Xung quanh đều là cây cỏ xanh rì, âm thanh xào xạt cùng tiếng nước chảy của dòng sông nhỏ êm đềm.
Tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ có một ngày, tôi và tên vô dụng Vưu
Hòa này sẽ cùng nhau ngồi im lặng bên bờ, sau đó nhìn anh ta ngẩn người, chờ anh ta mở bạc môi mỏng khêu gợi của mình nói cho tôi biết: "Tôi có
phải là quá ngây thơ hay không?"
Giờ phút này, đặc biệt là Vưu Hòa đã cởi ra chiếc áo ẩm ướt, đem nó
đặt trên một cái cây dưới ánh nắng mặt trời, mà anh ta chỉ mặc độc một
chiếc quần dài, thân trên để trần, toàn bộ dáng người hoàn mỹ đều bộc lộ hết ra. Nhìn thật đẹp mắt, nhìn nhìn, liền ngây ngốc nhìn anh ta như
vậy. Thật vất vả anh ta bật thốt ra một câu như thế, kết quả là khiến
cho tôi không khỏi sửng sốt.
Tôi thực sự ngây ngẩn cả người, đại soái ca hỏi tôi, anh ta không phải thực rất ngây thơ? Lúc này tôi nên trả lời thế nào đây?
Nên trả lời thật đi, rằng tuy rằng anh ta thực quyến rũ, rất đẹp
trai, nhưng thực sự không có tố chất cũng như phẩm chất, cho nên tôi đối với anh ta không có gì gọi là hảo cảm; anh ta hỏi một câu như vậy,
trong lòng tôi nói thầm một chút, trực tiếp tổn hại anh ta: "Thì ra anh
vẫn hiểu được điều đó." Ý tứ nói rằng, anh ta xác thực rất ngây thơ.
Ánh mắt trong suốt của Vưu Hòa ảm đạm đi xuống, khiến trong lòng tôi
có chút khó khăn, thằng nhãi này trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì a?
Vưu Hòa nói: "Có lẽ tại bởi vì tôi ngây thơ, cho nên bọn họ mới rời đi?"
A, bọn họ?
Đầu óc chậm rì rì của tôi đảo qua một vòng, sau đó phi thường khẳng định, anh ta nói "bọn họ" nhất định là cha mẹ anh ta.
Chẳng nhẽ việc cha mẹ anh ta rời đi là có liên quan đến anh ta?
Vưu Hòa nói: "Lúc tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy cuộc sống
sinh hoạt ở nông thôn không tốt, cả ngày ầm ĩ làm nháo muốn rời nông
thôn ra thành phố sống." Nói đến đây, Vưu Hòa cười cười tự giễu: "Cha mẹ để đạt được nguyện vọng của tôi đã đi ra ngoài làm công kiếm tiền, kết
quả vừa đi đã không trở lại nữa."
Vưu Hòa biểu hiện rõ ràng là tự ti, lại thực rõ ràng trách cứ cha mẹ bọn họ cho lời anh ta nói là thật.
Có lẽ, so với việc sống trong thành phố, anh ta càng mong muốn có thể cùng cha mẹ ở chung một chỗ mà sống vui vẻ.
Tôi nói: "Người trong thành phố và người dân ở quê không giống nhau sao?"
Vưu Hòa buồn phiền, vò đầu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, mắt nhìn xa xăm vào rừng cây sâu thẳm nói: "Không giống nhau."
Quả thực là không giống, tuy rằng đều là người, nhưng tôi cảm thấy
người thành phố là quá nhẫn tâm, không giống với người dân quê thuần
phác chân thật, nhìn họ là liền cảm thấy vừa đáng yêu vừa vui sướng.
Chủ đề giữa chúng tôi dừng lại ở đây, đại soái ca Vưu Hòa không có để lộ ra tâm sự, chỉ là ngẩn người nhìn vào cánh rừng sâu thăm thẳm.
Tôi nhún nhún vai, không nói thì không nói, tôi tìm việc khác để làm.
Ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy chiếc áo Vưu đại soái ca vắt trên cây, vì thế tôi nói: "Tôi đi xem quần áo của anh khô chưa?"
Vì thế tôi nhấc người đứng lên, lúc vừa chạm vào quần áo, bỗng nhiên
cảm giác cánh tay tê rần, cảm giác giống như là bị kiến cắn, tôi không
quan tâm, cũng không nhận thấy điều gì khác lạ, vì thế không nói hai lời cầm lấy quần áo trở lại bên cạnh Vưu đại soái ca.
Vưu Hòa hơi nghiêng đầu nhìn tôi một chút, sau đó lại đem tầm mắt trở lại vị trí ban đầu tiếp tục ngẩn người.
Tôi nói: "Quần áo anh đã khô rồi, đi về thôi." Trong lòng tôi hốt
hoảng, sao đột nhiên cảm giác toàn thân khó chịu, trước mắt ngày càng mơ hồ.
Vưu Hòa quay đầu, ánh mắt tôi mơ hồ nhìn không rõ bộ dáng anh tuấn
của anh ta, tôi chỉ có thể nghe được Vưu Hòa nói: "Cô làm sao vậy?"
Đầu tôi ong ong, không biết chính mình đang nói cái gì, cũng không
nghe thấy Vưu Hòa nói cái gì nữa, chỉ có thể cảm thấy tầm mắt ngày càng
mơ hồ, sau đó thế giới của tôi trở thành một mảnh hắc ám.