Dưới ánh trăng hai thân ảnh đang nhìn nhau không nói một lời, tiếng côn trùng, tiếng gió bên ngoài thổi đều nghe thấy rất rõ. Bỗng Quân Thiên ngồi dậy chỉnh tề nhìn Hiểu Linh.
"Yên tâm, nếu không được em đồng ý tôi sẽ không tổn hại đến em. Nhưng nếu tôi phát hiện em giấu tôi chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em."
Nói xong anh đi ra ngoài trả lại sự yên bình cho cô, cô vẫn nằm im đó không nhút nhít, mắt mở to nhìn trần nhà lộ rõ sự nuối tiết và ngượng ngạo của cô. Có lẻ cô đang mong chờ một điều gì đó từ anh.
Hôm sau vào lớp học Hiểu Linh được phân công trực nhật phòng truyền thống cùng Lam Nhã, vì sắp phải nghe bài giảng của giảng viên mới. Sau khi tan học cô bảo Quân Thiên về trước và một mình ở lại dọn phòng. Khuôn mặt anh bắt đầu biến sắc, để cô một mình ở đây anh không yên tâm. Nhưng một lúc sau Tống Lam Nhã đến anh càng không yên tâm hơn vì anh biết cô quen với Sở Lập Phong, cũng không biết cô sẽ dở trò gì.
"Anh về đi em cùng cậu ấy trựt xong sẽ về, có gì em sẽ liên lạc với anh." - Hiểu Linh thấy vậy nên lắt tay anh và nói cho anh yên tâm, trong trường chắc sẽ không sao đâu.
"Cậu sợ tôi ăn thịt cô ta à?" - Lam Nhã ánh mắt của Quân Thiên nhìn Hiểu Linh cô vô cùng tức giận, nhưng phải kiềm chế.
"Anh về đi, em sẽ không sao đâu!" - Hiểu Linh đẩy tay anh bảo anh đi. Anh xoay người nhưng vẫn nhìn cô một cái rồi ra về.
Lam Nhã nhìn thấy rất tức giận, muốn biến Hiểu Linh ra khỏi trái đất để Quân Thiên là của cô, không có Hiểu Linh thì anh sẽ thích cô và yêu cô. Cô đã hứa với Sở Lập Phong là không làm gì tổn hại đến Hiểu Linh, nhưng khi thấy Quân Thiên và Hiểu Linh ân ân ái ái bên nhau như vậy cô không chịu nổi, thật sự cô không chịu nổi. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy cô là một người tham lam, hôn phu là Lập Phong nhưng lại đeo đuổi thêm Quân Thiên. Nhưng họ không biết cô thích Quân Thiên là thật, còn Lập Phong chỉ là vì ba anh ta đã giúp ba cô vì gia tài nhà cô nên ba cô mới đưa ra hôn nhân này để có thể bù đắp những khoản nợ đó.
Cô không cam tâm, không làm tổn thương cũng được, nhưng cô muốn làm một điều gì đó cho hả giận trước. Miễn cô không nói với Lập Phong thì sẽ không sao, anh sẽ không biết là cô đã làm gì. Khoảng 2h sau cả hai đều dọn dẹp xong Lam nhã nói vì nhà cô có khách nên về trước bảo Hiểu Linh cất hộ cô dụng cụ vệ sinh và ra về. Hiểu Linh không biết là Lam Nhã đang gài bẫy nên cũng chấp nhận. Cô thu dọn dụng cụ vào kho cất, một căn phòng nhỏ dưới cầu thang trường, dùng để chứa tài liệu nhưng vì đã xây kho khác nên dùng nó để dụng cụ vệ sinh. Hiểu Linh bước vào kho liền có một luồn khí bụi sọc vào mũi cô khiến cô sặc sụa. Để dụng cụ ngăn nấp xong thì nghe tiếng khóa cửa bên ngoài, cô chạy ra thì cánh cửa đã đóng lại.
"Này, ai vậy...? Mở cửa ra, tôi còn trong này... Này... có ai ở đó không?" - Cô tưởng là bảo vệ vì không biết cô vào nên khóa cửa, chắc một lúc sau họ sẽ đến nữa nên cô ngồi chờ.
Rất lâu sau đó không nghe thấy tiếng bước chân của ai, cô bắt đầu sợ hãi. Sợ vì nếu ko ai đi ngang qua đây thì cô sẽ làm sao. Thời tiết bắt đầu se lạnh, tâm trạng cô rối rấm hơn. Cô đập cửa hét lớn đến đổi bay giờ tay chân rã rời, cổ hộng đến nổi cứng dơ.
Cô lấy chiếc điện thoại gọi cho Quân Thiên nhưng vừa bắt mát thì điện thoại báo không liên lạc được vì không có sóng. Bỗng cô nghe được giọng nữ bên ngoài.
"Cô cũng quá đáng lắm, cô có biết Quân Thiên là của tôi không?" - Lam Nhã bên ngoài nói.
"Thì ra cô vì ghen anh ta mà bắt nhốt tôi ở đây à." Hiểu Linh am hiểu trả lời.
"Tôi không làm những chuyện vô bổ đó, tôi là ai chứ, không hiểu sao lập Phong lại yêu cái tên đàn bà trơ trẻn như vậy." - Lam Nhã tiếp tực nói.
"Anh ta yêu ai anh ta tự khắc biết, còn thời điểm này tôi và anh ấy không còn bất cứ quan hệ nào nữa, mong cô đừng nhắt tới anh ta." - Hiểu Linh rành mạch nói không dấp 1 chữ.
"Vậy bây giờ cô cứ ở đây một mình đi nha, kịch hay thì đến cuối mới có, nên cô ngồi chờ nha." - Lam nhã nói xong rồi đi. Hiểu Linh la đến nổi khát khô cả họng. Sao bây giờ cô lại yếu đuối đến vậy, một cao thủ karate bấy giờ ở nơi đâu, bây giờ cô chỉ biết ngồi ngắm vào chiếc điện thoại vô dụng này. Cô thầm nghĩ nếu không liên lạc được với cô Quân Thiên sẽ đi tìm cô về thôi.
Ở nhà anh đã dọn sẵn thức ăn ra bàn chờ cô về, nhưng đợi mãi không thấyWW cô vè. Phòng truyền thống chỉ cần quét dọn một xíu là xong nhưng tại sao cô lâu về đến thế, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Anh liền mở máy gọi cho Hiểu Linh nhưng không được, anh bắt đầu lo lắng. Gọi theem vài lần nhưng vẫn không được, điện thoại cô hết pin chăng? Điện thoại cô mất sóng chăng?... hàng loạt suy nghĩ diễn ra trong đầu anh. Anh bắt đầu đứng ngồi không yên, anh bảo quản gia dọn dẹp bàn ăn và chạy xe đi. Anh bắt đầu mở định vị của cô, vì lúc trước anh đưa cho cô chiếc vòng trong đó có gắn thiết bị định vị sẽ tốt hơn cho một tiểu thư tài phiệt như cô. Vị trí của cô hiện giờ là đang ở trường học và gần phòng truyền thống, có lẻ là cô không sao rồi. Nhưng anh vẫn không yên tâm nên tiến thẳng vào trong tìm Hiểu Linh.