Ca ca." Thanh âm nhẹ nhàng của Vưu Vụ từ phía sau Vưu Hoà vang lên.
Theo ra tới sân sau của Vưu gia, Vưu Vụ vẫn đi theo bên người Vưu
Hoà, Vưu Hoà vẫn đi một chút lại ngừng, thấy rốt cục cũng dừng lại bên
cạnh một sườn núi nhỏ, Vưu Vụ liền nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Vưa Hoà quay đầu, nhìn thấy em gái của mình, không tỏ biểu tình gì lại quay mặt sang chỗ khác, hỏi: "Em ra đây làm gì?"
Vưu Vụ thở dài, nói: "Ca ca, anh tại sao vẫn nhằm vào Bảo Châu, cô ấy là một cô gái rất tốt a." Trong xã hội hiện đại này, còn mấy ai có thể
thiện lương đáng yêu như cô ấy, tuy rằng cô cũng chỉ được tiếp xúc rất
ít, nhưng tại thời khắc được cô ấy cứu ở trên thuyền, cô đã hiểu được,
Bảo Châu chính là một cô gái tốt.
Lời nói của Vưu Vụ làm cho Vưu Hoà hồi tưởng lại, anh rốt cuộc là vì sao lại chán ghét Bảo Châu, vì sao?
Nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Bảo Châu là khi cô ấy ngủ trên giường
anh, anh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cảm thấy vô cùng kỳ quái, sau
đó anh tiến đến đánh giá cô gái đang chiếm lấy giường của anh, cuối cùng lại bị dung mạo đáng yêu của cô hấp dẫn. Sau khi cô tỉnh lại, cô thế
nhưng lại vì muốn ở lại mà giở trò, đề cho anh còn chưa kịp lại gần cô
thì đã bị bà nội vừa vặn nhìn thấy, còn tưởng anh khi dễ cô....
Đại khái có lẽ là từ thời điểm đó trở đi, anh liền cảm thấy cô gái này lúc nào cũng đóng kịch giả dối.
Con người luôn không thích ai giả dối, anh cũng vậy, cho nên đối với
sự tồn tại của người tên Bảo Châu này, làm cho anh cảm thấy chán ghét.
Vưa Hoà giật nhẹ môi, nhớ tới cảnh tượng khi vừa gặp đã bị cô đùa
giỡn, nội tậm khó tránh khỏi có chút khó chịu, vì thế nói: "Cô ta chính
là muốn em nghĩ cô ta thiên chân khả ái thôi."
Vưu Vụ nhíu mày, khó hiểu nói: "Ca ca, anh thực sự hiểu cô ấy được
bao nhiêu? Vì sao lại quyết định về nhân cách của một người nhanh như
vậy? Tại sao lại khẳng định cô ấy không tốt?"
Vưu Hoà bị Vưu Vụ hỏi có chút phiền chán, vì thế nói: "Em về đây làm cái gì, em không cần đi học sao?"
"Sau khi nghe tin ân nhân cứu mạng bị rắn cắn, em nhất thời sốt ruột, nên dốc lòng xin học giáo cho về nhà ba ngày." Vưu Vụ kỳ dị nói, cũng
bắt đầu mất hứng.
Anh trai cô chưa bao giờ cố tình gây sự như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì, Vưu Vụ cô nhất định phải giải quyết ổn thoả!
"Vậy không cần trở về trường nữa, hảo hảo mà chiếu cố ân nhân cứu
mạng của mình sao, tốt nhất là nên trừng lớn hai mắt mà trông coi, miễn
để cho lúc cô ta quy thiên, em ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp
được." Vưu Hàa dùng lời lẽ cũng khẩu khí ác độc nói.
Vưu Vụ vừa nghe thấy Vưu Hoà nói vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp đáng
yêu lập tức tràn đầy phẫn nộ, cô dậm mạnh chân, nói "Anh, anh thật quá
đáng." Nói xong liền chạy đi.
Nhìn bóng dáng đã chạy xa của Vưu Vụ, Vưu Hoà bất đắc dĩ giật nhẹ
môi, aizz, anh cũng không hiểu mình đến tột cùng là làm sao vậy.
Tuy rằng Bảo Châu đã từng đùa giỡn anh một lần, nhưng anh trước giờ
đều không có hẹp hòi như vậy, chưa bao giờ tính toán chi li, chỉ không
rõ là, tại sao chỉ cần nhìn thấy Bảo Châu, cảm xúc của anh sẽ không thể
khống chế, cứ lặp lại mê muội như vậy, cứ muốn nhìn thấy biểu tình uỷ
khuất lại không dám phát tác của cô sau khi bị anh khi dễ...
A, đúng rồi, anh chính là đặc biệt thích nhìn thấy biểu tình uỷ khuất đến đòi mạng lại không dám phát tác ra ngoài của Bảo Châu!
Bởi vì khi đó, khuôn mặt của Bảo Châu sẽ phá lệ vô cùng rõ ràng,
khuôn mặt có chút đỏ ửng vì thở phì phì, cái miệng nhỏ nhắn chu lên than thở lại lầm bầm lầu bầu, bộ dáng đặc biệt đáng yêu.
Cũng chính là khi nhìn thấy biểu tình này của cô, vẻ mặt bình tĩnh
cũng như sự thu mình gò ép bản thân của anh dường như sẽ tiêu tan hết.
Có lẽ, anh nghĩ, anh cũng không phải thật sự chán ghét Bảo Châu......