Không bao lâu thì bản in hình Diêu Thư Hàm cùng với 'Thư hương phẩm trà' đã được chuyển đến trường, một quyển tạp chí nho nhỏ được mọi người trong phòng làm việc truyền tay nhau đọc, sau cùng được Doãn Đại Bằng truyền đến tay lũ trẻ ở lớp 12 13 14 đọc rồi xoay vòng. Thư Nhan hết giờ lên lớp ở trong phòng nhìn thấy Diêu Thư Hàm trên những trang giấy, cô thản nhiên mỉm cười nhìn ảnh chụp, trong lòng ấm áp dâng tràn, nhưng nhìn thấy tên tác giả là Lan Hề lại xụ mặt xuống.
Kết quả kế hoạch cuộc phỏng vấn mỹ nữ số học lão sư không thể nào thực hiện. Không thể thực hiện thì thôi, ngược lại, còn đem tới cho cô phiền phức.
Từ sau lần gặp trên sân thượng kia, Lan Hề triệt để dây dưa với Thư Nhan, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cô, thường gọi điện thoại, cuối tuần còn muốn hẹn cô ra ngoài, không phải xem phim thì chính là đi ăn cơm Tây.
Đã rất nhiều lần Thư Nhan nói với Lan Hề là cô không rảnh, thế nhưng Lan Hề lại luôn chẳng bận tâm, luôn nói không sao, cô ấy có thời gian có thể chờ, sau đó liền đánh bất ngờ xuất hiện trước mặt Thư Nhan làm cho Thư Nhan tránh không được.
Cho tới bây giờ Thư Nhan chẳng phải là người tốt tính gì cho nên cô thẳng thắn cùng Lan Hề làm rõ.
"Học tỷ, chị đã nói chị không có hứng thú với em, vậy chị làm thế này là có ý gì?"
Lan Hề cười cười:
"Chị đối với em không có hứng thú, nhưng có lẽ vì mình chị phải quấn lấy em trước."
Thư Nhan hỏi:
"Vì chính chị?"
Lan Hề ừ một tiếng:
"Chị tất nhiên có mục đích của riêng mình. Chị giúp em theo đuổi Diêu Thư Hàm, cũng chính là giúp chị."
Thư Nhan càng lúc càng không hiểu nổi:
"Em và Thư Hàm rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lan Hề không trả lời thẳng câu hỏi, cô chỉ nói:
"Không có quan hệ trực tiếp, chỉ gián tiếp thôi. Em chỉ cần nhớ kỹ chị làm mọi thứ đều có lợi cho em là được rồi, tiểu học muội."
Thư Nhan rất không thích giọng điệu mang theo ý trêu đùa của Lan Hề:
"Gọi tên em."
Lan Hề liền chuyển đề tài:
"Diêu lão sư gọi em là gì?"
Thư Nhan trừng Lan Hề:
"Liên quan gì tới chị?"
Lan Hề nhún nhún vai, "Em thực sự một chút tình thú cũng không có, thật không biết một người luôn theo đuổi sự lãng mạn như Diêu lão sư sao lại đối với em khăng khăng một mực, trị liệu chán ghét cũng...." lời nói hơi ngừng lại, Lan Hề chợt che miệng, thần sắc có chút u ám nhưng ngay sau đó liền đổi thành khuôn mặt tươi cười, "Quên đi, không phải em không muốn gặp chị sao, bây giờ chị liền về, cuối tuần gặp."
"Chờ đã!" Thư Nhan gọi người kia lại, cô bước tới trước hơi nhíu mày, "Chị vừa nói cái gì mà trị liệu chán ghét?"
Lan hề dừng một chút, nói:
"Không có gì."
Thư Nhan còn muốn hỏi lại nhưng Lan Hề bước đi rất nhanh, buổi chiều cô còn dạy thêm cho mấy đứa nhỏ ở nhà trọ, lúc này đuổi theo nhất định không tiện, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, về nhà chuẩn bị bài.
-----
Đem Dưa Chua từ trong đống cỏ dại ôm về nhà, tay dính một lớp bụi, Thư Nhan liền dùng nước lạnh rửa sạch tay, nhưng cảm thấy trên da có điểm khó chịu, da bị nứt, chỗ nứt vừa ngứa vừa đau, cô liền đi tìm sữa dưỡng ẩm da tay bôi lên, nhưng ở trong phòng tìm một vòng cũng không tìm được.
Thư Nhan gõ cửa phòng Diêu Thư Hàm:
"Thư Hàm, em có thấy sữa dưỡng ẩm da tay của chị không?"
Diêu Thư hàm ôm sách nằm lỳ ở trên giường, hai cái tai thỏ của chiếc áo ngủ hoạt hình rũ xuống che mất hai mắt, cô đem chúng ném ra phía sau:
"Sữa dưỡng da tay? Chưa thấy qua. Chị dùng của em đi." Nói xong cô vươn tay đủ để đến được chiếc bàn trang điểm ở bên cạnh, kết quả dài nhưng chưa đủ, đụng phải chai này nọ làm chúng bắt đầu lay động.
Thư Nhan nhìn không nổi, trực tiếp bước tới:
"Để chị! Cái nào đây?"
Diêu Thư Hàm bèn nói:
"Cái màu đỏ đỏ đó!"
Thư Nhan mở tủ trong đống đó lấy ra một chai:
"Thật là nồng mùi hoa hồng."
Diêu Thư Hàm lật sách:
"Hàng tặng. Mặc dù không thích nhưng miễn phí không dùng thì uổng."
Thư Nhan hỏi:
"Vậy em thích mùi gì?"
Diêu Thư hàm không chút nghĩ ngợi liền trả lời:
"Bách hợp."
Thư Nhan mở nắp, bôi đều, cô cúi người ôm Thư Hàm, tựa vào đầu giường ngồi xuống, Diêu Thư hàm uốn éo ngã vào lòng Thư Nhan, vùng vằn muốn thoát ra:
"Làm gì hả?"
Thư Nhan nhìn ngực Thư Hàm nói:
"Em vốn không có lớn hơn chị, đừng nằm sấp sẽ nhỏ hơn nữa."
Diêu thư hàm sửng sốt, nhìn Thư Nhan, lúc đầu cô không quá để ý vấn đề này, giờ Thư Nhan nhắc tới, cô thật cũng cảm thấy hứng thú:
"Chị số mấy?"
Thư Nhan cũng ngẩn ra, cúi đầu xuống:
"36"
Diêu Thư Hàm bật người dậy:
"Không nhìn ra nha."
Thư Nhan ôm eo người kia:
"Còn em?"
Diêu Thư Hàm cười hì hì, một đạp tống người kia xuống giường:
"Dựa vào cái gì phải nói cho chị biết. Cút!"
Thư Nhan vốn nửa mông trên giường nửa mông bên ngoài, không nghĩ tới Diêu Thư Hàm tự nhiên tung chiêu mạnh tống cho cô một đạp, bịch một tiếng liền ngã xuống đất, kêu rên, xoa xoa mông đứng dậy, nằm úp sấp trên giường:
"Diêu lão sư, chân em khỏe ha."
Diêu Thư hàm tựa ở đầu giường, khẽ nói:
"Chuyên-trị-kẻ-bỉ-ổi."
Thư Nhan đen mặt, bật dậy nhào tới bên người Diêu Thư hàm:
"Em nói cái gì?"
Diêu Thư Hàm tự tin ngăn cản người kia:
"Chị cút xuống cho em."
Thư Nhan đâu có bằng lòng theo lời người kia:
"Chị như thế nào mà em cảm thấy chị bỉ ổi, chị đây sẽ cho em biết một chút về bỉ ổi."
Diêu Thư Hàm khẩn trương:
"Thư Nhan, chị muốn làm gì? Mau cút xuống cho em... nếu không... em đá chị."
Bính boong---
Chuông cửa vang lên----
Thư Nhan ngồi dậy đi xem ai đến, Diêu Thư Hàm nhân cơ hội đó cũng đứng dậy, đem tên kia đá văng ra, chỉnh sửa lại quần áo:
"Học sinh của chị tới chị mau ra đi, em phải thay đồ khác."
Thư Nhan nhìn Thư Hàm, tặc lưỡi, "Nhìn em khẩn trương như vậy, giống như bị người ta bắt gian vậy đó."
Diêu Thư Hàm chỉ vào mũi Thư Nhan:
"Thư Nhan, miệng chị phóng ra sạch sẽ một chút."
Thư Nhan hừ hừ rồi đi mở cửa cho học sinh, thuận tiện giúp Diêu Thư Hàm đem cửa đóng kĩ. Thư Nhan chỉ lũ trẻ để giày, trong lòng có điểm khó chịu, cô nghĩ nếu bọn trẻ tới trễ một chút thì cô đắc thủ rồi.
Chờ đã, đắc thủ?
Thư Nhan bỗng nhiên có chút mê mang, làm sao mới đắc thủ chứ? Làm sao mới tóm được Thư Hàm chứ? Không được, cô và Diêu Thư Hàm không thể cứ không rõ ràng mà tiếp tục như vậy. Nghĩ tới nội dung cô tìm hiểu về bao cao su ngón tay, Thư Nhan cảm thấy kinh nghiệm của mình thật sự quá nông cạn, cái gì cũng không biết. Nhưng phương diện này tìm ai hỏi đây...
Câu trả lời dĩ nhiên là có, thế nhưng Thư Nhan không muốn đi tìm người kia. Cô phát xong bài kiểm tra, nhìn đồng hồ tính thời gian:
"40 phút sau thu bài, các em canh thời gian cho tốt."
"Dạ."
Lũ trẻ vùi đầu yên lặng làm bài, đề hơi dài, không canh thời gian cho tốt sẽ không làm xong.
Diêu Thư Hàm mở cửa phòng, đi tới phòng ăn, cô cầm cái chai bám bụi:
"Thư Nhan, chị xem cái này có phải sữa dưỡng ẩm da tay của chị không?"
Thư Nhan đang trông chừng lũ trẻ làm bài, trong lòng suy nghĩ những chuyện lung tung không lành mạnh gì cho lắm nên khi bị Thư Hàm hỏi làm cho bản thân hoảng sợ:
"Hả? Cái này? Đúng vậy, em kiếm được ở đâu?"
Diêu Thư Hàm cảm thấy kì quái liếc nhìn tên kia:
"Chị thất thần? Thật hiếm thấy a. Chai sữa dưỡng ẩm này của chị nhìn quê mùa quá, em còn tưởng xi đánh giày nên để trong tủ giày."
"Phốc..." Trên bàn ăn truyền đến tiếng cười đã cố kiềm thật nhỏ, Diêu Thư Hàm cùng Thư Nhan đều quay qua nhìn, hai tiểu nữ sinh cả kinh, vội hỏi:
"Xin lỗi, tụi em không phải cố ý... ah, thì ra Diêu lão sư cùng Thư ở chung với nhau?"
Diêu Thư Hàm không biết nên nói gì:
"Ừm."
Thư Nhan vỗ bàn:
"Còn hai mươi phút, một nửa thời gian rồi, nếu không đạt sẽ cho thêm một bài kiểm tra nữa."
Hai đứa nhỏ nhất thời bấn loạn, cúi đầu thề không nói chuyện nữa.
"Thư-lột-da*" Diêu Thư Hàm nháy mắt, lấy ly nước rồi rời khỏi.
*Một cách chơi chữ, ghép tên của Thư Nhan cùng Chu Bái Bì ("bái bì" là lột da) Một tên ác bá chuyên bốc lột sức người làm của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu thời gian bắt đầu làm việc của ngày. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy làm việc.
Thư Nhan khóe miệng giật giật, cô nhìn chằm chằm cặp mông của Diêu Thư Hàm đang được váy ôm lấy, cô cảm thấy lúc nó không có gì che chắn mới là đẹp nhất, cong cong. Nghĩ đến đây Thư Nhan cũng cảm thấy sợ, trước đây chưa bao giờ cô quan tâm đến nữ nhân nào đó bộ dạng thế nào, nhưng gần đây cô lại mang theo ánh mắt háo sắc quan sát Diêu Thư Hàm, nhất là thời điểm Diêu Thư Hàm bực bội với cô, hay lúc bị cô ức hiếp. Thư Nhan sờ cằm, không biết Diêu Thư Hàm nhìn cô như thế nào, như bạn nhỏ Triệu Khải Kỳ nói thì cái gì mà... cảm giác chín muồi? Ừm quả nhiên không tệ.
------
"Nữ nhân thì phải trang điểm. Em muốn để Thư Hàm thích em thì phải làm em ấy hài lòng. Em biết em ấy thích kiểu nào không? Giống như em không có vị nữ nhân, mặt mày xám tro, lôi thôi lếch thếch---"
"Ngừng!" Thư Nhan ngắt lời Lan Hề, "Em không trang điểm, chị nói em mặt mày xám tro thì thôi, chị dựa vào cái gì nói em lôi thôi lếch thếch?"
Lan Hề cởi thắt lưng bộ áo choàng tắm, soi gương, nhìn vết hôn rõ ràng ràng trên cổ, cô cau mày, kẹp điện thoại giữa vai và tai:
"Cái sữa dưỡng ẩm da tay của con gái bị coi là xi đánh giày, không phải lôi thôi lếch thếch thì là cái gì?"
Thư Nhan nói:
"Em nói chuyện này là để chị giúp em giới thiệu sữa dưỡng ẩm khác, không phải để chị chỉ trích em lôi thôi lếch thếch này nọ!"
Lan Hề bưng tách cà phê ngã lên ghế sofa, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa số:
"Em ấy đã nói thích mùi bách hợp, em liền mua mùi bách hợp."
Thư Nhan nghi hoặc:
"Có thứ mùi ấy sao? Em chưa thấy qua bao giờ."
Lan Hề lại hỏi:
"Thư Nhan, em từng đi dạo qua cửa hàng chưa, từng mua đồ trang điểm chưa?"
Thư Nhan suy nghĩ một chút, nói:
"Em đi shopping chủ yếu giúp mẹ em tranh hàng giảm giá, đồ trang điểm thì dùng của Xuân Quyên Bảo Bảo Sương, Úc Mỹ Tịnh cũng dùng qua."
Lan Hề suýt chút nữa bị sặc, cố giữ vững chiếc tách:
"Xuân Quyên? Úc Mỹ Tịnh?"
Thư Nhan nói:
"Đúng vậy. em còn dùng Pipdog, bất quá bây giờ bị Thư Hàm ra lệnh cưỡng chế đổi thành dùng dầu ô liu rồi."
Lan Hề khẽ xoa thái dương:
"Thư Nhan em mấy tuổi rồi?"
Thư Nhan buồn bực, sao Lan Hề cùng Diêu Thư Hàm đều hỏi cùng một câu như vậy? Cô trả lời:
"Mới qua sinh nhật không bao lâu, 29 tuổi rồi."
Trong điện thoại truyền tới giọng Lan Hề gắt gỏng:
"Em sắp 30 rồi vẫn còn dùng Xuân Quyên Úc Mỹ Tịnh, chị mà là Thư Hàm chị cũng ghét bỏ em."
Thư Nhan sửng sốt, cô nhìn Diêu Thư Hàm bày một bàn chai chai lọ lọ, trong tủ treo đầy quần áo, còn có rất nhiều đồ chức nghiệp cùng lễ phục, mỗi ngày đều trang điểm, cuối tuần cũng đi thẩm mỹ viện làm spa gì gì đó... mà mình bây giờ vẫn là phong cách hưu nhàn kéo dài từ thời trung học, mặc dù không phải phong thái yểu điệu, có nhiều người thích như Diêu Thư Hàm, nhưng dù sao cũng có người theo đuổi cho nên Thư Nhan chưa từng hoài nghi về mị lực của mình, ngược lại, cô còn rất hài lòng về bản thân.
Nhưng Diêu Thư Hàm rất chú ý bản thân, đều nói vật hợp theo loài, hứng thú chỉ là tình cảm ban đầu, lẽ nào hiện tại em ấy không còn để ý tới mình nữa, khiếm khuyết mùi vị nữ nhân cũng là một phần nguyên nhân trong đó?
Thư Nhan càng nghĩ càng chột dạ, cô nhỏ giọng hỏi:
"Những thứ bên ngoài quan trọng lắm sao?"
Lan Hề nở nụ cười, hỏi người kia:
"Chị hỏi em, em thích Diêu Thư Hàm trắng trắng mềm mềm hay là Diêu Thư Hàm khô khốc xẹp lép hửm?"
Thư Nhan nói:
"Trắng trắng mềm mềm."
Lan Hề nói:
"Cho nên Diêu Thư Hàm cũng thích một Thư Nhan phong tao mà không phải là một Thư Nhan lôi thôi."
Thư Nhan hỏi:
"Vì sao em phải phong tao?"
Lan Hề suy nghĩ một chút, điểm điểm cằm:
"Đại khái là bởi vì khí chất của em có chút tiện!"
Thư Nhan cắn răng:
"Giống chị thôi, ha ha"
Lan Hề lại nói:
"Hay là cuối tuần này em bớt chút thời gian chị đây mang em ra ngoài dạo."
Thư Nhan như đinh đóng cột:
"Em không có thời gian."
Lan Hề nói:
"Trước hết em đừng vội từ chối, cứ cùng chị một ngày, chị sẽ dẫn em đi xem em có thể học hỏi được bao nhiêu, không có hiệu quả coi như em đi chơi, sao cũng có lợi hết, ha ha..."
Thư Nhan cầm điện thoại ngã xuống giường, chớp mắt mấy cái, vuốt mũi, nói:
"Được...."
Không chừng .....sẽ có hiệu quả ư?
-------------------------------
Sau khi hoàn Gọi gia trưởng ngươi tới một chuyến thì đúng ngay giai đoạn bận rộn đồ án + thực tập vào tháng 11 cho nên trong tháng 11 mình khó có thể úp được truyện. Mong mọi người thông cảm. Đợi sau khi qua tháng 11 thì mình tiếp tục. Cảm ơn đã mọi người đã ủng Lão Diêu và Lão Thư. Có thể mình còn úp được một chương nữa vì edit sắp xong. Xem như quà tháng 11. Hãy đợi qua tháng 11 nha.