Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 8




Sơ Hiểu rời khỏi giường thật sớm, Ân Trúc cũng đã quen với thói quen này của nàng, chỉ trở mình lẩm bẩm cái gì đó rồi tiếp tục ngủ.

Rửa mặt đơn giản, đem y phục đã khô xếp ngay ngắn bỏ vào trong tủ treo quần áo, lại lấy ra một bộ y phục màu lam, chậm rãi mặc trên người, lúc mang vào thắt lưng màu xanh biếc ở hông giống như nghĩ tới điều gì, khẽ giương lên khóe miệng.

Đi ra cửa, xoay người đánh giá. Quân An Huy tổng cộng có bảy tầng, ban đầu Sơ Hiểu nhìn thấy cũng không khỏi cảm khái, nàng rất giật mình, không nghĩ cổ nhân lại có thể làm đến được cái trình độ này, càng nàng làm việc ở tầng thứ sáu, tầng thứ bảy chỉ có lão bản Chỉ An Huy cùng đệ đệ của hắn - Quân Nhã.

Dừng lại ở trước căn phòng của Y Cẩm, thuần thục mở cửa, đi vào.

Chỉ thấy Y Cẩm ôm chăn, đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, trong mơ hồ hoảng hốt khi nhìn thấy bóng đen trước mắt, liền lôi kéo lên giường: “A Lạc, ngủ cùng ta một lát, nha môn đã có Cảnh Tri rồi......”

Khóe miệng nàng co quắp, mặt không thay đổi đẩy ra khuôn mặt Y Cẩm đang dí sát lại gần, nhảy xuống giường, không chút lưu tình đem nàng nhấc lên.

'Hử?” Nàng giống như chê cười.

Lúc này Y Cẩm dường như mới kịp phản ứng, lau lau mắt: “Ưm, Sơ Hiểu, thật sớm......”

Sơ hiểu an vị ở trên giường. Yên lặng nhìn Y Cẩm rửa mặt.

Y Cẩm làm ướt khăn gấm, “Gần đây ngươi tại sao không để ta giúp ngươi mang hộ đồ về nhà thế...... Không phải là đã mau chán rồi chứ? “ Nàng có thân thích làm nghề mua bán, luôn buôn ba khắp nơi, có thể giúp một tay mang chút ít vật cùng lời nhắn.

“Ưm, “ Kể từ khi Ân Trúc tới, nhìn thấy bao quần áo nhỏ bên trong có giấy viết thư cùng tiểu sức phẩm của nàng, hỏi rõ nguyên nhân sau đó liền vỗ ngực ôm lấy nói sẽ giúp nàng mang đi coi như đền bù tiền thuê phòng, Sơ Hiểu cũng không có nói gì, trong lòng vẫn rất tin tưởng nàng: “Gặp phải người quen biết, thuận tiện nhờ mang hộ.”

Y Cẩm hiểu rõ gật đầu, xấu xa cười: “Ta nói này Sơ Hiểu ~ ta biết ngươi rất đau lòng Mộ Niên... Hắn gặp ngươi thật sự là có phúc khí a......”

“A,“ Nàng nhíu mi, “Không bằng ngươi, tất cả tiền tháng đều nộp lên cho phu lang......”

Y Cẩm cũng không e lệ, tùy tiện nói: “Vậy thì thế nào ~ A Lạc là phu lang bảo bối của ta ~” Ánh mắt nàng nhu hòa.

Thấy thế, nàng cũng cười mập mờ: “A Lạc cũng thật có phúc nha......”

“Không phải, “ Y Cẩm khó được lúc đúng đắn,“Là phúc khí của ta.” Phát hiện lời nói có chút buồn nôn, nàng cười “Hắc hắc“.

--- ------ ------ --------

Nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Y Cẩm chạy đi đổi ca với tiểu nhị cũng lầu, Sơ Hiểu cũng thay thế một vị trí bảo vệ, đứng ở góc đại sảnh lầu hai.

Mặc dù có chút không thú vị, nhưng nàng vẫn đứng nghiêm ở nơi đó, bên tai nghe tiếng nói Y Cẩm nhiệt tình mà thuần thục.

Thật ra thì sau này nếu nàng từ chức cũng có thể đi làm tiểu nhị, Sơ Hiểu xấu xa nghĩ.

“Răng rắc ~” Một tiếng, Sơ Hiểu dời tầm mắt. Chỉ thấy một bàn khách nhân cách nàng không xa giống như bởi vì ngôn ngữ bất hòa mà phát sinh tranh cãi, lúc này trong đại sảnh cũng không có nhiều người, một trong hai cô gái ăn mặc kiếm khách ngồi bàn kế bên không nhịn được bóp nát một cái chén, đặt lên bàn, cái bàn liền biến thành hai nửa.

Tiếng vang có chút đột ngột, người trước thấy thế dời đi đối tượng chửi ầm lên, mà người thứ hai còn lại chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn, người trước liền kinh hãi yên lặng.

Y Cẩm thấy thế vội vàng chạy tới cười làm lành: “Khách quan bớt giận, tiểu nhân liền lập tức đi đổi một cái bàn lớn cho ngài......” Vừa nói vừa giống như đưa một cái ánh mắt cho Sơ Hiểu.

Sơ hiểu cau mày, cũng không động tới.

Quả nhiên liền thấy cô gái kia để lại một thỏi vàng, không nói lời nào phẩy tay áo bỏ đi. Sơ hiểu nghe thấy Y Cẩm nhỏ giọng than thở: ôi, tính cách thật tốt......

Lúc này đám người gây lộn kia mới ngồi xuống, thẹn quá thành giận mắng to với Y Cẩm: “Còn không nhanh đi mang thức ăn lên cho gia!”

Vẻ mặt lạnh lẽo của Y Cẩm liền khôi phục nhiệt tình, cười nói; “Được rồi, đại gia



Vừa nói, lập tức có một cô nương nhanh chóng bưng khay lên.

Cô nương này đã qua huấn luyện, đi lại vững vàng, nước canh trong tay quả nhiên không hề tràn ra.

“Ôi chao?” Nàng nghe thấy tiếng ngạc nhiên nho nhỏ của Y Cẩm, nhìn qua theo phương hướng của Y Cẩm, lập tức thấy chính ở giữa là một bóng dáng nam tử nhỏ gầy.

Các nàng biết nam tử này, đoạn thời gian trước Lâu chủ Chỉ An Huy lúc chiêu mộ thấy hắn đáng thương liền thu nhận hắn, nhưng thân thể hắn yếu ớt, nên cũng không giao cho hắn việc gì.

Bất quá tính tình hắn rất bướng bỉnh, không chịu tiếp nhận không công, thường hỗ trợ giặt quần áo, nấu cơm..., lúc này lại tới thực tập rửa chén đĩa?

Sơ Hiểu lần đầu tiên gặp hắn liền nghĩ đến Mộ Niên, Y Cẩm cũng thấy đáng thương, nếu ngẫu nhiên gặp sẽ chiếu cố hắn một chút.

...... Hiểu Hạ...... Nhớ mang máng hình như đó là tên của hắn thì phải

Chỉ thấy hắn đi theo người phía trước, động tác tuy có chút ít không thuần thục nhưng cái mâm trong tay cũng thật vững vàng.

Giống như nhìn thấy hai nàng, cười cười với các nàng, Y Cẩm trả lời hắn bằng một tư thế cố gắng lên, nàng cũng khẽ gật đầu với hắn.

Nhìn cái mâm vững vàng trong tay hắn để lên bàn, Y Cẩm giống như thở ra một hơi.

Lúc này liền thấy cô gái cải vả lúc trước thuận thế sờ soạng cổ tay của hắn, liền đem hắn kéo vào trong ngực của nàng.

Hiểu Hạ hốt hoảng giãy dụa đứng lên, tay vô tình phất đổ một chén canh nhỏ, nước canh nóng văng đến trên người cô gái.

Nam tử bên cạnh chửi ầm lên: “Nam tử không biết tốt xấu này, dám cố ý đem nước canh hắt ở trên người chủ tử......” Vừa nói vừa từ bên hông rút ra một thanh roi da có giá trị không nhỏ, quất vào Hiểu Hạ.

Y Cẩm thấy tình thế không ổn, một tay ngăn cản roi quất đến, một tay đem Hiểu Hạ đẩy ra sau lưng.

Y Cẩm cười làm lành: “Hắn là người mới tới không hiểu quy củ, tiểu nhân thay hắn cùng ngài bồi tội, ngài đại nhân rộng lượng......”

Nam tử thấy thế càng kiêu ngạo hơn: “Cẩu nô tài, nơi nào đến phiên ngươi nói chuyện......”

Lúc này mọi người không khỏi lau một vệt mồ hôi, đoàn người nam tử kia chắc là ở vùng bên ngoài, kinh thành không ai không biết sau lưng “Quân An Huy” có hoàng tộc làm chỗ dựa, các nàng làm sao có thể chọc nổi.

“Công tử,“ Lúc này truyền tới một thanh âm mát lạnh, dịu dàng mà uyển chuyển, “ Mong ngài cho Chỉ An Huy một bộ mặt, đại nhân không chấp tiểu nhân......”

Chỉ thấy Chỉ An Huy cùng Quân nhã chậm rãi đi xuống, lời này của Chỉ An Huy giống như là nói với nam tử kia nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cô gái gọi “chủ tử“.

“Thôi thôi ~” Nàng kia ra vẻ hào phóng phất phất tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Chỉ An Huy cùng Quân Nhã phía sau hắn.

Chỉ An Huy cười yếu ớt chào một cái, nói ra: “Đa tạ vị cô nương, bữa này coi như Chỉ An Huy mời.” Liền đi lên bậc thang.

Thấy hắn muốn đi, cô gái cuối cùng đứng lên, tay cầm một ly rượu: “Quân Chỉ độ lượng, tại hạ bội phục, có thể hay không hân hạnh được uống một chén?”

Bước chân Chỉ An Huy hơi dừng, ánh sáng lạnh chợt lóe, khôi phục lại bộ dạng hiền hòa, khẽ nghiêng người: “Đa tạ cô nương cất nhắc, nhưng Chỉ An Huy thực sự không biết mùi rượu, chỉ làm trò hề, lần sau, chắc chắn tự mình chiêu đãi.” Mấy chữ cuối cùng giống như có chút nặng, dứt lời xoay người lên lầu, còn đưa một ánh mắt cho Sơ Hiểu.

Sơ Hiểu nhẹ nhàng cau mày.

Mọi người đều đổ mồ hôi, cầu phúc cho cô gái không biết tốt xấu đắc tội Chỉ An Huy kia.

Nhưng cô gái hồn nhiên không biết, si ngốc nhìn cửa lầu, giống như một giây sau còn có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp này. Cho đến khi người ngồi cùng bàn lôi kéo, mới lưu luyến ngồi xuống.

Nhóm người kia tâm tình phá lệ vui vẻ ăn xong bữa cơm, liền ngông nghênh tiêu sái đi ra ngoài.

Sơ Hiểu lặng yên đi theo, đi tới bên cạnh Y Cẩm, gương mặt nàng lạnh lẽo nói ra: “Nhất định phải, chiêu đãi, các nàng, thật tốt!!!”

Bất đắc dĩ nâng trán gật đầu, nhếch miệng, nhanh chóng đuổi theo.