Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 69: Núi Phàm.




  "Được rồi được rồi, chỉ một tháng thôi, đừng làm như sinh ly tử biệt vậy."
 -----------------------------------

Đi núi Phạm dạy học cộng thêm Diêu Thư Hàm thì tổng cộng có 11 người, đi cùng đường với họ còn có vài lão sư của trường trung học ở khu vực khác của L thị, hợp lại cũng 15 người. 26 người cùng trên một chiếc xe buýt.
Trước khi Diêu Thư Hàm đi Thư Nhan có trở về L thị thăm cô, kín đáo đưa cho cô một hộp đựng giày lớn và một cái hòm nhỏ, mang phong cách cổ xưa, tứ giác với hoa văn phức tạp, đóng là dùng khóa móc lại.
Diêu Thư Hàm ôm cái hòm tỉ mỉ ngắm một hồi, hỏi Thư Nhan:
"Đây là cái gì?"
Thư nhan lại không giải thích, chỉ hỏi cô:
"Chỗ em đi là núi Phàm gì đó hả, điện thoại có sóng lên mạng không?"
Vùng núi sóng không tốt, có thể kết nối mạng hay không Diêu Thư Hàm cũng không biết, cô nói:
"Chắc có thể, bây giờ sóng bao phủ khắp nơi, có thể vùng hẻo lánh không có tín hiệu hoặc thời tiết không tốt thì không thu được."
"Thực ra ngay cả khi không lên được mạng cũng không sao, ngược lại..." Thư Nhan càng nói càng nhỏ, Diêu Thư Hàm cái gì cũng nghe không rõ.
"Chị nói gì?" Diêu Thư Hàm hỏi.
"Không có gì, đến lúc đó em sẽ biết." Thư Nhan nhìn Diêu Thư Hàm cười cười, nhìn cái hòm nhỏ trong lòng vợ mình, nói: "Cái hộp kia, chờ khi nào em tới cái vùng rừng sâu nước độc, khi em nhớ tới chị--"
Diêu Thư Hàm đạp Thư Nhan:
"Ai sẽ nhớ chị chứ!"
"Được được được, không nhớ chị thì không nhớ chị." Thư Nhan ngay lúc Diêu Thư Hàm giơ chân đá cô đã né ra, "Nếu như buổi tối trời có lạnh..."
Diêu Thư Hàm từ từ ngẩng đầu, yên lặng nhìn Thư Nhan, ánh mắt Thư Nhan cũng đặt trên gương mặt cô, hai đường nhìn hòa chung một chỗ.
Thư Nhan nói: "Hãy mở nó ra. Nhưng một lần chỉ có thể mở 1 tờ thôi, nếu không... sẽ không đủ." cô giơ tay nhẹ nhàng xoa má Diêu Thư Hàm.
"Bên trong chứa cái gì?" Diêu Thư Hàm hỏi.
Thư Nhan ôm lấy cô, nói:
"Nhất định phải chú ý an toàn, ngàn vạn lần không được hành động một mình, đem tin tức của mỗi người ở cùng em báo cáo cho chị- nữ nhân cũng phải cẩn thận, em xinh đẹp như vậy, vạn nhất người ta khinh bạc em thì sao."
Diêu Thư Hàm vừa bực vừa mắc cười, hỏi:
"Sao không phải em đi khinh bạc người ta?"
Thư Nhan nhéo nhéo cánh tay nhỏ của cô, nói:
"Chỉ với cái cơ thể yếu như gà của em."
Yếu như gà thì thế nào, nó cũng xxx cho chị khóc. Diêu Thư Hàm thầm nói trong lòng, ngoài miệng không hé môi, cười lắc đầu.
Thư Nhan vùi đầu vào cổ Diêu Thư Hàm hít sâu một hơi, dùng sức ôm lấy cô:
"Chiếu cố mình thật tốt."
"Được rồi được rồi, chỉ một tháng thôi, đừng làm như sinh ly tử biệt vậy." Diêu Thư Hàm cười đánh Thư Nhan một cái.
Thư Nhan đứng thẳng người, chỉnh lại vạt áo cho Diêu Thư Hàm, nhỏ giọng nói:
"Chị nhớ em."
Ánh mắt Diêu Thư Hàm tối sầm lại, cô ôm lấy đầu Thư Nhan mạnh mẽ hôn lên môi Thư Nhan, Thư Nhan ôm eo cô, cùng cô hôn môi.
Một lát sau, Diêu Thư Hàm đỏ mặt thở hổn hển ghé vào lòng Thư Nhan, Thư Nhan cong ngón trỏ quét lên mặt cô, cười nói:
"Hàm Hàm, sức thở của em quá kém."
Diêu Thư Hàm nhéo nhéo lưng Thư Nhan, điện thoại trong túi kêu lên 'Pikachu' 'Pikachu', Diêu Thư Hàm liếc nhìn, là điện thoại của đội trưởng đội dạy tình nguyện, nói xe buýt đã dừng ở cổng trường học, chỉ thiếu cô, bảo cô nhanh lên một chút.
Diêu Thư Hàm cúp máy, ôm lấy Thư Nhan làm nũng:
"Em không muốn đi ~ em không muốn đi ~ em không muốn đi."
Thư Nha cũng hết cách, cô bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình nói:
"Ai biểu em lúc đó khổng dùng đầu óc suy nghĩ liền đáp ứng, cũng không thèm thương lượng với chị, đợi nửa năm mới có con dấu thì có sao đâu, thật ra nếu không được thì em ở lại Anh Tài cũng vậy thôi..."
Diêu Thư Hàm bĩu môi:
"Chị cũng không an ủi người ta một chút!"
Thư Nhan biết rõ, dù nói sao thì đều là lỗi của cô, cũng không nên cùng vợ cãi nhau, đi tới cửa giúp vợ mang đồ. "Đi thôi, đi sớm về sớm." cô quay đầu nhìn vợ, "Chị chờ em."
Diêu Thư Hàm thình thịch thình thịch chạy đến ôm lấy Thư Nhan, cọ cọ. Thư Nhan vuốt ve cánh tay cô nói:
"Không được mè nheo nữa. Không thì không đi được đâu."
Diêu Thư Hàm nhỏ giọng lầu bầu:
"Không đi thì tốt."
Thư Nhan cười cười, liền để Diêu Thư Hàm ôm mình, duy trì tư thế đó mang theo hành lý chậm rãi đi xuống lầu.
Thư Nhan đem hành lý bỏ lên xe, tài xế nhìn Diêu Thư Hàm ở sau lưng cô có chút bất ngờ, hỏi:
"Không phải chỉ có một người đi sao?"
Diêu Thư Hàm nói:
"Chị ấy không đi, là tôi đi."
Tài xế gật đầu:
"Ah, vậy là tới tiễn cô đi?"
"Ừm." Diêu Thư Hàm nói.
Tài xế cười nói:
"Thường thường đều là bạn trai tới tiễn, còn cô để cho bạn nữ giúp mình xách đồ cho mình?"
Diêu Thư Hàm nghẹn lời, nói không nên lời.
Nhưng Thư Nhan ở bên cạnh nghe xong cảm thấy thú vị liền trả lời:
"Em ấy sức yếu, tôi giúp em ấy chút."
Tài xế ồ lên, chợt nói:
"A, đây chính là nữ hán tử gì đó gần đây mạng vẫn thường nhắc tới à."
Thư Nhan nghe được liền đen mặt, Diêu Thư Hàm lặng lẽ kéo kéo tay cô.
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Thư Nhan, tài xế có lẽ cũng cảm giác chính mình vừa rồi nói sai, khởi động xe nói:
"Đến đủ rồi, chúng ta đi thôi."
Diêu Thư Hàm ghé lên cửa sổ vẫy vẫy tay với Thư Nhan, xe chầm chậm chạy ra ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh, Thư Nhan chạy theo hai bước, lớn tiếng nói:
"Nhớ phải xem cái hộp nhỏ đó!"
Diêu Thư Hàm gật đầu, ngược gió lớn tiếng trả lời:
"Em biết rồi!"
Xe buýt càng chạy càng xa, Thư Nhan đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn nó biến mất ở cuối đường, ngẩn ngơ hồi lâu mới rời khỏi.
------------------------
Diêu Thư Hàm ngồi cạnh một người con gái đeo kính, nhìn tuổi không lớn lắm, chắc là tốt nghiệp không lâu được phân đến Anh Tài. Cô gái đang ăn miếng khoai tay chiên, còn có sữa chua, đeo tay nghe xem video trên điện thoại, vừa xem vừa lấy một miếng bỏ vào miệng.
Đột nhiên xe quẹo gấp nên theo quán tính ngã về Diêu Thư Hàm, cô gái ngồi không vững, ngã về lên người Diêu Thư Hàm, khoai tây chiên ào ào đổ lên người Diêu Thư Hàm.
"A! Xin lỗi chị!" cô gái vội vàng ngồi dậy, luống cuống một hồi, đem mảnh vụn khoai tây chiên bỏ vào trong túi, đưa giấy vệ sinh cho Diêu Thư Hàm lau quần áo.
Diêu Thư Hàm hơi nhíu mày, cô có chút phản cảm khi tiếp xúc tứ chi, cô liền uyển chuyển từ chối ý tốt của cô gái kia:
"Không sao, không cần lau, chị phủi phủi là được rồi."
Cô gái thu dọn xong đồ đạc, cầm khăn ướt lau tay, tiếp tục xem video, xem một hồi lại bắt đầu cười, ha ha ha, làm Diêu Thư Hàm đau đầu. Diêu Thư Hàm liếc nhìn điện thoại của cô gái kia, nhìn giống như tiết mục của Tống Nghệ, cô không thích xem, cũng không biết diễn cái gì, có gì buồn cười. Cô cảm thấy có chút chán, mới rời xa Thư Nhan có 2 3 tiếng mà bắt đầu nhớ nhung rồi, cô tựa trên cửa sổ thất thần.
"Chị?" chốc lát, cô gái bên cạnh lại gọi cô.
Diêu Thư Hàm giương mắt nhìn cô gái kia:
"Có chuyện?"
Cô gái chỉ lên trán, "Chị, chị say xe à?" lục lục trong túi xách, lấy ra một miếng dán say xe, "Em có thuốc dán, chị dán không?"
Diêu Thư Hàm mở cửa sổ ra một khoảng nhỏ, dựa vào cửa cảm nhận luồng gió lạnh thổi vào, thay đổi không khí. Cô có chút khó chịu, bên trong xe buồn chán, mùi lạ, cô còn có chút ù tai. Nhìn thuốc dán trong tay cô gái kia, do dự một lát, vẫn nhận lấy dán bên tai, "Cảm ơn."
Cô gái nhếch miệng cười, hỏi cô:
"Chị, chị ở Anh Tài được mấy năm rồi à!?" nhìn trong xe hầu như đều là thanh niên chừng 20 tuổi, chỉ có 2 3 người lớn tuổi.
"Ừm." Diêu Thư Hàm từ từ nhắm mắt, xoa xoa thái dương.
Cô gái thoáng chốc tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt chớp chớp nhìn Diêu Thư Hàm.
"Em tên là Ân Minh Viện, còn chị?"
"Diêu Thư Hàm."
"Hả?" Ánh mắt Ân Minh Viện vụt sáng, "Chị chính là tài nữ quốc học trong truyền thuyết, Diêu Thư Hàm?"
Diêu Thư Hàm chống cằm, xong, cái biệt hiệu này làm sao cũng không bỏ được.
Diêu Thư Hàm nói:
"Chị là Diêu Thư hàm. Không phải tài nữ quốc học, chỉ là một giáo viên ngữ văn."
Ân Minh Viện cuống quýt gật đầu:
"À à, chị Thư Hàm, chào chị, em bây giờ chỉ mới kết thúc kỳ thực tập, vừa được chuyển vào chính thức dạy học ở Anh Tài."
Diêu Thư Hàm giương mắt quan sát cô gái trẻ, một cô nương cằm tiêm, cười rộ lên hai chiếc răng nanh cực kỳ đẹp. Diêu Thư hàm nhớ tới Thư Nhan cũng có một chiếc răng nanh trắng trắng, cô không phát hiện khóe miệng đang vẽ nên đường cong lên, cô hỏi cô gái kia:
"Em dạy môn gì?"
"Số học." Ân Minh Viện trả lời.
Diêu Thư Hàm nhìn Ân Minh Viện, hỏi:
"Trước đây em học số học rất tốt?"
Ân Minh Viện ngượng ngùng vò đầu, "Dạ, tàm tạm, ngược lại em rất thích, tính tính toán toán một chút là ra, có đề rất thú vị."
"Bản thân học tốt không nhất định sẽ dạy tốt." Diêu Thư Hàm chợt nói, "Có người học không tốt, dạy học sinh lại rất lợi hại."
Ân Minh Viện nghe vậy ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về phía Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm đối với đứa nhỏ cười:
"Đừng hiểu lầm, chẳng qua chị cảm thấy dạy học cũng là một kỹ năng sống, mặc kệ bỏ ra bao nhiêu công sức thì nhất định cũng sẽ có hiệu quả, chỉ là kết quả thu được ít hay nhiều thì tùy thôi."
"Dạ..." Ân Minh Viện như có điều suy nghĩ, gục đầu xuống.
Đoạn đường sau đó Ân Minh Viện không xem video nữa, trái lại ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, nhìn phong cảnh bên ngoài không biết đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng sẽ cùng Diêu Thư Hàm nói đôi câu.
Gần tối chiếc xe rốt cuộc cũng đến núi Phàm. Sau khi xuống xe, tài xế có nói từ nơi này đến thị trấn núi Phàm còn phải đi bộ khoảng 1 tiếng đồng hồ nữa mới tới, đường núi khúc sau quá hẹp, xe không chạy vào được, chỉ đi được tới đây. Tất cả mọi người ngồi xe cả ngày mệt lắm rồi, còn phải đi một tiếng, nghe xong liến không còn tinh thần.
Trái lại Diêu Thư Hàm rất bình thản, cử động gân cốt một chút rồi kéo cái rương chuẩn bị lên đường. Ân Minh Viện đi phía sau Diêu Thư Hàm, đứa nhỏ này không mang theo gì, chỉ đeo một balo leo núi sau lưng, xem qua vẫn còn tinh thần. Đụng phải đoạn đường khó đi Ân Minh Viện còn giúp Diêu Thư Hàm một tay, trên đường giúp cô xách rương một hồi.
Diêu Thư Hàm nhìn đứa nhỏ cười:
"Có phải người học số học như mấy đứa đều khỏe như vậy không?"
"Dạ?" Ân Minh Viện vẻ mặt mờ mịt.
"Không có gì." Diêu Thư Hàm nhận lấy cái rương từ trong tay Ân Minh Viện lại, đoạn đường phía sau phần lớn đều bằng phẳng, nhưng đi tương đối xa. Diêu Thư Hàm nắm chặt tay cầm, ở bên trên có lớp xốp bao lại, là Thư Nhan sợ cô xách trên đường bị đau nên cố ý dùng cao su quấn lên. Cô nghĩ nếu Thư Nhan ở đây, tuyệt đối sẽ không để cô xách cái rương này.
Không biết từ khi nào, bản thân đã ỷ lại vào Thư Nhan nữa? Diêu Thư Hàm ngẩng đầu nhìn trời, những đám mây trắng tinh tạo hình giống như lỗ tai to của chú voi nhỏ biết bay, hồng hộc bay trên trời.
Đám người dạy học tình nguyện được chia ra, bố trí ở trong gia đình người dân ở núi Phàm, Diêu Thư Hàm và Ân Minh Viện gặp lại nhau trong nhà của Cù bà bà.
Ân Minh Viện đến sớm hơn Diêu Thư Hàm một chút, Diêu Thư Hàm sau khi vào cửa liền nhìn thấy Ân Minh Viện ngồi trên ghế nhỏ cầm ấm nước rót nước vào ly sứ, nhìn thấy Diêu Thư Hàm đến liền mỉm cười, cùng cô cất tiếng chào hỏi.
Diêu Thư Hàm nhìn bốn phía, tường gạch, ngay cả vôi cũng không phết. Cô đã từng cho rằng ngôi nhà ở quê nhà Thư Nhan là nghèo khổ lắm rồi, bây giờ chứng kiến hoàn cảnh này, đột nhiên cảm thấy nhà Cữu gia của Thư Nhan đã tốt lắm rồi.
Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, phía dưới lót cỏ tranh, bên trên lót một tấm gỗ hèo, trải thêm một tấm vải bố rách.
Cù bà bà rất áy náy, bà biết những người này đều là người làm công tác văn hóa trong nội thành tới, là thành phần trí thức, họ muốn cho bọn trẻ trong núi đi học. Bà đã cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho những cô nương xinh đẹp lương thiện này, nhưng bà thực sự không tìm ra được thứ tốt hơn nữa.
Diêu Thư Hàm cười khẽ, ôm Cù bà bà, nói:
"Bà bà, có thể nhìn thấy bà vui thì tụi con cũng vui, bà đừng lo lắng nhiều, đừng nhìn tụi con dáng vẻ yếu đuối, thực ra tụi con cái gì cũng có thể làm."
Ân Minh Viện muốn nói nhìn yếu như gà chỉ có mình chị, bất quá cô đương nhiên sẽ không nói.
Cù bà bà vội vàng nói để bà đi hòa bột mì làm mì cho họ ăn, Diêu Thư Hàm liền ngăn bà lại, nói cháo ngô là được rồi, bột mì giữ lại làm bánh bao cho lễ mừng năm mới.
Một lát sau Đại Phúc cháu trai nhỏ của Cù bà bà đã trở về, Diêu Thư Hàm dời cái ghế đặt ở cửa sân, dùng cành cây viết vài nét chữ dạy Đại Phúc.
Diêu Thư Hàm vẽ một vòng tròn, ở chính giữa chấm một chấm, nói: "Chữ này đọc là ngày, cũng có nghĩa là mặt trời. Xa xưa chữ ngày viết thế này, tựa như vẽ mặt trời." lại viết một chữ vuông (chữ Hán), "Cái này là cách viết hiện tại, đem vòng tròn biến thành hộp (日), một điểm biến thành dấu đưa ngang, là được mặt trời."
Đại Phúc giống như phát hiện ra đại lục mới, vỗ tay cười:
"Có phải trước kia mặt trời hình tròn, bây giờ mặt trời chính là hình vuông phải không ạ?"
Diêu Thư Hàm suy nghĩ một chút, mỉm cười:
"Ừ, đúng vậy."
Cháo nấu xong rồi, Cù bà bà gọi Đại Phúc đến ăn cơm, Ân Minh Viên đi tới ngồi bên cạnh Diêu Thư Hàm, nhìn nét chữ trên mặt đất nói:
"Rõ ràng mặt trời vẫn tròn, sao bây giờ có thể nói nó hình vuông?"
Diêu Thư Hàm dùng cành cây chỉ lên mặt đất "Ngày 日 (mặt trời)" nói "Là hình vuông."
Ân Minh Viện nói:
"Nhưng vừa rồi Đại Phúc nói chính là mặt trời của bầu trời."
Diêu Thư Hàm gật đầu, nói:
"Con nít trí tưởng tượng phong phú, ý nghĩ của chúng không nhất thiết phải phù hợp với thực tế, thiên mã hành không, người trưởng thành thường nhìn nó với ánh mắt hoang đường, nhưng đối với nhà tư tưởng thì nó là tài nguyên vô tận. Bây giờ kết quả ra sao, theo tuổi trưởng thành một ngày nào đó đứa trẻ sẽ hiểu rõ, nếu sớm muộn đều biết, làm thầy tại sao chúng ta không để cho trí tưởng tượng của chúng bay nhảy lâu hơn?"
天马行空 [tiānmǎxíngkōng] Hán Việt: thiên mã hành không ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)
Ân Minh Viện cúi đầu trầm tư.
Diêu Thư Hàm nhìn về phía xa xa, thanh âm có chút lơ lửng:
"Mỗi người đều có quyền được mơ, mặc kệ bao nhiêu tuổi."
Ân Minh Viện ngẩng đầu, hỏi:
"Chị Thư Hàm, chị cũng có chuyện chỉ dám ở trong mộng suy nghĩ thôi sao?"
Diêu Thư Hàm gật đầu, lại lắc đầu.
Ân Minh Viện không hiểu ý của cô.
"Ở nơi bày có thể thu được sóng không?" DIêu Thư Hàm chợt hỏi.
Ân Minh Viện mở điện thoại lên nhìn:
"Bây giờ có thể thu được vừa rồi vẫn không thu được."
"Chị vào đây một chút."
Diêu Thư Hàm chợt đứng dậy đi về phía phòng, tóc dài đen nhánh tới hông lắc qua lắc lại, Ân Minh Viện ngước cằm nhìn bóng lưng Diêu Thư Hàm thất thần.
-----------------------
Dạo này hình như lão Thư với lão Diêu bị thất sủng rồi :v