Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 32: Nỗi bi ai của chị hai!




Tầm mắt chị từ bắt đầu mơ hồ không rõ nay lại trong suốt phẫn nộ, hơi hơi đánh giá cảnh vật chung quanh, bỗng nhiên bính một tiếng nhảy dựng lên, lập tức không giữ hình tượng như sư tử Hà Đông rống lên: "A! Đây là làm sao?"

Người ở đây đầu tiên là vươn tay che kín hai tai lại, sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn chị tôi, đồng thời cho rằng, cô gái này vóc dáng nho nhỏ, thanh âm lại rất lớn, thật khủng bố.

Tầm mắt chị tôi dời đi, nhìn đến tôi ở bên người, lại là một trận kinh thiên động địa la lên: "Bảo Châu!"

Tôi liều mạng gật đầu, trong lòng khẩn cầu chị vặn nhỏ âm lượng chút được không?

Đường núi chật hẹp, gió nhẹ thổi, rau dưa trồng hai bên đường theo gió lay động vài cái, trong không khí truyền đến hương cỏ nhè nhẹ.

Bà chị lên tiếng đánh vỡ phong cảnh sơn dã xinh đẹp, nháy mắt, trùng nhi nơi nơi loạn xuyến, chim chóc trên trời nơi nơi bay loạn, cá dưới nước cũng lặn sâu vào nước không dám du ngoạn.

"Ô ô ô......" Chị tôi bỗng nhiên khóc đến kinh thiên động địa, bà chị kiên cường bốc đồng lần đầu tiên ở trước mặt mọi người khóc nháo, thật đúng là chưa nhìn thấy bao giờ.

Tôi sửng sốt, có chút ngây người, không biết phản ứng như thế nào.

Bác sĩ Trình đứng một bên hảo tâm nhắc nhở: "Nha đầu, chị cháu khóc thương tâm như vậy, cháu đi khuyên nhủ đi!"

Trong lòng tôi lại kinh ngạc, chị tôi cho tới bây giờ đều đem mặt mũi đặt ở hàng thứ nhất, khóc trước mặt nhiều người như vậy sẽ rất mất mặt, bà chị tôi khóc nháo như vậy, chẳng lẽ có việc gì làm chị ấy cảm thấy thương tâm hơn cả việc mất mặt sao?

"Chị......"

Tôi vừa kêu một tiếng này, lại khiến cho bà chị kêu khóc còn to hơn, Vưu Hòa chịu không nổi ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Cầu xin cô ngừng đi, cô biết không, cô khóc giống như bị người ta bỏ vậy."

Vừa nghe Vưu Hòa nói vậy, chị tôi vốn đang khóc nháo bỗng nhiên đứng lên, đối với Vưu Hòa tê tâm liệt phế gầm rú: "Bà đây chính là bị bỏ rơi, bị người ta thích nhất từ bỏ, thế nào, anh xem không vừa mắt a!"

Vưu Hòa sửng sốt, hoàn hồn lại, nói: "Bị nam nhân từ bỏ phải đi quấn quít lấy hắn, đứa em bảo bối của cô không phải thích xài chiêu này sao." Nói xong còn cố ý vô tình liếc tôi một cái.

Trong lòng tôi thùng thùng rạo rực, thật là, không ngờ ngoài miệng còn đùa giỡn tôi a.

"Hừ, tên khốn đó cũng dám vứt bỏ bà đây, bà đây phải đi tìm người đẹp trai hơn hắn, có tiền hơn hắn, ép chết hắn, thử xem hắn có hối hận hay không!" Chị tôi oán hận nói, trong mắt có kiên quyết.

Tôi nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị nói 'hắn' đến tột cùng là ai vậy?"

Nhắc tới 'hắn', hai mắt chị tôi lại chảy ra hai giọt nước mắt, chị cố nén nước mắt, nói: "Em cũng quen, là anh chàng đẹp trai cách vách nhà chúng ta."

A!

Tôi kinh ngạc, ông anh cách vách kia tôi biết, bộ dáng quả thật là loại bà chị tôi thích, bất quá người nọ tựa như khối băng vạn năm, cho tôi cảm giác giống như một cái xác không hồn, con rối, cho nên đối phương cho dù bộ dạng rất đẹp trai, tôi cũng không có nửa phần cảm giác, nhưng chị tôi từ nhỏ đều mê luyến hắn, cũng từ nhỏ đến lớn theo đuổi hắn, còn hắn thì không thèm nhìn chị bằng nửa con mắt.

Việc này, từ 'vứt bỏ' làm sao có thể dùng trong trường hợp này?

Bởi vì chị tôi thương tâm quá độ, lộ trình chúng tôi đi chậm chút, mắt thấy sắc trời có chút ảm đạm rồi, để ý lộ trình về nhà còn một con đường dài như vậy, mọi người lòng đều nóng như lửa đốt.

Cần phải trở về trước khi trời tối a, bằng không đường đêm sẽ không dễ đi.

Chị vẫn đang treo vẻ mặt bi ai phẫn nộ, vừa đi vừa nói cho tôi biết tên kia là như thế nào vứt bỏ chị, sau đó nói cho tôi biết, chị ấy chọc phải tên kia, vừa vặn tên kia cùng ba mẹ chúng tôi có lui tới mua bán, khách hàng chính là Thượng Đế, ba mẹ sợ đắc tội Thượng Đế, vì thế trừng phạt con gái, đem tiền tiêu vặt cùng thẻ vàng thẻ bạc của chị tịch thu hết.

Cho nên, chị tôi nay cũng liền 'phá sản', hiện tại trên người chị một xu cũng không có, phòng thiết kế trang phục, cũng bởi vì chọc nhầm lông tên khốn lạnh lùng kia, cũng liền trở nên không đáng một đồng .

Cho nên, nay sự thật chính là chị tôi lưu lạc, ngẫu nhiên từ thành phố X rộng lớn chạy đến thôn nhỏ này tìm tôi......