Sổ Ngũ Phụng Thiên

Chương 83: Khói súng Phàn Châu [Hạ]




Edit: Leo

Thành Đại Nghiệp, một tháng trước, nơi này chỉ là một tòa thành nhỏ không đáng chú ý của Phàn Châu, so với Tiên Đô phồn hoa, Thủy Tú huyên náo, thật sự không đáng giá nhắc tới. Nhưng hôm nay sau một tháng, nó lại nơi tụ tập ánh mắt của cả thiên hạ. Trận chiến đầu tiên của hai châu Tần – Phàn khai hỏa ở đây, nơi đầu tiên của Phàn Châu thất thủ cũng là ở đây. Toàn thành dựa vào hai ngàn quân liều chết coi giữ ba ngày ba đêm chứng minh sự ương ngạnh và trung thành của nó, cũng lại lần nữa nghiệm chứng kỵ binh của Tần Châu không gì là không đánh được.

Cờ lớn Tần Châu trên đầu tường thành Đại Nghiệp bay phần phật trong gió lạnh, binh lính thân mặc giáp sắt, cầm trong tay giáo dài, uy phong lẫm liệt đứng tại cương vị, hai mắt nhìn thành Thủy Tú xa xôi ở đầu bên kia của sông Hoàng, lại giống như không nhìn gì cả, chỉ duy trì tư thế này.

Điền Chính Uy vừa lòng nhìn bọn họ ngẩng cao sĩ khí, khoanh tay đi xuống dưới thành. Chu Sâm Trí đi ngay phía sau hắn, cau mày.

“Làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?” Điền Chính Uy tự biết xét về thận trọng trí mưu mình không bằng người bạn này, bởi vậy vội vàng hỏi.

Chu Sâm Trí lắc đầu: “Mọi chuyện đều bình thường.”

Điền Chính Uy bật cười: “Bình thường không tốt sao?”

Khóe mắt Chu Sâm Trí liếc nhìn lính gác hai bên, cười nói: “Tất nhiên là tốt, chỉ là ta bội phục cách dạy binh của Nam Nguyệt tướng quân.”

Điền Chính Uy nói: “Hừ, dọa ta một hồi.”

“Chờ thêm vài ngày nữa thuyền chiến đến, chúng ta có thể qua sông.” Bởi vì Tần Châu ít sông ngòi, bởi vậy thuyền chiến không nhiều lắm. Đại quân ở địa giới Tần Châu ngồi thuyền thương nhân, nhưng khi hai quân giao chiến không thể dùng thuyền thương nhân, bởi vậy trước trận đại chiến này Thượng Sí Bắc đã hạ lệnh gấp gáp chế tạo một lượng lớn thuyền chiến, cho đến tận mấy hôm trước mới hoàn công.

Chu Sâm Trí vừa nói vừa kéo hắn đi đến một ngõ nhỏ, nhìn trái phải không thấy ai mới thấp giọng nói: “Ngươi cảm thấy một trận chiến này chúng ta thắng thế nào?”

“Thắng thế nào?” Điền Chính Uy bị hắn hỏi không hiểu ra sao: “Trận này, không có gì đặc sắc, nhưng cũng không có trở ngại.”

Chu Sâm Trí cười lạnh hai tiếng: “Năm vạn tinh binh tấn công một thành trì thấp bé hai ngàn tán quân lại mất suốt ba ngày, ngươi cảm thấy không có trở ngại?”

Điền Chính Uy nghĩ lại mỗi một quân lệnh mà Nam Nguyệt Phi Hoa hạ ra trong ba ngày này: “Tuy rằng ta nhìn Nam Nguyệt Phi Hoa không vừa mắt, nhưng quân lệnh hắn đưa ra vô cùng hợp lý.”

“Vấn đề là ở chỗ này.” Chu Sâm Trí nói: “Khi ngươi theo Thế tử đánh Tần Châu, cảm thấy Thế tử hạ quân lệnh có hợp lí hay không?”

Điền Chính Uy trầm ngâm nói: “Có mấy cái không quá hợp lý, nhưng cuối cùng vẫn chứng minh Thế tử đúng.”

“Đúng là như thế. Phương pháp công thành của Nam Nguyệt Phi Hoa đổi ai chỉ huy đều có thể làm được, căn bản không thể hiện ra trí tuệ quân sự của hắn!” Chu Sâm Trí lạnh nhạt nói: “Ngươi cho là thế tử sẽ đem năm vạn đại quân giao cho một người như vậy?”

Lần này đến phiên Điền Chính Uy nở nụ cười: “Có lẽ thế tử muốn Nam Nguyệt Phi Hoa lập chút quân công, để công chính ngôn thuận cưới Quận chúa.”

“Hồ đồ.” Chu Sâm Trí vội la lên: “Việc giành chính quyền là chuyện lớn cỡ nào, sao có thể lôi ra làm trò đùa!”

“Nhưng Nam Nguyệt Phi Hoa như thế, ngươi có thể làm gì được?” Ở trong lòng hắn, so sánh nam tử hơi một chút là lộ ngực lộ chân với Thế tử anh minh nhà mình, thật sự là làm giảm đi uy tín của Thế tử.

Chu Sâm Trí nói: “Không phải ta coi trọng Nam Nguyệt Phi Hoa, ta chỉ là tin tưởng với cách nhìn người của Thế tử, nhất định sẽ không tùy tiện giao đại quân cho một người bình thường.”

“Vậy ý của ngươi là……”

“Ta chỉ đoán……” Môi Chu Sâm Trí giật giật, lại nhịn không nói câu kia ra. Chỉ vì suy đoán này quá mức không thể tưởng tượng, Nam Nguyệt Phi Hoa thật sự không có lý do làm tiêu hao đại quân Tần Châu.

Điền Chính Uy nói: “Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?”

“Viết một phần chiến báo, thuật lại chi tiết chuyện trên chiến trường cho Thế tử, từng quân lệnh từng chi tiết không thể bỏ qua.”

“Như vậy được không?” Tuy rằng Điền Chính Uy không khôn khéo bằng Chu Sâm Trí, nhưng cũng biết đây là vượt cấp báo cáo, trái với quân lệnh.

Chu Sâm Trí cắn răng nói: “Chỉ có thể đánh cuộc.”

Xa xa đột nhiên truyền đến đến nổ, dưới chân chấn động. Điền Chính Uy và Chu Sâm Trí nhìn nhau hoảng sợ.

Cờ lớn cắm ở tường thành đã bị bẻ gãy, chỉ còn trụi lủi một đoạn. Trên đầu thành nhiều thêm một lỗ hổng, khối bù vào lỗ hổng kia đang nằm trước mũi chân Điền Chính Uy và Chu Sâm Trí.

Bọn họ ngẩng đầu, thấy ngọn cờ gãy bị nắm trong tay một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, binh lính vây quanh ở bốn phía không dám tiến lên, hiển nhiên lúc trước vừa ăn đau khổ. Quanh thân thiếu nữ lượn lờ chỉ bạc, một chân đạp trên lỗ hổng, tiêu sái phiêu dật, tựa yêu tựa tiên.

“Kẻ nào?!” Điền Chính Uy cả giận quát.

Quân kỳ tương đương mặt đại quân, quân kỳ gãy, cả đội quân còn mặt mũi nào tồn tại!

Thiếu nữ xoa thắt lưng cười nói: “Phàn Châu Phượng Tây Trác đặc đến lãnh giáo võ học của các vị!”

Chu Sâm Trí còn chưa kịp khuyên bảo, Điền Chính Uy đã bước xông lên nói: “Hay lắm, Điền Chính Uy ta bất tài, cũng muốn thử xem Phượng cô có lợi hại như lời đồn!”

Phượng Tây Trác buông lỏng tay phải, cờ xí rơi thẳng xuống.

Điền Chính Uy nhảy lên, tay như vuốt ưng, vừa muốn bắt lấy cột cờ, hai ngón của Phượng Tây Trác khẽ giật, Tàm Ti quấn quanh thân cờ thu lại, cờ xí lại trở về trong tay nàng.

“Ngươi!” Điền Chính Uy ở giữa không trung rơi xuống, giận dữ hét: “Có giỏi ngươi xuống dưới đánh!” Võ công của hắn tuy rằng miễn cưỡng có thể liệt vào hàng đầu, nhưng khinh công lại vô cùng lơ lỏng, không thể nhảy lên đầu tường.

Chu Sâm Trí vội giữ chặt tay áo hắn, ôm quyền với Phượng Tây Trác: “Sớm nghe nói Phượng cô đã gia nhập phủ Lam quận vương, chẳng lẽ hôm nay là nhận lệnh của Lam quận vương mà đến?”

Chuyện này cần hỏi rõ ràng. Nếu Lan quận vương đã liên thủ với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, vậy thế cục càng phức tạp. Tuy rằng Làm quận Vương ở tại Viễn Châu xa xôi, nhưng hắn lại gây ảnh hưởng tới quan hệ của Hoàng đế và phủ La quận vương. Nếu không phải có hắn ở phía đông giữ khuỷu tay Hoàng đế, phủ La quận vương cũng không dám liên tiếp gióng trống khua chiêng đi chinh chiến.

Phượng Tây Trác đương nhiên biết ý nghĩ trong lòng lúc này của hắn, nhưng nàng đã rời khỏi phủ Lam quận vương, cho nên khinh thường mượn tên tuổi: “Lỗ tai của ngươi hình như không tốt lắm, ta vừa nói, tại hạ Phàn Châu Phượng Tây Trác.”

Điền Chính Uy cười lạnh nói: “Từ Tân Ung đến Thụy Châu, lại từ Thụy Châu đến Viễn Châu, hiện tại biến thành Phàn Châu, Phượng cô di chuyển so với Mạnh mẫu* còn cần mẫn hơn!” (Mạnh mẫu ở đây là mẹ Mạnh Tử, chắc mọi người đều biết câu chuyện chuyển nhà 3 lần của mẹ Mạnh Tử)

Phượng Tây Trác buông tay cười nói: “Không có cách nào, ai bảo thủ đoạn của Thượng thế tử cũng xoay chuyển nhanh thế chứ? Ta muốn ngăn cản, đành phải chạy phía sau hắn.” Nàng thấy Chu Sâm Trí còn định nói thêm, xua tay nói: “Đừng kéo dài thời gian, ở chỗ quân doanh của các ngươi có người càng khó giải quyết hơn đó, có lẽ một thời ba khắc còn chưa xong. Các ngươi vẫn nên nghĩ xem xử lý ta như thế nào, còn kịp xoay người giúp đỡ.”

Sắc mặt Chu Sâm Trí trầm xuống: “Một khi đã như vậy, chớ trách ta……”

“Hiểu rồi, cùng lên đi.” Khóe miệng Phượng Tây Trác nở nụ cười quỷ quyệt.

Quân doanh của đại quân Tần Châu.

Chính giữ doanh trại có một thanh niên đang đứng, cánh tay nắm một bó dây thắt lưng, cười rạng rỡ hỏi: “Còn ai muốn lên?”

Mọi người nhìn ba tướng lĩnh đứng đầu đang túm quần, bọn họ là thống lĩnh đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ, hiện tại Nam Nguyệt Phi Hoa, Điền Chính Uy, Chu Sâm Trí đều không ở, chúng quân tự nhiên do bọn họ cầm đầu.

Thống lĩnh đệ tam nhịn không được quát: “Ngươi đến tột cùng có mục đích gì?”

Thanh niên thành kính nói: “Từ nhỏ đến lớn ta luôn có một giấc mộng mĩ lệ, chính là có thể thu thập tất cả thắt lưng quần của người trong thiên hạ, xin các vị thành toàn.” Ngón tay hắn chỉ vào những binh lính đứng phía sau: “Các ngươi mau lại đây đi, ta chờ không kịp.”

Những người bị chỉ đến theo bản năng nắm chặt quần lót.

Thống lĩnh đệ tứ cả giận nói: “Đều lên cho ta! Mẹ kiếp, rơi quần thì tính cái gì, Nam tử hán, có ai không thấy!”

Binh lính không dám kháng lệnh, mặc kệ có dây lưng hay không có dây lưng đều cầm lấy đao vọt lên.

Đối thủ dù sao cũng chỉ có một người, rất nhanh thanh niên bị bao phủ trong biển người.

Thống lĩnh đệ tứ từ trên tay binh lính đoạt lấy ba cái thắt lưng quần, vừa phân cho kác hai thống lĩnh khác vừa mắng: “Mẹ nó, chuyện quỷ gì thế này!”

Đột nhiên một tiểu binh vội vã xông lại đây nói: “Báo! Có người tập kích quân kỳ trên cổng thành!”

Thống lĩnh đệ ngũ nói: “Ta thấy việc này không đơn giản! Chưa biết chừng là người của thành Thủy Tú gây ra, lập tức thông báo tới chủ soái! Ta dẫn người ra ngoài thành hỗ trợ!”

Thống lĩnh đệ tam đột nhiên nhíu mày, hét lớn: “Dừng tay! Để người sống!”

Nhưng tới dễ dàng rút gian nan, biển người tụ lại lui từng tầng, hồi lâu mới giãn ra.

Thống lĩnh đệ tam đệ tứ đẩy đám người ra, thấy lộ mông nằm trên mặt đất chỉ có vài gã binh lính, nào còn có bóng dáng thanh niên.

“Mẹ kiếp!”