Sơ Huân Tâm Ý

Chương 45: Hàn thực hái liễu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, lúc Kiều Sơ Huân dậy thì trời đã sáng rõ. Nàng đứng dậy rửa mặt thay y phục, mặc dù trên người vẫn còn hơi mỏi mệt nhưng cũng không còn khó chịu như hôm qua nữa, nơi giữa hai chân cũng không còn cảm giác quá đau, hơi tê dại nhưng vẫn chịu đựng được.

Mọi thứ đều đã sửa soạn xong, nhớ ra vị đầu bếp mà hôm qua Mạnh gia mời giúp còn chưa thấy, hơn nữa cũng đã sắp tới giờ dùng cơm trưa, Kiều Sơ Huân liền đi thẳng về phía nhà bếp, nhưng vừa mới đi được một đoạn ngắn thì đã thấy Cảnh Dật đi tới.

Cảnh Dật thấy nàng đã rời giường thì không vui, trong tay còn bưng khay, một tay nắm lấy tay Kiều Sơ Huân: "Sao không nằm thêm một lát nữa? Có mệt hay không, trên người có còn đau không?"

Kiều Sơ Huân thấy trong bếp đông người, Tiểu Đào Nhi, Cao Linh và cả mấy ảnh vệ đều đang có mặt, giọng nói của Cảnh Dật cũng không nhỏ, nàng liền đỏ mặt nhỏ giọng oán giận: "Công tử..."

Cảnh Dật kéo tay nàng trở về phòng ngủ, thấy nàng dường như vẫn còn không nỡ rời nhà bếp thì liền lạnh mặt nói: "Cơm trưa đã chuẩn bị gần xong hết rồi, nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được. Trước hết hãy ăn hết chung huyết yến này nhân lúc còn nóng đi đã."



Kiều Sơ Huân đành phải ngoan ngoãn nhận lấy chung canh, cầm thìa lên ăn canh huyết yến. Cảnh Dật thấy sắc mặt nàng cũng không tệ lắm thì hỏi lại lần nữa: "Chỗ đó còn đau không?"

Kiều Sơ Huân đỏ mặt, bị Cảnh Dật hỏi mấy lần như vậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa oán giận, chỉ có thể khẽ đáp một tiếng, tỏ vẻ không sao.

Cảnh Dật vươn tay lên vén sợi tóc ra sau tai nàng, cười khẽ: "Đã sắp thành thân tới nơi rồi mà còn dễ xấu hổ như vậy."

Kiều Sơ Huân cắn môi nhìn hắn một cái, thấy tình ý tràn đầy trong mắt Cảnh Dật, đầu ngón tay chạm trên mặt nàng rất ấm áp, động tác cũng cực kỳ dịu dàng, lại nhớ tới đêm qua lúc hai người triền miên, dường như hắn cũng nhìn nàng với ánh mắt như thế này, bỗng chốc nàng lại càng xấu hổ hơn. Hơn nữa Cảnh Dật nhắc tới chuyện thành thân, nàng cũng không biết nên đáp lại thế nào cho đúng, chỉ có thể cúi đầu xuống chuyên tâm ăn canh.

Cảnh Dật thấy mặt nàng đỏ ửng, mi mắt dường như cũng ẩm ướt thì thôi không trêu chọc nàng nữa, vừa cười vừa quan sát nàng chậm rãi ăn canh.

Kiều Sơ Huân ăn xong canh huyết yến, đậy nắp chung lại, đứng dậy muốn xuống bếp. Cảnh Dật thấy thế thì vội vàng đứng lên ngăn lại: "Không phải đã nói là cơm canh đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi sao, đồ cứ để đây cho bọn họ thu dọn là được."

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn Cảnh Dật, nhẹ giọng nói: "Ngày mai là hàn thực, không phải công tử muốn đi ra ngoài thành sao? Rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, ta đi dặn dò một chút, đừng để quên thứ gì."

Cảnh Dật hơi ngây ra, nở một nụ cười nhẹ: "Sơ Huân biết ta muốn ra ngoài thành làm gì sao?"

Kiều Sơ Huân buông khay xuống, khẽ thở dài: "Mấy ngày nay những lúc ngồi một mình công tử đều không mấy vui vẻ, ba vị kia hẳn là được an trí ở ngoại thành phải không!?" Dựa theo cách đối đãi của Cảnh Dật đối với thuộc hạ, nếu như trong phủ không lập bài vị thì chắc chắn là được an trí ở gần đây. Bây giờ đã cận kề hàn thực, người bình thường đều hái liễu tảo mộ, nếu Cảnh Dật đã nói đến lúc đó muốn dẫn nàng đi cùng thì có rất nhiều thứ phải chuẩn bị mới phải.

Cảnh Dật hơi rũ mắt, kéo tay Kiều Sơ Huân, nói: "Cũng không cần chuẩn bị cái gì, trước kia đều thích thịt cá, những thứ quá lịch sự tao nhã lại không quen ăn. Dẫn nàng đi theo là để cho bọn hắn biết mặt, mang theo mấy vò rượu ngon và vài đĩa đồ ăn mặn là được."

Kiều Sơ Huân thấy dáng vẻ này của hắn thì trong lòng cũng buồn bã theo, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ giọng nói: "Rượu ngon thịt ngon chắc chắn là sẽ phải chuẩn bị trước, những thứ nên có vẫn phải có. Những thứ người khác có, không thể để ba vị ấy thiếu được." Nói xong, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Cảnh Dật, bưng chung canh đi xuống nhà bếp.

Theo lẽ thường, vào ngày hàn thực, cháo hàn thực, cơm gạo đen cùng bánh hạnh nhân là ba thứ không thể thiếu, hơn nữa Cảnh Dật yêu cầu rượu ngon thịt ngon, sau khi ăn xong bữa trưa, mấy người Kiều Sơ Huân bắt đầu bận rộn cả buổi. Đầu bếp từ Mạnh gia tới là một quả phụ ngoài ba mươi, làm người thành thật, không thích nói chuyện, mới tới nhưng đã làm việc rất lanh lẹ, kỹ thuật dùng dao và cả quá trình nấu ăn tỉ mỉ cẩn thận khiến Kiều Sơ Huân nhìn cũng tự thấy không sánh được. Nàng cũng không nói gì nhiều, cùng Tiểu Đào Nhi giúp một tay.



Cháo hàn thực là dùng hạnh nhân xào cùng toàn phúc hoa, khoản đông hoa, lọc bỏ cặn, cho thêm nước và gạo tẻ nấu lên. Cơm gạo đen thì dùng lá cây nam chúc giã thành nước, ngâm với gạo nếp để nhuộm màu rồi đem hấp lên, sau đó hong khô, đến lúc ăn chỉ cần dùng nước nấu sôi lên là được. Không chỉ hợp với tiết hàn thực, vào ngày bình thường ăn cũng tốt, không chỉ mùi vị thơm ngát mà còn có thể dưỡng nhan ích khí, cường gân tráng cốt, là một món phổ biến ở vùng Giang Nam.

Bánh bơ hạnh nhân thì là một món điểm tâm. Hạnh nhân được giã nhuyễn, lọc bỏ mảnh vụn, trộn với bột gạo, đường trắng và mật, làm thành hình bông hoa, không chỉ có hương vị ngọt ngào mà còn giúp khư hàn tránh ho, vào lúc chuyển mùa đông xuân rất nhiều nhà làm món này để ăn.

Ba người bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ các loại đồ ăn. Cơm tối cũng đã xong xuôi, Kiều Sơ Huân lấy phần của nàng và Cảnh Dật cho vào khay, chuẩn bị bưng về phòng.

An đại tỷ gọi Kiều Sơ Huân lại, chỉ chỉ chung canh đang ninh trên lò, nhỏ giọng nói: "Công tử nói làm cho cô nương chút đồ bổ huyết dưỡng sinh, chung canh này đã ninh được nửa canh giờ, cũng đã sắp được rồi. Cô nương bưng về cùng, đặt trên lò thêm một lát, ăn cơm xong rồi uống là tốt nhất."

Kiều Sơ Huân đáp một tiếng, trong lòng vừa ngọt ngào lại hơi trách móc. Cảnh Dật quả thật rất săn sóc, nhưng hắn dặn dò thế này, lại thêm chuyện hai người ồn ào lúc trưa, đoán chừng chẳng mấy hôm là tất cả mọi người đều biết chuyện này. Nói gì thì nàng cũng là da mặt mỏng, trước giờ chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng vừa nghĩ như thế, Kiều Sơ Huân lại thấy hai gò má nóng bừng lên.

Vị đầu bếp họ An kia cũng là người từng trải, thấy cảnh này thì liền hé miệng mỉm cười, vỗ tay Kiều Sơ Huân, thấp giọng nói: "Cô nương yên tâm, ta không phải người lắm lời. Hơn nữa buổi trưa lúc công tử tới cũng đã dặn dò, bảo phải chuẩn bị sớm một chút, tháng sau phải tổ chức việc mừng."

Mặt Kiều Sơ Huân càng đỏ hơn, nói một tiếng cám ơn, sau đó bưng khay đi.

...

Sáng hôm sau, Cao Linh bẻ cành liễu cắm trước cửa, cả đoàn người kéo nhau lên đường, mượn năm chiếc xe ngựa, người nào người nấy xách hộp đựng thức ăn và vò rượu đi về phía ngoại thành. An đại tỷ cũng vì vị phu quân đã mất của mình mà làm một hộp đồ ăn, đi theo cùng mọi người.

Lúc về đến nhà thì đã là hoàng hôn. Cảnh Dật đỡ Kiều Sơ Huân xuống ngựa, vừa quay đầu lại thì đã thấy Y Thanh Vũ đứng chờ sẵn trước cửa, vẻ mặt sầu não. Trước kia cho dù xảy ra chuyện lớn thì cũng chẳng thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế, y hệt như con gà trống chọi bại trận, chẳng có chút tinh thần nào.

Cao Linh mở cửa lớn ra, đám ảnh vệ đi vào trước, Cảnh Dật nắm tay Kiều Sơ Huân đi cuối cùng, Y Thanh Vũ cũng im lặng đi theo. Mãi cho tới khi vào phòng Cảnh Dật, Kiều Sơ Huân đi xuống bếp lấy trà nóng cùng với hoa quả trở lại, hai người vẫn còn chưa nói chuyện.

Cảnh Dật nhìn ra Y Thanh Vũ có chuyện muốn nhờ nên cũng không nóng ruột, chờ đối phương lên tiếng. Y Thanh Vũ thì cứ giữ yên lặng, mãi cho tới khi Kiều Sơ Huân châm trà cho hai người, lại bưng hai đĩa hoa quả đặt trước mặt, hắn mới thấp giọng nói một câu: "Ta không biết nha đầu kia có cái chủ ý thối tha đó, mấy ngày trước đã khiến hầu gia và Kiều tiểu thư thêm phiền lòng, hôm nay ta thay nàng ấy tới đây nhận tội với hai vị."

Nói xong thì đứng lên, nghiêm chỉnh lạy hai người một cái.

Kiều Sơ Huân nhớ tới chuyện Mạnh trang chủ nói ở "Hỏa Vũ" hôm trước, lại liên tưởng đến những hành vi kỳ lạ của Liêu Hồng Đàm, cũng hiểu ra được một chút, liếc mắt với Cảnh Dật, hơi kinh ngạc hỏi Y Thanh Vũ: "Liêu cô nương là... muốn nhờ công tử giúp đỡ?"

Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ còn lại khả năng này. Thứ nhất là nàng ta không giống như thật sự ái mộ Cảnh Dật, thứ hai là nàng ta cũng không giống loại nữ tử ham quyền quý thích nịnh hót, hơn nữa với giao tình giữa nàng ta và Y Thanh Vũ, rất có thể nàng ta đã biết thân phận của Cảnh Dật, muốn nhờ Cảnh Dật giúp chuyện gì đó. Mà chuyện này hẳn là không tránh khỏi liên quan tới vị hôn phu hành tung bất định của nàng ta, tức Tô tiểu công tử trong lời đồn.

Y Thanh Vũ mím môi, vẻ mặt sầu muộn, thấy Cảnh Dật im lặng không nói thì mở lời trước: "Hầu gia cứ yên tâm, mặc dù ta nói với nàng ấy không ít chuyện, nhưng chưa hề tiết lộ thân phận của hầu gia cho bất kỳ kẻ nào. Nàng ấy cũng chỉ cho là hầu gia từ Biện Kinh tới, có chút quan hệ với người trong kinh thành, cộng thêm hai vụ án trước đó, cho nên mới muốn nhờ hầu gia giúp đỡ."

Cảnh Dật trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi: "Nàng ta muốn nhờ ta giúp cái gì, tìm người sao?"

Y Thanh Vũ sửng sốt, đưa mắt nhìn Kiều Sơ Huân ở bên cạnh, lại nhìn sang Cảnh Dật: "Các ngươi đều đã biết? Là ai nói?"

Cảnh Dật hỏi lại: "Việc này coi là bí mật sao?"

Y Thanh Vũ lắc đầu: "Cũng không phải vậy. Chỉ là ta cũng nghe nàng ấy kể mới biết chuyện, ta nghĩ hầu gia và Kiều tiểu thư tới đây chưa quá nửa năm, nếu không phải người từng ở thành Việt Châu mấy năm thì cũng không biết chuyện này, ngay cả người ở đây nhắc tới chuyện này cũng nói năng dè dặt, cứ như đang kể chuyện kỳ bí, vừa nhắc tới đã biến sắc."

Kiều Sơ Huân nhớ tới thái độ của Mạnh trang chủ lúc kể lại chuyện này, âm thầm gật đầu, quả đúng là như vậy.

Sau đó ba người ngồi xuống, Y Thanh Vũ tỉ mỉ kể lại từ đầu tới đuôi chuyện Tô gia, phần lớn nội dung cũng giống như những gì Mạnh trang chủ nói, chỉ là tường tận hơn một chút, hơn nữa phần lớn cũng là kể từ góc độ của Liêu Hồng Đàm.

Thì ra, cô nương Liêu Hồng Đàm này cũng không phải người Việt Châu, là họ hàng xa với Tô gia, hôn sự với Tô tiểu công tử đã được định đoạt ngay từ lúc còn nhỏ. Ba năm trước người thân duy nhất của nàng ta là phụ thân cũng đã qua đời, để lại cho nàng ta một khối ngọc bội cùng một cây quạt giấy làm bằng chứng, bảo nàng ta tới thành Việt Châu tìm nơi nương tựa.

Những chuyện sau đó thì hệt như những gì Mạnh trang chủ đã kể. Liêu Hồng Đàm khi đó chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, lẻ loi một mình từ quê nhà, đi hơn một tháng mới đến thành Việt Châu, vừa vào thành thì nghe người ở đây nói Tô gia gặp chuyện, cả người cũng ngây ra. Sau đó thì may mắn được sư phụ bây giờ, cũng chính là ông chủ tiệm mì, ra tay tương trợ, nhận nàng ta làm đồ đệ, lại dạy cho nàng ta tài nghệ nấu nướng, nàng ta mới ở lại thành Việt Châu này.

Bởi vì ông chủ tiệm mì nấu ăn ngon nức tiếng, Y Thanh Vũ lại là kẻ ham món ngon, hai người dần trở nên quen thuộc, mới nhắc tới thân thế của Liêu Hồng Đàm. Năm đó Tô tiểu công tử rời quê tha hương, mọi người cũng không biết hắn ta đã đi đâu, bởi vậy theo lý thì Y Thanh Vũ cũng không giúp được gì. Kết quả cuối năm ngoái, Liêu Hồng Đàm đi đường ngẫu nhiên nghe thấy có người nói nhìn thấy một người trẻ tuổi trông dáng dấp rất giống tiểu công tử nhà họ Tô.

Trong tay Liêu Hồng Đàm có một bức vẽ, là người Tô gia gửi cho phụ mẫu của nàng ta xem mấy năm trước, nghe người ta miêu tả thì cảm thấy quả thật rất giống. Cô nương Liêu Hồng Đàm này thế mà vẫn chưa mất hết hy vọng, mấy năm nay vẫn chưa bỏ ý định tìm người, theo như nàng ta nói, cho dù có chấm dứt hôn sự thì hai người cũng nên đối mặt mà nói cho rõ ràng, cứ lơ mơ lấp lửng như thế, đối với ai cũng không tốt.

Vốn dĩ nàng ta cũng chỉ lải nhải mấy câu với Y Thanh Vũ, để cho hắn bình thường lưu ý hơn một chút, thế nhưng mấy ngày trước chính Liêu Hồng Đàm cũng thấy qua một lần. Cho dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng tướng mạo của người đó quả thật là xinh đẹp lạ thường, muốn người ta không để ý tới cũng khó. Lại thêm trước đó có nghe người ta nhắc đến chuyện Cảnh Dật giúp đỡ quan phủ phá án, nghe ý tứ của Y Thanh Vũ thì biết thân phận bối cảnh của Cảnh Dật đều không đơn giản, lúc này Liêu Hồng Đàm mới động tâm tư.

Nói nàng ta chưa mất hết hy vọng đúng là không sai, Y Thanh Vũ vừa nói chuyện với hai người vừa cười khổ, nàng ta muốn nhờ Cảnh Dật giúp đỡ nhưng cũng không nói với Y Thanh Vũ, chỉ nói bóng nói gió hỏi một chút chuyện có liên quan tới Cảnh Dật, bao gồm cả chuyện người này thích ăn cái gì, khẩu vị như thế nào. Trước đó nàng ta làm món thế mai như tuyết kia cũng là căn cứ từ điều này. Mãi cho tới mấy hôm trước khóc lóc chạy về tiệm mì, mấy ngày liên tiếp đều không ra khỏi cửa, bị sư phụ truy hỏi, nàng ta mới kể rõ mọi chuyện.

Thì ra nàng ta cho rằng mấy thiếu gia công tử nhà giàu đều ham mới mẻ, nàng ta tự xưng là diện mạo không tệ, lại có tài nấu nướng, so ra cũng không kém Kiều Sơ Huân vẫn theo bên cạnh Cảnh Dật. Vì vậy nàng ta muốn mượn cơ hội nấu cơm mà lọt vào mắt Cảnh Dật, nhờ Cảnh Dật tìm người giúp, nàng ta cũng coi như có chút báo đáp, hơn nữa đôi bên đều không ai nợ ai, nàng ta cũng yên tâm thoải mái.

Lúc Y Thanh Vũ nói chuyện thì gần như là dở khóc dở cười, khiến Kiều Sơ Huân nghe được cũng sửng sốt một lúc, thầm nghĩ người này nghĩ ngợi cũng thật là tài tình. Nói thẳng ra chính là muốn nhờ Cảnh Dật giúp đỡ, cô nương này lại đi vòng một vòng lớn như vậy, ngay cả nàng cũng bị kéo vào. Chuyện này nếu không phải là Y Thanh Vũ tìm tới tận cửa nói chuyện thì Cảnh Dật cũng chẳng rảnh rỗi mà quan tâm. Thật ra nàng ta tính toán như vậy cũng uổng công, còn chẳng bằng nói thẳng ra với Y Thanh Vũ, bảo hắn nói giúp vài lời, nói không chừng Cảnh Dật sẽ bằng lòng giúp đỡ.

Cảnh Dật nghe xong vẫn không nói lời nào. Y Thanh Vũ ngồi đối diện, vẻ mặt thấp thỏm, cũng không biết nên nói gì cho tốt, đang lẩm bẩm thì Cảnh Dật đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi thích Liêu cô nương này?"

Y Thanh Vũ sửng sốt, khuôn mặt trắng nõn dần đỏ lên, một lúc sau vẫn chưa lên tiếng đáp lại.

Cảnh Dật nhận lấy chén trà từ trong tay Kiều Sơ Huân, bình tĩnh uống hai hớp, sau đó mới chậm rãi nói: "Cũng không phải là không thể giúp, chỉ là, Y đại nhân cũng cần phải cho ta một cái lý do không thể không giúp chứ."

Y Thanh Vũ ngẩn ra, quay sang nhìn Kiều Sơ Huân cầu cạnh, tiểu hầu gia nói thế này là có ý gì?

Kiều Sơ Huân mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ý của công tử là, nếu như chuyện này có liên quan tới Y đại nhân thì ra tay giúp đỡ cũng danh chính ngôn thuận hơn."

Mặt Y Thanh Vũ đỏ ửng, ngập ngừng một lát, "ai" một tiếng, đứng dậy phất tay áo chạy ra khỏi phòng.

* Toàn phúc hoa (tuyền phúc hoa, phú hoa - danh pháp khoa học: Inula Japonica Thunb) là một loại thảo dược có tác dụng hạ khí, tiêu đàm, hành thuỷ, tiêu tích báng; chủ trị ho, hen, nôn oẹ, ngực trướng, đau hông, trị thuỷ thũng,...



* Khoản đông hoa (Coltsfoot - danh pháp khoa học: Tussilago farfara) là một loại thảo dược dùng để chữa hen suyễn, viêm phế quản và các loại nhiễm trùng phổi.



* Nam chúc (danh pháp khoa học: Vaccinium bracteatum thunb) là một loài thực vật thuộc họ Đỗ quyên