Nhớ tới chuyện học sinh hai lớp đánh nhau vào sáng nay, đến bây giờ đầu của Diêu Thư Hàm vẫn còn chút đau. Đáng mừng là sự tình lắng xuống rất nhanh, phòng giáo vụ bên kia cũng không có người hỏi đến, chuyện này liền bị lắng xuống.
Mặt trời lặn, sắc trời càng ngày càng tối hơn, Diêu Thư Hàm cơm nước xong xuôi từ nhà ăn của giáo viên mang theo sách đã chuẩn bị cho Hàn Giang Tuyết đi mua Quan Đông Chử.
Ở cổng trường bị chặn lại bởi một đám học sinh, đám nhỏ giống như chim non chờ mớm (cho ăn), chúng ngóc cổ chờ lũ bạn học có giấy phép đồng ý ra khỏi trường của giáo viên sẽ mang về cho chúng chút đồ ăn vặt. Đại Hùng giơ dùi cui dọa bọn trẻ tránh khỏi cánh cổng, chiếc xe chạy ra chạy vào thì có phần chật chội, cho nên bọn chúng muốn nhân cơ hội mở cổng cho những chiếc xe này mà trốn ra.
Diêu Thư Hàm vô tình nhìn trong đám người phát hiện Vương Kiêu cùng Triệu Khải Kỳ.
Cô bước tới, từ phía sau vỗ vỗ vai Vương Kiêu.
"Làm gì đây?"
Vương Kiêu nhảy dựng, hắn xoay người nhìn thấy chủ nhiệm của mình liền thở ra một hơi,
"Chủ nhiệm, cô làm em sợ muốn chết!"
Triệu Khải khảy khảy mấy sợi tóc rối trên cái trán bóng dầu của mình, để lộ ra một mảng tiểu đậu đậu đỏ au.
"Chủ nhiệm, hai đứa tụi em ở đây tìm xem có cơ hội để trà trộn chui ra ngoài hay không."
Diêu Thư Hàm nhìn mấy tiểu đậu đậu của Triệu Khải Kỳ một chút liền dời đi tầm mắt, ngoắc ngoắc tay
"Cô mang tụi em ra ngoài."
"Yay! Chủ nhiệm cô thật tốt!"
"Biết cô tốt với tụi em thì phải cố gắng học tập đó." Diêu Thư Hàm đút tay vào túi áo rồi mang theo hai đứa nhỏ ra khỏi cổng trường.
"Dạ biết dạ biết, nhất định như vậy!"
Đại Hùng đứng ở đầu bên kia vung vung cây dùi cui, hắn thuận tay giơ cái còi trong tay trái lên.
"A a. Diêu lão sư, chỗ này mọi người chen chúc, cô cẩn thận một chút, đừng để bị đụng trúng!"
Một đám người nghe hắn nói liền nhìn sang, từng mái đầu từng mái đầu 'xù lông' quay sang nhìn Diêu Thư Hàm. Vương Kiêu cùng Triệu Khải Kỳ nhìn nhau, lộ ra nụ cười xấu xa không hề có ý tốt.
Diêu Thư Hàm xoa xoa hai bên thái dương, miễn cưỡng cười cười đối với Đại Hùng vẫy vẫy tay.
"Anh Hùng, anh thật bận rộn!"
"Chủ nhiệm, tụi em đã sớm nhìn ra, Đại Hùng thích cô nha~" Vương Kiêu cười gian xảo tiến tới trước mặt Diêu Thư Hàm, hai con ngươi vòng tới vòng lui.
"Hai đứa không đi coi chừng trễ giờ tiết tự học buổi tối đó!" Diêu Thư Hàm nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nguy hiểm.
Triệu Khải Kỳ vội siết tay Vương Kiêu chạy về phía bên kia.
"Đi đây đi đây, cảm ơn chủ nhiệm!"
Khóe miệng của Diêu Thư Hàm giương lên, cười cười vung tay đi tìm Hàn Giang Tuyết.
----
Khí trời mát mẻ ăn Quan Đông Chử nóng hổi, cầm trên tay còn có thể làm ấm cho nên học sinh đến mua rất nhiều, chúng vây quanh chiếc xe nhỏ treo lồng đèn đỏ của Hàn Giang Tuyết thành tầng tầng lớp lớp, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bóng dáng của đứa nhỏ này nữa.
Diêu Thư Hàm đứng đợi dưới mái hiên của siêu thị bên cạnh một khoảng thời gian rất lâu lũ học sinh mới mua xong, cô mang theo sách đi tới, Hàn Giang Tuyết vừa nhìn thấy cô liền bỏ que viên xuống, lau tay vào khăn lông, mỉm cười ngọt ngào.
"Chị Thư Hàm!"
"Sách này cho em." Thư Hàm đưa chiếc túi có in hình tháp Eiffel cho Hàn Giang Tuyết, chiếc túi này là lúc cô mua bao tay ở cửa hàng trước cổng trường được tặng.
Đôi mắt to trong veo như nước của Hàn Giang Tuyết vụt sáng, hai gò má non nớt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ửng, lập tức đưa tay nhận lấy chiếc túi.
"Ôi, thật tốt quá, cám ơn chị!"
"Không cần khách khí." Diêu Thư Hàm nhẹ vén ấy sợi tóc bị gió thổi loạn, hít lấy mùi hương thơm ngon của Quan Đông Chử lan tỏa trong không khí, tâm tình của cô lập tức khá hơn nhiều. "Xem thử có thích không?"
"Dạ." Hàn Giang Tuyết cúi đầu mở túi ra liếc nhìn bên trong, "Là văn xuôi của Trương Hiểu Phong cùng với thơ của Tịch Mộ Dung! Hồi cấp 2 lần đầu đọc tác phẩm của họ em đã đặc biệt yêu thích, rất cám ơn chị Thư Hàm!"
Đôi mắt lá liễu xinh đẹp của Diêu Thư Hàm cong cong, cô khẽ cười.
"Thích là tốt rồi. Em xem xong thì nói với chị, chị đưa tác phẩm khác cho em."
"Dạ." Hàn Giang Tuyết mạnh mẽ gật đầu một cái, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Phải rồi chị Thư Hàm, em còn có một chuyện muốn nói với chị..."
Diêu Thư Hàm ngẩn ra, nhìn bộ dạng không dám mở miệng của Hàn Giang Tuyết, cười nói.
"Không sao, có chuyện gì em cứ nói là được."
Ngón trỏ của Hàn Giang Tuyết điểm điểm cằm, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chính là ngày hôm qua cái chị mà chị dẫn tới, buổi trưa chị ấy đến chỗ em mua đồ ăn mà chưa trả tiền, chị ấy nói em tìm chị lấy. Còn nói sau này chị ấy đến chỗ em ăn thì đều do chị phụ trách trả tiền..."
Diêu Thư Hàm: !!!
"Cô ấy thiếu em bao nhiêu?" Diêu Thư Hàm mở to mắt hỏi.
"Không nhiều lắm, chỉ năm đồng."
Diêu Thư Hàm cầm tờ 50 đưa cho đứa nhỏ.
"Đây, Giang Tuyết, em cầm lấy trước. Trở về chị sẽ nói với cô ấy, nếu như cô ấy còn đến chỗ em ăn thì hãy khấu trừ số tiền này."
"Thật ngại quá, chị Thư Hàm, vốn mấy đồng không đáng là gì nhưng nhà em thật sự..."
"Không có chuyện gì không có chuyện gì hết, chị biết, em cứ nhận lấy là tốt rồi." Diêu Thư Hàm vừa nói vừa ấn huyệt ở hai bên thái dương, "Tiểu Tuyết, buổi tối chị có lớp chị đi trước nha."
"A, dạ được, chị Thư Hàm mau trở về đi. Hôm nay rất cám ơn chị." Hàn Giang Tuyết nhẹ nàng vẫy tay với Diêu Thư Hàm, sau đó tiếp tục vùi đầu xâu đống viên lại.
----
Diêu Thư Hàm nghiến răng, bước ầm ầm còn mang theo một trận gió nhỏ, thật muốn về nhà đánh một ván "Dad n me" đáng tiếc là trò này đã bị gỡ xuống trên trang trò chơi 4399 rồi, có điều vẫn có thể đổi tên 'xxx' cho nhân vật rồi sau đó điên cuồng nue* là có thể chơi rồi.
(*ngược, ngược đãi.)
Lúc này trên thao trường có một quả bóng lăn đến, Diêu Thư Hàm tung một cước đá nó trở về.
Một anh chàng cao lớn anh tuấn trong miệng còn đang ngậm một chiếc còi từ thao trường chạy tới, hắn dùng chân tiếp lấy quả bóng, phun chiếc còi ra, vừa chạy vừa cười hướng về phía Diêu Thư Hàm vẫy vẫy tay.
"Thư Hàm!"
Diêu Thư Hàm nghe tiếng gọi, cô ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống.
"Lâm Triết Vũ."
Lâm Triết Vũ đang mặc một bộ đồ cầu thủ màu huỳnh quang, hắn đứng trước mặt cô, mồ hôi thấm ướt cả áo. Hắn sờ sờ mái tóc có vẻ hơi ngắn của mình, cười nói với cô.
"Buổi tối có tiết sao?"
Cô chịu không nổi mùi mồ hôi trên người hắn, mày hơi nhíu lại nhưng ngay lập tức khôi phục lại nụ cười thanh đạm của bản thân.
"Ừ."
Hắn giơ tay.
"Tôi đưa cô đi, đèn đường của trường có thể vẫn còn chưa bật, đường tối lắm."
"Cảm ơn, không cần đâu, không phải chỉ là vài bước thôi sao, không cần lo lắng." Cô khách khí nói sau đó chân phải cất bước.
Ở trong một đống người theo đuổi cô thì Lâm Triết Vũ của tổ thể dục là khó giải quyết nhất bởi hắn không giống những tên nam nhân khác hay cùng cô biểu lộ, tặng đồ, mời cô ăn cơm hay lấy lòng bằng các kiểu. Hắn chỉ tận lực trở thành một người bạn tốt của cô, dành cho cô sự quan tâm ấm áp và sự chu đáo tỉ mỉ.
Có đôi khi cô cảm thấy mình có chút vô tình, theo đuổi con gái mà dụng tâm đạt đến trình độ như Lâm Triết Vũ thật không dễ dàng. Hắn luôn để ý đến cô, kiên nhẫn trên con đường làm 'Lam nhan tri kỷ'* với cô năm năm. Trong lòng của cả hai đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, cũng không vạch trần, hắn trước sau không hề buông bỏ, nhưng Diêu Thư Hàm cô vĩnh viễn không có cách nào đáp lại.
(*"Lam nhan tri kỷ" - chỉ tình cảm không phải là yêu, lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó.)
"Không sao, tôi đưa cô đi, đúng lúc tôi cũng cần nghĩ ngơi một chút." Lâm Triết Vũ lau sạch mồ hôi trên trán, hắn xoay người hướng về phía đám nam sinh trên thao trường hô lớn.
"Thầy đi một chút, mấy đứa tiếp tục đá đi!"
"Thật ngại quá, cả người toàn mồ hôi hơi khó ngửi." Hắn sờ sờ chóp mũi của mình.
Cô lắc đầu.
"Không có chuyện gì. Đã trễ thế này còn cùng lũ trẻ luyện tập sao?"
"Có một giải đấu tranh cúp vào mùa đông, tháng 12 thi đấu ở C thị, qua mấy ngày nữa là dự tuyển rồi cho nên hai ngày nay vô cùng căng."
"À... Mấy đứa nhỏ đó có thể sao?"
Hắn cố ý xụ mặt xuống, đùa nói:
"Sao thế, cô cảm thấy lớp thể dục của khoa văn hóa không tốt nên ghét bỏ?"
Cô làm mặt khổ.
"Tôi đâu có ý đó."
"Ha ha ha, tôi biết mà, đùa với cô thôi." Đi tới lầu Diêu Thư Hàm dạy, hắn dừng bước.
"Đến rồi, nhanh đi đi. Trời lạnh chú ý mặc thêm quần áo, đừng để cảm lạnh. Ngày mai tôi mang cho cô một ít hạt bàn đại hải (cây đười ươi)* mỗi ngày đều phải giảng bài không tốt cho cổ họng."
(*Hạt ươi bay có vị ngọt, có tác dụng thanh nhiệt, lợi cổ họng, giải độc, thường dùng chữa ho khan, cổ họng sưng đau, nôn ra máu, chảy màu cam. Chỉ cần 4-5 hạt vào một lít nước là đủ có một thứ nước sền sệt như thạch, thêm đường vào mà uống trong trường hợp ho khan không đờm, cổ họng sưng đau, viêm đường tiết niệu ngày dùng 2-5 hạt, cho vào cốc nước nóng, chờ một lúc cho hạt nở ra và thêm đường vào cho đủ ngọt chia nhiều lần uồng trong ngày.)
Tron mắt Diêu Thư Hàm chợt thoáng qua một tia ánh sáng nhỏ, cô ừ một tiếng bằng giọng mũi, rồi đi lên lầu.
------
Đến lầu 3, cô hướng mắt xuống bên dưới liếc nhìn một cái, vẫn thấy Lâm Triết Vũ còn đứng ở dưới, hắn ngước đầu nhìn cô, chờ cô tiến vào lớp học hắn mới trở về.
Aizz...
Tơ liễu trên cành phơ phất gió. Khắp trời đâu chốn không có cỏ thơm
Vô tình khiến khách đa tình khổ.
Diêu Thư Hàm nhàn nhạt cười, sắp xếp lại tâm tình bước vào lớp.
Buổi tối này là tiết của lớp 12, trên bảng đen vẫn còn các con số cùng các ký hiệu chi chít nhưng rất ngay ngắn có thể cho thấy chủ nhân của nét chữ này là một người rất nghiêm cẩn và nghiêm túc.
"Em lên lấy khăn lau bảng đi!" Diêu Thư Hàm gõ gõ bàn giáo viên, cắt dòng suy nghĩ của một tiểu cô nương ở đầu bàn.
Nữ sinh này từ trong cuốn sách bài toán ngẩng đầu lên, cặp kính có chút dày, mất khoảng 2 giây sau mới hồi phục tinh thần.
"Dạ!" Đứa nhỏ bước tới lấy đồ lau bảng.
"Chờ chút!" Diêu Thư Hàm gọi đứa nhỏ lại, "Đừng dùng bông lau, đi xuống lấy khăn lên lau. Sau này các em cũng đừng dùng bông lau, khi lau bụi phấn sẽ bay khắp nơi."
"Dạ." Đứa nhỏ gật đầu, mái tóc ngang trên trán cũng theo đó mà đung đưa, xoay tròn sau đó chạy ra ban công ở phía sau lấy khăn lau.
Diêu Thư Hàm cúi đầu liếc nhìn cuốn sách bài tập dày cộm trên bàn của nữ sinh kia, có hai tờ đề thi bị đè ở bên dưới, môi khẽ giật.
"Các em nhiều bài tập lắm sao?"
Bên cạnh là một nữ sinh buộc tóc màu xanh lam ngẩng đầu lên nhìn Diêu Thư Hàm.
"Bài tập toán mỗi ngày đều rất nhiều!"
Khóe miệng Diêu Thư Hàm bất giác cong lên, cô nhớ tới hồi cấp 3 của mình, khoảng thời gian đó, trong tất cả các môn thì toán là môn có nhiều bài tập nhất, vừa nhiều lại vừa khó,hơn nữa kết quả học tập môn này của cô thật không được tốt, phải tốn rất nhiều công sức cô mới có thể thi mà không bị rớt.
Cô lại hỏi.
"Vậy hôm nay cô cho các em làm thơ giám thưởng* nó được không?"
(*鉴赏 [jiànshǎng] giám định và thưởng thức; thưởng thức; xem xét ngắm nghía.)
Cô nhóc buộc tóc màu xanh ách một tiếng, lúng túng nở nụ cười.
Trong lòng Diêu Thư Hàm liền sáng tỏ, trở lại bục giảng ngồi xuống, nói với những học sinh bên dưới.
"Các em bận rộn như vậy, chủ nhật này cô liền cho vài đề, ngày thường không cần làm bài tập nha. Nhưng lên lớp các em nhất định phải chú ý nghe giảng, điểm ngữ văn tuy rằng không thể đạt được cao như các môn khác, cũng không biết phải học như thế nào cho đạt yêu cầu nhưng cô hi vọng tất cả các em đều có thể đạt được điểm tốt nhất. Có thể thêm 1 điểm thì chắc 1 điểm, thi đại học nhiều áp lực cho dù chỉ chênh nhau 1 điểm cũng tốt."
Phía dưới tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm.
"Cám ơn Diêu lão sư, Diêu lão sư cô thật là tốt!"
Diêu Thư Hàm cười, mở cuốn viết giáo án ra.
-------------
Tiếng chuông vang lên, Diêu Thư Hàm đeo túi xách xuống lầu, mấy cái đèn đường hư rồi, trên đường khá tối, cô tặc lưỡi một tiếng, nhíu nhíu mày.
"Diêu đại tài nữ, cần tôi tiễn cô về không?" Doãn Đại Bằng theo đi xuống.
Diêu Thư Hàm liếc hắn một cái.
"Không cần."
Doãn Đại Bằng lắc đầu.
"Vậy tôi đi đây a ~"
"Ngài đi nhanh đi."
"A, cô không ưa tôi đến thế sao?" Hắn đi ngược trở lại.
"Muộn rồi, ngài còn kịp đón xe buýt sao?" Cô khẽ cười.
Hắn ra vẻ hiền lành.
"Cô có thể không ghét bỏ chuyện tôi không có xe được không?"
"Tôi không hề ghét bỏ chuyện anh không có xe, tôi là quan tâm anh. Anh quên chuyện lần trước rồi sao, một học sinh kéo anh cùng nhau hàn huyên cảm tưởng nhân sinh suốt 3 tiết tự học, kết quả anh không kịp bắt xe buýt, tàu điện ngầm thì hết giờ làm việc, lại không có tiền thuê xe, phải ở trong văn phòng ngồi suốt một đêm?"
"Cô chỉ nhớ mấy cái chuyện hư hỏng như vậy!" Hắn chỉa tay về phía Diêu Thư Hàm, chỉ chỉ, "Tôi không thèm nghe cô nói nữa, chậm nữa thật sự không còn kịp a."
Diêu Thư Hàm nhờ ánh sáng yếu ớt từ phía xa xa trở về phòng trọ, một đường đầy bất an, chờ khi đến lầu, cô mới phát hiện bóng đèn cảm ứng trên tầng của nàng cũng hư rồi...
Thật sự là phúc bất trùng lai, hoa vô đơn chí.
Cô mở túi xách tìm chìa khóa nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy.
Bỗng nhiên từ phía sau có một luồng khí đánh về phía cổ, cô vội hô một tiếng, xoay người nhìn, không cẩn thận bị trặc chân, đột nhiên ngã vào một cái ôm.
"Diêu lão sư, không sao chứ?"
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu, đối diện là khuôn mặt lo lắng của Thư Nhan, có điều hành lang quá tối, cái gì cũng không thể nhìn rõ.
"Không có chuyện gì." Tim của Diêu Thư Hàm đập nhanh hơn, cô đẩy Thư Nhan ra, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa, lấy nó ra rồi tìm đến ổ khóa cửa.
"Cô vừa mới về?"
"Ừ." Thư Nhan giơ túi nhựa trong tay lên. "Tôi đi một chuyến tới siêu thị." cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. "Bóng đèn hư rồi!"
Diêu Thư Hàm mở cửa, đi vào bật đèn.
"Trước đây đều tốt, tự nhiên hôm nay liền bị hư."
Thư Nhan cùng theo vào.
"Dây tóc đốt nóng bị đứt. Nhà cô có bóng đèn để thay không?"
"Có." Diêu Thư Hàm dừng một chút, quay đầu nhìn người kia, "Sao vậy?"
Thư Nhan lấy cái gì đó từ trong túi nhựa ra, tất cả đều là nước uống đóng lon, từng lon ừng lon được đặt lên khay trà.
"Tôi sẽ lấy bóng đèn đi thay. Cô chắc không biết thay rồi!"
"...Tôi đi lấy bóng đèn..." Xác thực Diêu Thư Hàm không biết, mỗi lần bóng đèn hư cô đều nhờ Hà lão sư ở cửa đối diện giúp đỡ.
Thư Nhan chân đạp lên ghế gỡ cái bóng đèn bị hư xuống.
"Cô giữ cái ghế giúp tôi."
Diêu Thư Hàm nhìn người kia một chút rồi ngồi xổm xuống giúp người kia giữ ghế.
"Cô cầm cái này, đưa cái bóng mới cho tôi." Thư Nhan duỗi tay xuống dưới.
Diêu Thư Hàm nhận lấy cái bóng đèn bị hư kia rồi lấy cái bóng mới đưa lên.
"Nè."
Lắp xong bóng đèn, Thư Nhan từ trên ghế nhảy xuống, đèn đã sáng.
Cô đem ghế trở về vị trí của nó, bắt đầu đi rửa tay.
"Thật không hiểu nổi làm sao cô có thể sống như vậy, thay bóng đèn cũng không biết."
"..."
Thư Nhan cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của Diêu Thư Hàm, cô nói tiếp, "Từ hồi học cấp 2 tôi đã tự mình thay bóng đèn, chuyện đó chỉ cần 2 phút, vèo một cái là xong, tôi còn tự mình làm mạch điện, mua một bóng đèn nhỏ thêm vài sợi dây điện, một đầu nối với bóng đèn một đầu nối với kẹp giấy, nó có thể dùng pin còn không thì dùng điện. Từ cấp 2 cho đến đại học, vật lý lão sư luôn nói tôi tiếp thu rất nhanh."
"..." Diêu Thư Hàm xấu hổ quay mặt, cô định rời đi.
"Aiz chờ một chút, cô ngồi xuống." Thư Nhan gọi Thư Hàm lại, cô cúi người lấy đồ uống, "Cô thích Coca hay Sprite?"
Diêu Thư Hàm bị người kia hỏi, hơi ngẩn ra, ánh mắt quét một vòng đống đồ uống trên bàn, nói "Tôi thích Fanta."
"Vậy thì Fanta!" Thư Nhan đứng dậy cầm lon nước chanh, cô mở nắp đổ nước ra, dùng nước rửa sạch cái lon, cô lấy cái dùi từ trong hộp đồ nghề rồi ngồi vào chỗ bên cạnh Diêu Thư Hàm.
"Cô muốn làm gì?" Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nha một tay cầm cái lon đã mở nắp một tay cầm dùi, cô không hiểu, hỏi.
Khóe miệng Thư Nhan cong cong, cô cầm dùi từng chút từng chút đâm thủng cái nắp lon, "Hồi tôi còn bé sống ở nông thôn, nhớ khi học tiểu, ở cổng trường có một con sông, ở đầu sông có một của tiệm bán lẻ là do một lão già mở ra".
Diêu Thư Hàm chống cằm, cô nhìn người kia đâm thủng cái nắp, từ một cái lỗ nhỏ dần dần vẽ ra một đường cong uốn lượn trên mặt nắp, đường cong nối tiếp nhau hoàn chỉnh cho ra một hình vẽ, sau cùng vẽ ra một con Pikachu.
"Lão già kia không có việc gì làm liền gọt gọt giũa giũa mấy đồ chơi có chút cổ quái kì lạ, một trong số chúng chính là đèn lồng bật nắp này. Lấy cái lon nhỏ này đâm thành hình vẽ, bỏ một cây nến vào bên trong, đốt nó lên ánh sáng sẽ xuyên qua các lỗ nhỏ tỏa ra ngoài." Kế bên Pikachu cô đâm thêm vài lỗ tạo ra một tiểu hỏa long, sau đó cô lấy một cây nến bẻ nó ra làm đôi, châm lửa nhỏ sáp xuống đáy lon, sau đó đem cây nến cắm vào.
Màu cam của ánh nến xuyên qua vô số lỗ nhỏ, chúng chiếu sáng khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của Thư Nhan, chiếc lon phát sáng Pikachu nắm tay tiểu hỏa long, Pikachu cười đến đần độn còn tiểu hỏa long quệt miệng có chút không vui.
"Ầy, tặng cho cô." Thư Nhan đem lon giơ lên trước mặt Diêu Thư Hàm, "Trước đây tiểu biểu muội của tôi cũng sợ tối, từ khi tôi tặng cho em ấy cái lòng đèn lon này, em ấy không còn sợ tối nữa."
....
Diêu Thư Hàm đưa tay đem chiếc đèn lon phát sáng kia ôm trong lòng bàn tay, nhiệt độ ấm áp của ánh nến tỏa ra xuyên qua tấm kim loại truyền đến lòng bàn tay của cô, hóa thành dòng nước ấm đầu xuân chảy vào lòng cô, trong khoảnh khắc ngẩn ngơ đó cô dường như nghe thấy tiếng "Tách" nho nhỏ vang lên, thật giống như có cái gì đó không thể chờ đợi được nữa mà phá toang ra.
"Fanta, cô uống không?" Thư Nhan chỉ chỉ cốc nước chanh đầy, hỏi Diêu Thư Hàm.
"Hả?" Diêu Thư Hàm cả kinh.
Thư Nhan thở dài.
"Sao cô thích thất thần như vậy? Tôi hỏi cô có uống Fanta không?"
"Ừm... tôi..."
"Nếu cô không uống vậy tôi uống."
"Ừ, cô uống đi."
Thư Nhan cầm cốc nước trút vào trong miệng nhưng Thư Hàm lại gọi người kia lại,
"Tôi lấy nước ấm cho cô, uống đồ lạnh không tốt cho bao tử lắm."
"Không có chuyện gì, nước uống có ga thì nên uống lạnh. Tôi còn đề chưa làm xong, trước làm xong cái đã, cô nghỉ ngơi đi ." Thư Nhan cầm chiếc cốc lên, ôm sách đi vào phòng.
Diêu Thư Hàm đứng ở phòng khách một hồi sau đó mang chiếc đèn lòng nhỏ kia về phòng ngủ, cô đem nó đặt trên bàn sách, để cho nó phát sáng.
Sáng sớm lần thứ hai cô tỉnh dậy, cây nến bên trong chiếc lon đã hoàn toàn cháy hết, gió sớm thổi vào, lướt nhẹ qua mở ra câu thơ cô chép trên bàn.
"Con tằm đến thác tơ còn vướng,
Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa."
(dịch thơ-Khương Hữu Dụng và Tương Như)
-----------------
Hồi nhỏ tui cũng hay làm lồng đèn chơi cũng thích nghịch điện chỉ tiếc tui hông mặt dày như lão Thư ~.~ hai lão này cũng lỡn mợn ghê ~.~