Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 2




Mộ Niên thức dậy rất sớm, nhưng Sơ Hiểu so với hắn tỉnh sớm hơn.

Cho nên khi hắn tỉnh lại nhìn thấy bên cạnh không có người, cảm thấy vô cùng sợ hãi, y phục cũng chưa sửa sang liền nhảy xuống giường chạy ra.

Lúc này trong tay Sơ Hiểu đang cầm công cụ tự chế dùng để tưới hoa, thổ nhưỡng thoạt nhìn tơi xốp trơn bóng, ánh sáng mặt trời chiếu vào giọt sương trong suốt làm nó phản xạ ra ánh sáng ôn nhu, vì nàng làm nổi bật ra một mặt tốt đẹp khác.

Sơ Hiểu đã sớm nghe thấy âm thanh của hắn, đợi tưới xong chậu hoa mới xoay người, gặp bộ dạng áo xốc xếch, đầu tóc méo mó, còn chân trần thì không nhịn được cười ra tiếng.

Mộ Niên sững sờ, cho đến nghe thấy nàng”Xì” một tiếng, mới phản ứng được, mặt đầy quẫn bách chạy về.

“Đăng đăng đăng [1]--”Thanh âm vọng lại ở bên tai nàng, lúc này nàng mới cảm thấy thật sự là có một ngôi nhà.

[1]Đăng đăng đăng: tiếng đồ vật rơi

Mộ Niên mặc xong quần áo, ngồi ở trước gương, nhưng không có tìm được lược.

Lúc này Sơ Hiểu đi đến, ngón tay ôm lấy cái lược chải đầu nhỏ bé, có chút ngượng ngùng nói:“Trong nhà không có lược... Mới vừa làm... Ngươi trước mắt dùng đỡ......”

Cỗ thân thể này trước đây cũng chưa bao giờ quan tâm những thứ này, Sơ Hiểu mới xuyên qua dĩ nhiên cũng không biết chải như thế nào, liền tùy tiện đem đầu tóc buộc lên. Đến hôm nay, nàng có thói quen nghề nghiệp dậy rất sớm, nhìn thấy người bên cạnh, mới nghĩ đến căn bản cần chút đồ dùng.

Sơ Hiểu ở hiện đại vốn là giảng sư đại học ôn tồn lễ độ, cũng coi như có chút danh tiếng. Bất quá so sánh với nghề nghiệp thứ nhất, nghề phụ của nàng cũng rất nổi danh, mặc dù không phải là cái nghề nghiệp hấp dẫn đáng giá sùng bái gì —— sát thủ.

Nàng thời trẻ tuổi tính cách ôn hòa. Tất cả mọi người nói nàng trầm ổn, không quan tâm hơn thua, thật giống như dù có gặp chuyện khó khăn đi nữa nàng cũng sẽ giải quyết dễ dàng, hơn nữa luôn là một bộ dáng cười híp mắt dễ nói chuyện, vừa không cho làm người ta cảm giác có khoảng cách, được đồng nghiệp và học sinh yêu thích sâu sắc. Thỉnh thoảng ở tổ chức nhận mấy nhiệm vụ, giúp bọn hắn giải quyết chút vấn đề, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Mà Sơ Hiểu cũng vui vẻ cho qua cuộc sống như thế,

Nói tóm lại, cuộc sống nàng trôi qua cũng rất thích ý, chẳng qua là có cảm giác, cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Ở lúc nàng thay người khác uống xong ly rượu rõ ràng có vấn đề kia, nàng mới hiểu được, nàng rốt cuộc thiếu hụt cái gì.

Có người, từ nhỏ đã có chìa khóa vững chắc để lớn lên; có người, từ nhỏ ở trong tình yêu thương cha mẹ lớn lên; mà nàng, từ nhỏ ở trong huấn luyện nghiêm khắc ôm dao găm nắm súng lớn lên.

Trước kia nghĩ được như vậy còn có thể tự giễu một chút: không cần thiết, từ nhỏ đã tiếp xúc với công nghệ cao.

Mà tới lúc gặp phải tử vong, mới phát giác được cuộc sống của mình thật không có ý nghĩa, liền một người thật lòng đều không có.

Cho nên, mới lựa chọn thay một người thân là sát thủ, nhưng chưa bao giờ buông tha cho đồng bạn yêu thích, uống ly rượu độc người nọ đưa tới, bình tĩnh uống vào, chậm rãi té xuống......

Thật ra thì mình sau cùng tư thế còn tính là ưu nhã đi, ha.

Xuyên qua mới phát hiện thân thể này vốn sắp chết, đúng lúc bị mình thế thân. Càng buồn cười hơn chính là khi tiếp nhận trí nhớ phát hiện mình lại là bộ khoái, bất quá Sơ Hiểu cũng không quan tâm, bất quá là thay đổi nghề nghiệp, hẳn là không sai biệt lắm? Cùng lắm thì rời đi, nàng nhưng là ở trong phòng này tìm được không ít bạc.

Vừa nghĩ liền động thủ, con dao nhỏ ở trong tay của nàng dịu ngoan xoay tròn, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành.

Sơ Hiểu đối với thủ nghệ của mình vẫn rất hài lòng, nàng thậm chí cảm thấy được bản thân sau này nhàm chán có thể hướng phương diện thợ mộc phát triển, có tiền đồ a...

Ở phần đuôi chiếc lượt khắc một cái lỗ nhỏ, khâu một cây tơ hồng nhét vào trong tay áo, xem một chút vài cọng hoa cỏ tường rào bên, cảm thấy trong lòng phá lệ thỏa mãn.

Sơ Hiểu tâm huyết dâng trào, muốn giúp Mộ Niên chải tóc, không để ý tới bộ dáng sợ hãi của hắn, trực tiếp cầm lấy lược cho hí hoáy chải, nhưng loay hoay hồi lâu cũng không làm ra cái kết quả làm người ta vui mừng gì.

Vốn sợ hãi cử động của Sơ Hiểu, Mộ Niên nhìn trong kính đầu tóc mình càng ngày càng loạn, nhìn đi nhìn lại Sơ Hiểu bộ dạng quýnh lên, cuối cùng bất đắc dĩ nói:“Thê chủ, ta tự mình làm đi...”

Sơ Hiểu có chút ngượng ngùng, còn chưa cam nguyện mà đem lược đặt vào trong lòng bàn tay của hắn. Nhìn hắn động tác nhanh chóng, trong lòng cảm thấy bội phục.

Mộ Niên mấy cái liền làm xong tóc của mình, xoay người nói với nàng:“Thê chủ, ta giúp ngươi đi...”

Sơ Hiểu nghe hắn không gọi mình là đại nhân nữa có cảm giác vui mừng sâu sắc, gật đầu rồi hướng hắn nói:“Cùng ngươi nói, gọi ta Sơ Hiểu là được rồi...”

Mộ Niên kéo nàng ngồi xuống, không có mở miệng.

Bên trong phòng nhỏ lẳng lặng, Mộ Niên một chút một chút vì nàng nhu thuận chải mái tóc dài, linh hoạt ở tóc của nàng qua lại không ngớt làm mái tóc xinh đẹp được bó trở lại, hắn mỉm cười:“Thê chủ, tóc ngài thật tốt...”

Sơ Hiểu vừa nghe không nhịn được quay đầu lại:“Sơ Hiểu, ta nói gọi Sơ Hiểu.”

Hắn không có để ý nàng xoay người, cho nên kéo nàng đau đớn, nàng không nhịn được”Ai u”một tiếng.

Vốn hẳn là hắn nên cảm thấy sợ hãi nhưng thấy hai mắt nàng tràn ngập ủy khuất”Ngươi là người độc ác”, cuối cùng nhịn cười không được, nhu hòa gọi:“... Sơ Hiểu... Nhìn phía trước...”

Thanh âm nhẹ nhàng, Sơ Hiểu cảm thấy đây là nàng âm thanh dễ nghe nhất nàng từng nghe, nhu hòa, giống như như lông vũ phất qua trái tim của nàng.

Mộ Niên nhìn điểm tâm đơn giản trên bàn nhưng chậm chạp vẫn không nhúc nhích đũa.

“Tại sao?”Sơ Hiểu thấy thế cũng để chén đũa xuống.”Mùi vì có lẽ cũng không khó nuốt xuống, ngươi yên tâm ăn đi.”

Hắn lúc này mới cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cơm vào trong miệng,“Vô cùng... Ăn thật ngon...”

Sơ Hiểu gặp vành mắt đỏ hồng, liền biết hắn nói như vậy nhất định vì trước kia không có được tiếp thụ qua đãi ngộ như vậy, gắp một cây củ cải đặt ở trong bát của hắn.

“Đừng như vậy... Ánh mắt giống như thỏ... Nhanh lên một chút ăn đi, rồi dẫn ngươi ra ngoài.” Đưa tay lau đi nước mắt trong hốc mắt hắn.

“Thật sao?”Hắn vẻ mặt mong đợi như con thỏ nhỏ nhảy nhót.

Sơ Hiểu bật cười:“Đúng, nhanh ăn đi.”

Hắn vội vàng lau đi khóe mắt ướt át, bắt đầu phấn đấu cùng điểm tâm.

Sơ Hiểu nhìn động tác hắn, có một loại cảm giác thõa mãn chẳng bao giờ được thể nghiệm qua.

Ở cái thế giới này, nam tử lúc ra cửa phải đeo cái khăn che mặt, nhưng Mộ Niên trong nhà không tìm được.

Mặc dù Sơ Hiểu đối với hắn nói rất nhiều lần rằng nàng không ngần ngại, nhưng hắn vẫn quyết định hôm nay không ra khỏi cửa.

Nhìn Mộ Niên cắn môi cố chấp, Sơ Hiểu bất đắc dĩ than thở: thật giống như gặp hắn sau này mình sẽ luôn than thở vậy...

Nàng vỗ vỗ đầu của hắn, ôn nhu hỏi:“Này... Ngươi muốn mua cái gì không?”

Mộ Niên vẫn là cắn môi lắc đầu.

Nàng không thể làm gì khác hơn là đối với hắn nói:“Được rồi, ta sẽ về sớm một chút... Nhớ được không nên tùy tiện ra ngoài a...”

Nhìn hắn khéo léo gật đầu, Sơ Hiểu mới an tâm ra cửa.