Sơ Huân Tâm Ý

Chương 34: Canh bồ Câu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau mãi tới gần trưa Kiều Sơ Huân mới mơ màng tỉnh giấc. So với tối hôm qua, hiện giờ trên người đã bớt cảm giác mông lung mơ màng. Ôm chăn ngồi dậy, đưa tay vén rèm lên, trong phòng không một bóng người. Trên cái sạp gần đó chỉ đặt một bát trà vẫn còn bốc hơi nóng, chắc hẳn là mới được pha chưa lâu.

Ôm chăn ngồi một hồi, đầu óc dần tỉnh táo lại, nhớ tới việc hôm qua mình vừa ôm người kia vừa khóc lóc không chịu buông tay, Kiều Sơ Huân không khỏi nóng bừng mặt, nhẹ nhàng mím môi lại, ký ức về nụ hôn triền miên nóng bỏng kia bỗng dưng ập đến khiến hơi nóng trên mặt nàng càng tăng lên.

Giơ tay lên xoa xoa mặt, Kiều Sơ Huân xốc chăn lên, dịch sang mép giường. Chuyện tối qua về sau thế nào nàng đã không còn nhớ rõ, hình như sau khi được đút ăn hết bát cháo hoa thì nàng lập tức thiếp đi. Liếc mắt nhìn xuống giường không thấy giày của mình, trên người chẳng biết từ lúc nào đã được thay một bộ y phục bằng tơ lụa màu trắng mềm mại, trên cổ áo còn thêu viền một vòng hoa nhỏ màu vàng rực.

Đầu ngón tay đang vuốt ve cổ áo hơi run lên, không dám nhớ tới chuyện tối qua nữa, Kiều Sơ Huân vịn mép giường đứng lên, chân mềm nhũn, lòng bàn chân chạm vào gạch lát sàn, truyền tới cảm giác lạnh buốt.

Ngẩng đầu lên nhìn bát trà đặt trên sạp, cảm giác khô rát trong họng rốt cuộc cũng áp đảo sự yếu ớt của cơ thể. Lảo đảo bước tới giữa phòng, hai chân đã run rẩy đến nỗi không thể đứng vững, phải lấy tay chống để giữ thăng bằng, đang định quay trở lại giường thì nghe thấy cánh cửa bị người ta đẩy từ bên ngoài, phát ra một tiếng "két", sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng và một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh bình phong.

Nàng còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì cả người đã bị ôm quay trở lại giường. Cảnh Dật kéo chăn đắp lên người nàng, đặt hai chân nàng lên đùi mình, nhíu mày: "Ai cho nàng xuống giường? Tỉnh rồi sao không lên tiếng? Bên ngoài nhiều người như vậy, cần gì nàng phải tự xuống giường?"

Kiều Sơ Huân bị hắn mắng vậy thì co rúm người lại, cắn môi không dám lên tiếng. Cả bàn chân và bắp chân đều được hắn nâng trong tay, bàn tay vuốt ve qua lại giúp nàng sưởi ấm, Kiều Sơ Huân siết chặt góc chăn, cả người cứng ngắc chẳng dám động đậy.

Cảnh Dật cảm thấy chính mình trút ra một hơi thở dài: "Vừa rồi xuống giường định làm gì?"

Kiều Sơ Huân muốn rụt chân lại, tay nắm mép chăn nhỏ giọng trả lời: "Ta chỉ muốn uống nước."

Cảnh Dật nắm lấy hai bàn chân trần lạnh ngắt của nàng, đành phải thuận theo nàng cho chân vào trong chăn, lấy một chiếc khăn sạch đi tới bên sạp bưng bát trà lên, đi tới đặt bên môi nàng.

Kiều Sơ Huân đưa tay lên đỡ bát trà, ngước mắt nhìn Cảnh Dật: "Không cần phiền công tử, ta có thể cầm được."

Cảnh Dật ngồi xuống bên giường, một tay vòng ra sau lưng ôm nàng vào trong ngực, tay kia thì hơi nghiêng bát, có vẻ như muốn đút cho nàng. Kiều Sơ Huân không lay chuyển được hắn, chỉ đành thuận theo động tác trên tay Cảnh Dật, ngoan ngoãn nhấp một hớp.

Cảnh Dật lấy khăn lên giúp nàng lau hai bên khóe môi, thấy trên môi nàng chẳng có chút huyết sắc thì không kìm được vươn đầu ngón tay ấm áp chạm lên môi nàng, hơi thở cũng theo câu hỏi nhẹ nhàng của hắn mà phả lên má nàng: "Không uống nữa sao?"

Kiều Sơ Huân hơi nghiêng đầu tránh tay hắn, rũ mắt xuống gật đầu, hai hàng mi cũng hơi run rẩy như thể cánh bướm trong mưa. Cảnh Dật dời tay từ trên môi nàng xuống giữ lấy cằm nàng, ép nàng phải quay mặt sang nhìn hắn: "Hối hận rồi sao?"

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ mơ màng không hiểu.

Cảnh Dật nhẹ nhàng vuốt ve gò má và môi nàng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, hàng mi run run của nàng khiến hắn khó chịu trong lòng: "Chuyện tối hôm qua, đã hối hận rồi sao?"

Ánh mắt nàng lộ vẻ bối rối, cố né tránh tầm mắt truy đuổi của hắn, khuôn mặt tái nhợt dần ửng đỏ. Chuyện tối hôm qua thoáng xuất hiện trong đầu, mặc dù khi đó ý thức hơi mơ màng, cả thính giác lẫn thị giác đều lúc thì mờ nhạt lúc thì rõ nét, nhưng những chuyện nàng đã làm đều xuất phát từ tận đáy lòng, hơn nữa đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ. Bây giờ khi tất cả giác quan đều hoàn toàn rõ ràng, nhớ đến chuyện nàng và hắn thân mật như vậy, Kiều Sơ Huân càng nghĩ càng cảm thấy thẹn thùng, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại không dám nhìn hắn nữa.

Cảnh Dật không nắm chắc tâm tư của nàng, vào lúc nàng nhắm mắt lại hắn chỉ biết hôn lên hai cánh môi mềm mại tái nhợt của nàng, nói nhỏ: "Không cho nàng hối hận. Tối qua đã hôn ta và ngủ với ta rồi, từ nay không được phép vô duyên vô cớ né tránh ta nữa!"

Kiều Sơ Huân vừa mới dịch ra sau, muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn thì sau gáy đã bị một bàn tay ấn chặt, đồng thời hai cánh môi bị cạy mở, đầu lưỡi nóng rực chẳng chờ nàng kịp lên tiếng đã tiến vào thăm dò kèm theo một nụ hôn sâu nóng bỏng. Kiều Sơ Huân vừa thẹn lại vừa hoảng, vươn tay lên muốn đẩy Cảnh Dật, hắn thế này thì nàng nói chuyện thế nào được! Hơn nữa bây giờ đang là ban ngày ban mặt, lỡ như bị người ta bắt gặp...

Cảnh Dật vốn vì trong lòng không chắc chắn mà cảm xúc hơi kích động, vừa nghe tiếng hừ mềm nhũn kia của nàng thì trong lòng như có đám lửa vừa bùng lên, quấn lấy lưỡi nàng vừa cắn vừa mút. Kiều Sơ Huân xấu hổ muốn chết, bàn tay trước ngực Cảnh Dật vốn muốn đẩy hắn ra biến thành nắm lại đấm vào ngực hắn.

Chút lực này căn bản chẳng làm được gì Cảnh Dật, nhưng hành động muốn khước từ của nàng lại làm cho hắn hơi phiền, dứt khoát nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng xoay ra sau, đè nàng ngã xuống giường. Tấm rèm che màu trắng bên giường bị động tác của Cảnh Dật làm cho lay động, cùng lúc đó cửa bị người ta đẩy ra, tiếng cười hì hì của Y Thanh Vũ từ bên ngoài truyền đến: "Hầu gia, cơm canh đều đã chuẩn bị xong, ta đặc biệt mang đến cho Kiều tiểu thư..."

Mới vừa vòng qua bình phong thì đã thấy bóng Tiểu Hầu gia đang quấn quýt trên người Kiều tiểu thư, hai cái bóng đen in trên tấm rèm, nửa câu sau của Y Thanh Vũ bị nghẹn lại trong họng, chẳng phải hắn đi vào rất không đúng lúc sao? Y đại nhân đứng ngây ra, cả người đổ mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp cố hạn chế cảm giác tồn tại của bản thân: "Ta ta ta ta không thấy cái gì hết! Không đúng không đúng, ta chưa hề tới đây..."

Nói xong thì lập tức lảo đảo chạy ra khỏi phòng! Chức phủ doãn này hắn còn muốn làm lâu dài, hắn cũng chưa ăn đủ cơm do Kiều tiểu thư nấu đâu! Ôi ôi, hắn không muốn vì nhất thời nổi lòng tốt mà mất mạng đâu!

Cả người Cảnh Dật cứng đờ, vẻ mặt chỉ hận không thể giết người, hai tay chống xuống để ngồi dậy, lơ đãng liếc bóng người nào đó vừa hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, hít sâu một hơi cố nén cơn tức đang bùng lên trong ngực, vừa quay sang đã nhìn thấy đôi môi Kiều Sơ Huân bị hắn hôn cho đỏ ửng đang ra sức thở dốc, đôi mắt lại hiện lên vẻ mông lung mơ màng như tối qua, Cảnh Dật bỗng chốc lại cảm thấy bụng dưới căng lên.

Kiều Sơ Huân vừa ngồi dậy đã đẩy cánh tay Cảnh Dật đang định ôm nàng ra. Cảnh Dật híp mắt kéo nàng vào trong ngực, cả ngày chưa ăn gì, ngay cả sắc mặt cũng xanh xao rồi còn muốn náo loạn cái gì nữa?

Kiều Sơ Huân đẩy Cảnh Dật ra lùi về sau, giọng nói vốn mềm nhũn lúc này còn mang theo giọng mũi nhàn nhạt: "Công tử đừng..." Cho dù nàng thật lòng thích hắn thì cũng không thể cả ngày lẫn đêm đều cứ dính lấy nhau dây dưa không ngớt như thế được! Hơn nữa lại vừa bị người ta nhìn thấy cảnh này, bây giờ trong lòng Kiều Sơ Huân thẹn đến muốn chết, thế mà người này vẫn cứ như thể chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì, lại còn cứ kéo nàng dán chặt trong ngực hắn.

Cảnh Dật nhíu mày, ôm nàng ngồi lên đùi, vén sợi tóc mai của nàng: "Rốt cuộc là làm sao thế?" Không phải tối hôm qua vẫn còn tốt sao! Chủ động ôm hắn hôn hắn, lúc chìm vào giấc ngủ còn cười ngọt ngào như vậy, chẳng lẽ là vì ý thức mơ màng nên mới bằng lòng tiếp nhận hắn, sang ngày hôm sau thì hối hận rồi?

Kiều Sơ Huân vùi trong ngực hắn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Sau này công tử có thể đừng có động một tí là lại như thế này không?"

Cảnh Dật cúi đầu nhìn chằm chằm gò má nhiễm đỏ của nàng, hỏi: "Không thích ta làm như thế với nàng sao?"

Kiều Sơ Huân không biết phải nói làm sao, một lúc sau mới nhẹ gióng đáp lại: "Bị người ta nhìn thấy thì không tốt."

Trong lòng Cảnh Dật khẽ xao động, thăm dò: "Sơ Huân ghét ta làm thế sao?"

Kiều Sơ Huân nhắm mắt lại, lắc đầu trong lòng hắn.

Cảnh Dật thấy vậy thì trong lòng vui mừng tới nỗi khóe môi không nhịn được cong lên, vẻ phiền muộn trên mặt cũng hoàn toàn mất tăm mất tích, lại khôi phục dáng vẻ biếng nhác thích đùa giỡn như thường: "Sơ Huân cũng thích ta phải không?"

Kiều Sơ Huân cắn môi dưới, lại khẽ gật đầu một cái.

Cảnh Dật nhìn người trong lòng không chớp mắt, cái gật đầu khe khẽ của nàng khiến hắn cảm thấy như thể pháo hoa đang nổ tung trong lồng ngực, khắp người đều cảm thấy vui sướng, dường như mọi lời lẽ đều là dư thừa, chỉ cần được ôm nàng trong lòng, chẳng còn cầu điều gì hơn nữa.

Ôm nàng một lúc nữa, hắn mới đặt nàng xuống bên mép giường rồi đi tới bên sạp lấy một bộ xiêm y mới tinh và đồ dùng hằng ngày, bao gồm cả giày sạch, đặt vào trong tay Kiều Sơ Huân: "Ta đi ra ngoài bưng cơm. Nàng tự mình thay xiêm y." Sau đó bưng nước nóng ở trên lò và chậu nước lạnh bên cạnh cùng dầu thơm đặt cạnh nhau.

Kiều Sơ Huân vẫn không chịu ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Lúc Cảnh Dật quay trở lại thì đã thấy nàng xiêm y chỉnh tề ngồi bên cạnh giường, bộ xiêm y màu hồng nhạt thanh nhã khiến sắc mặt nàng trông tốt hơn rất nhiều, chỉ là mái tóc vẫn còn buông xõa sau lưng, hơn nữa rõ ràng nghe được tiếng hắn bước vào phòng mà nàng cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Đặt khay lên bàn, Cảnh Dật đi tới bên giường, móc từ trong tay áo ra một cây trâm bạc trân châu đưa tới. Kiều Sơ Huân trừng mắt, kinh ngạc ngẩng mặt lên, cầm lấy cây trâm trong tay như đang cầm bảo bối: "Ta còn tưởng là..."

Cảnh Dật thấy nàng coi trọng món đồ hắn tặng như vậy thì không khỏi cười một tiếng, vuốt tóc nàng: "Nha đầu ngốc, cho dù có mất thì cũng có làm sao." Tối hôm qua sau khi đưa nàng về, cả đám người bận tới bận lui mời đại phu bắt mạch, sắc thuốc, sau khi bảo Tiểu Đào Nhi thay y phục cho nàng, hắn sợ nàng nằm xuống trâm sẽ đâm vào đầu nàng nên mới rút ra cho vào trong tay áo mình.

Nhận lấy chiếc lược ngà do Cảnh Dật đưa tới, Kiều Sơ Huân nhanh chóng vấn tóc lên, sau đó lại được hắn ôm tới bên bàn cơm. Cảnh Dật bưng một bát thuốc tới, dùng thìa quấy đều sau đó đặt vào trong tay nàng: "Uống thuốc trước đã."

Cả ngày nay không xuất hiện cảm giác mất thính giác và hiện tượng thị lực mơ hồ như tối hôm qua, không có nghĩa là sau này sẽ không xuất hiện nữa. Đại phu đã dặn dò rằng thuốc này phải uống ít nhất là nửa tháng liên tục mới được dừng, nhưng vẫn phải căn cứ vào tình trạng của Kiều Sơ Huân để điều chỉnh phương thuốc, nếu cần thiết có lẽ còn phải châm cứu mới có thể loại bỏ hoàn toàn gốc rễ chứng bệnh, tránh để lại di chứng sau này.

Kiều Sơ Huân không hề có vẻ sợ uống thuốc, bưng bát thuốc lên chậm rãi uống hết mà không hề than đắng tiếng nào. Cảnh Dật thấy nàng vừa nuốt xong ngụm thuốc cuối cùng thì lập tức đưa mai ướp tới bên môi đút cho nàng ăn.

Kiều Sơ Huân chậm rãi nhấm nháp quả mai ướp, trong mắt ngoài vẻ e lệ còn lộ ra một chút buồn bã.

Cảnh Dật mở nắp chung canh ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt đó của Kiều Sơ Huân thì cau mày lại, bưng chung canh tới trước mặt nàng, cất tiếng: "Không được nghĩ ngợi vớ vẩn, chăm sóc sức khỏe cho tốt rồi nghĩ sau, có được không?"

Thấy Kiều Sơ Huân vẫn không động đậy, Cảnh Dật nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, ý bảo nàng ăn trước: "Y Thanh Vũ tìm người chưng, nói là dùng thịt chim bồ câu ninh cùng với dược liệu suốt cả buổi trưa, ăn vào sẽ có lợi cho sức khỏe của nàng. Nhân lúc còn nóng thì ăn trước đã."

Kiều Sơ Huân không còn bướng bỉnh nữa, múc một muỗng canh cho vào trong miệng. Thịt bồ câu vốn đã bổ dưỡng, lại được ninh cùng câu kỷ tử và củ mài, đều là những món đại bổ đối với cơ thể. Nước canh ngọt ngào lại đậm đà, ăn vào không có vị đắng của thuốc, lại còn có thể cảm nhận được người nấu hẳn đã tốn không ít công sức trong lúc nêm nếm gia vị.

Ăn hết một chén canh, vừa buông thìa xuống thì trước mặt lại xuất hiện một khối bánh ngọt trắng như tuyết. Cảnh Dật nói: "Bánh làm từ củ mài và phấn phục linh."



Kiều Sơ Huân gắp bánh lên, cả củ mài và phấn phục linh đều có mùi vị hơi ngọt nên bánh cũng không hề khó ăn mà ngược lại còn rất kích thích khẩu vị. Ăn hết bánh trong miệng, Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Dật, nhẹ giọng hỏi: "Sao công tử không ăn?"

Cảnh Dật mỉm cười chỉ chỉ bát đĩa để sẵn bên cạnh: "Không vội, chờ nàng ăn xong rồi ta ăn."

Kiều Sơ Huân liếc nhìn cái bát lớn, nhẹ giọng hỏi: "Là mì sao?" Thấy Cảnh Dật gật đầu, nàng vội vươn tay lấy một đôi đũa khác trên bàn: "Mì để lâu sẽ không ăn được nữa, công tử không cần lo cho ta, mau ăn trước đi!"

Cảnh Dật phủ tay lên tay nàng, mỉm cười: "Không vội, nàng cứ ăn của nàng trước đi."

Kiều Sơ Huân liếc mắt nhìn bánh trong bát, lại nhìn hai cái đĩa khác trên bàn: "Bánh này rất ngon, công tử nếm thử một chút đi!" Không biết là tìm được đầu bếp nhà ai mà tốt như vậy, cả canh lẫn bánh ngọt đều làm không hề thua kém nàng ngày thường, lại còn nắm vững hiệu quả trị liệu lẫn giá trị dinh dưỡng của các loại nguyên liệu nấu ăn.

Cảnh Dật nắm tay nàng đáp lại một tiếng được, sau đó cầm đũa lên gắp một miếng ăn cùng nàng.

Trời mùa đông, ánh nắng ấm áp bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt bàn khiến người ta hơi lóa mắt. Cảnh Dật híp mắt nhìn người đang cúi đầu ăn bên cạnh, từ ngày đó tới giờ hắn mới nếm được vị cơm nước trong miệng. Mùi vị không tệ, chỉ là vẫn không ngọt ngào ấm áp bằng người nào đó.

* Củ mài (Hoài sơn, Sơn dược, Thự dự - Tên khoa học: Dioscorea persimilis Prain et Burk) là vị thuốc quý có tác dụng bồi bổ tỳ vị, tăng cường chức năng tiêu hóa, bổ thận, bổ phổi, điều trị các chứng ho hen, sinh tân dịch, cân bằng âm dương trong cơ thể, cố tinh, điều trị xuất tinh sớm, điều trị bệnh tiểu đường,...