Bóng đêm gấp gáp, tinh nguyệt ảm đạm.
Năm nghìn quân Sở đang ở trên cánh đồng bát ngát vội vàng hành quân, cho dù trải qua trăm trận chiến, dũng sĩ thể lực tinh nhuệ hơn người, sau khi đã trải qua liên tiếp hai ngày hai đêm hành quân, hiện tại cũng là ăn không tiêu, một đám tất cả đều mồ hôi ra như tắm, thở hổn hển như trâu, hai cái đùi giống như thêm chì.
Hạng Trang giục ngựa tiến lên, Công Tôn Toại bỗng nhiên đánh ngựa đi theo lên, hô lớn nói:
- Thượng Tướng Quân, không khỏe, quân sư từ trên lưng ngựa ngã xuống đã ngất xỉu rồi.
- Hả?
Hạng Trang nghe vậy kinh hãi, giục ngựa chạy về trung quân.
Khi Hạng Trang đuổi tới, Vũ Thiệp đã đem Úy Liêu đỡ lên, Ngụy Duyệt đang cho hắn uống nước, tiểu nương này có chút vượt ngoài dự đoán của Hạng Trang, hành quân thời gian dài như vậy, nàng không ngờ không bị kiệt sức, đương nhiên, cũng là bởi vì nàng có ngựa cưỡi, nếu thực để nàng đi bộ theo quân Sở tướng sĩ cùng nhau hành quân, chỉ sợ sớm đã mệt nằm sấp rồi.
Uống vào mấy ngụm nước, Úy Liêu rốt cục cũng tỉnh dậy, hướng Hạng Trang nói:
- Thượng Tướng Quân, lão hủ làm ngài thêm trói buộc.
- Quân sư nói quá lời.
Hạng Trang lắc đầu, lúc này hạ lệnh đình chỉ đi tới, toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, Hạng Trang ra lệnh một tiếng, quân Sở tướng sĩ đang vội vàng tiến lên liền đều tê liệt ngã xuống đất, một đám đều không còn sức lực.
Vũ Thiệp giúp Úy Liêu, mặt mày nhăn nhó hỏi han:
- Quân sư, đây là đâu vậy?
Úy Liêu bất lực lắc đầu, cười khổ nói:
- Hai ngày này chợt đến chợt đi, lão hủ cũng là phân không rõ, tuy nhiên hơn phân nửa còn vòng quanh tại Hàm Đan quận.
Hạng Trang vừa quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến trạm gác dấy lên khói lữa cách đó không xa, hiển nhiên, Triệu quân canh giữ trạm gác đã phát hiện quân Sở, liền châm khói lửa cảnh báo, lập tức Hạng Trang bảo Công Tôn Toại:
- Đi, mang hai trăm người nhổ trạm gác kia đi, và bắt vài người sống lại đây!
- Vâng!
Công Tôn Toại lĩnh mệnh đi.
Không đến hai khắc, Công Tôn Toại liền dẫn người nhổ trạm gác, lại áp tù binh trở lại.
Vừa hỏi mới biết được, quân Sở đã tiến vào Nghiệp huyện, chư tướng lập tức ngơ ngác nhìn nhau, làm cách nào chạy đến Nghiệp huyện đây?
Úy Liêu thở dài, hướng Hạng Trang nói:
- Thượng Tướng Quân, không biết ngươi có phát hiện không, hai ngày này chúng ta gặp được quân Hán ít nhất có lục lộ, nhưng mỗi lộ quân Hán cũng không nóng lòng chém giết, cũng không có ý tứ theo đuổi không bỏ, chỉ có điều phái kỵ binh bám chặt hành tung chúng ta, chỉ chờ khi chúng ta chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn, quân Hán mới đột nhiên xuất hiện!
- Ừ, ta cũng sớm nhận ra.
Hạng Trang trầm giọng nói:
- Lão già Lưu Bang muốn cho chúng ta mệt chết à!
Úy Liêu lắc đầu, thở dài:
- Thượng Tướng Quân, chúng ta rất có khả năng đã rơi vào bên trong lưới của quân Hán, nếu không thể phá vây đi ra ngoài đúng lúc, như vậy cuối cùng cũng chỉ có thể bị vây mà chết!
Úy Liêu tiếng nói vừa dứt, trong không gian đêmphía trước liền truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, chợt một thám báo kỵ binh chạy vội đến, còn cách thật xa, thám báo kỵ binh kia liền thê lương nói:
- Thượng Tướng Quân, phía đông bắc phát hiện đại đội quân Hán, ít nhất vạn người! Lúc này cách quân ta đã không đến ba mươi dặm.
- Chết tiệt!
Hạng Trang nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lại tới nữa!
- Trời ạ, không muốn cho người sống nữa hay sao?
Vũ Thiệp ngửa mặt lên trời ai thán.
Đã hai ngày hai đêm rồi, lần nào cũng như thế này, quân Sở chạy trốn chết vừa định dừng lại nghỉ, quân Hán lập tức sẽ từ nơi nào đó đi ra, quân Sở lại chạy, quân Hán cũng sẽ không vội vã truy, nhưng đợi cho quân Sở chạy xa dừng lại, khi lại muốn nghỉ một chút, một lộ quân Hán khác lập tức lại xuất hiện...
Bộc Dương, Quận Thủ phủ.
Lưu Bang đang cùng Trương Lương, Trần Bình.
Tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy Tùy Hà đã cầm một phong thư vội vàng đi vào đại sảnh Quận Thủ phủ, lại hướng về Lưu Bang vái chào, gấp giọng bẩm:
- Đại vương, Triệu địa tám trăm dặm truyền tin!
- Ồ?
Lưu Bang nghe vậy tinh thần lập tức rung lên:
- Vây khốn quân Sở!
Lập tức Trần Bình ngồi dậy, từ trong tay Tùy Hà tiếp nhận mở thư trực tiếp ra.
Lưu Bang đương nhiên là biết chữ, lại lười nhìn thư từ, lập tức hỏi:
- Trần Bình, chiến báo nói như thế nào?
Trần Bình sau khi xem thư xong mắt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, hướng Lưu Bang chắp tay nói:
- Chúc mừng Đại vương, Tử Phòng huynh thập diện chi võng đã hiệu quả, Chu Bột tướng quân ở trên chiến báo nói, quân Sở đã lâm vào mai phục, và đã một ngày đêm không có nghỉ ngơi và chỉnh đốn, nhiều nhất tiếp qua ba ngày, quân Sở sẽ kiệt sức, ngựa hết hơi, đến lúc đó nhất định có thể bao vây tiêu diệt!
- Ha ha ha, được!
Lưu Bang mừng rỡ, lập tức hướng Trương Lương nói:
- Tử Phòng, cùng uống nào!
Khi Lưu Bang uống rượu mua vui, quân Sở lại lâm vào sinh tử uy hiếp.
Hạng Trang cắn chặt răng, lớn tiếng quát to:
- Thổi kèn, toàn quân xuất phát!
Chỉ trong chốc lát, bầu trời đêm liền vang lên tiếng kèn, trong tiếng kèn kéo dài không thôi, quân Sở tướng sĩ vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi không đến nửa canh giờ liền đều phấn chấn tinh thần một lần nữa đi lên, cũng may đi cùng Hạng Trang là năm nghìn quân tinh nhuệ, nếu đổi thành quân đội khác, cho dù là Lương quân đại tướng Lưu Khấu ba nghìn Hổ Lang binh, ý chí cũng không kiên nghị tới mức này!
Nhìn Úy Liêu khí sắc bụi bại, Hạng Trang liền cho thân binh làm cái cáng, nâng hắn hành quân.
Úy Liêu còn muốn giãy dụa lên ngựa, lại bị Công Tôn Toại không khỏi phân trần ấn tới cáng thượng, Úy Liêu thở dài, ngửa đầu hướng Hạng Trang trên lưng ngựa nói:
- Thượng Tướng Quân, cứ như vậy sẽ không được!
Vũ Thiệp cũng nói:
- Còn cứ như vậy đi xuống, chúng ta không chết mệt mới lạ.
- Ừ.
Hạng Trang gật đầu mạnh, trầm giọng nói:
- Ta biết!
Úy Liêu trầm ngâm một lát, lại hướng Hạng Trang nói:
- Thượng Tướng Quân, theo hiện tại, chúng ta không thể tiếp tục trốn tránh quân Hán rồi!
Dừng một chút, Úy Liêulại nói:
- Quân Hán có hỏa đài của Triệu địa chỉ dẫn, hơn nữa lại có phi ngựa lui tới truyền lại tin tức, ta quân nhất cử nhất động đều ở trong lòng bàn tay bọn họ, quân ta bất kể đi phương hướng nào, bọn họ đều có thể biết đúng lúc, cho nên, chúng ta muốn từ giữa các lộ quân Hán tìm khe hở đi ra ngoài, căn bản là không có khả năng.
Hạng Trang yên lặng gật đầu, đây đều là họa tình báo gây ra, tình báo chết tiệt!
Úy Liêugiọng điệu thở hổn hển, lại nói:
- Quân ta muốn xoay cục diện, nhất định phải tuyển định một phương hướng, dũng cảm tiến tới, phía trước mặc kệ có bao nhiêu quân Hán chặn đường, đều phải phá huỷ bọn họ, thẳng đến rời xa Hàm Đan, rời xa đài báo động, nếu không mà nói, quân ta căn bản là không có khả năng thoát khỏi quân Hán truy binh!
Hạng Trang gật đầu, trầm giọng hỏi: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Như vậy, nên tuyển phương hướng nào?
Úy Liêutrầm tư, nói thêm:
- Nếu nơi này đã là Nghiệp huyện, như vậy hướng đông chính là Hoàn Thủy, nếu lão hủ không có nhớ lầm, thuận Hoàn Thủy xuống có thể đi đến một thành nhỏ tên là Cức Phổ, địa phương này có thể lội nước qua sông, chỉ cần quân ta có thể vượt qua Hoàn Thủy, có thể tạm thời thoát khỏi quân Hán truy kích.
Dừng một chút, Úy Liêulại nói:
- Tuy nhiên, trên đường đông tiến, đông bắc quân Hán khẳng định sẽ chặn lại, thậm chí ở Cức Phổ, cũng khả năng có quân Hán đóng giữ! Nếu tình huống quả thật là như vậy, mà quân ta lại không thể đúng lúc phá huỷ quân coi giữ Cức Phổ, như vậy bốn phía các lộ quân Hán sẽ phóng tới, quân ta rất có thể là...
Vũ Thiệp và Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Ngu Tử Kỳ chư tướng vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, Úy Liêucắt lời phần sau không nói ra, tuy nhiên vừa suy nghĩ ai đều biết, nếu Cức Phổ thực sự có quân Hán gác, mà quân Sở lại không thể đúng lúc đột phá, như vậy các lộ quân Hán sẽ tới, quân Sở rất khả năng toàn quân bị giết.
Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người đều nhìn tới Hạng Trang.
Hay không hướng đông, liên quan đến quân Sở sinh tử tồn vong, quyết định này đương nhiên chỉ có thể từ Hạng Trang mà làm!
Hạng Trang không có bất luận cái gì do dự, quyết định thật nhanh nói:
- Truyền lệnh, toàn quân quay đầu hướng đông, đi Cức Bồ!
Tiền phương đến tột cùng là vực sâu vạn trượng hay là núi đao biển lửa, kia đều không sao cả, cùng lắm thì cùng Lưu Bang lão nhân liều mạng, chỉ có không quả quyết, kia mới là điều tối kỵ của người làm tướng, ít nhất Hạng Trang tuyệt sẽ không ở thời điểm này do dự.
##########
Hàm Đan quận, Nghiệp huyện đông bắc.
Hoành Sơn quốc đại tướng Mai Quyên hai vạn tinh binh uốn lượn tây tiến, quân Sở thám báo phát hiện chính là đại quân Mai Quyên.
Mai Quyên cũng là nhất viên danh tướng, sau khi Hạng Võ diệt Tần phân phong thiên hạ, ngoại trừ mười tám chư hầu vương, dưới tướng lãnh nhiều nhất cũng chỉ có vạn hộ hầu, chỉ có Mai Quyên chiến công lớn lao còn hơn mười vạn hộ hầu!
Tuy nhiên, dù là Mai Quyên, cũng không thể không bội phục Trương Lương trí mưu!
Hán Vương Lưu Bang khen Trương Lương bày mưu nghĩ kế tuyệt diệu, lại có thể quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, không phải không có đạo lý, bạch diện thư sinh ngồi ở Bộc Dương động, mân mê ra cái gì tứ chính lục kỳ, thập diện mai phục, Mai Quyên nguyên tưởng rằng chính là cái chê cười, không nghĩ lại thật sự đem Hạng Trang tiểu nhi mấy ngàn tàn quân đẩy vào tuyệt cảnh!
Hạng Trang có bao nhiêu hung tàn, Mai Quyên biết rất rõ.
Đại Biệt Sơn chi chiến, Mai Quyên tuy nói không cùng Hạng Trang giao thủ, nhưng Hạng Trang chỉ dựa vào ba nghìn tàn binh liền liên tục sát thấu ba đường quân Hán, sau đó thẳng đảo Hán Bang đại doanh, thiếu chút nữa liền đem Lưu Bang một đao chém chết, nếu chuyện này để cho hắn làm, Mai Quyên cũng không dám tin tưởng làm được, Hạng Trang có thể làm Lưu Bang sợ tới mức không dám ở trong núi, đây chẳng là hạng người dễ dàng?
Nhưng hiện tại, Hạng Trang tàn quân lại thực biến thành cá trong lưới.
Chu Bột, Vương Hấp, Phó Khoan, Mai Quyên, Ly Thương, Hạ Hầu Anh lục lộ đại quân đã hoàn toàn mở ra, hình thành một vòng vây thật lớn, đem Hạng Trang cùng quân Sở tàn quân bao vây, bởi vì hỏa đài báo động trải rộng Triệu địa, cho nên quân Hán có thể đúng lúc nắm giữ hướng đi quân Sở, cho nên bất kể quân Sở chuyển tiến phương hướng nào, quân Hán vây quanh cũng đều có thể đúng lúc đi theo.
Khi quân Sở ý đồ dừng lại nghỉ tạm, thì ngay lập tức sẽ có một đường quân Hán đánh thẳng vào, bức bách tiếp tục chuyển tiến.
Mai Quyên tin tưởng, nhiều nhất tiếp qua hai ngày, quân Sở sẽ sức cùng lực kiệt, đến lúc đó, lục lộ tinh quân mười hai vạn đại quân tứ phía vây kín, quân Sở dù là dũng mãnh thiện chiến, cũng nhất định chết!