắn môi mình đến bật máu, kìm nén tiếng nấc trong cổ họng, bên ngoài chỉ còn tiếng nghẹn ngào, nước mắt im lặng chảy, nhưng mãi không dừng được.

Lưu Lạc Bình nghẹn ngào, môi rơm rớm máu, cuối cùng không kìm được nữa, Lưu Lạc Bình bật khóc nức nở, tiếng khóc qua đôi môi tái nhợt, thổn thức truyền ra.

Giờ khắc này, nàng không có chút phong phạm nào của một phi tần cao cao tại thượng, nàng chỉ là một tiểu nữ nhân cần người che chở.

Hoàng Ly và Tố Ngưng ở bên ngoài nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc, lo lắng vô cùng, nhưng chủ tử đã dặn dò, lại không dám tiến vào, chỉ rối rắm đứng ở ngoài cửa xoắn xuýt nắm lấy vạt áo, không ngừng suy đoán.

Mà tiếng khóc ở trong truyền ra, vẫn nối tiếp không dừng.

Lưu Lạc Bình khóc đến mức quên trời quên đất, tất cả mọi thứ đều không để tâm, đợi đến khi nước mắt trên mặt đều đã khô, Lưu Lạc Bình mới như người say bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng buông xuống hai tay đã vì duy trì một tư thế lâu mà trở nên mỏi, ánh mắt thẫn thờ nhìn chút tro bụi còn sót lại của tờ giấy khi trước.

Lưu Lạc Bình chậm rãi đứng dậy, thân thể vẫn có chút run rẩy, chao đảo đi đến trước bàn trang điểm, chậm rãi ngồi xuống, nhìn dung nhan tái nhợt trong gương, Lưu Lạc Bình chỉ qua chút chốc mà dường như đã già đi vài tuổi, nàng thấy bản thân mình đột nhiên trở nên thật già, đau thương hóa ra có thể khiến con người già nhanh đến như vậy.

Lưu Lạc Bình lần đầu tiên quên hết giáo dục của hai mươi năm cổ đại, và những năm tháng trước khi xuyên qua còn là một tiểu thư khuê các, lần đầu tiên dùng chính tay mình, thô bạo quệt nước mắt sắp tràn ra, lau rồi lại lau, lau mãi, cho đến khi Lưu Lạc Bình chẳng buồn lau nữa, gục đầu xuống trước gương tiếp tục khóc. Nàng tự hỏi, tại sao ông trời lại trêu ngươi nàng như vậy, tại sao lại phải đối xử với nàng như vậy.

Lưu Lạc Bình ngẩng đầu, ánh mắt nhòe nước, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương cũng không còn rõ ràng nữa. Nàng một lần nữa vươn tay lau hết nước mắt, kìm nén không để một giọt nước mắt nào trào ra nữa. Cũng lâu rồi không tự tay động vào đồ trang điểm, nước mắt vẫn rơi, cứ có giọt rơi xuống, nàng lại lau đi. Chậm rãi mở hộp trang điểm, bắt đầu thoa phấn, nhìn vào trong gương, có chút thẫn thờ tự lẩm bẩm:

- Không sao cả… Lạc Nhi… Không sao cả…Như vậy thì có sao chứ, cho dù người đó không cần ngươi cũng không sao cả, ngươi vẫn rất xinh đẹp, ngươi vẫn là Lạc Nhi đẹp nhất kinh thành, vẫn là Lạc Nhi đẹp nhất trong mắt người đó của những năm tháng ấy, vẫn là Lạc Nhi xinh đẹp nhất của bố mẹ, của phụ thân mẫu thân… Không sao cả…Tất cả đều ổn…Lạc Nhi…không sao cả đâu…không sao cả đâu…

Lưu Lạc Bình thoa phấn, nước mắt vẫn chảy, trôi đi lớp phấn mỏng trên mặt, chảy xuống khóe môi, tràn vào khoang miệng, nước mắt có vị mằn mặn, trước nay Lạc Nhi chưa bao giờ thích nước mắt, bây giờ cũng không thích. Hồi nhỏ, nước mắt rơi liền có bố mẹ lau, lớn lên, vẫn có bố mẹ an ủi, lưu lạc thì tự lau nước mắt, xuyên không tới đây thì được phụ thân mẫu thân lau hết vị nước mắt, lớn hơn nữa thì có người đó dịu dàng lau đi nước mắt, Lạc Nhi, đến giờ, ngươi cũng phải tự lau nước mắt như trước rồi…

Lưu Lạc Bình chậm rãi tự trang điểm, gỡ tóc trên đầu đã có chút chật vật, chải đầu, búi lại hết thảy.

Tố Ngưng và Hoàng Ly chờ ở ngoài đã nôn nóng không kìm được, thiếu chút nữa chuẩn bị tông cửa bất chấp mà tiến vào, thì ở bên trong lại truyền ra một tiếng nói vô cùng dịu dàng bình thản:

- Hoàng Ly, Tố Ngưng, tiến vào đi.

Tiếng nói ấy đạm vô cùng, dịu dàng vô cùng, cũng trong trẻo vô cùng. Tiếng nói ấy, không hiểu sao, khiến Hoàng Ly cảm thấy không giống với thường ngày, mặc dù vẫn là giọng nói ấy. Nhưng rõ ràng nàng đã nghe thấy tiếng chủ tử khóc nức nở ở trong phòng, nhưng giọng nói này, nghe sao cũng thấy thật bình thản, bình thản đến mức Hoàng Ly không thể nào liên hệ được giọng nói này với phút giây trước chủ tử còn khóc nức nở. Hoàng Ly có chút mơ hồ, mờ mịt tiến vào.

Nương nương ngồi bên bàn trang điểm, vẫn xinh đẹp như cũ, dung nhan không tái nhợt, ánh mắt cũng không đỏ hồng như vừa khóc, ngược lại có vẻ lộng lẫy mỹ lệ vô cùng. Hai má hồng hào xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt có điểm man mác cảm xúc mà Hoàng Ly nhìn không ra.

Hoàng Ly thu lại suy nghĩ, cung kính nói:

- Nương nương có gì sai bảo?

Nương nương vẫn không đổi sắc mặt như trước, bàn tay trắng nõn hơi chuyển, sắp xếp trang sức tinh xảo trong hộp. Hoàng Ly tinh mắt nhìn thấy, nương nương đã cất đi chiếc nhẫn mà người thích nhất. Đó là chiếc nhẫn mà Hoàng thượng đã tặng cho nương nương, chiếc nhẫn có viên ngọc lớn màu đỏ rực, mặt trong có một chữ “Lạc” tự tay Hoàng thượng khắc. Đó là chiếc nhẫn nương nương thích nhất, từ trước đến nay nương nương chưa bao giờ bỏ ra, chỉ có lúc hầu hạ Hoàng thượng, sợ Hoàng thượng bị thương mới đem nó bỏ ra. Vậy mà bây giờ nương nương lại tháo nó ra, còn bỏ hết trang sức trong hộp ra rồi cất chiếc nhẫn đó xuống tận cùng của chiếc hộp.

Hoàng Ly có chút không hiểu, nhưng nàng không có quyền hỏi