Sợ Mất Em

Chương 6: Bị thương




Hiểu Linh rơi vào hôn mê, tim anh bắt đầu lên cơn thịnh nộ, đập loạn xạ. Không hiểu sao lần đầu tiên anh ở cùng con gái tim anh lại đập nhanh như vậy, lại là người không quen biết nữa chứ.

Không lâu sau anh đã xử lí xong vết thương nhưng nhìn lại bộ đồ cô đang mặc dính đầy máu anh cảm thấy khó chịu, nhưng làm sao thay cho cô đây, cô là... cô là con gái. Anh loay hoay một lúc thì thấy trán cô đổ nhìu mồ hôi hình như đang sốt, người bị thương thường như vậy.

"Không được... cô ấy là con gái!" - Anh cân nhắc trong đầu. "Nhưng cô ấy không thể mặc như vậy được... a đúng rồi...!" - Vừa suy nghĩ trong đầu anh lại có một ý hay.

" Alo! Ba có thể cho con mượn một cô y tá được không? Bảo cô ấy đem theo thuốc giảm đau và dụng cụ xử lí vết thương luôn cộng thêm thuốc sát trùng." - Anh một mạch nhờ vã.

"Con bị làm sao? Sao không đến thẳng bệnh viện." - Ông lo lắng hỏi anh.

"Không phải con! Ba giúp con là được. Được rồi bye bye ba. Nhớ là đến nhà của con." - Nói xong mặt anh đỏ hẳn lên, không hiểu sao sau khi gặp Hiểu Linh tâm trí anh lại như vậy.

Hai ngày sau cô tỉnh lại thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, đầu và bụng hơi đau nên cô không thể làm loạn. Ngay lúc này nhìn qua thấy một cô y tá đang đứng kế bên chỉnh sửa bình nước biển của cô, cô liền hỏi cô y tá.

"Đây là đâu? Tôi hôn mê bao lâu rồi?" - Hiểu Linh hỏi.

"Cô tỉnh rồi! Nào... có muốn ăn chút gì không? Cậu chủ đi học chưa về, khoảng một tiếng nữa sẽ về, để tôi gọi báo với cậu ấy một tiếng." - Cô y tá chu đáo nói với cô.

"..." - Hiểu Linh im lặng gật đầu.

"Cô hôn mê hai ngày rồi! Cũng may khi đưa cô về cậu ấy đã xử lí vết thương và cầm máu lại rồi nếu không rất nghiêm trọng." - Cô y tá nói tiếp.

"Cảm ơn cô!" - Hiểu linh nói với cô y tá.

"Đợi cậu chủ về hãy nói với cậu ấy, tôi đi làm chút gì đó cho cô, tôi báo với cậu ấy rồi, chắc hẳn cũng sắp về." - Nói xong cô y tá mĩm cười đi ra ngoài.

Không lâu sau anh cũng đã về, vào phòng cô, anh rất lạnh lùng, không nói gì chỉ rót nước rồi đưa cho cô và ngồi xuống chiếc ghế kế bên giường.

"Cảm ơn anh! Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?" - Hiểu Linh yếu ớt hỏi anh.

"Không cần cảm ơn, giúp được... ai tôi cũng sẽ giúp!" - Anh nói xong rồi đưa cho cô mượn điện thoại.

Hiểu Linh lập tức bấm ngay dãy số của anh trai cô, cô lên tiếng liền bị một trận lôi đình của anh trai làm cho tỉnh táo lại.

"Em đi đâu vậy! Ba và mẹ đang rất lo lắng cho em! Em không gọi điện là anh để báo chí tìm em về rồi! Còn không mau nói?" - Anh trai cô liền mắng cho cô một trận ra hồn khiến cô không biết nói lời nào.

"Anh bình tĩnh đã, trước hết hãy nói với ba mẹ là em sang nhà bạn cũ chơi không cần phải lo lắng." - Hiểu Linh yếu ớt nói.

"Giọng em bị sao vậy? Em đã làm sao rồi? Em đang ở đâu mau nói với anh nếu không anh sẽ nói với ba mẹ!" - Anh trai cô đã bắt đầu giận dữ, liền tràn ngập các câu hỏi.

"Anh là anh trai cô ấy! Nếu vậy bây giờ anh hãy đến đường A - khu B đón cô ấy về!" - Anh giật lấy điện thoại và nói với anh trai cô xong cúp máy.

"Anh làm gì vậy?" - Hiểu Linh hỏi anh.

"Nếu muốn giải thích thì về nhà cô nói!" - Anh lạnh lùng nói với cô rồi đi ra ngoài. Lúc này y tá mang đồ ăn lên cho cô thấy tình hình căn thẳng liền chào tạm biệt và phắng ngay về bệnh viện, cô cũng không quên lời của ba anh dặn là phải quan sát kĩ rồi báo với ông. Khi cô y tá kể hết sự tình ra và đưa hình của Hiểu Linh cho ông xem đột nhiên ông vô cùng ngạc nhiên cứ nhìn chầm chầm vào tấm hình.

Một lúc sau anh trai của Hiểu Linh đến thấy cô bị thương liền trừng mắt nhìn cô sau đó liết qua chàng trai đang đứng kế bên.

"Đây là bạn trai mới của em?"