Sở Hán Tranh Bá

Chương 57: Âm mưu? Dương mưu!




Ngày hôm sau vừa sáng, quân Sở liền bắt đầu chặt cây trúc kết thành bè, hơn năm nghìn người cùng nhau bắt tay làm, hiệu suất khá cao, chưa đến buổi trưa đã kết được hơn ngàn tấm bè trúc, mỗi tấm bè có thể chở ít nhất là sáu người ngồi! Tần Cơ thì mang theo hơn trăm nữ binh vào rừng trúc lấy rất nhiều măng, lúc này đã là giữa tháng tư, măng trong núi cũng đã phát triển.

Năm nghìn quân Sở lập tức xuôi theo dòng xuống, vẻn vẹn chỉ dùng thời gian hai ngày đã nhanh chóng nhập vào sông Hoài!

Tuy rằng trong thời gian đó cũng có bãi nguy hiểm, thỉnh thoảng cũng có thác nước, cũng may là bè trúc không nặng, có thể khiêng lên vượt qua rồi lại tiếp tục xuôi dòng.

Đến sông Hoài rồi đương nhiên lại phải bỏ bè trúc để đi bộ, bởi vì xuôi dòng xuống thì một lần nữa trở về Hồ Thọ, ngược dòng lên mà nói, dòng chảy nước lại quá nhanh, miễn cưỡng muốn đi lên cũng chỉ có thể đem kéo bè trúc đi lên, nhưng quân Sở dù sao cũng đến để chiến đấu, mà không phải là người kéo thuyền kiếm sống vùng ven sông, cho nên, hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.

Năm nghìn quân Sở lập tức bỏ bè trúc đi bộ, cũng may khu vực sông Hoài chưa bước vào mùa mưa, sông Hoài vẫn đang mùa nước khô, dọc theo sông Hoài lòng sông lộ ra hai bên bờ, hành quân cũng không có khó khăn gì, chỉ có những đoạn đường gặp phải thác nước, bãi nguy hiểm thì đại quân mới một lần nữa vào núi, mở lùm cây bụi gai trong núi, để đi đường vòng!

Dọc theo sông Hoài đi thẳng về hướng Tây, sau khi tiến lên khoảng chừng hơn hai trăm dặm, cuối cùng đã có người ở!

Dãy núi bao bọc vào giữa, bên bờ sông Hoài chậm rãi chảy xuôi là một thôn lớn, chừng mấy trăm hộ gia đình!

Thấy đột nhiên xuất hiện " quân Hán ", bách tính trong thôn đều chạy trốn, chỉ có người già không đi lại được đành phải ở lại trong thôn, nhưng họ đều dùng ánh mắt sợ hãi để nhìn bọn họ, tuy rằng ở đây không thuộc địa giới quận Nam Dương, nhưng quận Nam Dương dù sao cũng thuộc về Hán không lâu, dân chúng ở đây còn chưa thích ứng được sự thống trị của nước Hán, đối với quân Hán cũng có bản năng tâm lý sợ hãi.

Hạng Trang xoay người quay đầu lại, chỉ thấy Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Ngu Tử Kỳ, Kinh Thiên, Cao Sơ và các tướng tá tất cả đều đã tụ tập tới bên cạnh hắn, từ ánh mắt của những đại tướng này, Hạng Trang thấy được vẻ hừng hực không hề che giấu, đương nhiên Hạng Trang biết sự hừng hực này có ý nghĩa gì, càng biết bọn họ muốn làm cái gì!

Trước đây bọn họ cùng Hạng Vũ thì, thường làm điều đó!

Rất nhanh, số tướng sĩ càng lúc càng nhiều từ ngọn núi đi tới, đều tụ tập bên cạnh Hạng Trang.

Rất nhiều ánh mắt của tướng sĩ thậm chí đã toát lên thần thái của dã thú, đã nhiều ngày chạy trốn trong núi sâu rừng già, hàng ngày ăn cứng uống lạnh, trong miệng đã sớm nhạt nhẽo quá rồi! Hiện giờ, bọn họ chỉ muốn được ăn nóng, uống nóng, được thỏa thích tắm trong bồn nước nóng, nếu như có thể có nữ nhân, vậy thì không gì tuyệt hơn!

Hạng Trang đưa mắt nhìn về phía Úy Liêu, Úy Liêu không nhìn mà gật đầu luôn. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Việc này, thật ra trước khi xuất phát Hạng Trang cũng đã nhiều lần thương thảo cùng với Úy Liêu.

Năm nghìn quân Sở đơn độc viễn chinh, liên tục liên tục chiến đấu ở các chiến trường, vừa không có tiếp viện, cũng không có viện binh, nếu muốn tiếp tục kiên trì, còn phải để cho các tướng sĩ luôn duy trì ý chí chiến đấu cao, không đến mức liên tục trong các trận ác chiến tinh thần suy sụp, ý chí chiến đấu tan rã, vậy thì chỉ có một biện pháp, chính là đem thú tính của quân Sở triệt để kích thích đi ra, khiến cho bọn họ biến thành một đám dã thú khát máu!

Đương nhiên Hạng Trang biết làm như vậy hậu quả rất đáng sợ, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác!

Đây là loạn thế, đây là một thế giới người ăn thịt người, làm cừu, tất sẽ bị sói ăn sống, chỉ có làm sói, thì mới có thể sống sót đến phút cuối cùng! Cho tới bây giờ Hạng Trang không có tình cảm từ tâm, chủ nghĩa nhân đạo sao? Đi gặp quỷ đi! Đây là thời cổ đại, đây là loạn thế, mà không phải là thế giới văn minh của thế kỷ hai mươi mốt, nói gì đến nhân đạo chứ?

Trời đất bao la, mạng sống là lớn nhất, nếu muốn sống, cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn!

Bỗng nhiên trong lúc đó, Hạng Trang vung tay phải lên, ngón tay trỏ nhẹ nhàng chỉ thẳng về phía trước.

Ngay trong chốc lát, năm nghìn quân Sở giống như là bầy sói ngửi thấy được mùi máu tươi, kêu gào bổ nhào về phía thôn lớn, nhìn tướng sĩ quân Sở như thủy triều cuộn trào lên mãnh liệt, nét mặt Úy Liêu nghiêm trọng, trong con ngươi của Vũ Thiệp cũng lộ ra vẻ không đành lòng, thôn lớn này, chỉ sợ là sắp kết thúc rồi, nhưng những bách tính này đều là người vô tội mà.

Trong đôi mắt Hạng Trang trong trẻo mà lạnh lùng, một khi đã ra quyết định, hắn sẽ không có chút do dự nào nữa!

Hơn nữa quân Sở làm như vậy, cũng không chỉ là vì giải quyết tiếp tế tiếp viện, có lẽ thông qua giết chóc để kích thích phát động ý chí chiến đấu đơn giản như vậy.

Trên thực tế, Hạng Trang và Úy Liêu còn có một dụng tâm khác, một dụng tâm vô cùng hiểm ác đáng sợ, đó chính là giả trang thành quân Hán dọc đường đốt giết cướp bóc, mượn việc này để phá đi hình tượng nhân nghĩa do Lưu Bang vất vả lắm mới tạo nên được!

Quân Sở làm như vậy có lẽ chưa chắc đã lừa gạt được gia tộc quyền thế, sĩ tử, nhưng lại có thể lừa gạt được tuyệt đại đa số bách tính!

Bách tính thời đại này đều không biết chữ, bọn họ không có khả năng phán đoán gì, cũng sẽ không đơn giản tin tưởng người khác nói, bọn họ như nhau chỉ biết tin tưởng vào hai mắt của mình, khi họ tận mắt chứng kiến hành vi đốt giết cướp bóc của " quân Hán ", thì nhất định sẽ truyền bá khắp nơi, kể từ đó, hình tượng nhân nghĩa trong nhân gian của Lưu Bang tức thì cũng sụp đổ vang dội!

Về phần gia tộc quyền thế, sĩ tử, có lẽ có thể đoán được chân tướng, nhưng chưa hẳn bọn họ nguyện ý nói thay cho Lưu Bang!

Lưu Bang cũng có thể dán cáo thị khắp nơi để bác bỏ tin đồn, thế nhưng, bách tính với ấn tượng ban đầu sẽ tin tưởng sao?

Đừng nói bách tính đất Lương, đất Tề, đất Triệu, bọn họ đối với Lưu Bang nửa điểm nhận thức đồng cảm cũng không có, lại có bách tính của Quan Trung cũng vẫn chưa hoàn toàn quy phục Lưu Bang, dù sao thời gian Lưu Bang chiếm Quan Trung vẫn còn ngắn! Dù có cả tướng hiền Tiêu Hà, cũng không có khả năng trong vòng năm năm ngắn ngủi, để bách tính của Quan Trung hoàn toàn quy phục!

Có một ngày đột nhiên xuất hiện một đội " quân Hán " đốt giết cướp bóc khắp nơi, hình tượng nhân nghĩa của Lưu Bang tuy không đến mức hoàn toàn tan vỡ, cũng nhất định sẽ bị suy yếu đi nghiêm trọng, đến lúc đó Lưu Bang tại cơ sở thống trị Quan Trung sẽ lung lay rất lớn, tiếp theo thì sẽ gặp phải hiện tượng không có binh lính, cục diện cũng không trù liệu được lương thực!

Lợi hại hơn chính là, " quân Hán " này đốt giết cướp bóc tại đất Lương, đất Tề, đất Triệu, một khi đã khơi dậy cừu hận của bách tính địa phương với quân Hán, gia tộc quyền thế sĩ tử các nơi khó tránh khỏi sinh ra dị tâm, với sức ảnh hưởng của những gia tộc quyền thế, sĩ tử này, đến lúc đó, ai lại dám nói Hàn Tín, Bành Việt, Trương Nhĩ bọn họ sẽ không có suy nghĩ biện pháp?

Kế hoạch này cực kỳ độc ác, bởi vì căn bản là khó giải, đây là âm mưu, càng là dương mưu!

Tựa như lúc trước, Lưu Bang nghe hiến kế của Trần Bình, phái Bành Việt ngụy trang quân Sở thâm nhập vào đất Sở, tùy ý giết chóc cướp bóc, kết quả cùng lúc phá hủy thành tựu to lớn của đất Sở, cũng phá hủy nghiêm trọng cơ sở thống trị của Hạng Vũ tại quận Đãng, quận Tiết cùng với quận Tứ Thủy, trực tiếp làm cho Hạng Vũ không thể từ mấy quận này thu nhận được một tráng đinh, một lương thực nào!

***

Đêm dài yên tĩnh, ngoại trừ đội thám báo đi ra phụ trách cảnh giới, còn hầu hết tướng sĩ quân Sở sau khi ăn uống no đủ lại được sung sướng tắm trong bồn nước nóng thì rất nhanh đi vào giấc ngủ sâu, ngày mai, bọn họ lại một lần nữa gấp gáp hành quân đường dài với cường độ cao, đêm nay không bồi dưỡng thể lực đủ thì không thể làm gì được.

Nhưng Hạng Trang, Úy Liêu và Vũ Thiệp còn chưa ngủ.

Hơn mười ngọn đuốc cành thông chiếu sáng làm toàn bộ thảo đường sáng rõ như ban ngày, ở giữa thảm cỏ được trải rộng ra một tấm vải bố trắng tám thước vuông vắn rất lớn, Úy Liêu đang dùng than củi vẽ nhiều mô hình trên tấm vải trắng, có núi có sông, có thành, cũng có đường, rõ ràng chính là bản đồ địa hình của các quận Nam Dương, Trần Quận, Dĩnh Xuyên, Tam Xuyên.

Úy Liêu đã từng làm Thái úy Cố Tần, hơn nữa thay Tần Thủy Hoàng một tay định ra chiến lược rộng lớn càn quét sáu nước.

Trong quá trình định ra chiến lược to lớn này, Úy Liêu hầu như mỗi ngày đều phải tỉ mỉ nghiên cứu địa hình cho đến tận đêm khuya, bởi vậy, đại khái bản đồ sáu nước Quan Đông hầu như đã in sâu vào trong đầu lão rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể vẽ ra được.

Úy Liêu khó khăn lắm mới vẽ xong, Công Tôn Toại liền hiên ngang tiến vào, thi lễ bẩm báo: - Thượng tướng quân, dò la rõ ràng rồi.

Dừng lại một chút, Công Tôn Toại thở hổn hển nói tiếp: - Tiểu nhân tuân theo sự phân phó của Thượng tướng quân, tại đường lớn bên ngoài thôn canh giữ hơn hai canh giờ, cuối cùng mới chờ được mấy tiểu thương tới, mấy tiểu thương này nói, nơi này là khu vực huyện thành Dương giao giới giữa quận Nam Dương và Trần Quận.

- Huyện Thành Dương? Ở chỗ này! Úy Liêu lúc này dùng than vẽ một vòng tròn nhỏ trên tấm vải trắng, sau đó chỉ vào bản đồ nói với Hạng Trang: - Thượng tướng quân, từ Thành Dương đi qua phía Bắc hơn ba trăm dặm chính là Vũ Dương, lại từ Vũ Dương đi hướng Bắc ba trăm dặm chính là Ngao Thương! Hơn nữa, trong ba trăm dặm từ Vũ Dương đến Ngao Thương này có đường để đi, đại quân tiến nhanh về phía trước, trong vòng mười ngày là có thể đến nơi!

- Mười ngày? Hạng Trang khoát tay áo, mỉm cười nói: - Chỉ sáu trăm dặm, bốn ngày là đủ rồi!

- Bốn ngày? Úy Liêu nghe vậy run sợ, thất thanh hỏi: - Một ngày một đêm đi được một trăm năm mươi dặm ư? Thượng tướng quân, điều này...

Vũ Thiệp mỉm cười, nói tiếp: - Lão quân sư có điều không biết, Thượng tướng quân ban đầu cầm quân thì dẫn năm nghìn người chúng tôi từ Đông Thành chạy trốn tới Thọ Xuân, đường núi chưa tới ba trăm dặm mà chỉ dùng một ngày đêm chạy trốn là xong. Dừng lại một chút, Vũ Thiệp lại nói: - Tuy vậy, khi chúng ta cuối cùng chạy đến Thọ Xuân thì bốn ngàn người chúng ta chỉ còn lại hơn ba nghìn người thôi.

- Lần này sẽ không để nhiều người tụt lại phía sau nữa. Hạng Trang nói tiếp: - Thứ nhất, cường độ hành quân không lớn như vậy, mỗi ngày chỉ cần hành quân hơn một trăm dặm, hơn nữa từ Vũ Dương đến Ngao Thương có đường đi thì có thể đi, thứ hai, mặc kệ là lão binh từ Cai Hạ chạy ra, tân binh từ Giang Đông tới, tất cả đều cường tráng, thể lực hán tử cường tráng hơn người, hẳn là chịu đựng được!

Vũ Thiệp nghe vậy nhẹ nhàng mà gật đầu, lời này của Thượng tướng quân thật ra không sai, lão binh từ Cai Hạ đi ra không có gì để chê, bọn họ hành quân với cường độ cao đều đã có kinh qua, đương nhiên một ngày đêm hành quân hơn trăm dặm đương nhiên không đáng kể, về phần tân binh từ Giang Đông tới, trên cơ bản cũng là thanh niên tráng kiện, đoán chừng vấn đề cũng không lớn.

Tuy nhiên, Vũ Thiệp lại đưa ra vấn đề nan giải: - Vấn đề là, quân phòng thủ Nam Dương, Dĩnh Xuyên có tiêu diệt chúng ta hay không?

- Sẽ không. Úy Liêu mỉm cười, chắc chắn nói: - Đại quân ta chỉ một đường đi về hướng bắc tiến vào, dọc đường liên tục không lưu lại, quân ta ăn mặc chiến bào quân Hán, lại không tiếp xúc với con người, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không bị người ta phát hiện ra! Bốn ngày sau đó, quân ta lại ngụy trang thành đi xuyên qua hai quận, chúng ta cũng đã thuận lợi đánh lén Ngao Thương, cái này, được gọi là che mắt thiên hạ!

- Bốp! Hạng Trang vỗ bàn, trầm giọng nói: - Cứ quyết định như thế!