Sở Hán Tranh Bá

Chương 70: Khói báo động khắp nơi




Đãng quận, Đại Lương.

Đãng quận trưởng Hỗ Triếp Toàn đang cẩn thận mang thân binh tuần tra phòng thủ trong thành.

Đại Lương vốn là một quận của Ngụy Quốc, thành cao hào sâu, dân chúng đông đúc, tuy nhiên từ khi Bành Việt lên làm Ngụy quốc tướng quân, y đã rời đô thành tới địa bàn của y, vì thế hiện tại, vị trí của Đại Lương ở lương quốc đã suy giảm, nhưng cho dù có như thế, Đại Lương vẫn là địa khu số một ở trung nguyên.

Về tên quận trưởng Đãng quận Hộ Triếp, y là tâm phúc của Bành Việt, mặc dù năng lực bình thường, nhưng lại được Bành Việt tín nhiệm. Khi Hán Vương Lưu Bang bố cáo thiên hạ, mời các lộ chư hầu liên kết đánh Hạng Võ, Bành Việt nhất định không đi, đơn thân độc mã lưu lại chỗ Hộ Triếp ở Đại Lương, như vậy đủ thấy Bành Việt tín nhiệm y như thế nào.

-Lấy lại tinh thần cho ta, mở to mắt thêm chút nữa.

Hộ Triếp một bên ấn kiếm tuần tra, một bên quát:

-Nếu phát hiện bóng dáng quân giặc, lập tức cấp báo.

-Vâng.

Quân coi giữ thành đồng loạt lĩnh lệnh.

Hộ Triếp tuần tra hai lần, lúc này mới yên tâm hồi nha.

Mấy ngày gần đây, phong thanh nghe rằng ở Đãng quận có một Đội suất, gọi là Bàng Ngọc thì phải, y giả mạo hậu nhân của danh tướng Bàng Quyên, vậy mà cũng có người tin, tên nghịch tặc to gan lớn mật, y giết huyện lệnh Trần Lưu, ngắn ngủi vài ngày đã dẹp gọn Trần Lưu, trên đất hai huyện, triệu tập gần mười nghìn người.

Còn ở ấp phía tây, vẫn còn quân Sở dư nghiệp, hiện tại, hoạt động của chúng càng lớn mạnh, thế nhưng Hộ Triếp lại càng chán hơn, giờ còn chẳng dám dẫn binh đi tấn công, y phải đem đại quân rời khỏi Đại Lương, nếu không nhầm tên tiểu tử Bàng Ngọc kia sẽ nhân cơ hội này tấn công Đại Lương.

Càng làm cho hộ Triếp luôn lo lắng đề phòng chính là, bên trong thành Đại Lương không hề có động tĩnh gì.

Ngao Thương thất thủ, Huỳnh Dương, quảng võ, thành cao, kinh ấp, tác ấp ngũ thành cũng đã thất thủ, chuyện lớn như vậy, tuyệt không thể phong tỏa tin tức, cường hào thế tộc bên trong thành Đại Lương phần lớn đều đã biết chân tướng, trong đó, rất nhiều người đã từng bị Lương Vương ngược đãi, vì thế họ rất có khả năng đứng lên quấy rối.

Hộ Triếp năng lực bình thường, nhưng chung quy cũng từng theo Bành Việt đánh trận nhiều năm như vậy, y biết nội ứng ngoại hợp rất đáng sợ, bởi vậy y tính toán phải mau chóng giải quyết nhân tố không ổn định này, thậm chí y đã sắp xếp kế hoạch, đêm nay thủ tiêu những cường hào có khả năng tạo phản.

Tuy nhiên, Hộ Triếp vừa mới xuống khỏi thành, liền có môn hạ hốt hoảng tiến đến báo cáo nói:

-Đại nhân, không hay rồi, Công Thâu, Nam Cung và vài thị tộc đã khởi binh tạo phản, Công Thâu Bàn, Nam Cung Lũy đã mang theo mấy trăm môn khách tiến tới phủ nha, chúng giết người phóng hỏa, đại nhân người mau tạm lánh đi đã.

-Ngươi nói cái gì?

Hộ Triếp nghe vậy kinh hãi.

Y không thể không giật mình, y vừa mới lên kế hoạch, không nghĩ bon chúng đã hành động nhanh thế... bọn cường hào thế tộc, thật đúng là không thể khinh thường được!

Đang suy nghĩ, bên ngoài thành lại vang lên tiếng vang long trời lở đất như tiếng hò hét thất thanh.

Chợt đám coi giữ đầu thành Đại Lương xôn xao hẳn lên, một tiểu giáo nhô đầu ra từ tường chắn mái phía trên, vẻ mặt hoảng sợ hô lớn nói:

-Đại nhân, không hay rồi, quân giặc đang tiến tới.

-Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói cái gì?

Hộ Triếp càng giật mình nói:

-Quân giặc?

Lời nói chưa dứt, lại có tên tiểu giáo cưỡi khoái mã chạy vội tới, người chưa tới, lời đã truyền tới:

-Đại nhân, tai họa rồi, Công Thâu Bàn mang theo môn khách mở của Tây Môn, mấy ngàn quân giặc đã tiến sát vào thành, đại nhân, Đại Lương đã mất, Đại Lương thành đã đã mất...

-A.

Hộ Triếp thật sự hoảng sợ, phút chốc như trở thành một tên ngốc.

-Đại nhân, nơi này không thể ở lâu, đi, mau đi nhanh.

Vẫn là tên thân binh của Hộ Triếp thông minh, y mang theo hơn mười tinh binh đến, hộ tống Hộ Triếp tháo chạy ra cửa đông.

Quận Tam Xuyên, Hổ Lao quan.

Lã Trạch đã đưa nha dịch của y từ Lạc Dương chuyển tới Hổ Lao quan.

Hổ Lao quan là lá chắn phía Đông Lạc Dương, môn hộ của quận Tam Xuyên, có vị trí địa lý cực kì quan trọng. Hổ Lao quan có hai nghìn tinh binh đóng giữ, nhưng Lã Trạch vẫn cảm thấy lo lắng, nên dẫn theo năm nghìn tinh binh tới đây phòng thủ, sự việc tới lúc này, Lã Trạch không nghĩ rằng chỉ bằng thực lực của y có thể bình định phản loạn Ngụy Quốc.

Mặc dù Lưu Bang đã cấp cho quận Tam Xuyên hơn mười nghìn tinh binh, nhưng so sánh với quân giặc, đám binh sĩ này còn quá ít.

Hiện tại, Lã Trạch đã không nghĩ tới việc thu phục lương địa, chỉ cần có thể bảo vệ cho Hổ Lao quan, bảo vệ cho Tam Xuyên môn hộ là được!

Quận Tam Xuyên là lá chắn phía đông bình nguyên Quan Trung, sau lưng Lạc Dương là Hàm Cốc Quan, một khi quân phản công vây Lạc Dương, lại nhằm hướng tây công kích Hàm Cốc Quan, như vậy thì căn cơ Quan Trung sẽ bị uy hiếp! Hơn nữa, nếu Lưu Bang điều quân trở về, Quan Trung sẽ khó tránh bị phá hủy nghiêm trọng, như vậy, trong một thời gian ngắn khả năng khôi phục sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa khiến Lã Trạch lo lắng chính là, hiện tại phòng thủ ở Quan Trung rất kém, chỉ có gần hai mươi nghìn quân già yếu.

Cho nên, có thể bảo vệ Hổ Lao Quan hay không, đó là điều kiện tiên quyết để bảo vệ quận Tam Xuyên và Quan Trung.

Vì thế, Lã Trạch không chút do dự đem tinh binh của y chuyển qua Hổ Lao quan, để khích lệ sĩ khí, y đã sẵn sàng sống chết cùng Hổ Lao quan.

Có thể khẳng định, Lã Trạch vừa có con mắt nhìn xa trông rộng, vừa có tài năng.

Tuy nhiên, đám quận trưởng Đãng quận, Trần quận, Đông quận, Dĩnh Xuyên do không có Lã Trạch trợ giúp, ngắn ngủn không đến năm ngày, tin dữ từ các quận đó liên tục truyền tới Hổ Lao quan!

Lã Trạch thiết lập lại tinh binh trong Hổ Lao quan, thảo ra bản đồ Ngụy địa, y cùng mười mấy trợ tá, thuộc cấp đang vây quanh bản đồ nhẹ giọng thảo luận, bản đồ Ngụy địa với năm mươi thành ấp, nhưng hơn gần một nửa đã bị tô thành màu đen, điều này cho thấy, các thành trì đó đã đều bị đánh chiếm.

Phóng tầm mắt mà nhìn, có thể nói toàn bộ Ngụy địa đang trong tình trạng báo động.

-Báo…

Lại có môn hạ hốt hoảng đi vào, quỳ xuống đất bẩm:

-Đại nhân, Đại Lương thất thủ!

Tiếng nói vừa dứt, trong đại sảnh lập tức vang lên những tiếng ồ.

-Sao?! Đại Lương cũng thất thủ?

-Trời ạ, sao lại tới mức đó nữa?

-Quả thực không thể tin được, quân giặc mạnh đến thế sao?

-Không biết Hán Vương, Lương vương khi nào thì mới điều quân trở về?

-Đúng vậy, đại quân Hán Vương nếu không mau trở về, toàn bộ Ngụy địa đều sẽ thất thủ, đến lúc đó, quân giặc nhất định sẽ thừa cơ tiến đến tấn công Hổ Lao quan, Hổ Lao quan tuy rằng là thiên hạ hùng quan, đối với chúng ta dù sao cũng chỉ có bảy ngàn tinh binh, sao có thể phòng thủ, một khi Hổ Lao quan thất thủ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Lã Trạch chưa nói lời nào, y cầm than đen tiến tới bản đồ, dùng lực tô Đại Lương thành màu đen, Đại Lương là quận thứ nhất thất thủ trong bốn quận xung quanh Ngao Thương, đồng thời cũng là hùng thành ở Ngụy địa, Đại Lương thất thủ, đủ để thấy quân địch mạnh như thế nào?

Môn hạ, phụ tá và thuộc cấp khe khẽ nói nhỏ, Lã Trạch vẫn im lặng không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Lã Trạch mới trầm giọng nói:

-Truyền lệnh, tăng số người mật thám, tăng cường thăm dò.

Tại Ngao Thương, Hạng Trang cùng Vũ Thiệp đang ở Úy Liễu, hai người chầm chậm bước lên đầu thành.

Đứng ở đầu thành cao nhìn xuống, chỉ thấy Ngao Sơn hạ chen chúc những ngôi nhà gỗ nhà tranh, ở giữa lại có những lều trại cố tình được bố trí, các lều trại ở rìa phía Đông, thực chất là khu vực nấu cháo, bốn-năm trăm nồi sắt đã sẵn sàng, ngày đêm không ngừng ninh cháo.

Ngắn ngủn không đến năm ngày, tại Ngao Thương, không chỉ có năm mươi nghìn dân đói từ các nơi tán loạn quay lại mà còn có tới mười nghìn dân đói trong thành chen chúc tới, thật sự khó lòng mà thống kê được con số chính xác, nhưng theo phán đoán của Hạng Trang, dân đói tụ tập tại Ngao Thương lúc này đã vượt qua năm trăm ngàn!

Năm trăm ngàn dân đói chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em, tuy nhiên, tráng đinh cũng không phải không có!

Đám tráng đinh thì như măng đang mọc trong rừng trúc, phía trước vừa xin ăn hết một lượt, phía sau đã nhao nhao lên một đám, dù sao cũng kiếm được chút ít, dù có ít, chất lượng kém, nhưng vẫn là có cái ăn. Thế nhưng, trong mắt Hạng Trang, đám tráng đinh chẳng khác gì gánh nặng vì ít nhất quân Sở hiện tại vẫn chưa có nền tảng gì trước mắt.

Yên lặng nhìn một lúc lâu, Hạng Trang đột nhiên hỏi Vũ Thiệp:

-Tiên sinh, Ngao Thương còn bao nhiêu lương thực?

Vũ Thiệp liền thở dài, lo lắng nói:

-Bẩm Thượng Tướng Quân, lương thực của Ngao Thương cũng không còn nhiều nữa, nếu với hơn mười nghìn dân đói thì nhiều nhất duy trì được nửa năm, nhưng nếu có nhiều dân đói tới hơn, tại hạ lo lắng, lương thực của Ngao Thương chỉ có thể chống đỡ trong hai tháng.

-Hai tháng sao?

Úy Liễu gật gật đầu, tỏ vẻ lo lắng.

Hạng Trang lại nói:

-Tiên sinh, vậy lương thực của quân ta thì sao? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

-Quân lương của ta đã chuẩn bị xong!

Vũ Thiệp vội nói:

-Tổng cộng đã giết thịt năm trăm con la.

Hạng Trang gật gật đầu, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Úy Liễu nói:

-Quân sư, chúng ta nên đi thôi chứ?

-Đúng, nên đi thôi.

Úy Liễu gật gật đầu, như thoáng chút suy nghĩ nói:

-Nên đi thôi.