Sợ Mất Em

Chương 12: Chỉ duy nhất là em




"Anh quen biết Hiểu Linh?" - Lam Nhã hỏi chàng trai kế bên.

"Em không cần quan tâm, anh đưa em đi ăn!" - Chàng trai nói.

"Em rất quan tâm đấy, lúc trước không ngày nào anh đưa đón em, từ khi cô ta xuất hiện anh liền thay đổi. Có phải anh định không hợp tác với ba em?" - Lam Nhã tức giận liền nổi cáo nói về cuộc giao dịch của anh và ba cô. Vì tính chiếm hữu của cô, cô định chiếm Hàn Quân Thiên cho riêng mình và đồng ý giúp Sở gia kết thông gia với Tống gia để anh có thể ký hợp đồng thành công. Vì vậy, bây giờ cô là vợ sắp cưới của Sở Lập Phong, nhưng chỉ trên danh nghĩa.

"Em đừng quên tôi và em là vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, còn về việc của tôi không phải chúng ta đã giao kèo không ai có quyền hỏi chuyện riêng của nhau hay sao?" - Sở Lập Phong liền tức giận bước xuống xe và để cô về nhà một mình.

Hiểu Linh vì chuyện con dán lúc nảy mà không dám gặp mặt Quân Thiên, còn anh thì đang bày thức ăn ra đĩa cứ như chưa xảy ra chuyện gì. Cô lén lút nhìn trộm phía trên lầu khuôn mặt đỏ ửng lên, thấy anh không có chút ngại ngùng gì, còn rất bình tĩnh chắc anh không nhìn thấy gì thật, cô cũng yên tâm được phần nào. Nghe được tiếng bước chân của anh ngày một gần cô liền vào một căng phòng gần đó, không ngờ lại vào nhằm phòng của cô lúc trước. Không ngờ nó vẫn như cũ nhưng hình như có mấy đồ vật dụng của anh. Chẳng lẽ anh cho cô ở căng phòng của anh, còn anh lại ở phòng cô hay sao? Đang trút toàn bộ nghi vấn trong đầu bỗng dưng có tiếng mở cửa.

"Thức ăn xong rồi!" 

"A... em đi nhằm nhà vệ sinh! Khưa..khưa" - Cô cười gượng chạy ngay xuống bàn ăn rất đáng yêu.

"Phòng tôi em lại dám nhằm là nhà vệ sinh ư?" - Quân Thiên thì thầm cười và theo sau cô.

Hiểu Linh la toá lên vì thức ăn bày ra đầy cả bàn ăn còn là những món cô thích. Cô liền ngồi vào bàn ăn và bắt đầu thưởng thức tay nghề của Quân Thiên. Anh thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng vui theo và cùng cô ăn.

"Lão công rất tài!" - Cô nói.

"Em nói ai?" - Quân Thiên nghe vậy liền cao hứng.

"Khụ... là lão công tương lai của em... anh ấy thật sự rất tài... nấu ăn ngon còn hát rất hay!" - Cô liền nhìn phía anh.

Nghe cô nói vậy anh vừa vui vừa buồn, cả một bầu trời u ám hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Anh không vui sao? Anh không biết hát? Giọng nói của anh rất ấm áp kia mà!" - Hiểu Linh nhìn thấy khuôn mặt anh liền hỏi anh.

"Không phải tôi không biết hát! Tôi sẽ hát em nghe..." - Nói xong anh liền cất giọng...+.+ Hát xong hai câu anh nhìn vào khuôn mặt ngơ ngát của Hiểu Linh.

"Sao này giọng hát này chỉ được một mình em nghe thôi đó, anh không được hát cho bất kì ai khác, chỉ duy nhất là em!" - Anh mà hát cho ai khác chắc người ta tạt nước vào mặt anh mất.

"Thật ra em là người thứ hai! Người thứ nhất là ba tôi, có một lần mừng sinh nhật của ba, tôi không biết mua quà gì nên hát tặng cho ba một bài. Hát xong ba dặn tôi sau này hãy hát cho người thật lòng với tôi nghe, người đó sẽ không bỏ rơi tôi." - Anh nhìn chằm chằm vài mắt cô.

"Hưa..hưa! Em không hiểu cho lắm." - Hiểu Linh cố tỏa vẻ không hiểu tránh ánh mắt lôi cuống của anh.

"Ăn xong nhớ nghỉ ngơi sớm!" - Quân Thiên liền buông một câu và tiếp tục ăn.

Hôm nay mưa to, hẳn là bão. Trong nhà rất sáng nên cô cũng đỡ sợ nhưng tiếng sấm làm cho Hiểu Linh hoảng. Cô đi sát vào tường đi nhanh xuống bếp lấy nước, đột nhiên căn nhà mất điện khuôn mặt cô đơ hẳn ra bước nhẹ nhàng lên lầu, vì trời tối mất điện nên cô không thể nào nhìn thấy được đường đi. Tiếng sấm lại một lần nữa vang lên làm cho cô giật mình bước chân không vững nên trượt chân ngã, cô hét lên. Quân Thiên liền từ trong phòng chạy ra, trên tay cầm một ngọn nến điện thấy cô ngồi dưới lầu với khuôn mặt sợ hãi lông mày anh liền nhíu lại chạy xuống bế cô lên phòng. Đặt cô một mình trong phòng một lúc anh liền cầm một chiếc thùng to và cả dụng cụ y tế bước vào phòng. Anh lấy từ trong thùng ra những chiếc nến điện đặt khắp phòng cô khiến cho căn phòng sáng hẳn lên nên cô không còn sợ hãi nữa. Sau đó, anh nhẹ nhàng xem vết thương cho cô. Cánh tay và chân cô đầy những vết xướt lông mày anh nhíu chặt hơn, thấy vậy cô liền xoa xoa đôi lông mày của anh và mĩm cười. 

"Còn như vậy một lần nữa căn nhà này sẽ còn lại một phòng!" - Thấy cô như vậy anh liền thốt ra những lời bá đạo.

"Vậy thì một phòng!"