Sở Hán Tranh Bá

Chương 83: danh tướng Chu Bột




-Bắc vọng đài?

Trương Lương trầm giọng nói:

-Đó nhất định là quân Sở!

Nói tới đây, Trương Nhĩ lại nói với Quán Cao:

-Tướng quốc, lập tức phái người phi ngựa, truyền lại hướng đi của quân Sở tới chỗ Chu Bột, Vương Hấp và các lộ quân Hán khác, lệnh cho các quận, các huyện, bảo vệ các thành trì, không được vội vàng tốc chiến, hãy để quân Hán tiến đánh quân Sở.

-Vâng!

Quán Cao vái chào, lĩnh mệnh đi.

Nhìn Quán Cao rời đi, ánh mắt Trương Nhĩ lại nghĩ tới Trương Ngao!

Trương Ngao là đứa con cả của Trương Nhĩ, năm nay đã ba mươi tuổi, năm đó, Trần Thắng, Ngô Quảng đã phát động bạo loạn ở xã Đại Trạch, Trương Ngao lúc đó mới đi theo Trương Nhĩ nam chinh bắc chiến, tuy nhiên, điều đáng buồn là, Trương Ngao trời sinh đã yếu đuối, không quyết đoán, bởi vậy, Trương Nhĩ lo lắng, nếu y chết, Triệu quốc sẽ sớm bị các nước chư hầu thâu tóm.

Trương Ngao tiến lến, quỳ xuống dưới giường, ân cần hỏi:

-Phụ thân, hôm nay đã tốt hơn nhiều chưa?

Trương Nhĩ thở dài, đưa bàn tay yếu ớt vỗ vào hai má Trương Ngao:

-Con trai, sau này ta chết, ngươi nhất định phải cẩn thận trị quốc, cẩn thận nắm quyền, nếu làm việc không quyết đoán, hãy hỏi Tướng quốc Quán Cao, võ sự không quyết, hãy hỏi Thượng tướng quân Triệu Ngọ, thứ tướng quân Bạch Tuyên, nhớ chưa….

Bắc giao Nghiệp huyện, đại quân chu Bột nhằm hướng bắc mà tiến.

Tiếng võ ngựa dồn dập, Chu Quan Phu phi ngựa tới trước Chu Bột, y ngồi trên lưng ngựa thở dài bẩm báo:

-Phụ thân, Triệu vương cử người phi ngựa cấp báo, một đội quân Hán đang ở ấp Sa Khâu, ước tính có năm sáu nghìn quân!

-Năm sáu nghìn quân?

Chu Bột lãnh đạm nói:

-Chắc chắn là quân Sở rồi!

Chu Quan Phu gật gật đầu, lại nói:

-Người mang tin tức của Triệu vương còn nói, quân Sở cũng không có ý hướng tới Hàm Đan, mà muốn lách qua Lục Trạch, lập tức tiến đến Tín Đô!

-Ừ?

Chu Bột sắc mặt khẽ biến, trầm ngâm nói:

-Quân Sở không đi Hàm Đan, mà là tới Tín Đô?

Chu Quan Phu thuở nhỏ đọc đủ thứ binh thư, lập tức nói:

-Phụ thân, quân Sở có thể muốn dương đông kích tây đây.

-Dương đông kích tây?

Chu Bột lắc lắc đầu, trầm giọng nói:

-Không giống, đi theo phía tây Tín Đô sẽ tới Thái Hành Sơn, hướng nam lại là Bình Quan. À, mục tiêu của quân Sở là Bình Quan!

-Bình quan?

Tộc đệ Chu Khởi nhíu mày nói:

-Quân Sở thật muốn tới Bình Quan, chúng ta sẽ khó lòng mà đuổi kịp.

Chu Quan Phu không tham gia trận chiến ở Cai Hạ, y cảm thấy khó hiểu nói:

-Thúc phụ, thần nhi đã xem qua bản đồ, khoảng cách từ chỗ quân ta tới bình Quan ngắn hơn quân Sở nhiều, sao lại không thể đuổi kịp?

Chu Khởi lên tiếng:

-Vậy huynh không biết rồi, quân Sở tháo chạy rất nhanh!

Chu Bột cũng nói:

-Quan Sở một ngày đêm có thể di chuyển ba trăm dặm, quân ta e rằng đuổi không kịp.

Nói tới đây, Chu Bột lại chỉ bảo Chu Khởi:

-Nhị đệ, ngươi dẫn ba nghìn tinh binh, đêm đến tới khe sâu Bình Quan, nhớ kỹ, tới đó, chỉ được dựng trại ở phía ngoài.

-Vâng

Chu Khởi lĩnh mệnh, dẫn theo năm nghìn tinh binh đi ngay. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Chu Bột ngẫm nghĩ một chút, lại quay đầu chỉ bảo đám thân binh:

-Tiếp tục phái người phi ngựa, cấp tốc đưa tin tới cho Vương Hấp, Phó Khoan, Ly Thương, Hạ Hầu Anh, Mai Quyên và năm vị tướng, nói rằng quân Sở có khả năng muốn đi tấn công Bình Quan, yêu cầu họ vây kín Bình Quan!

Hai ngày sau, trong màn khói báo động mịt mù, quân Sở tiến hơn năm trăm dặm chạy tới được khe sâu Bình Quan.

Đối với những làn khói báo động này, Hạng Trang cảm thấy vô cùng căm hận nhưng không còn cách nào khác, hệ thống báo động của Triệu địa được bố trí vô cùng tỉ mỉ, ngoài làn khói báo động phát hiện quân Sở từ phía nam bay đến, lại còn khói báo động cảnh báo bên ngoài Hàm Đan, sau lại là khói báo động truy đuổi quân Sở.

Hai ngày qua, quân Sở chạy tới đâu, khói báo dộng được đốt tới đó.

Hạng Trang thực muốn cử binh tới tiêu diệt các phong hỏa đài, tuy nhiên cuối cùng thì cũng buông tha, bởi trung tâm Triệu địa người ở dày đặc, cường hào thế tộc xây dựng quá nhiều pháo đài, phong hỏa đài phần lớn ở trên những pháo đài này, mặc dù pháo đài không chắc chắn, nhưng muốn đánh đổ rất tốn thời gian, quân Sở không thể tiêu hao được.

Hạng Trang cũng muốn đêm đến đốt lửa bốn phía, đánh lừa thị giác quân Triệu, nhưng vô dụng.

Không cần biết đêm đến chạy bao xa, đốt bao nhiêu lửa, đến sáng hành tung quân Sở vẫn bại lộ mà thôi.

Trừ phi quân Sở có thể trong một đêm chạy tới Triệu địa, hoặc là chỉ buổi tối mới hành quân, ban ngày tìm chỗ trốn, chứ không còn cách nào khác nữa! Vấn đề là, quân Sở hiện tại đang chạy đua với thời gian, sao có thể làm thế được? Hơn nữa, ở chốn bình nguyên này, tìm đâu ra chỗ cho năm nghìn đại quân ẩn náu?

Vượt qua bao nhiêu thử thách, Hạng Trang giờ không còn để tâm tới khói báo động nữa, mà chỉ vùi đầu vào hành quân.

Tuy nhiên, khi quân Sở tới được ngoại vi khe sâu Bình Quan thì phát hiện mấy ngàn quân Hán đã tới trước, chúng đang đào hào kết trại, cốc ngoại khe sâu Bình Quan đã dựng xong một doanh trại quân đội.

Cho dù quân Hán không có cản trở bước tiến vào cốc, nhưng Hạng Trang cũng không dám tùy tiện

Ai biết trong cốc có hay không có phục binh quân Hán? Một khi thực sự có phục binh, tùy tiện vào cốc chính là tự chịu diệt vong!

Nói cho cùng, Lưu Bang không thể chỉ phái mấy ngàn binh mã đến chặn giết quân Sở, Trương Lương ắt còn chuẩn bị phía sau, nói không chừng, đang có hơn trăm nghìn quân Hán đang mai phục trong cốc chờ quân Sở chui đầu vào!

-Thượng Tướng Quân, quả không sai.

Úy Liễu trầm giọng nói:

-Xem ra quân Hán sớm có phòng bị!

-Thượng Tướng Quân, bình quan đánh nữa hay thôi?

Vũ Thiệp vội la lên:

-Nơi đây không nên ở lâu, không đánh thì khẩn trương rút lui!

Hạng Trang mâu thuẫn, Bình Quan nên đánh hay thôi? Đánh, đầu tiên hãy tiêu diệt mấy nghìn quân ở cửa cốc, nhưng điều quan trọng là đám binh lính này phòng thủ rất kĩ càng, chỉ sợ sẽ có ác chiến, một khi không thể giải quyết đúng lúc, quân Hán viện trợ mà đuổi tới, sẽ cực kì nguy hiểm.

Nhưng nếu không đánh, thì làm thế nào tiến vào Hàn địa? Không tiến vào Hàn địa thì làm gì có khả năng tiến tới Quan Trung? Không tiến tới Quan Trung, sao dụ Lưu Bang đánh ngược lại? Một khi Lưu Bang lão nhân không đánh về Quan Trung, mọi cố gắng trước đây sẽ thành công cốc? Làm sao Hạng Trang có thể cam tâm, hắn sao có thể cam tâm chứ?!

Cắn chặt răng, Hạng Trang rốt cục hạ lệnh lui lại, toàn quân lại trở về đường cũ!

Cổ nhân nói rất đúng, ở trong rừng không sợ không có củi đốt, chỉ cần có thể tiến đến Triệu địa, bao vây tiêu trừ quân Hán, quân Sở vẫn có thể đánh chiếm

Bình Quan, nắm cơ hội tiến công chiếm đóng Quan Trung! Cho dù là liều mạng, cũng cần chú ý phương pháp, cẩn thận sách lược, tuyệt không thể hiên ngang tiến về phía trước, đó không gọi là liều mạng, mà là hiến mạng.

Tuy nhiên lúc này đây, Hạng Trang vẫn đang trúng kế của Chu Bột.

Trên thực tế, khe sâu bình quan cũng chỉ có ba nghìn quân Hán, ba nghìn quân Hán này tuy rằng cũng là quân Hán tinh nhuệ, nhưng trang bị và sức chiến đấu không thể bằng năm nghìn quân Sở của Hạng Trang, quân Sở công kích, hoàn toàn có thể trong khoảng thời gian ngắn tiêu diệt được hết, sau đó thong dong xuyên qua khe sâu, tấn công Bình Quan.

Về phần sáu lộ quân Hán, khoảng cách gần nhất tới đại quân của Chu Bột cũng còn ngoài năm mươi dặm!

Nhưng không có cách nào, quân Sở chung quy vẫn không có tình báo ủng hộ, cho nên căn bản không biết hết trạng thái.

Gần sáng, đại quân Chu Bột mới tiến tới khe sâu Bình Quan, chỉ thấy phía nam đường chân trời có treo cây cờ màu đỏ, theo sát hướng cây cờ màu đỏ đó, họ đã tới được chỗ quân Hán, quân Hán đông đúc, giơ cao trường đao, lưỡi mác đâm thẳng lên trời cao.

Nửa khắc sau, đại quân Chu Bột chậm rãi tiến tới Bình Quan, cùng lúc đó, đại doanh trên núi cũng mở cổng, dồn dập tiếng vó ngựa, Chu Khởi sớm đã mang theo năm mươi thân binh chạy như bay xuống núi.

Chu Bột liền hỏi Chu Khởi nói:

-Nhị đệ, quân Sở đã tới chưa?

Chu Khởi lắc lắc đầu, ngang nhiên hồi đáp:

-Đại ca yên tâm, quân Sở lại trở về rồi!

-Ha ha ha, tốt!

Chu Bột lúc này cười to nói:

-Hạng Trang, ngươi mắc bẫy rồi.

-Phụ thân, Hạng Trang cũng chỉ vậy thôi.

Chu Quan Phu nói:

-Hiện tại quân Sở chỉ lo chạy trốn, quân tâm tan rã, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, con chỉ cần năm trăm khinh binh, sẽ mang được thủ cấp Hạng Trang trở về!

-Hừ, tuổi còn nhỏ, không ngờ lại kiêu ngạo, ngông cuồng như thế?!

Chu Bột lập tức mặt nhăn nhăn mày, lạnh lùng răn dạy Chu Quan Phu nói:

-Hạng Trang đâu có tầm thường thế? Cho dù có là năm trăm kị binh, hay năm nghìn kị binh, ngươi cũng không chắc có thể chém được đầu Hạng Trang trở về!

Chu Quan Phu nhíu nhíu mày, mất hứng nói:

-Phụ thân toàn làm mất hứng người khác!

-Vi phụ là muốn tốt cho ngươi, nếu không sẽ có ngày ngươi ngã đau đấy!

Chu Bột dứt lời, lại quay đầu lại chỉ bảo tộc đệ Chu Khởi:

-Nhị đệ, hãy dẫn theo năm trăm kỵ binh, đuổi theo quân Sở, nhớ kỹ, nhiệm vụ của ngươi chỉ kìm chân quân Sở, không để bọn chúng chạy mất, càng không được giao chiến, còn nữa, không được vào rừng, nhớ lấy!

-Vâng!

Chu Khởi đồng ý, lĩnh lệnh đi ngay.

Chu Bột lúc này mới quay đầu lại, chân thành nói với Chu Quan Phu:

-Trận chiến ở Đại Biệt Sơn, Hạng Trang với mấy ngàn tàn binh đánh lại mấy trăm nghìn đại quân cảu Đại vương, hắn đâu phải hạng người bình thường? Vi phụ biết ngươi dũng lực hơn người, nhưng ngươi đâu có thể so sánh với Hạng Võ? Dũng mãnh như Hạng Võ cũng bại trận tại Cai Hạ, tự vận ở Ô Giang?

Chu Quan Phu khinh thường nói:

-Hạng Võ cũng chỉ là tên thất phu.

Chu Bột lắc đầu thở dài nói:

-Con à, Hạng Võ không phải là thất phu, người này, sức mạnh của y như một quân đội, dưới trướng người khác chỉ có thể phát huy ra hai tầng chiến lực thì dưới trướng Hạng Võ lại có thể phát huy ra mười tầng chiến lực, đó chính là điểm khác biệt của Hạng Võ.

Chu Quan Phu thoáng chốc lộ vẻ trầm tư, thấp giọng nói:

-Phụ thân, cơn giận của Hạng Võ có thể kích động cơn giận của toàn quân đội sao? Còn có thể lấy ý chí một người, khích lệ ý chí tam quân?

-Đúng.

Chu Bột gật gật đầu, lại nói:

-Tuy nhiên hiện giờ, còn có Hạng Trang, Hạng Trang dũng lược hơn người, dù chỉ điều động một đám tàn binh bại tướng, qua vài ngày liền biến thành đội quân tinh nhuệ! Ngươi thấy chứ, ngươi chỉ có mười bảy tuổi, nhưng ngàn vạn lần không được coi thường anh hùng trong thiên hạ, lại càng không được kiêu ngạo tự mãn, nghe chưa?