Sợ Mất Em

Chương 18: Bị nhốt (2)




Trên đường anh không thể nào nhít xe được vì có 1 vụ tai nạn vừa xảy ra nên xe không lưu thông được. Lúc này anh không thể nào ngồi yên trên xe cũng không bỏ xe ở giữa đường như vậy được. Một lúc sau anh cũng nhít được tới một cửa hàng, anh liền xin nhường đường và đậu vào gara xe. Không chừng chừ anh liền chạy bộ đến trường vì anh không muốn để Hiểu Linh một mình như vậy. 

Đến trường anh lao ngay vào phòng truyền thống, vì phòng nằm phía sau trường nên anh phải chạy mất 10 phút nữa mới tới, nhưng anh còn bị bảo vệ chặn lại nên đến trễ một chút. Cửa phòng đã bị một ai đó dùng cán chổi chặn lại rất chắc chắn, đôi mày anh liền cau lại lập tức cánh cửa liền mở toan ra. Hiểu Linh nghe được cửa phòng có người mở liền chạy tới, không ngờ lại là anh, cô cũng không thể ngờ rằng ngay những lúc cô gặp nguy hiểm anh liền xuất hiện, anh cứ như một thiên thần hộ mệnh của cô, hết lần này đến lần khác cứu cô. Thấy anh, cô chạy xô vào ôm anh nở một nụ cười hạnh phúc không thể tả được. Ngay thời điểm này cô mới biết được một người bảo vệ là như thế nào, từ trước đến giờ cô luôn là một cô gái mạnh mẽ, không đúng... ngay từ khi cô sinh ra đã không phải là con gái rồi. Nên từ trước đến giờ cô luôn tự bảo vệ bản thân, vì không một ai bảo vệ cô cả. Từ nhỏ cô đã sống một mình, vì cô không muốn mình thành một tiểu thư yếu đuối như vậy rất dễ bị bắt nạt.

"Cô dám đụng tới Linh Linh" - Khi tan học Lam Nhã được Sở Lập Phong đón, không ngờ anh lại biết cô làm chuyện đó. Trong xe dù có mở điều hòa nhưng bầu không khí không trong lành một chút nào, ngược lại rất ngợp thở và căng thẳng. Vì tức giận nên cô chỉ muốn dọa Hiểu Linh một chút, cũng có phần muốn Hiểu Linh không có trên Trái Đất này để cô có thể lọt vào tầm mắt của Quân Thiên, nhưng không ngờ lại gặp Sở Lập Phong.

"Tôi chỉ muốn dọa cô ta một chút... Các cô gái trong trường cũng muốn cô ta bị vậy." - Lời nói không rành mạch có đôi phần ấp úng của Lam Nhã làm cho Sở Lập Phong rất tức giận. 

"Cô không xem lời nói của tôi ra gì à?" - Sở Lập Phong tức giận quát lên.

"Tôi chỉ muốn dành lại Quân Thiên từ tay cô ta thôi. Anh không có quyền ngăn cảng tôi." - Bây giờ cô không sợ lời nói của Lập phong nữa mà thẳng thừng nói ra suy nghĩ của cô.

"Vậy... tôi cũng muốn lấy lại Linh Linh từ tay cậu ta, cô không ý kiến gì chứ? Thủ đoạn của cô quá trẻ con rồi. Nên nhớ hôn nhân này tôi không cần!" - Lập Phong nhìn thẳng vào cô, ngay từ đầu anh đã muốn dành lại Linh Linh từ Quân Thiên, nếu có cơ hội thích hơp nhất định anh sẽ không bỏ qua. Còn về hôn nhân không có cũng không sao.

"Anh không được làm gia đình tôi mất mặt! Tôi sẽ không đụng đến cô ta." - Lam Nhã bắt đầu lo lắng vì nếu hủy hôn người bị mất mặt chính là gia đình cô.

***

Màn đêm bao quanh, hình như lại sắp có một trận mưa to kéo đến. Sau bửa mất điện hôm trước cô đã mua dự trữ rất nhiều đèn, bỗng có âm thanh gõ cửa vang lên.

"Cóc.. cóc!" 

Từ sau cánh cửa anh bước vào với một chiếc áo sơmi trắng bó sát cơ thể lộ rõ những bắp thịt săn chắc và 1 chiếc quần tây đã cởi bỏ thắt lưng.

"Em không sao chứ?" - Thanh âm ấm áp vang lên làm cho Hiểu Linh nhìn anh không chớp mắt mà quên đi câu hỏi của anh.

Anh tiến về phía cô tâm không chút tạp niệm ôm cô vào lòng. Lúc này anh lại muốn trêu đùa cô, cũng muốn dạy dỗ cô vì không chú ý đến lời nói của anh. Liền một phát môi cô đã bị một cú va chạm mềm mại của đôi môi anh. Với đôi môi căng mộng của cô làm cho anh không kiềm chế được mà lấn sâu vào bên trong. Hơi thở bắt đầu hòa hợp với nhau, cả hai cùng dây dưa một chút liền tách ra. Khuôn mặt Hiểu Linh bắt đầu ửng đỏ cúi gầm xuống.

"Không cần phải xấu hổ như vậy, đây không phải lần đầu." - Anh mĩm cười nhìn cô, một nụ cười nữa miệng dịu dàng mà quyến rũ.

Cô ngẩn đầu nhìn anh, trong mắt anh thấy rõ được sự yêu thương cưng chìu, tâm như có một dòng nước ấm chảy qua, còn hơn cả ăn phải mật, tảng đá nặng trĩu côi như đã bỏ xuống. Cô nhẹ giọng.

"Thiên Thiên, em chỉ kết hôn và sinh con với người mà em yêu!"

Hiểu Linh lời ít ý nhiều khiến Quân Thiên không khỏi ngỡ ngàng. Anh xoa mặt cô.

"Anh sẽ không để em gặp nguy hiểm lần nào nữa, nếu em không nghe lời sẽ chịu phạt"

Mi cô khép lại tựa vào ngực anh nở nụ cười.

"Em sẽ nghe lời anh, nếu em sai em sẽ để anh định đoạt!" 

Lời nói của cô như chọc phải vào sợ dây nào đó trong người anh. Tâm không chút do dự đưa môi anh hôn vào trán cô sau đó rời đi, trên môi không cưỡng lại được mà nở nụ cười hạnh phúc.

Một thời gian sau, cô như quen ở cùng anh. Lúc nào cô và anh quấn lấy nhau nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn. Đột ngột vào cuối học kì khi cô và anh vừa ra khỏi thời kì học hành, anh trai cô lại dắt một cô gái đến nhà cô, thân hình không tệ, nhưng nhìn có vẻ không phải một tiểu thư giàu có chảnh chọe, sỉ diện, mà là một thục nữ hiền lành. Cô gái nở nụ cười.

"Chào Linh Linh! Chị là Trần Tú Trân."

Hiểu Linh ngạc nhiên nhìn anh trai sao đó nhìn Tú Trân.

"Vâng.. chào chị.. chị là chị dâu?"

"Em không cần ngạc nhiên, không mời anh và chị dâu em vào nhà sao?" - Cô gái chưa kịp nói thì anh trai cô đã cướp lời. 

Cô lại sắp có một cô chị dâu hiền lành xinh xắn rồi. Nhưng nếu chị dâu cứ hiền như vậy lỡ bị anh trai hăn hiếp thì sao? Không được... cô phải làm gì đó.

"Chị theo em lên lầu. Thiên Thiên.. giữ anh ấy ở đây, không cho anh ấy theo."

"Em định làm gì cô ấy?" 

Tử Hàn nhìn thấy cô em gái của anh kéo vợ tương lai của anh đi lo rằng cô sẽ làm gì cô ấy nên không kìm lòng nhìn theo hướng hai người rời đi.

"Em ấy lại giở trò gì đây?"