Sở Hán Tranh Bá

Chương 60: Bất ngờ tập kích Ngao Thương (Thượng)




Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nhóm dân đói ăn ngủ ở Ngao Sơn còn đang trong giấc mộng, cửa thành Ngao Thương đóng chặt nặng nề chậm rãi mở ra, chợt một đội quân tốt cầm giáo trong tay đã ào ạt mà ra, khi dân đói đều bừng tỉnh, chỉ thấy quân tốt này đã nhóm thành đội, rất nhanh lại có sĩ tốt nâng một nồi thiết lớn từ trong cửa thành nối đuôi nhau mà ra.

Dân đói thấy vậy liền vây quanh lại đây, có người đói đến mức hoa cả mắt thấy vậy đầu óc chợt tỉnh táo hắn bất ngờ kêu lớn lên:

- Phát lương, quan phủ phát lương!

- Phát lương? Quan phủ thật muốn phát lương?

- Ông trời ơiông rốt cục đã mở mắt rồi.

- Cái này tốt lắm, đoàn người được cứu rồi, được cứu rồi, ha ha ha.

Dân đói theo bốn phương tám hướng chen chúc mà đến lập tức hoan hô lên, không ít người thậm chí quỳ rạp xuống đất, làm đám sĩ tốt đang nấu cháo phải ngẩng đầu lên.

Hạng Trang, Công Tôn Toại quần áo tả tơi, rối bù, lúc này cũng đã trà trộn vào trong đám dân đói.

Năm trăm Tiên Đăng tử sĩ cũng đã đóng giả thành dân đói, lặng yên trà trộn vào trong đám người chật chội, chỉ chờ Hạng Trang ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ rút kiếm mà ra, dũng mãnh không sợ tử địa sát nhập Ngao Thương.

- Thượng Tướng Quân, động thủ đi!

Công Tôn Toại nói xong, tay đã hướng về thanh đao giấu phía sau..

Hạng Trang ấn tay phải Công Tôn Toại, lắc đầu nói:

- Không vội, từ từ xem đã.

Hiện tại đích xác không thể tùy tiện động thủ, vì phòng bị dân đói ngoài thành gây rối, quân coi giữ Ngao Thương rõ ràng tăng mạnh đề phòng, phụ cận trại cháo không chỉ có trăm binh giáp phụ gác, thông hướng cửa thành đại lộ cũng là phòng giữ sâm nghiêm, Ngao Thương đầu thành lại đứng đầy rậm rạp cung tiễn thủ, Tiên Đăng Doanh nếu tùy tiện phát động, Ngao Thương cửa thành rất nhanh sẽ đóng cửa, đến lúc đó đầu thành tiễn như mưa xuống, Tiên Đăng Doanh vừa đắc thủ, cũng tuyệt đối sẽ chết thương thê thảm và nghiêm trọng!

Thoạt nhìn, Ngao Thương Lệnh có vẻ như có vai trò lợi hại, nếu muốn đánh lén Ngao Thương thật không dễ dàng!

tiếng nói Hạng Trang vừa dứt, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm dịu dàng:

- Đông bá, thật sự là không nghĩ tới, Trần Hi này thật là có Tín Lăng Quân di phong, hắn không ngờ thật sự dám mở kho phát lương.

- Ừ, Trần Hi này đối nhân xử thế coi như không tồi, rất có khí khái người Ngụy.

- Trần Hi?

Hạng Trang nghe vậy hơi động, ở trước khi vượt thời gian, hắn từng nghe qua CCTV có kỳ bách gia diễn đàn, hình như là đại học Hà Nam thụ giảng, trong đó có giảng qua Trần Hi này, dường như Trần Hi này rất ngưỡng mộ Tín Lăng Quân, cũng dưỡng một số lớn môn khách, sau lại tạo phản, Hàn Tín dường như còn viết cho hắn mật thư liên kết tạo phản.

Lập tức Hạng Trang quay đầu lại, phía sau nói chuyện cũng là một tiểu nương thiên kiều bá mị, mặc dù áo vải mộc trâm cài tóc cũng khó che hết thiên tư quốc sắc, càng khó được chính là, trên người lại mơ hồ lộ ra cổ cao quý khí chất, không giống nữ nhân bình thường, nhất là người trung niên bên nàng, cầm trong tay bảo kiếm, mơ hồ như là hộ vệ của nàng.

tiểu nương Kia rất nhanh liền chú ý tới ánh mắt sắc bén của Hạng Trang, lập tức đôi mi thanh tú khẽ di chuyển quay người đi.

Trung niên kia cũng chú ý tới sự vô lễ của Hạng Trang, quay tay rút kiếm, lại bị tiểu cô nương kia ngăn lại, Công Tôn Toại cũng muốn rút đao, đồng dạng bị Hạng Trang ngăn lại, đến khi hai người kia nhập đám người không thấy, Công Tôn Toại mới nói:

- Thượng Tướng Quân, hai người kia khả năng đã nhìn ra thân phận của chúng ta, có cần đuổi theo giết đi không?

- Công Tôn Toại, ngươi rất kích động!

Hạng Trang nhíu mày, thấp giọng khiển trách:

- Người làm tướng, nhất định phải bình tĩnh, lúc nào cũng phải duy trì bình tĩnh, hiểu chưa?

- Vâng!

Công Tôn Toại thấp giọng nói:

- Tiểu nhân hiểu rồi.

- bắt đầu từ bây giờ, không đuợc tùy tiện nói chuyện, xem ánh mắt ta làm việc!

Dứt lời, Hạng Trang xoay người nhập trong đám người, Công Tôn Toại xen lẫn trong trong đám người nháy mắt với mấy Truân trưởng vài cái, cũng đi theo Hạng Trang, chậm rãi hướng về chỗ trại cháo.

Đầu thành Ngao Thương, môn khách Mạn Khâu Thần lo lắng hướng Trần Hi nói:

- Đại nhân, tự mở Ngao Thương phát lương, đây là tội lớn, một khi Hán Vương truy cứu, cũng không phải chuyện đùa.

- Hán Vương sẽ không truy cứu.

Trần Hi chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Ta chỉ dùng vài trăm cân lương thực, lại giúp hắn lấy danh nhân nghĩa yêu dân, hắn vui còn không hết, sao lại là truy cứu?

- Mấy chục thạch lương thực?

Mạn Khâu Thần ngạc nhiên nói:

- Nhiều dân đói như vậy, chỉ đủ bọn họ uống một hơi!

Mặt khác mấy chục tên môn khách cũng ngơ ngác nhìn nhau, dân đói tụ tập ở Ngao Sơn chừng năm mươi nghìn người, mấy trăm cân lương thực thật đúng là chỉ đủ cho dân đói uống một hơi, hơn nữa còn là cháo loãng! Bọn họ như thế nào cũng không hiểu, Trần Hi hành động này cũng chỉ là làm bộ dáng, chỉ là vì bán cái thanh danh, mà không phải thật sự cứu tế dân đói.

- không có biện pháp nào khác, bản quan chỉ có cái quyền hạn ấy.

Trần Hi lắc đầu cười khổ, lại nói:

- Hầu Sưởng, Vương Hoàng, phiền hai vị tiến đến trông coi trại cháo, một khi dân đói gây rối, gây loạn trại cháo, thì giết không tha!

- Vâng!

Hai gã môn khách được trang bị đầy đủ đồng ý, lúc này lĩnh mệnh đi.

Trần Hi thu giọng, lại nhìn dân đói dưới chân núi ào ào đứng lên, nhưng tìm hơn nữa ngày cũng không có tìm được tiểu nương mỹ mạo tối hôm qua, trong lòng không khỏi buồn bã.

Hạng Trang, Công Tôn Toại ven đường nhặt được chén bể, không ngờ cũng lĩnh được hai chén cháo loãng, Công Tôn Toại hai hơi đã đem cháo loãng uống vào bụng, lại căm giận đem cái bát ném trên mặt đất, chửi ầm lên nói:

- Con mẹ nó, cái này cũng kêu là cháo? Điểu, đây là nồi nước thì đúng hơn!

Một tiếng mắng to rất này là chói tai, Hạng Trang muốn ngăn cản thì đã chậm.

Hơn mười quân tốt canh giữ ở trại cháo lập tức nhìn lại đây, thần sắc không tốt, một tiểu giáo lại hướng về Công Tôn Toại đi nhanh tới.

Bên cạnh có vị hảo tâm lão hán liền khẩn trương khuyên nhủ:

- Tiểu tử, nói sai rồi, không đói chết là tốt rồi, ngươi khẩn trương hướng vị tướng quân này nhận sai đi?

Dứt lời, lão hán kia lại khẩn trương nghênh hướng tiểu giáo coi giữ kia, cầu xin nói:

- Tướng quân, hậu sinh tuổi trẻ không hiểu sự, ngươi đừng cùng hắn chấp nhặt.

Tiểu giáo kia lại không khách khí đem lão hán đẩy ra, lại hướng Công Tôn Toại đi tới, Công Tôn Toại vừa muốn rút đao, lại bị Hạng Trang gắt gao ấn lại, lập tức đành phải thu tay lại.

Tiểu giáo kia bước đến trước mặt Công Tôn Toại, cũng không có động thủ, chỉ cao thấp đánh giá Công Tôn Toại vài lần, nói:

- Ngươi này ngơ ngẩn, thân thể thoạt nhìn còn khá rắn chắc, hẳn là có khí lực, được, không cần ở nơi này chờ chực, đi theo ta sẽ được nhiều chổ tốt.

Công Tôn Toại tức giận nói:

- Ta dựa vào cái gì đi theo ngươi?

- Hả, không nghĩ rằng cái tên tiểu tử nhà ngươi lại đúng ngơ ngẩn thật, còn dám cãi?

Tiểu giáo kia thực sự có chút không vui.

Hạng Trang nghe xong cảm động lòng, đang lo không có biện pháp trà trộn vào thành, cơ hội liền từ trên trời giáng xuống, lập tức đoạt trước nói:

- Vị tướng quân này, huynh đệ ta hắn không hiểu sự, ngươi đừng cùng hắn chấp nhặt.

Dứt lời, lại lấy lòng cười nói:

- Tướng quân, chỉ cần có cái ăn, huynh đệ ta liền đi theo ngươi, tuy nhiên, ăn không nhiều thì không có khí lực.

- Tất nhiên!

Tiểu giáo kia giơ ngón tay cái lên, đắc ý nói:

- Một ngày hai bữa, có đi hay không?

Vừa mới dứt lời, kia tiểu giáo liền chú ý tới hai bố nang thật dài ở dưới nách Hạng Trang và Công Tôn Toại, lúc này sắc mặt khẽ biến, tay phải trong lúc vô ý cầm lấy chuôi kiếm, trầm giọng hỏi:

- Dưới nách các ngươi là cái gì vậy?

Công Tôn Toại lập tức sắc mặt khẽ biến, Hạng Trang lại thản nhiên nói:

- Chính là hai khẩu trường đao, mang theo phòng thân.

- Đao?

Tiểu giáo kia nghe vậy lập tức lui ra hai bước, lại rào rào rút kiếm, lạnh lùng nói:

- Ném lại đây!

Sắc mặt Công Tôn Toại càng đại biến, tuy nhiên hắn thấy Hạng Trang không rút đao, cũng không dám coi thường vọng động, Hạng Trang lại có vẻ mặt tự nhiên, lập tức đem cây đao bọc dưới ném cho tiểu giáo, nói:

- Tổ tiên tiểu nhân là thợ rèn sắt, hai khẩu đao này là vật phòng thân của huynh đệ chúng ta.

Khi nói chuyện, tiểu giáo kia đã cởi bỏ phá bố, hoành đao giấu ở bên trong liền lộ ra.

Liếc mắt nhìn hoành đao, hai mắt tiểu giáo kia lập tức tỏa ánh sáng, khen:

- Hảo đao! Thật sự là hảo đao!

Sờ sờ đao phong rét căm, tiểu giáo lại quay đầu nhìn Hạng Trang, hỏi:

- Các ngươi còn có thể rèn sắt?

Hạng Trang liên tục gật đầu nói:

- Hồi tướng quân lời, tiểu nhân trong nhà nhiều thế hệ rèn sắt, hơn nữa sở trường tạo ra binh khí!

- Ha ha, vậy ngươi chọn đúng nơi rồi, Trần đại nhân chúng ta luôn chiêu hiền đãi sĩ, ngươi nếu giỏi về tạo ra binh khí, nghĩ đến nhất định có thể được đại nhân lễ ngộ.

Tiểu giáo kia dứt lời, không ngờ đem hoành đao ném hồi cho Hạng Trang, sau đó nói:

- Đi thôi, theo ta đi gặp đại nhân.

Dứt lời, tiểu giáo xoay người bước đi.

Tiểu giáo này không phải người khác, chính là Trần Hi môn khách Hầu Sưởng, Hầu Sưởng biết Trần Hi thích dưỡng sĩ, ỷ vào tư gia hùng hậu thường vơ vét thiên hạ kỳ nhân dị sĩ, chỉ cần có một nghệ tinh, Trần Hi nhất định sẽ tìm về kéo nhập môn hạ, hôm nay hắn liền thay Trần Hi mời chào đến hai thợ rèn sở trường tạo ra binh khí, nói vậy có thể đạt được tuyệt bút tiền thưởng.

Hạng Trang lại không để lỡ cơ hội nói:

- Tướng quân, ta chạy nạn tới đây, còn có không ít huynh đệ, bên trong cũng có gần năm mươi thanh tráng niên, hơn nữa xuất thân đều là rèn sắt, người muốn chiêu nhập trong quân hay không?

- Ồ?

Hầu Sưởng căn bản không nghi ngờ có sự dối trá, càng mừng rỡ nói:

- Huynh đệ của ngươi đều rèn sắt?

- Đương nhiên.

Hạng Trang liên tục gật đầu nói:

- Tuy nhiên, những người này tay nghề cũng không bằng tiểu nhân, tiểu nhân tay nghề đó là tổ truyền, không truyền ngoại nhân.

- Ha ha, chỉ cần là thợ rèn, tay nghề tốt xấu bất luận! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Hầu Sưởng cười to nói:

- Tuy nhiên trước tiên là dẫn về, trong quân chỉ cần người trẻ cường tráng, lão ấu phụ nữ và trẻ em cũng không nên, nhiều lắm trước dự chi các ngươi một ít tiền tiêu vặt hàng tháng, đem người nhà của các ngươi ở phụ cận tìm cái mảnh đất dàn xếptrước, thế nào?

- Vâng, vâng, đều y tướng quân, đều y tướng quân.

Hạng Trang dứt lời nháy mắt, sai Công Tôn Toại triệu đến đây năm mươi mấy tên Tiên Đăng tử sĩ, năm mươi mấy tên Tiên Đăng tử sĩ này cũng đã đem đoản kiếm trên người đưa cho người khác.

Đây là việc phải làm, nếu không, năm mươi mấy " Dân đói " mang theo đao kiếm vào quân doanh, không được làm lộ Chỉ cần Ngao Thương thủ không phải tên ngu ngốc, liền nhất định sẽ phát hiện vấn đề! Nói sau Trần Hi cũng không phải là kẻ ngu ngốc, người này nếu thích thu nạp sĩ, nhất định có chỗ hơn người.