Sợ Mất Em

Chương 26: Tại sao không nhìn anh ?




Hiểu Linh khóc lớn, chưa bao giờ cô có cảm giác sợ hãi như bây giờ. Xung quanh cô bây giờ là một bức chắn màu đen, chẳng có một khe sáng hy vọng nào. Cô kiệt sức tựa vào người anh, nghe nhịp tim của anh đang đập nhanh vì cô tâm trạng cô dịu đi hẳn. Chắc hẳn anh có thể khiến cô quên đi sự đau đớn cô phải chịu, và liệm lúc nào không hay.

Vài hôm sau... sức khỏe cô hồi phục hẳn và được đưa về nhà. Nhưng.. đôi mắt của cô vẫn chưa thể mở ra được. Cô tuyệt vọng ngồi một mình trong phòng, thấy chán cô mở một bản nhạc cổ điển, người cô đung đưa theo nhạc nhưng vẫn không có tâm trạng. Cô từ từ bước ra khỏi phòng, tay cô nắm chặt thanh chắn của cầu thang, từng bước từng bước cô đi xuống. Bỗng ai đó đã bịt tai cô lại, nói khẽ

"Hôm nay trời mưa, có thể có tiếng sấm sẽ làm em sợ. Em cứ ở yên trong phòng anh sẽ ở cạnh em." 

Từ lúc nào Quân Thiên đã nhìn thấy cô, cô nhận ra rằng anh là một người rất ấm áp. Khi cô gặp khó khăn thì anh sẽ xuất hiện, anh giống như là một thiên sứ được đưa xuống đây để bảo vệ cô.

"Em... Em muốn đi vệ sinh!" - Cô gầm mặt xuống.

"Để anh đưa em đi!" - Quân Thiên cư nhiên không ngạc nhiên về hành động của cô vì là con gái ai cũng sẽ ngại về việc mình buồn đi vệ sinh trước mặc người bạn trai.

"Anh chỉ cần đưa em tới cửa." 

Anh im lặng làm theo lời cô, anh đưa cô đến cửa liền mở cửa ra cho cô, sau đó anh đi về một gốc khác tựa vào tường chờ cô. Đôi môi anh cong lên vì một điều gì đó anh cũng không rõ. Khoảng một lúc sau cô bước ra anh liền chạy tới dìu cô đi.

"Nảy giờ anh đợi em ở đây sao?"

"Vì lười đi nên ở đây đợi em!" 

Hiểu Linh đấm một phát vào ngực anh.

"Em... sao đánh anh?" - Quân Thiên ngạc nhiên nhìn cô.

"Vì em không lười nên muốn vận động" - Hiểu Linh không suy nghĩ liền thốt ra những lời rất gần nhưng lại rất xâu xa.

"Em... Anh muốn đi tắm một phát!!!" - Câu nói của ai đó làm cho anh khó chịu, cơ thể bắt đầu nóng lên, đưa cô nằm lên giường đắp chăn cho cô sau đó liền chạy vọt vào nhà tắm giải nhiệt. Tiếng thở nặng nề, bất lực trong phòng tấm.

Một tháng sau mắt cô dần hồi phục và được bác sĩ tháo băng gạt trên mắt xuống. Một luồn ánh sáng làm chói mắt cô và xuất hiện một mảng mờ mịt trước mắt cô, cô không nhìn rõ được.. tại sao, tại sao lại như vậy? Thấy tinh thần rối loạn của cô ông cũng đoán được cô đang hoảng vì bây giờ trước mắt cô là một mảng mờ mịt, đã 1 tháng cô mới được nhìn thấy ánh sáng nên có phần sợ hãi và khó chịu.

"Cô cứ nhắm mắt năm giây sau đó mở ra làm như vậy liên tục vài lần mắt cô sẽ nhìn thấy rõ. Vì mắt cô đã bị ảnh hưởng bởi một lượng muối khá nhiều nên cô không được thức khuya và để mắt nghỉ ngơi, vài ngày nữa sẽ khỏi hẵn." - Ngưng một lát.

"À cũng không được vận động mạnh!" 

Bác sĩ dặn dò cô xong liền ra ngoài. Đúng thật là mắt cô đã khỏi hẵn, nhưng còn rất đau vì có lẽ do nước muối ảnh hưởng. Lúc này một ánh mắt đang nhìn chầm chầm vào cô lúc nào không hay.

"Tại sao không nhìn anh?" - Sự tức giận hiện rõ lên khuôn mặt anh, anh là người đã chăm sóc cho cô suốt những ngày qua, cho đến khi cô có thể nhìn thấy được cô lại không nhìn anh lấy một cái.

"Em vẫn chưa thấy... ây da... em đau mắt quá!" - Hiểu Linh ôm mặt úp xuống gối.

Anh không nói gì, thật sự anh đang rất tức giận, anh không nhìn cô nữa mà bước ra ngoài.

"Thiên Thiên!" 

Một tiếng gọi làm cơ thể Quân Thiên đứng sựng lại. Tâm không chút tạp niệm quay người tiến về phía cô.

"Em thật sự không chú ý đến cơ thể anh!"