Sở Hán Tranh Bá

Chương 544: Dập tắt lửa




Tin báo Hổ Khiêu Hiệp cốc thất bại truyền đến Hàm Đan, Triệu vương Trương Ngao lập tức nổi loạn, ông ta vốn là một quốc quân không chủ kiến, lập tức cho gọi Thượng Tướng Quân Bạch Tuyên, Tướng quốc Trương Cảnh suốt đêm tiến cung, thương thảo đối sách.

sau khi tiến cung kiến giá, trên mặt Bạch Tuyên, Trương Cảnh cũng là khó coi, nước Triệu chịu thiệt lớn rồi.

Lần này liên binh phạt Tề, hai minh hợp tung, liên hoành tổng cộng xuất mười lăm vạn binh, riêng Triệu quốc xuất động năm vạn đại quân, hơn nữa lương thảo cho mười vạn đại quân đồng minh liên hoành cũng đều là Triệu quốc cung cấp. nhưng trước đó khi thương thảo phân chia lợi ích, Triệu quốc lại được phân quận Giao Đông cằn cỗi nhất của đất Tề, quân thần nước Triệu xuất phát từ đại cục mà đều nhẫn nhịn.

Nhưng hiện tại bởi vì Chu Á Phu sơ suất khinh địch đến nỗi nước Triệu tổn thất ba vạn tráng đinh, hơn nữa quận Giao Đông cũng đã đánh mất, điều khiến người ta phẫn nộ nhất là, Chu Á Phu cũng tức quá ngã bệnh, lúc này liên quân lui giữ Lâm Truy khiến lòng người bàng hoàng, binh lính không có lòng chiến đấu, đừng nói phản công lấy lại Giao Đông, mà ngay cả bảo vệ cho quận Lâm Truy đều rất miễn cưỡng.

Nói một cách khác, nước Triệu bị tổn thất lớn như thế, lại không chiếm được lợi ích gì!

Dù là Bạch Tuyên trí tuệ hơn người, giờ phút này cũng không khỏi tức giận. Nhưng Bạch Mặc đối với việc này lại không tỏ vẻ gì, vậy cũng không tránh khỏi rất có thể lợi ích của nước Triệu đã không thu về được gì rồi.

Trương Ngao không có chủ ý gì nhìn Bạch Tuyên, Trương Cảnh nói:

- Thượng Tướng Quân, Tướng quốc, vậy nên làm thế nào cho phải?

Từ khi Triệu Ngọ bị giết, Trương Cảnh liền nhất nhất nghe theo Bạch Tuyên. Người này là người thông minh, biết Triệu vương yếu đuối, Bạch Tuyên lại cầm binh quyền, nếu ai dám vào lúc này làm trái với Bạch Tuyên, chẳng phải là chán sống đó sao? Lập tức y chuyển ánh mắt nhìn về phía Bạch Tuyên, chỉ còn thiếu trên mặt viết là: Ý kiến của Thượng Tướng quân chính là ý kiến của thần.

Bạch Tuyên cũng không ngờ trận chiến phạt Tề sẽ đánh thành kết quả như vậy, hơn nữa Bạch Mặc còn bổ nhiệm Chu Á Phu làm chủ tướng, đến nỗi có thất bại ngày hôm nay cũng khiến Bạch Tuyên lòng đầy oán hận, lập tức nói:

- Việc này Bạch Thừa tướng nên giải thích một câu thỏa đáng cho nước Triệu chúng ta..

***

Từ trong Vị Ương cung đi ra, sắc mặt Bạch Mặc, Trần Bình và Chu Quan Phu đều nghiêm trọng.

Tin tức Chu Á Phu ngất xỉu ở Hổ Khiêu hiệp Cốc đã truyền khắp Hàm Dương. Sau khi Lưu Hằng biết tin đã vội vàng cho gọi ba người vào cung thảo luận đối sách. Ngay tại Điện Noãn các Ôn Đức Điện, lần đầu tiên Hán Vương Lưu Hằng nổi giận, thẳng tay khiển trách Chu Á Phu quá kiêu ngạo khinh địch. Nói đến mức trên mặt Bạch Mặc và Chu Quan Phu đều nóng rực, trên mặt Trần Bình cũng u ám không có ánh sáng.

Chu Quan Phu đang đi, chợt quay đầu lại trách:

- Thừa tướng, ta sớm đã nói, Á Phu tuổi trẻ kiến thức nông cạn, chưa đủ để đảm đương việc lớn như thế, ngươi xem, kết quả chẳng phải là gặp họa rồi sao?

Bạch Mặc thở dài:

- Thắng Chi, thật ra thất bại ở Hổ Khiêu không thể trách Á Phu, mà là Hạng Chính khó chơi quá. nguồn TruyenFull.vn

Trần Binh thừa nhận sâu sắc, gật đầu nói:

- Đúng vậy, Hạng Chính này có phong cách dụng binh thật giống cha nó.

Bạch Mặc nghển cổ nhìn bầu trời âm u, lo lắng nói:

- Hiện tại nước Sở thật đúng là sao tướng tập hợp, nhân tài đông đúc, thế hệ trước có Hạng Trang, Tất Thư, Cao Sơ, Bàng Ngọc...còn hiện nay đồng lứa trẻ tuổi có Hạng Chính, Bàng Tranh, Cao Lãng cũng đã trưởng thành, trái lại nước Đại Hán ta...

Lời của Bạch Mặc chưa nói hết nhưng Trần Bình, Chu Quan Phu đều hiểu, ý của hắn là nước Sở nhân tài đông đúc, mà nước Hán thì nhân tài điêu linh, vất vả lắm mới đào tạo ra được Chu Á Phu trẻ tuổi tuấn kiệt, tài đức, nhưng khi đọ sức với Sở Thái tử Hạng Chính thì lại thua thất bại thảm hại. Mà đây rất có thể chính là hình ảnh thu nhỏ của hai nước Sở Hán tương lai mấy chục năm tới.

Bạch Mặc trầm ngâm một lát, lại nói:

- Thắng Chi, Thái sư, các ngươi nghĩ tại sao lại như vậy không? Vì sao nước Sở xuất hiện nhân tài đông đúc, cảnh tượng phồn vinh, còn nước Đại Sở ta nhân tài điêu linh?

Chu Quan Phu nghe vậy im lặng, đầu của y trên cơ bản dài bằng cơ thể, đương nhiên không thể nghĩ ra nguyên nhân trong đó,Trần Bình thoáng chút suy nghĩ, nói:

- Lão phu cũng thấy rất khó nói, nước Sở có con cháu huân thích, nước Hán cũng có con cháu huân thích, nhưng vì sao con cháu nước Sở thành tài mà con cháu nước Đại Hán lại không được như vậy?

- Bởi vì kỳ thi quốc gia!

Bạch Mặc thở dài nói:

- Vốn tưởng rằng nước Sở thi hành chế độ kỳ thi quóc gia là phá hỏng lễ chế cổ đại, là đi ngược lại với nhân tâm, nhưng hiện tại xem ra là chúng ta sai lầm rồi. Sau khi nước Sở thi hành chế độ kỳ thi quốc gia, con cháu thứ tộc xuất thân bần hàn đã có thể có được chức vụ cùng với con cháu quý tộc. Bởi vậy con cháu thứ tộc tích cực đọc sách để có được lên chức thật cao, kết quả trực tiếp là, số lượng người đọc sách ở nước đã vượt xa các nước khác.

Dừng một chút, Bạch Mặc lại nói:

- Hạng Chính, Bàng Tranh, Cao Lãng đã phải trổ hết tài năng để cạnh tranh cùng với hàng ngàn con cháu nước Sở, còn Á Phu thì sao? Quá trình trưởng thành của nó trên cơ bản chưa từng phải cạnh tranh với người nào. Mà đem tất cả con cháu trẻ tuổi của Quan Trung cộng lại chỉ sợ cũng chưa đủ vạn người?

Chính bởi vì Chu Á Phu chưa từng trải qua cạnh tranh khốc liệt cho nên đã tự tạo thành cho mình thói cuồng ngạo tự đại, mà con cháu trẻ tuổi nước Sở lại khác, ít nhất ở trong Thái Học viện, địa vị của bọn họ với con cháu thứ tộc là bình đẳng, nếu học thức không bằng, năng lực không đủ, thì dù là con dòng cháu giống bậc cao nhất cũng sẽ bị con cháu thứ tộc đào thải...

So sánh hai nước với nhau, nước Sở có nhiều con cháu ưu tú hơn là điều dễ hiểu.

- Mấy chục vạn người trẻ tuổi biết chữ?

Hai mắt Chu Quan Phu trợn lên, thất thanh nói:

- Nước Sở có nhiều như vậy sao?

- Chỉ sợ đó chính là sự thật.

Trần Bình thoáng chút suy nghĩ, gật đầu:

- Mặc dù Hắc Băng Đài không có sưu tập nhiều tin tức về phương diện này nhưng chỉ vẻn vẹn một Ngô Quận mà số học trò đã gần vạn người, đây là sự thật.

Quận Học là cơ cấu dưới Thái Học viện của nước Sở, bình thường đều được sắp đặt tại các quận, số học trò khác biệt nhau, đương nhiên, quận học là cơ cấu học tập khá rời rạc, tiến vào quận học không cần phải qua kỳ thi nghiêm khắc, chỉ cần có căn cơ nhất định là có thể vào, mục đích thiết lập quận học là để cho các tú tài có đủ sự chuẩn bị tham gia được kỳ thi quốc gia.

Đương nhiên, tú tài được bồi dưỡng tại Quận học, Thái học viện nước Sở cũng không phải thế hệ chỉ biết theo phu tử cắm đầu học kinh thư, mà còn là người phát triển lục nghệ toàn diện, ngoài văn khoa còn có điều binh khoa, pháp khoa, mặc khoa, quyền thuật...Mà "Thương Thư", "Luận Ngữ" và Nho gia cũng chiếm phần lớn nội dung trong văn khoa.

Cho nên, tú tài tốt nghiệp từ Thái Học viện nước Sở không chỉ có kiến thức phong phú, mà còn được rèn qua cơ sở thực tiễn, khí lực cường tráng mạnh mẽ, thậm chí có không ít học trò vẫn có thể cưỡi thiện xạ, cung mã thành thạo, văn võ toàn tài. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua chất lượng học trò tại Thái học viện nước Sở càng lúc càng được đề cao. Đám người Hạng Chính, Bàng Tranh, Cao Lãng chính là người nổi bật trong đó.

Bạch Mặc nhẹ nhàng vuốt cằm, lại nói:

- Từ số lượng tú tái ưu tú tốt nghiệp tại Thái học viện nước Sở, sau đó hoặc là tiến vào làm quan ở các địa phương các quận huyện hoặc là nhậm chức trong quân, không chỉ mang lại sức chiến đấu quân Sở được tăng lên, càng mang đến cho các nước liên hoành một hậu quả nghiêm trọng, đồng thời tố chất quan địa phương nước Sở được nâng cao một cách tổng thể.

Dừng một chút, Bạch Mặc quay sang nói với Trần Bình:

- Chẳng phải Hắc Băng Đài nói, Giang Đông, Kinh Tương, Ba Thục thậm chí đất Ngụy dưới sự cai quản của nước Sở trong năm nay lại nghênh đón một mùa thu hoạch lớn chưa từng có từ trước đến nay sao? Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, nước Sở có rất nhiều năm không bùng nổ nạn châu chấu quy mô lớn, hay là lũ lụt hoặc nạn hạn hán rồi.

Trần Bình gật đầu, rồi lập tức biến sắc mặt, nói:

- Ý thừa tướng nói là, học sinh tốt nghiệp từ Thái học viện sau khi quay về đảm nhiệm quan địa phương đã tích cực cải thiện hệ thống tưới tiêu thủy lợi của nước Sở, cho nên mới khiến nước Sở khống chế được thiên tai, cho nên mấy năm gần đây nước Sở liên tục được mùa thua hoạch lớn.

- Chẳng lẽ thái sư còn có cách giải thích nào khác sao?

Bạch Mặc nói:

- Hiện tại mùa màng nước Sở đã liên tục thu hoạch đều có thể chứng minh điều đó, một khi mùa màng không tệ, đó chính là mùa thu hoạch lớn, sau mùa thu hoạch thì nhà kho lớn, ngân khố quốc gia nước Sở sẽ dư thừa, chỉ sợ Sở Vương Hạng Trang đã muốn dụng binh quy mô lớn với bên ngoài rồi. Rất có thể sau thu hoạch vụ thu, thậm chí là sau cây trồng vụ hè.

- Sau cây trồng vụ hè nước sẽ dụng binh quy mô lớn với bên ngoài?

Chu Quan Phu giật mình nói:

- Không nhanh như vậy chứ?

Trong dự tính quân thần nước Hán, nước Sở đã liên tục đánh hai trận ác chiến Tứ Thủy, Miện Thủy, cộng thêm sau khi dời đô thì ít nhất cũng phải trải qua ba năm hay năm năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn mới có thể hưng binh quy mô lớn.

Bạch Mặc nói:

- Có chuẩn bị mới có thể không gặp họa. Chúng ta nhất định phải làm tính toán thật tốt. Thắng Chi, ngươi hãy gia tăng huấn luyện binh lính Quan Trung, dưới mười sáu tuổi, già chưa đến sáu mươi tuổi cũng phải triệu tập để huấn luyện. Thái sư, việc chuẩn bị lương thảo, quân giới đành phải để ngươi vất vả rồi. Bổn tướng còn phải đi một chuyến đến An Ấp để dập tắt lửa.

Trần Bình yên lặng vuốt cằm, lại thở dài một hơi. Từ khi Chu Á Phu thất bại ở Hổ Khiêu Hiệp Cốc, hiện tại bên trong đồng minh liên hoành dã tỏ ra bất bình. Nước Triệu bị tổn thất thảm trọng nhất tại Hổ Khiêu Hiệp Cốc, vốn sẽ được phân quận Giao Đông giờ lại để cho liên quân Sở, Yến chiếm mất. Nước Triệu thật có thể nói là thua đất mất binh, cho nên nhất định sẽ yêu cầu hai nước Hán, Hàn bồi thường.

Nay Sở Thái tử Hạng Chính đã cho Bạch Mặc hắn một vấn đề nan giải lớn bằng trời mà.

Phía bên nước Hàn, Hàn Vương Hàn Tín là nhân vật tham lam vô độ, chưa chắc y đã đồng ý nhả miệng thịt béo đã ăn ra, nếu muốn từ nước Hàn xuất ra sáu huyện thuộc quận Tế Bắc, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Bạch Mặc lập tức đi An Ấp cũng không chắc có thể thuyết phục được y, còn phía bên nước Hán, còn có Lã Đài đã đưa cả nhà đi Lâm Truy, chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý xuất nửa quận Lâm Truy ra.

- Nực cười, thật quá nực cười!

Hàn Vương Hàn Tín hất toàn bộ văn chương trên bàn rơi xuống đất, giận giữ nói:

- Thằng nhãi Trương Ngao khốn khiếp, tướng quân của hắn không có bản lĩnh bảo vệ quận Giao Đông, còn muốn dựa vào quả nhân hay sao? Muốn quả nhân xuất sáu huyện thuộc quận Tế Bắc ra cho hắn ư? Không có cửa câu!

Thượng Tướng Quân Giải Phúc ở bên cạnh châm ngòi thổi gió:

- Triệu vương thật đúng là không mặt không da, tuy nhiên thần nghe nói Thừa tướng đã từ núi Bồ Dốc vượt qua sông lập tức đến An Ấp rồi. Thừa tướng đến đây nói không chừng là sẽ nói thay cho nước Triệu. Đại vương, người nhất định phải kiên định trước áp lực của Thừa tướng. Tuyệt đối không thể nhượng bộ lớn gì cho nước Triệu.

- Ngươi nói gì? Cái gì mà nhượng bộ?

Hàn Tín mất hứng nói:

- Một tấc đất quả nhân cũng không nhả ra! Đừng nói là Bạch Mặc, ngay là lão già Lưu Bang từ dưới mộ bò lên quả nhân vẫn nói lời này, hừ!

Lời nói này thật quá kiên cường, tuy nhiên nếu thật sự Lưu Bang từ trong mộ sống lại, chỉ sợ Hàn Vương Hàn Tín đã tè ra quần rồi.