Sơ Hở Là Nói Yêu Anh

Chương 1




Vì bộ não chỉ biết yêu đương nên tôi quyết định đi khám bệnh.

Lúc bác sĩ tâm lý đọc bệnh án của tôi, anh chỉnh cặp kính gọng vàng nói: “Có vẻ như cô rất dễ yêu người khác nhỉ?”

Tôi: “Anh đẹp trai, yêu đương không?”

1.

Thời trung học tôi yêu đương rất nhiều, học sinh thể dục năm cấp 3, huấn luyện viên quân huấn lúc đại học, yêu đương qua mạng, còn đăng weibo tỏ tình với thầy Tony nữa.

Nói tóm lại, ba trăm sáu mươi nghề, ai cũng là chú rể của tôi.

Đáng sợ ở chỗ, tôi là đứa chỉ biết yêu thôi.

Nhưng may mà tình trạng đó không kéo dài, bởi vì tôi sẽ gặp chú rể mới của mình trong khoảng thời gian ngắn.

Lần yêu đương gần đây của tôi rất ngắn.

Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của tôi rất nhiều nhưng lần yêu lâu nhất, chắc không quá ba tháng.

Cứ như bị trùng lời nguyền gì ấy, cứ ba tháng là tôi chia tay một lần.

2.

Tôi phát hiện suy nghĩ của mình không đúng, quyết định đi khám tâm lý.

Nhưng vừa vào cửa tôi đã ngẩn người.

Đồ vest màu đen, thân hình cao lớn, mắt kính vuông, da trắng nõn nà, mũi cao thẳng, ngón tay thon dài.

Không một… không…. Hóc-môn tình yêu của tôi bắt đầu tăng rồi nè.

Anh gật đầu nói: “Mời ngồi.”

“Vâng.” Đôi mắt hoa đào của tôi nhìn chằm chằm anh đang đọc bệnh án của mình.

Sao bây giờ? Càng nhìn càng đẹp trai.

Tôi vươn ngón tay gõ lên bàn, “Anh trai, anh tên gì thế?”

Anh hơi cau mày, “Giang Tự.”

“Ồ --“ Tôi gật đầu, “Giọng hay quá!”

Đứa con của chúng tôi nên hưởng gen của anh.

“Em tên là Tống Ôn Noãn.” Tôi chủ động giới thiệu bản thân.

“Tôi biết.” Anh không thèm ngẩng đầu.

“Anh trai có bạn gái chưa?”

Anh ngẩng đầu, “Chưa.”

Lúc bốn mắt nhìn nhau, trái tim tôi đập rất nhanh.

Anh đang quyến rũ tôi.

Nhưng không đợi tôi nói thêm gì, anh đã cúi đầu đọc bệnh án tiếp.

Năm phút sau, anh nâng khung kính, “Xem ra cô rất dễ yêu người khác nhỉ?”

Tôi thốt ra: “Là ý gì vậy bảo bối?”

Anh liếc nhìn tôi, “Bao lâu rồi?”

Tôi ngẩn người nhìn gò má đẹp trai của anh, “Em độc thân khoảng một tháng rồi.”

“…”

“Cô thật sự rất dễ xiêu lòng đấy.” Anh im lặng nhìn tôi, “Ý tôi là, tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”

Anh còn nghiêm giọng bổ sung: “Nếu không nhớ thì chúng ta nói thời gian cô bắt đầu có suy nghĩ như vậy cũng được.”

“À,” Tôi đổi tư thế ngồi, “Tình trạng này bắt đầu từ khi tôi học tiểu học, bắt đầu từ khi bạn học nam trong lớp tôi cứ giật tóc tôi, ăn hiếp tôi.”



Một tiếng sau, tôi ôm bịch khăn giấy, kể câu chuyện tình yêu của mình với học sinh thể dục lúc học cấp 3, yêu đương qua mạng với bạn game rồi gửi lời tỏ tình trên weibo với thầy Tony nhưng không được đáp trả, khóc lóc thảm thương lắm.

“Huhu, anh Giang Tự, anh nói xem, có phải em không xứng có tình yêu không?”

“….”

Vẻ mặt không còn gì luyến tiếc lại xuất hiện trên mặt anh, anh hít sâu một hơn, “Ba của cô…”

“Khỏe mạnh.” Tôi vội đáp.

“Ý tôi là, quan hệ của cô và ba cô thế nào?”

“Không thân.”

“Không thân?”

“Đúng vậy. Ông ấy làm kinh doanh, năm nào cũng bay đủ nơi trên thế giới, số lần tôi gặp bảo vệ dưới nhà còn nhiều hơn số lần thấy ông ấy.”

“Nhiệm vụ tuần này của cô là tìm ông ấy nói chuyện. Gặp mặt cũng được, video call cũng okay. Nói chung cứ hai ngày phải nói chuyện một tiếng.”

“Vậy thôi hả?” Tôi trừng mắt, “Không cần uống thuốc à?”

“Tình huống của cô không cần uống thuốc.” Anh đứng dậy nhìn đồng hồ, “Như vậy đi, nếu không có chuyện gì thì cuối tuần gặp lại.”

Tôi cũng đứng dậy, “Vậy anh trai, anh cho em số điện thoại của anh đi, em có gì sẽ liên hệ anh.”

Anh không thèm nhìn tôi, “Cô cứ gọi qua số của phòng khám là được.”

….

Anh càng lạnh lùng, tôi càng vui á.