Sở Hán Tranh Bá

Chương 557: Thẳng đến Hàm Dương




Ấp Hợp Dương, năm nghìn tinh nhuệ quân Hán đã tập kết ngoài thành đợi lệnh.

Đã qua giờ Thìn, gần như là đồng thời phong hỏa đài hướng đông nam, đông bắc đều dâng lên ba đạo khói đen, lúc này Giáo Úy quân Hán phụ trách xem khói lớn tiếng hướng Lý Tả Xa bẩm báo:

- Tướng quân, đông nam, đông bắc đều có khói báo động dâng lên, quân Sở đã bắt đầu ở Bồ Phản, Bì Thị cùng lúc qua sông, ba đạo khói báo động, quân Sở qua sông hơn vạn người!

Lý Tả Xa vuốt ve chòm râu cười nói:

- Bì Thị chính là nghi binh, Bồ Phản mới là mục tiêu chính của quân Sở!

Nói xong, Lý Tả Xa sẽ quay về chỉ bảo phó tướng Hạ Hầu Táo nói:

- Hạ Hầu Tướng quân, truyền lệnh toàn quân, lấy tốc độ hành quân cấp tốc nhanh chóng rút tiếp viện Bồ Phản!

- Vâng!

Hạ Hầu Táo ầm ầm đáp lại, rồi quay đầu quát to:

- Tướng quân có lệnh, lấy tốc độ hành quân cấp tốc nhanh chóng rút tiếp viện Bồ Phản!

Thoáng chốc trong trận quân Hán vang lên tiếng trống trận hành quân mạnh mẽ, trong tiếng nhịp trống như mưa, nhiều đội giáp binh quân Hán nhô lên mũ giáp đều bắt đầu xoay người, sau đó sắp xếp thành mười đạo cánh quân hướng về phía Bồ Phản trùng trùng điệp điệp đi tới, trên đường lớn rất nhanh bay lên bụi mù cuồn cuộn, lên cao như diều gặp gió.

*****

Bì Thị, nơi tập kết qua sông.

Cách bãi sông không xa, một dãy bè da trâu, bè gỗ, thuyền nhỏ cùng với hũ lớn đã triển khai dọc theo bờ sông.

Cao Lãng quay đầu lại hướng Hạng Chính ánh mắt hỏi ý kiến, Hạng Chính nhẹ nhàng vuốt cặm, Cao Lãng lập tức khóa đao bước lên trên đài điểm binh, ánh mắt sắc bén như đao đảo qua đảo lại dưới đài, hai nghìn tử sĩ quân Sở tập kết ở dưới nhất thời nghiêm nghị không dám lên tiếng.

Thấy ánh mắt hai nghìn tử sĩ đang nóng bỏng, Cao Lãng lớn tiếng nói:

- Mười lộ đại quân Đại Sở ta phạt Hán, và các chiến tướng sĩ vượt qua năm trăm ngàn người, nhưng nước Hán chỉ có một, chiến công cũng chỉ có một phần, đến cuối cùng đến cuối cùng hoa rơi vào người nào, như vậy phải xem bản lĩnh của từng người rồi, các huynh đệ, các ngươi nói cho ta biết, có muốn giành được công đầu phạt Hán hay không?

- Muốn!

- Muốn!

- Muốn!

Hai nghìn tử sĩ điên cuồng đáp lại.

Đang trong cơ chế ban thưởng chiến công, ham muốn chiến đấu của quân Sở là không hề nghi ngờ. Bởi vì chiến công đồng nghĩa với tước vị rất cao, cùng với phần thưởng càng nhiều, tước vị càng cao thì ý nghĩa sinh tồn càng phong phú, bọn họ có thể tranh thủ tìm được vợ con hoàn cảnh sống tốt, trở thành quý tộc chân chính.

- Thái Tử có lệnh!

Cao Lãng cũng không có nói nhiều vô ích, trực tiếp nói ra mức thưởng:

- Người thứ nhất bước lên bờ Hà Thủy, tước vị thăng ba cấp, thưởng nghìn lượng hoàng kim!

- Ồ ồ ồ...

Hai nghìn tướng sĩ dưới đài thoáng chốc giống như sói hoang kêu lên, tinh thần quần chúng nổi lên.

Trên giáo trường lớn cách đó không xa, mấy vạn tướng sĩ quân Sở khác đang tập kết thì đều lộ ra vẻ hâm mộ, tước vị thăng ba cấp, nghìn lượng hoàng kim cũng không phải là mức thưởng bình thường!

- Hiện tại, chính là thời điểm để quân Hán mở mang kiến thức thấy uy phong dũng sĩ Đại Sở chúng ta.

Dứt lời đột nhiên Cao Lãng rút hoành đao ra, lấy mũi đao chỉ hướng về bờ phía tây Hà Thủy, ngửa mặt lên trời đứng lên hú dài khàn cả giọng:

- Giết!

- Giết giết giết...

Hai nghìn tử sĩ hưởng ứng như núi thở, rút hoành đao chém xuống theo Cao Lãng. Lập tức một đám điên cuồng lao về bãi sông như con ngựa hoang được cởi cương, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy bè da trâu, bè gỗ hoặc là thuyền nhỏ về phía lòng sông, làm bè da trâu, bè gỗ, thuyền nhỏ lướt nhanh ra khỏi bờ sông. Lập tức tất cả đều nhảy lên thuyền bè, bắt đầu ra sức chèo qua sông.

Trong chốc lát, hơn năm trăm bè da trâu, bè gỗ, thuyền nhỏ trói lại cùng nhau như tên rời cung bắn về phía bờ phía tây sông Hà Thủy, không đợi đội tàu quân Sở qua đến lòng sông, mấy trăm cung tiễn thủ quân Hán đã sớm canh giữ ở bờ phía Tây Hà Thủy bắt đầu giương cung bắn tên, một đạo mưa tên gào thét từ trên trời rơi xuống, thỉnh thoảng có tử sĩ quân Sở ngã trong vũng máu.

Tuy nhiên giương cung rất phí thể lực, bộ binh kéo mở trường cung gỗ chắc lại càng tốn nhiều sức, sau khi bắn ra chỉ được hơn hai mươi mũi tên. Hơn năm trăm cung tiễn thủ quân Hán này cũng đã gần như là hết sức rồi, thấy tên phóng tới từ bờ bên kia Hà Thủy bắt đầu trở nên thưa dần, tử sĩ quân Sở trên thuyền bè tinh thần dâng lên, bắt đầu hết sức huy động thuyền bè...

Âm thanh sóng sau cao hơn sóng trước, một thuyền nhỏ đầu tiên mắc cạn. Đội suất quân Sở đứng ở đầu thuyền thả người thứ nhất nhảy xuống thuyền nhỏ, nhưng không đợi hắn tới chỗ nước cạn trên bờ sông, sáu bảy trường kích thủ quân Hán đã ùa lên, thoáng chốc đã giết chết Đột suất quân Sở trên bãi sông.

Tử sĩ quân Sở thứ hai nhảy xuống từ một bè da trâu, chợt lại bị quân Hán đóng đinh.

Tử sĩ quân Sở thứ ba lật thuyền từ giữa sông sau đó bơi tới, khi chỉ còn cách bờ sông mấy bước, đột nhiên hắn nổi lên mặt nước, khi mắt thấy hắn sẽ bước trên bờ sông, bất chợt một cành Lang Nha trọng tiễn bắn tới, thoáng chốc đã khắc trên khuôn mặt hắn, tử sĩ quân Sở kêu thảm, ngửa mặt lên trời sau đó ngã vào trong nước sông đục ngầu.

*****

Năm nghìn quân Hán trú đóng ở ấp Hợp Dương không hổ là huấn luyện có tố chất tính nhuệ, từ ấp Hợp Dương đến Bồn Phản hơn năm mươi dặm, bọn họ chỉ cần chưa đến hai canh giờ đã chạy tới.

Vũ khí lạnh quân đội hành quân thời cổ đại cùng với vũ khí nóng quân đội hành quân đời sau hoàn toàn là hai việc khác nhau, bởi vì vũ khí nóng quân đội sử dụng súng đanh, đánh trận không chỉ là tiến vào nhau chém giết, nếu không chỉ là cần ngoắc ngón tay là đến nơi, cho nên có thể dùng tất cả thể lực để hành quân không cần giữ lại, nhưng vũ khó lạnh quân đội thời cổ đại hành quân lại không được.

Vũ khí lạnh thời cổ đại không chỉ có trọng tải nặng, hơn nữa còn phải giữ lại ít nhất một nửa thể lực để chém giết, nếu không, khi đuổi tới cũng chỉ có thể chịu chết, cho nên, hai canh giờ mà hành quân được năm mươi dặm là tốc độ rất lợi hại rồi, chỉ sợ cũng chỉ có mấy nghìn tàn binh của Hạng Trang năm nào mới có thể so sánh lợi hại hơn với bọn họ.

Tuy nhiên, khi Lý Tả Xa dẫn năm nghìn tinh binh quân Hán thở hồng hộc đuổi tới Bồ Phản, lại phát hiện hai bên bờ sông một mảnh yên lặng, nhìn sang xa xa, bờ phía đông Hà Thủy chỉ có mấy chiếc thuyền bè da trâu, thuyền nhỏ hoạt động, ở bãi sông phía tây Hà Thủy cũng có mất trăm quân Sở ngã lung tung, ngoài ra không có thấy gì khác.

- Sao lại thế này?

Lý Tả Xa lau mồ hôi trên trán, xông tới Giáo Úy quân Hán phía trước hỏi.

- Tướng Quân, quân Sở bị chúng ta đánh chạy về rồi.

Giáo Úy quân Hán vô cùng hưng phấn nói:

- Vừa rồi, ba bốn trăm tử sĩ quân Sở có ý đồ vượt sông bằng sức mạnh, hai bên hỗn chiến hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng bị chúng ta giết hơn trăm tên, toàn bộ quân Sở còn sót lại rút lui về rồi, còn có khoảng chừng một trăm người, bị nước sông cuốn đi rồi, ha ha.

- Ba bốn trăm quân Sở?

Hạ Hầu Táo lạnh lùng nói:

- Có từng đấy người như vậy, mà ngươi cũng dám điểm ba đạo khói báo động?

Quân Hán được chọn để đưa tin khói báo động được kiểm tra qua các quy chế cực kỳ nghiêm khắc, một đạo khói báo động lên, số lượng quân địch hơn một nghìn, hai đạo khói báo động lên, số lượng quân địch vượt qua năm nghìn, nếu là ba đạo khói báo động lên, quân địch sẽ vượt qua một vạn người! Hơn nữa màu sắc khói báo động cũng được chú ý, khói đen lên, có địch đột kích, khói trắng lên, có nghĩa là chiến sự bất lợi.

Giáo Úy quân Hán bình tĩnh mà nói:

- Có điều Hạ Hầu Tướng quân không biết, tuy rằng vừa rồi quân Hán qua sông chỉ có không đến năm trăm, nhưng ở bờ bên kia sông lại tụ tập hơn một vạn quân Sở, hơn nữa mạt tướng còn thấy đại kỳ của Sở Thái Tử Hạng Chính!

Hạ Hầu Táo cũng có chút không chắc chắn, nghiên đầu nhìn Lý Tả Xa nói:

- Lão tướng quân, ngài xem...

- Hỏng bét, hỏng bét! Hỏng bét!!!

Đột nhiên Lý Tả Xa trở lại vị trí lúc đến, liên tục dậm chân nói:

- Lão phu đã trúng kế của thằng nhãi Hạng Chính rồi, đây thật là suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ vào mắt, hắc, lão phu nghĩ rằng kinh nghiệm quân đội nhiều năm, thân đã trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, chưa từng nghĩ nhất thời sơ suất lại trúng gian kế của thằng nhãi Hạng Chính này.

Hạ Hầu Táo và Giáo Úy quân Hán ngơ ngác nhìn nhau, lập tức hai người đều không kịp phản ứng.

Đúng lúc đó, ba đạo khói trắng đã từ phong hỏa đài hướng đông bắc dựng lên, thoáng chốc binh giáp quân Hán giơ ngón tau chỉ về phía đông bắc kêu to:

- Mau nhìn, phía đông bắc có ba đạo khói trắng!

Hạ Hầu Táo, Giáo Úy quân Hán nhìn nhau hoảng sợ, phía đông bắc có ba đạo khói trắng, ý nghĩa rất rõ ràng, điều này nói rõ là Sở Thái Tử Hạng Chính không nói dối, y nói phải qua sông ở Bì Thị, cuối cùng cũng thậy sự là trút toàn lực qua sông ở Bì Thị rồi, nhưng Lý lão tướng quân lại vừa ra "hư tắc thực chi, thực tắc hư chi ", kết quả năm nghìn tinh nhuệ quân Hán ngược lại bị chụp một cái khoảng không.

- Lão tướng quân, chúng ta nhanh chóng lui giữ Lịch Dương đi!

Hạ Hầu Táo kịp phản ứng trước tiên, một khi Bì Thị bị quân Sở đột phá, một khi nơi hiểm yếu Hà Thủy bị đánh mất, lập tức Lịch Dương biến thành lá chắn Hàm Dương ở biên giới phía đông cuối cùng rồi.

- Không được, nhất định không thể lui giữ Lịch Dương.

Lý Tả Xa quả quyết lắc đầu nói:

- Nếu quân ta lui giữ Lịch Dương, quân Sở xuôi nam đánh thọc sườn Đồng Quan thì xong rồi! Nếu Đồng Quan thất thủ, đại quân của đại tướng Cao Sơ nước Sở sẽ hợp binh với Sở Thái Tử Hạng Chính một chỗ, từ Đồng Quan đến Hàm Dương lại không có địa thế hiểm trở để phòng thủ, chúng ta lấy cái gì để ngăn cản một trăm nghìn thiết giáp của Hạng Chính, Cao Sơ?

Hạ Hầu Táo nhíu mày, trầm giọng hỏi:

- Vậy ý của lão tướng quân như thế nào?

- Lui giữ Lâm Tấn!

Lý Tả Xa lấy giọng điệu chân thật nói:

- Bảo vệ sườn sau Đồng Quan.

- Nếu là Hạng Chính không lấy Lâm Tấn, thẳng đến Hàm Dương này?

Hạ Hầu Táo nói:

- Vậy phải làm như thế nào?

- Thằng nhãi Hạng Chính nó không dám.

Lý Tả Xa nói:

- Một mình đơn độc mà đánh vào bụng nước địch, chính là điều đại kị trong binh gia, nếu thật sự thằng nhãi Hạng Chính có can đảm suất quân thẳng đến Hàm Dương, lập tức lão phu sẽ chặt đứt đường lui của hắn, làm hắn chết không có chỗ chôn!

*****

Quân Hán bờ bên kia Bì Thị đã bị quân Sở công hãm hoàn toàn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Thời gian trôi qua, từng đợt từng đợt giáp binh quân Sở đều qua đến Hà Tây, khi số lượng quân Sở lên bờ vượt qua năm nghìn người, cuối cùng quân Hán ở bờ Tây Hà Thủy cũng hoàn toàn sụp đổ, hơn năm nghìn quân Hán thì chết trận hơn nghìn tụ tập ở bãi sông, còn dư lại hơn ba nghìn người lập tức giải tán, trong đó phần lớn là trốn về Hạ Dương.

Tướng sĩ quân Sở được khích lệ bằng công lao trong chiến đấu, còn đuổi giết không ngừng, quân tiên phong đã nhanh đuổi tới thành Hạ Dương.

Ngay sau đó, bản trận trung quân của quân Sở vừa mới lên bờ chợt vang lên những tiếng Minh Kim, nghe được âm thanh Minh Kim đó, mặc dù trong lòng tướng sĩ quân Sở không muốn, nhưng cũng vẫn phải thu lại dã tâm bắt đầu quay trở lại bờ phía Tây Hà Thủy tập trung cùng cả đội, quân kỷ quân Sở là cực kỳ nghiêm khắc, nghe thấy tiếng chuông không lùi đó là muốn bị chém đầu.

Hơn mười tiểu giáo quân Sở đi tới trước mặt Hạng Chính, Cao Lãng xoa tay nói:

- Thái Tử, Tướng quân, lòng quân quân Hán đã tan, thành Hạ Dương phía trước có thể một kích công phá, có nên thúc giục đại quân công thành hay không?

- Tấn công Hạ Dương?

Hạng Chính và Cao Lãng liếc nhau, cười lắc đầu nói:

- Không, chúng ta không có thời gian giằng co quá nhiều với quân Hán ở Hạ Dương.

Cao Lãng liền giơ hoành đao lên, lớn tiếng quát to:

- Truyền quân lệnh của ta, toàn quân đi lách qua Hạ Dương, thẳng đến Hàm Dương!