Sơ Huân Tâm Ý

Chương 28: Sự nghi ngờ ám ảnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía sau lưng Y Thanh Vũ bốc hơi lạnh, dứt khoát không bắt chuyện gì nữa, chạy thẳng ra hậu viện tìm người. Cảnh Dật từ từ quay sang, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Kiều Sơ Huân: "Tìm hắn làm cái gì?"

Kiều Sơ Huân bối rối cúi đầu xuống, đầu ngón tay chạm lên hầu bao treo bên hông, một lần nữa giữ vững quyết tâm: "Ta có chút chuyện muốn nói với hắn."

Cảnh Dật nhướng cao hàng mày, cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng lên sau đầu, có, chút, chuyện, muốn, nói, với, hắn? Tiểu tử kia mới bao lớn chứ? Mười bảy, hay là mười tám? Hai người họ cùng lắm mới chỉ gặp nhau hai lần, ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm, còn chưa nói với nhau lấy một câu, lấy đâu ra chuyện gì mà muốn nói với hắn! Lúc nghĩ đến tuổi tác, trong lòng Cảnh Dật đột nhiên khựng lại, nha đầu kia nhìn có vẻ cũng không lớn, lẽ nào...

Hít sâu một hơi, Cảnh Dật cố hết sức để giữ cho giọng điệu của mình không có gì khác thường: "Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?"

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc, sao hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này? Mặc dù thấy khó hiểu nhưng Kiều Sơ Huân vẫn thành thật trả lời: "Mười tám."

Cảnh Dật bị một luồng hơi lạnh quất vào mặt, cảm thấy thái dương nổi đầy gân xanh, chẳng lẽ nha đầu kia chê tuổi tác của hắn lớn qua sao? Cho nên mới thích cái loại như tiểu tử tóc ngắn kia? Hàm dưới của hắn căng ra, lần đầu tiên trong đời Cảnh Dật cảm thấy, dường như hai mươi lăm tuổi thật sự cũng không còn trẻ lắm...

Hai người đang cự nự thì cánh cửa "két" một tiếng, bị người ta đẩy ra, Y Thanh Vũ thở hồng hộc bước qua cửa, trong tay dẫn theo Sở Hồi cũng đang thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng lên.

"Hầu, Cảnh công tử... Khụ khụ, ta đã mang người tới cho ngươi, cứ từ từ mà nói chuyện." Y Thanh Vũ nghĩ cho cái mạng nhỏ, chịu đựng cái lạnh, buông tha cho thư phòng đốt than ấm áp của mình, đi sang căn phòng ngay sát bên cạnh. Ôi chao tiểu tử họ Sở này, ngươi tuyệt đối đừng có gây họa cho ta đấy! Kiều tiểu thư rất tốt, bề ngoài xinh đẹp tính tình hiền dịu lại còn tay nghề nấu ăn rất tốt, nhưng mà đó là người Tiểu Hầu gia đã coi trọng rồi, tiểu dân như chúng ta không thể trêu vào được, không thể trêu vào được!

Y đại nhân đỡ trán, lo nghĩ vô cùng sâu xa, vẻ mặt thê lương nhìn về phía chân trời xa xăm, thật sự không được, ngày mai phải mau chóng giới thiệu cho Sở Hồi một người. Cái chức quan phụ mẫu này của hắn thật là không dễ làm mà, ngay cả việc chung thân đại sự của thuộc hạ mà cũng phải lo giúp...

Ở thư phòng ngay bên cạnh, bầu không khí giữa ba người kia lại càng quỷ dị hơn. Sở Hồi vỗ cổ áo, cuối cùng cũng được thở ra một hơi dài, chắp tay với Cảnh Dật: "Cảnh công tử." Sau đó lại hướng về phía Kiều Sơ Huân: "Chào Kiều tiểu thư."

Kiều Sơ Huân cũng nhíu mày, lần đầu tiên làm loại chuyện này, trong lòng nàng vốn đã không mấy yên tâm, kết quả Y Thanh Vũ còn kéo thẳng người tới đây, dù sao nàng cũng không tiện đưa vật thế này cho Sở Hồi ngay trước mặt Cảnh Dật mà! Lẽ nào lại bảo Cảnh Dật ra ngoài? Hoặc là nàng và Sở Hồi đi ra ngoài? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên...

Kiều Sơ Huân không nói lời nào, chỉ còn hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ, một người sắc mặt vô cùng khó coi, một người thì hoàn toàn mờ mịt chả hiểu gì, cuối cùng Sở Hồi cũng cảm thấy không ổn, lại không biết hai người này có ý gì, đành chỉ biết đứng đó với dáng vẻ hết sức lúng túng.

Kiều Sơ Huân cân nhắc một lúc, cảm thấy kéo dài thêm nữa cũng không nên, chỉ có thể tiến lên, đi tới bên cạnh Sở Hồi, nhẹ giọng nói: "Sở công tử."

Sở Hồi nhìn nàng, sắc mặt không hề biến đổi, hơi cứng ngắc gật đầu: "Kiều tiểu thư."

Kiều Sơ Huân vừa lúc đứng đưa lưng về phía Cảnh Dật, trong lòng thầm nghĩ ít nhất thì ở góc độ này cũng có thể ngăn trở được một chút. Từ hầu bao bên hông, nàng lấy ra một cái khăn lụa màu lam nhạt được gấp vuông vắn, vô cùng cẩn thận đưa tới.

Sở Hồi giật giật mí mắt, lập tức hiểu ra ánh mắt bi thương muốn nói lại thôi của Y Thanh Vũ lúc nãy cùng với ánh mắt như thể chỉ hận không thể giơ tay ra bóp chết hắn của Cảnh Dật. Sở Hồi mấp máy môi, nét mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng giọng nói đã đè thấp hơn một chút: "Kiều tiểu thư..."

Kiều Sơ Huân nâng khăn đưa đến trước mặt hắn, cũng không ngẩng lên nhìn sắc mặt hắn thế nào: "Cái này là do Tiểu Đào Nhi bảo ta giao cho ngươi, mong rằng công tử sẽ không chê."

Sở Hồi sửng sốt, lời đã lên đến khóe miệng lại biến thành làn khói xanh biến mất một cách vô hình.

Cảnh Dật ngồi ở phía sau, từ lúc Kiều Sơ Huân đứng dậy thì sắc mặt đã càng lúc càng lạnh, đôi mắt nhìn chòng chọc nhất cử nhất động của hai người kia, bàn tay bấu vào mép chiếc bàn từ gỗ hoa lê, dường như có thể bẻ gãy nó bất cứ lúc nào. Kết quả vừa nghe được mấy chữ "Tiểu Đào Nhi" kia, nội lực ngưng kết trong lòng bàn tay đột nhiên bị ứ đọng, gần như buông ra một tiếng thở dài, nha đầu kia... hóa ra là nàng đến đây làm mối?!

Sở Hồi liếc mắt nhìn sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng của người đang ngồi kia, cánh môi nhợt nhạt hơi vểnh lên: "Ý tốt của Tiểu Đào Nhi cô nương, Sở Hồi ghi trong lòng, chỉ là vật này không thể nhận bừa bãi được, phiền Kiều tiểu thư giúp truyền đạt lại lòng cảm kích của tại hạ."

Kiều Sơ Huân nhìn khăn lụa trong tay, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng và đôi mắt to tròn của Tiểu Đào Nhi lúc giao khăn tay cho nàng, ngập ngừng nói: "Sở công tử..." Không thể cân nhắc thêm một chút sao? Nha đầu kia còn nhỏ như vậy, lại còn là lần đầu tiên thích một người, bị từ chối như vậy không biết là sẽ khóc bao lâu...

Trái tim Cảnh Dật đã chịu giày vò cả một hồi lâu, rốt cuộc cũng đã ổn định trở lại, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn không ít, hắn nhìn Sở Hồi, nói: "Mặc dù Tiểu Đào Nhi làm công trong phủ của ta nhưng không hề ký khế ước bán thân, về mặt này, Sở công tử không cần phải lo lắng."

"Còn nữa, Sơ Huân cũng chỉ là chuyển lời cho người khác." Cảnh Dật cười nhẹ, liếc mắt nhìn bóng dáng xinh xắn đang đưa lưng về phía mình, chắc hẳn hiện giờ nha đầu kia đang rất rầu rĩ! "Sở công tử và Tiểu Đào Nhi cũng chưa gặp nhau được mấy lần, vẫn nên tìm hiểu lẫn nhau thêm một chút rồi quyết định sau. Còn cái khăn này, ta thấy Sở công tử cứ nên nhận lấy trước đi, sau này nếu cảm thấy thật sự không hợp thì trả lại cho nàng ấy cũng không muộn, ta nghĩ Tiểu Đào Nhi cũng không phải là loại cô nương điêu ngoa vô lý."

Cảnh Dật nói mấy câu rõ ràng mạch lạc lại vô cùng hợp tình hợp lý, Sở Hồi lại không phải người giỏi ăn nói, nhất thời cũng không tìm ra lý do thích hợp để từ chối. Đôi mắt đen nhánh lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa, Sở Hồi trầm mặc một lúc, nhận lấy khăn lụa từ trong tay Kiều Sơ Huân, lại chắp tay với hai người: "Đa tạ Cảnh công tử, Kiều tiểu thư. Cho dù việc này có kết quả thế nào thì Sở Hồi cũng sẽ giải quyết tốt, sẽ không khiến hai vị khó xử."

Cảnh Dật gật đầu, ý bảo hắn có thể đi được rồi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Kiều Sơ Huân rũ mắt xuống xoay người, liếc mắt nhìn Cảnh Dật, hơi áy náy: "Công tử, trước đó ta không phải..." Nàng không phải cố ý gạt Cảnh Dật, chỉ là chuyện này liên quan đến danh tiếng của khuê nữ nhà người ta, thật sự không thể tùy tiện nói cho người khác biết. Kết quả vẫn là phải nhờ đến lời của hắn mới khiến cho Sở Hồi nhận lấy tấm khăn.

Cơn tức trước đó của Cảnh Dật vẫn còn đọng lại trong ngực, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì vừa bực mình vừa buồn cười, vẫy tay gọi nàng tới gần: "Với chút đạo hạnh này của nàng mà còn muốn làm mối giúp người khác?" Tiểu Đào Nhi cũng là một đứa ngốc, hai cô nương thành thành thật thật như hai nàng thì có thể nghĩ ra được biện pháp gì cao minh chứ, không bị người ta từ chối mới là lạ ấy!

Kiều Sơ Huân bị hắn nói vậy, trên mặt hơi nóng lên, lúng ta lúng túng đáp: "Ta, ta cũng..."

Nàng cũng không quen ai khác, nhà Tiểu Đào Nhi lại ở quê, trước mắt không có trưởng bối hoặc ai khác thích hợp lo giúp chuyện này, dù sao thì cũng không thể bảo bọn Cao Linh giúp được mà!? Hơn nữa nghe nói Sở Hồi ăn ở ngay tại nha môn, bình thường ít có cơ hội gặp mặt, sáng sớm nay Tiểu Đào Nhi đã thêu xong khăn lụa để nàng mang theo, vừa khéo hôm nay vì chuyện dược đường, Cảnh Dật dẫn nàng cùng tới đây. Thật ra vừa rồi nàng cũng căng thẳng muốn chết, chỉ sợ Sở Hồi không chịu nhận, đến lúc đó Tiểu Đào Nhi lại chẳng đau lòng lắm sao...

Đợi nàng tới gần hơn một chút, Cảnh Dật vươn tay kéo nàng tới trước mặt mình, ngước mắt lên nhìn nàng, nhướng nhướng hàng mày: "Sau này còn đi làm mối giúp người ta nữa không?"

Kiều Sơ Huân bị hắn nhìn cho chột dạ, rũ mắt xuống, nhỏ giọng đáp: "Nhưng nếu là chuyện của Tiểu Đào Nhi, ta cũng không thể mặc kệ được..." Trong thành tiểu nha đầu cũng chẳng quen biết ai, trong phủ cũng không có cô nương nào khác, nàng mà không giúp thì sẽ không có ai khác giúp.

Cảnh Dật nhìn nàng với vẻ nghiền ngẫm, nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của nàng: "Lần tới có ý định gì thì vẫn nên nói trước với ta một tiếng."

Thấy Kiều Sơ Huân kinh ngạc mở to mắt thì Cảnh Dật khẽ cười nói: "Nếu không... cứ dựa vào cách thức vừa rồi của nàng, nói lần nào người ta sẽ sợ chạy lần ấy, đến lúc đó nha đầu kia không có ai thèm lấy, vậy chẳng phải là lỗi tại nàng sao."

Kiều Sơ Huân bị hắn nói cho nghẹn lời, mím môi trừng hắn, làm gì có ai nguyền rủa người khác thế chứ!

Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng ho khan cố tỏ ra rõ ràng của Y Thanh Vũ: "Hai vị, thuốc đã lấy về đây rồi."

Kiều Sơ Huân như thể đứa bé làm chuyện gì sai trái bị người lớn phát hiện, vội vội vàng vàng rút tay về, xoay người nhìn ra ngoài cửa.

Cảnh Dật lạnh lùng lườm cái người đang đứng cạnh cửa một cái, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Lúc này Y Thanh Vũ mới đẩy cửa ra, dẫn hai tên nha sai đi vào. Thấy đôi vợ chồng son kia người đứng người ngồi, đứng chính là cái người khuôn mặt rõ ràng vẫn còn hơi đỏ ửng kia, mà sắc mặt của Tiểu Hầu gia cũng không còn lạnh lẽo như trước, cho nên hắn cũng thở dài một hơi, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, lệnh cho hai người kia trình thuốc lên.

Ngoài một gói thuốc còn nguyên chưa mở ra thì còn một cái túi giấy khác đựng một ít cặn thuốc mới nhặt về. Hai người kia đều đang thở hổn hển, xem ra thật sự là chạy về nhà rồi lại chạy trở lại đây.

Y Thanh Vũ mở hai gói giấy ra, lấy từ trên bàn sách xuống một cái bút lông chẳng mấy khi dùng, đưa cho Kiều Sơ Huân, tiện thể đẩy số dược liệu đến cho nàng.

Kiều Sơ Huân quan sát gói thuốc còn mới trước, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Sau đó nàng lại dùng đầu kia của bút lông khẩy khẩy cặn thuốc trong gói còn lại, tay hơi run run, vẻ mặt dường như rất tức giận.

"Sao thế?" Cảnh Dật và Y Thanh Vũ cũng đều không hiểu, chỉ có thể chờ Kiều Sơ Huân giải thích. Thấy vẻ mặt nàng càng lúc càng giận dữ thì mỗi người cũng đều đã đoán ra được sáu, bảy phần.

Kiều Sơ Huân hít sâu một hơi, cau mày nói: "Trong gói dược liệu này có thể nhận ra có hùng hoàng và khinh phấn, cho dù là dược đồng mới học nghề thì cũng biết rõ hai vị thuốc này tuyệt đối không thể dùng cho nữ nhân đang mang thai." Nói xong, lại nhặt từ trong đống thuốc lên một bông hoa khô màu đỏ sậm, bút lông trong tay thì chỉ bông hoa màu đen trong đám cặn thuốc: "Hai bông hoa này là lăng tiêu, vốn có tác dụng làm loãng máu và thanh nhiệt."

Bởi vì hùng hoàng và khinh phấn đều là dạng bột phấn nên bình thường sắc lên rồi sẽ rất khó nhận ra, nhưng bông hoa lăng tiêu này chính là bằng chứng rõ ràng nhất, chứng tỏ Sơ An Đường này quả thật cho thêm dược liệu làm loãng máu vào trong thuốc an thai, khiến sản phụ uống xong toa thuốc này sẽ cảm thấy đau bụng quằn quại, có cảm giác như sắp sẩy thai, dùng mánh khóe độc ác này để kiếm tiền, cho đại phu tới khám bệnh, còn bán thuốc an thai thật sự với giá cao. Thứ nhất là kiếm được tiền, thứ hai là giúp dược đường càng trở nên nổi tiếng hơn, khiến đám dân chúng bình thường cảm thấy đại phu của bọn hắn y thuật cao siêu, thuốc an thai cũng có hiệu quả tốt hơn của các dược đường khác.

Hai tên nha sai ở cạnh đó cũng nghe được rõ ràng, không nhịn được cất tiếng chửi rủa, trong đó cái người sắp được làm cha kia càng tức giận hơn, vành mắt đỏ bừng, tay chà trên y phục, liếc mắt lén nhìn Y Thanh Vũ.

Y Thanh Vũ thở dài, khoát khoát tay ý bảo hắn mau về nhà: "Đưa thê tử của ngươi tới dược đường khác khám thử xem, chính là cái ngày hôm qua đấy, mau mua vài thang thuốc an thai cho nàng ấy uống."

Tên nha sai kia đáp một tiếng, xoay người chạy ra ngoài thì lại bị Y Thanh Vũ lên tiếng gọi về, móc từ bên hông ra một khối bạc vụn đưa cho hắn: "Được rồi, không cần phải nói nhiều. Mau đưa thê tử ngươi đi khám bệnh quan trọng hơn. Còn nữa, phải nhớ kĩ, việc này trước hết không được để lộ ra ngoài, đánh rắn động cỏ sẽ không tốt."

Tên nha sai kia nhận lấy bạc, hành lễ với Y Thanh Vũ rồi nhanh chóng chạy đi. Tên nha sai còn lại thấy Y Thanh Vũ không dặn dò gì thì cũng đi ra khỏi phòng.

Kiều Sơ Huân vẫn không lên tiếng, đứng ở trước bàn cúi đầu nhìn số thuốc kia, mày vẫn cứ nhíu chặt.

Y Thanh Vũ suy nghĩ một chút, quay sang nhìn Cảnh Dật: "Muốn làm thế nào?"

Trong lòng Cảnh Dật đã có tính toán, hắn đưa tay kéo Kiều Sơ Huân, thong dong nói: "Không vội, trước tiên phải đi ăn cơm tối đã, lát nữa ta sẽ đến sơn trang Mạnh thị một chuyến. Sáng mai ngươi dẫn người tới niêm phong dược đường."

Y Thanh Vũ biết là hắn muốn thu thập thêm chứng cứ, tránh cho đến lúc đó người của dược đường thề thốt phủ nhận, nói rằng chỉ là một gói thuốc có vấn đề, còn lật mặt nói là có người ngoài giá họa. Liếc nhìn Kiều Sơ Huân một cái, Y đại nhân đảo mắt, nói: "Đã như vậy, chi bằng cơm tối ăn luôn ở chỗ ta đi, cũng đỡ công Kiều tiểu thư phải chạy đi chạy lại hai đầu."

Cảnh Dật liếc hắn một cái, không cho ý kiến.

Kiều Sơ Huân để mặc cho Cảnh Dật nắm tay, đã không còn phản kháng mà cũng chẳng lên tiếng, dường như vẫn còn đang suy nghĩ chuyện dược liệu. Y Thanh Vũ đưa mắt liếc nhìn hai người, cười ha ha, đi về phía bàn sách: "Ta vẫn còn một chút công văn phải xem, hai vị cứ ngồi thong thả."

Cảnh Dật nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé kia: "Sao thế?"

Kiều Sơ Huân mím môi nhìn chằm chằm số thuốc kia một lúc, ngập ngừng nói: "Công tử, gói thuốc sáng nay xem thì không thấy có gì, nhưng mà phối hợp với những dược liệu này..."

Kiều Sơ Huân nhíu mày, vẻ mặt không vui: "Người kê hai toa thuốc này chắc chắn phải có y thuật rất cao minh." Tuyệt đối vượt xa các đại phu bình thường, hắn nắm chắc mức độ tổn hại đối với người dùng, lại càng chắc chắn sẽ cứu được người ta.

Thế nhưng Cảnh Dật cũng không lo nghĩ gì, cong môi nói: "Người khôn ngoan chưa chắc đã nhân từ, người nhân từ ắt là kẻ khôn ngoan, từ xưa đều thế. Người mang ý xấu trong lòng cũng có thể có tài năng vượt bậc, Sơ Huân không cần phải vì chuyện thế này mà buồn phiền."

Cả người Kiều Sơ Huân chợt run lên, ngước mắt lên nhìn hắn. Cảnh Dật cảm giác được tay nàng run rẩy kịch liệt thì kéo nàng lại gần hơn một chút, ôm cả thắt lưng nàng, hỏi: "Sao thế?" Tại sao lại có dáng vẻ như thể bị cái gì dọa cho sợ như vậy.

Trên khuôn mặt trắng nõn chẳng còn chút huyết sắc, Kiều Sơ Huân rùng mình một cái, lần đầu tiên chủ động cầm ngược lại tay Cảnh Dật, lắc đầu lẩm bẩm: "Không sao." Không sao, bây giờ nàng đang ở Việt Châu xa xôi, cách xa người kia cả ngàn dặm người nam kẻ bắc, hắn chắc chắn sẽ không tìm được đến đây.

Chỉ là, ngày nào đó của mấy năm trước, người kia đã từng ngạo nghễ đứng trước mặt nàng, cười lạnh nói: "Từ xưa người khôn ngoan đều chưa chắc đã nhân từ, người nhân từ ắt là kẻ khôn ngoan. Ta đã có tài năng hơn người, tại sao lại phải lãng phí thời gian với đám người tầm thường ngu dốt!"

* Hùng hoàng (Minh hùng hoàng, Hùng tinh, Yêu hoàng - danh pháp khoa học: Realgar) là một vị thuốc có vị cay đắng, tính ôn, có độc qui kinh Tâm Can Thận; có tác dụng: giải độc sát trùng, hóa ứ tiêu thũng, táo thấp khu đàm, triệt ngược định kinh; chủ trị các chứng: ung thư, đinh nhọt ghẻ lở, trùng độc rắn cắn, giang mai, phong hủi, trùng tích bụng, bụng đau, hen suyễn, sốt rét, động kinh, uốn ván.



* Khinh phấn (Thủy ngân phấn, Hồng phấn, Cam phấn - danh pháp khoa học: Calomelas) là muối thủy ngân clorua chế bằng phương pháp thăng hoa, được dùng trong cả đông y và tây y, trừ được tích trệ và nhiệt kết trong ruột và dạ dày, có thể chữa được các chứng thủy thũng phong đàm, thấp nhiệt. Tuy nhiên khinh phấn dùng nhiều có độc, dẫn đến gân co, xương nhức, răng lung lay, khi không có thuốc khác mới nên dùng.



* Lăng tiêu thảo (Huyền sâm, Trọng đài, Chính mã, Huyền đài, Lộc trường, Đoan, Hàm, Trục mã, Phức thảo, Dã chi ma, Hắc sâm, Nguyên sâm, Sơn ma, Năng tiêu thảo, Huyền vũ tinh, Lộc dương sinh, Khuê giác sâm, Sơn đương quy, Thủy la bặc - danh pháp khoa học: Scrophularia kakudensis Franch) là một vị thuốc đông y quý có tác dụng tư âm, giáng hỏa, trừ phiền, chỉ khát, giải độc, lợi yết hầu, nhuận táo, hoạt trường, thanh Thận hỏa, tư âm, tăng dịch, trị âm hư, bạch hầu, họng sưng đau, ôn dịch độc, ban sởi, giải ôn tà thời khí, trừ phiền nhiệt, bứt rứt...