Sơ Huân Tâm Ý

Chương 26: Bánh tôm chiên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Dật nghe xong những lời này cũng không quá ngạc nhiên, chỉ có nụ cười bên khóe môi sâu hơn một chút. Kiều Sơ Huân vừa dè dặt nói ra phỏng đoán trong lòng mình vừa chăm chú quan sát vẻ mặt hắn, chợt khẽ than thành tiếng: "Ngươi đã sớm nghĩ ra rồi!"

Đôi mắt phượng của Cảnh Dật hơi cong lên, khuôn mặt vốn đã tuấn tú càng trở nên cuốn hút hơn, khiến trái tim người ta đập loạn: "Sơ Huân cũng rất thông minh."

Hôm qua lúc nghe lão đại phu trong y quán nói thì trong lòng hắn đã nảy ra nghi vấn, sáng nay trên đường đi hỏi Kiều Sơ Huân mấy câu đó cũng chỉ là để khẳng định thêm suy đoán của mình mà thôi. Trong dược đường hắn bắt chuyện với người kia vốn là muốn lấy thêm một chút tin tức có ích, không ngờ nha đầu kia bỗng dưng bịa ra một lời nói dối như vậy, mặc dù lời nói hơi kỳ lạ, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, nhưng như vậy lại khiến câu nói kia càng có vẻ chân thật hơn, còn có hiệu quả tốt hơn cả hắn mở miệng hỏi.

Kiều Sơ Huân được hắn khích lệ trực tiếp như vậy thì mất tự nhiên, dời mắt nhìn sang phía khác, khóe môi hơi cong cong lên: "Đâu có..."

Vừa hay lúc này cũng đã xong việc chính, Cảnh Dật càng nổi lên hứng thú trêu chọc nàng, nghiêng người tới nhẹ giọng nói: "Sơ Huân thật sự rất thông minh, biết nấu đồ ăn ngon, biết điểm trà, biết bắt mạch cho người khác, bây giờ..." Cảnh Dật cười khẽ một tiếng: "Còn biết suy luận phá án!"

Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy bên tai mình tê dại, hơi thở nóng ấm lướt nhẹ trên mặt, sợi tóc nhẹ nhàng lay động theo, một tiếng cười khẽ khiến trái tim nàng run lên, trên mặt cũng dần đỏ ửng, không khỏi giơ tay ra đẩy hắn một cái, người này thật sự rất thích trêu chọc nàng!

Cảnh Dật phủ tay lên vai nàng, mặt mày vui vẻ: "Sơ Huân, ta đói rồi."

Kiều Sơ Huân thật sự rất hối hận vì đã đẩy hắn ra, bây giờ không chỉ có tay bị hắn nắm chặt mà cả người cũng bị hắn thuận thế ôm luôn trong lòng, lại còn cả câu nói kia... Sao nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, nàng không khỏi tức giận liếc hắn một cái, thế nhưng rốt cuộc vẫn không hung dữ được với hắn: "Rõ ràng vừa nãy mới ăn bữa sáng xong."

Cảnh Dật hệt như rắn bám trên cột, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng nàng không cho nàng lộn xộn: "Mặc kệ, cái bánh ú nàng làm vốn chẳng no nê gì. Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến thành nam ăn đồ ăn vặt đi. Nghe nói ở bên đó có cả một con phố, bán đủ loại đồ ăn vặt."

Kiều Sơ Huân bị hắn kéo đi, giãy cũng không giãy nổi, chỉ có thể nắm tay lại đánh hắn, cũng không dám lớn tiếng tranh cãi: "Ngươi mau buông tay ra, người khác thấy thì làm sao đây!" Hiện giờ mặt trời đã lên cao, giữa ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại ồn ào náo nhiệt, hai người bọn họ đứng ở ven đường cả hồi lâu, lại còn lôi lôi kéo kéo như vậy, một cô nương chưa chồng như nàng biết phải làm người thế nào đây!

Cảnh Dật bị nàng đánh như gãi ngứa, cười hết sức đẹp mắt: "Nàng phải đồng ý với ta trước."

Hắn vốn không muốn về sớm như vậy, chỉ cần về phủ thì Kiều Sơ Huân chắc chắn sẽ chạy vào bếp, bận rộn làm cơm cho đám người tham ăn kia, chưa đến bữa ăn thì chắc chắn sẽ chẳng thể gặp được người. Nếu hắn mà xuống tận bếp tìm, lần nào cũng bị đám người kia cười nhạo thì chưa nói, trong bếp còn có một Tiểu Đào Nhi ngây ngô đứng bên cạnh, cũng chẳng biết tìm chỗ mà tránh.

Bây giờ Kiều Sơ Huân cũng không thèm suy nghĩ xem hắn lại nổi cơn gì, luôn miệng đáp: "Ta đồng ý ta đồng ý, công tử đừng náo nữa."

Lúc này Cảnh Dật mới buông cánh tay đang ôm nàng ra, nhưng vẫn siết chặt một tay nàng, nói tình nói lý để đả động Kiều Sơ Huân: "Chúng ta đi nếm thử mấy món ăn vặt đó, nếu như ngon thật thì nàng cũng có thể học rồi làm cho ta ăn, không phải đến lúc đó mọi người lại có lộc ăn sao!"

Kiều Sơ Huân nghĩ ngợi một chút, thấy cũng hợp lý. Bỗng dưng lại nhớ đến chuyện dược đường, nàng cúi đầu nhìn gói thuốc trên tay kia của Cảnh Dật: "Công tử, có thể để cho ta xem thuốc trước được không?"

Cảnh Dật đã được nắm tay nàng cả một buổi sáng, trong lòng vô cùng thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt nói: "Không vội. Đến lúc ăn rồi chúng ta xem sau."

Kiều Sơ Huân không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo hắn về phía thành nam.

Hai người đi tới thành nam đã là nửa canh giờ sau đó. Cảnh Dật liếc nhìn con phố ồn ào náo nhiệt cách đó không xa, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng: "Đau chân sao?" Hắn thật sự mang theo lòng riêng, vẫn muốn có thêm nhiều cơ hội gần gũi thân mật với giai nhân, cho nên mới không gọi xe ngựa như bình thường, vừa lúc hôm nay trời ấm áp, lại không hề có gió, cho nên mới dắt tay nàng cùng đi bộ.

Kết quả là trong lòng hắn vui vẻ cả hồi lâu, tới tận đây rồi mới nhớ ra, người ta dù gì cũng là một tiểu thư nhà giàu, có lẽ là hiếm khi phải đi bộ một quãng đường xa như vậy, đi cả buổi như vậy chắc là chân đã đau rồi?

Kiều Sơ Huân cong khóe môi lên lắc đầu: "Không sao." Trước kia nàng vốn chẳng mấy khi được ra khỏi nhà, nhưng mà từ sau khi đến Việt Châu, mỗi ngày ít nhất cũng phải ra phố một lần, mà Cảnh Dật đi cũng không nhanh, đi bộ chậm rãi như vậy, khí trời cũng thoáng đãng, cảm giác rất tốt.

Cảnh Dật chăm chú quan sát sắc mặt nàng, thấy nàng không giống như đang nói dối thì cũng yên tâm, cười nhẹ nói: "Chẳng mấy ngày nữa là sang năm mới rồi. Chờ đến sang năm xuân về hoa nở, chúng ta tới vùng Tô Hàng chơi một chuyến. Ở đó còn nhiều đồ ăn hơn, phong cảnh cũng đẹp hơn chỗ này."

Kiều Sơ Huân vừa nghe vậy thì mắt mở to lên: "Thật sao?"

Cảnh Dật hơi buồn cười nhìn nàng, chậm rãi trả lời: "Đương nhiên là thật rồi. Nàng muốn đi sao?"

Kiều Sơ Huân gật đầu, ánh mắt sáng ngời: "Mộ xuân tam nguyệt, Giang Nam thảo trường, tạp hoa sanh thụ, quần oanh loạn phi*. Phong cảnh trong sách miêu tả rất đẹp, ta vẫn luôn muốn tới để tận mắt nhìn thấy một lần."

Cảnh Dật chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, sau cùng mới thấp giọng nói một câu: "Chỉ cần nàng không ngại, muốn xem cái gì ta đều sẽ dẫn nàng đi."

Trên đường nhộn nhịp, tiếng nói chuyện ồn ào, trên trời là những đám mây thưa thớt, ánh mặt trời nhạt màu, câu nói của Cảnh Dật trầm thấp nhưng lại kiên định, từng câu từng chữ chạm vào đáy lòng nàng, nặng tựa ngàn cân, dần dần lắng đọng lại ở nơi sâu nhất trong trái tim.

Kiều Sơ Huân mấp máy môi nhưng mãi hồi lâu sau vẫn không nói ra lời nào. Mãi tới khi Cảnh Dật lộ ra một nụ cười yếu ớt, lại kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, nàng mới đột nhiên cảm giác được ngực nhói đau, lời hứa hẹn đột ngột kia khiến nàng quên cả việc hít thở.

Dường như Cảnh Dật rất có kinh nghiệm đối với việc đi dạo mấy nơi thế này. Vừa đi vào con phố kia, hắn gọi cho mỗi người một bát trà nóng hổi trước, sau đó dẫn nàng tới trước một sạp hàng bán điểm tâm, quét mắt nhìn một lượt các loại bánh, quay người lại nhìn nàng: "Muốn ăn loại nào? Ngọt hay là mặn?"

Lúc còn ở Biện Kinh, Kiều Sơ Huân hiếm khi trải qua cảnh tượng như thế này, nhất thời bị sạp hàng với đủ loại bánh màu sắc sặc sỡ làm cho hoa mắt, chỉ có thể luống cuống nhìn Cảnh Dật: "Ta... ta ăn giống công tử là được rồi."

Cảnh Dật cầm tay nàng, nói với người bán hàng: "Vị hoa hồng, đậu đỏ, đậu xanh, mật ong, khoai từ, củ ấu, phục linh, mỗi loại hai mươi cái. Mỗi loại đưa lên một cái, phần còn lại gói chung với nhau là được rồi."



Người bán hàng đáp một tiếng, nhanh tay nhanh chân bắt đầu gói bánh lại. Cảnh Dật lấy ra một cái bánh từ trong đĩa, đưa tới bên miệng Kiều Sơ Huân: "Há miệng ra."

Kiều Sơ Huân hơi nhích người về phía sau, ngượng ngùng nhìn hắn: "Công tử."

Cảnh Dật không để ý, tiếp tục cầm bánh đưa về phía trước: "Trong tay nàng còn cầm đồ, không tiện, há miệng ra." Nếu không... vừa rồi sao hắn lại để nàng cầm thuốc và bát trà chứ.

Đưa mắt liếc vội qua người bán hàng còn đang cúi đầu bận rộn gói đồ, Kiều Sơ Huân mở miệng ra, nhanh chóng cắn một miếng nhỏ, nhai vài miếng, cũng không dám nhìn mặt Cảnh Dật: "Đa tạ công tử."

Cảnh Dật nhìn cánh môi khẽ mấp máy của nàng, hàm răng trắng bóc khẽ cắn một miếng, lại nhanh chóng khép miệng lại, chậm rãi nhai, cảm giác như đang đút cho một con thỏ con ăn vậy. Trong lòng hơi ngứa ngáy, hắn cong môi lên, cho hơn nửa cái bánh đậu đỏ còn lại vào trong miệng mình.

Kiều Sơ Huân ngẩng đầu lên, phát hiện ra cái bánh ngọt trên tay Cảnh Dật đã không còn, lại thấy trong miệng hắn đang nhai, theo phỏng đoán trong lòng, gương mặt càng lúc càng đỏ lựng lên, nàng vội vàng cúi đầu xuống uống trà, cũng không dám nhìn thêm nữa.

Người bán hàng nhanh chóng gói xong bánh, cả một túi lớn, bên trên thắt dây lại, tiện cho người ta xách trong tay, một túi nhỏ khác thì mở ra, tiện cho hai người cầm ăn. Cảnh Dật có vẻ rất hài lòng, cho thêm mấy đồng, uống mấy hớp hết bát trà trên tay, đặt cái bát xuống, tiếp tục kéo người đi về phía trước.

Hai bên đường thức ăn chiên rán loại nào cũng có, tiếng rao hàng vang lên bên tai không dứt. Kiều Sơ Huân một tay bưng chén trà, thuốc trên tay còn lại bị Cảnh Dật lấy mất, để mặc cho hắn nắm tay kéo đi, hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ, thấy cái gì cũng có cảm giác mới mẻ. Trước kia nàng chẳng thể ra ngoài dạo phố, sau khi đến Việt Châu thì gần như ngày nào cũng đi chợ, thỉnh thoảng lại đến cửa hàng ở thành đông đi dạo một chút, mua thêm ít đồ trong phủ, nhưng rất ít khi đến bên này.

Cảnh Dật đứng bên cạnh nhìn, thấy nàng gần như chỉ lo ngắm nghía, ngay cả trà trong tay cũng quên uống, thế nhưng cũng chẳng mở lời nói muốn mua hay muốn nếm thử thứ gì. Hắn lại nhớ tới chuyện trong nhà nàng mà trước kia Cao Linh có nhắc tới, nơi sâu thẳm nhất trong lòng khẽ nhói lên một cái, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Muốn nếm thử món đó sao?"

Kiều Sơ Huân đang nghiêng đầu nhìn một ông lão gần đó, trước mặt ông lão là một cái nồi sắt lớn, trong tay ông lão cầm một đôi đũa gỗ dài chừng hơn một thước, tay bên kia cầm một xệp giấy màu vàng nhạt rất dày, rõ ràng là đang bán đồ rán. Nghe Cảnh Dật hỏi, Kiều Sơ Huân vội vàng quay đầu lại, hơi do dự một lát mới nói: "Đó là món rán..."

Cảnh Dật mỉm cười, dẫn nàng đi đến: "Trước kia ta cũng rất thích ăn đồ rán, là do nàng bình thường không làm cho ta ăn, bảo là nghĩ cho thân thể của ta, nên ăn ít mới tốt."

Kiều Sơ Huân trợn to mắt, nghiêm mặt nói: "Vốn là ăn nhiều sẽ không tốt." Thấy vẻ mặt như cười như không của Cảnh Dật, Kiều Sơ Huân mấp máy khóe môi, cũng hơi ngượng ngùng: "Thỉnh thoảng ăn một lần cũng được." Nàng khá muốn nếm thử món kia, người xếp hàng mua rất nhiều, hơn nữa ngửi mùi còn cực kỳ thơm!

Hai người đứng vào cuối hàng, Cảnh Dật liếc nhìn bát trà trong tay nàng: "Đã nguội mất rồi. Lát nữa nếu nàng muốn uống thì sẽ mua cho nàng sau." Nói xong thì cầm lấy cái bát, cho một tên ăn mày nhỏ tuổi đang ngồi ven đường.

Kiều Sơ Huân đang định gọi hắn thì lại thấy hắn không ném luôn bát trà mà đưa cho người khác, lời đã lên đến khóe miệng lại nuốt xuống, bên môi cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hàng người chậm rãi tiến về phía trước, đợi cho tới lúc đứng trước nồi, Kiều Sơ Huân mới nhìn rõ thứ bên trong: "Là bánh tôm!"

Cảnh Dật đã thấy từ lâu, nhìn gò má nàng, hỏi: "Không thích sao?"

Kiều Sơ Huân vội vàng lắc đầu, quay lại nhìn hắn: "Trước kia từng nghe người ta nói, vùng Giang Nam có bán bánh tôm chiên, ngoài giòn trong mềm, hương vị tuyệt đỉnh, ở chỗ chúng ta không có."

Kiều Sơ Huân nói "chúng ta", vốn là có ý nói cả hai người đều là người Biện Kinh, nhưng lời vào trong tai Cảnh Dật lại cảm thấy dường như nàng không còn khách khí với hắn như trước kia nữa. Vẻ mặt từ trước tới giờ vẫn lạnh nhạt của hắn trở nên vui vẻ hơn, như thể có làn gió mát thổi qua dòng suối, mặt nước khẽ rung động, gợn lên những giọt nước trong vắt li ti: "Vậy thì thử xem, nếu như thích thì sau này ngày nào cũng sẽ mua cho nàng."

Kiều Sơ Huân tinh nghịch liếc hắn: "Vừa rồi còn bảo là nếu như ăn ngon thì sau này ta sẽ làm cho các ngươi ăn."

Ánh mắt Cảnh Dật càng ấm áp hơn, cánh môi cong lên: "Được. Làm xong phải cho ta nếm cái đầu tiên."

Hai người vừa cười vừa nói, chẳng mấy chốc đã là người xếp đầu hàng. Bánh tôm không lớn, Cảnh Dật mua năm cái, thanh toán tiền xong thì lại tiếp tục dẫn người đi về phía trước.

Đã gần trưa, Cảnh Dật nhìn loanh quanh một chút, chọn quán rượu nhìn có vẻ tao nhã lịch sự nhất, dẫn Kiều Sơ Huân cùng đi vào bên trong, đi lên một phòng riêng trên tầng hai, mở túi giấy gói bánh tôm ra, vẫn còn nóng hổi. Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng thổi thổi, cắn một miếng, vừa nhai được hai cái thì hai mắt đã sáng lên, vui vẻ nói: "Công tử, thật sự ăn rất ngon."

Cảnh Dật nghe được câu nói đầy thỏa mãn kia, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Nâng chén trà lên uống một ngụm, cố nén cảm giác buồn cười, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng: "Hử?"

Kiều Sơ Huân vội vàng lấy ra một cái bánh khác, dùng giấy kẹp lại đưa cho Cảnh Dật: "Cái này phải nhân lúc còn nóng ăn mới ngon." Vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, vào đến miệng lại tan, bên trong lại mọng nước, thịt tôm tươi ngon lại dẻo, còn lẫn với mùi hành lá và mùi rượu thoang thoảng, rõ ràng ngay cả việc ướp gia vị cũng đã rất kì công.

Cảnh Dật nhận lấy, mặc dù ăn không nhanh nhưng vẫn chỉ cần hai, ba lần cắn là đã hết một cái bánh tôm. Kiều Sơ Huân ăn xong phần của mình, lại vội vàng cầm giấy lên kẹp một cái nữa đưa cho Cảnh Dật. Tiểu nhị đi tới chờ gọi món, nhìn thấy mà muốn nghiến răng, hai cái người này, đã mua đồ ăn vậy rồi thì đáng lẽ nên đến quán trà mà ăn thì đúng hơn!

Cảnh Dật cắn một miếng bánh tôm, lạnh nhạt liếc mắt một cái. Tiểu nhị giật mình, nhất thời sống lưng thẳng tắp, cười ha ha tiếp tục đứng chờ đằng sau.

Nhân lúc Cảnh Dật đang dặn dò tiểu nhị để gọi món, Kiều Sơ Huân lấy khăn ra lau tay, mở gói thuốc ra, đầu ngón tay san đều số thuốc, mày càng lúc càng níu chặt.

Cảnh Dật gọi mấy món đặc sắc nhất trong quán, lại hỏi thêm một bầu rượu, quay đầu lại thì thấy Kiều Sơ Huân đang cắn chặt môi, dường như còn có vẻ căm phẫn, vội vàng lên tiếng hỏi: "Sao thế?"

* Đây là những câu văn nổi tiếng trích từ cuốn "Dữ Trần Bá Chi thư" của tác giả Khâu Trì (464 - 508) thời Nam Lương, ca ngợi

Tạm dịch nghĩa: Cuối xuân tháng ba, vùng Giang Nam cỏ cây tươi tốt, cây đậu phộng nằm trải dài trên đất, chim chóc bay lượn từng đàn

** Phục linh (bạch phục linh - danh pháp khoa học: Poria cocos Wolf) là một vị thuốc quý góp mặt trong rất nhiều bài thuốc cổ truyền, chuyên dùng để chữa các chứng suy nhược, mệt mỏi, phù thũng, ngực bụng đầy chướng, kém ăn, mất ngủ, lo sợ...