Sở Hán Tranh Bá

Chương 537: Tương kế tựu kế




Triệu Tịch, Hạng Chính dưới sự bảo vệ của một đoàn tướng sĩ quân Tề vội vàng đi lên trên cửa thành bắc, đứng trên đầu thành nhìn ra bên ngoài xem, quả nhiên thấy trên cánh đồng bát ngát đang có hàng trăm dân chúng đang trốn chạy ở chung quanh, tại đây có chút dân chúng phía sau, hơn mười tên lính quân Sở tay cầm lưỡi dao sắc bén đang kêu gào đuổi giết không ngừng.

Chỉ nhìn thấy lưỡi trường đao sáng chói lọi, lập tức biết là hoàn thủ đao rồi.

Các nước bên trong Trung Nguyên, cũng chỉ có quân Sở là sử dụng hoàn thủ đao.

Thấy tình hình như vậy, ngay lập tức không ít ánh mắt tướng sĩ đỏ hoe.

Có một quân hầu chắp tay sau lưng lập tức rút trường kiếm chĩa hướng vào Hạng Chính, nói:

- Còn nói ngươi không có phái binh ra ngoài thành giết người cướp lương thực, lúc này sự thật ở trước mắt, ngươi còn lời gì để nói?

Hạng Chính cười thản nhiên, cũng không thèm nhìn quân hầu kia.

Quân hầu giận tím mặt, khi đang muốn chém người lại bị Triệu Tịch quát lớn:

- Dừng tay, chỉ bằng mấy chục hoàn thủ đao không giải thích rõ điều gì, kia là quân Sở thật hay giả, chỉ cần bắt lại đây rồi hỏi là biết ngay.

- Thượng Tướng Quân anh minh.

Quân hầu kia khựng lại, ngượng ngùng lui trở về.

- Thượng Tướng Quân minh giám.

Hạng Chính nắm tay hướng Triệu Tịch, lại nói:

- Tuy nhiên tại hạ đề nghị Thượng Tướng Quân cần suy nghĩ cẩn thận, sau khi phái binh ra khỏi thành, tốt nhất sai đóng cửa thành lại, chỉ mở cửa bên Ủng thành.

Từ trước đến nay Ủng thành ở tộc Hoa Hạ, không nghiên cứu xác định được xuất hiện từ thời kỳ nào, tuy nhiên Ủng thành có sức phòng ngự chống đỡ rất lớn, đây cũng là đặc sắc.

Ủng thành vốn là ở ngoài cửa thành bên trong thêm một tòa vòng tròn hoặc là hình vuông thành nhỏ, tường thành Ủng thành liên kết với Đại Thành, mặt trên cũng có lầu quan sát, lỗ châu mai và thiết kế phòng ngự, cửa thành Ủng thành và cửa chính không thẳng nhau. Dưới tình hình bình thường, cửa thành Ủng thành dài ở mặt bên.

Thí dụ như nói cửa bắc Ủng thành Lâm Truy, cửa thành này lập tức mở ở bên cạnh phía đông.

Khi Hạng Chính nhắc nhở, lập tức Triệu Tịch híp hai mắt lại, nói:

- Thái Tử nói lời này có ý gì?

- Tại hạ cũng không có ý gì đặc biệt.

Hạng Chính khua tay áo, lạnh nhạt nói:

- Chỉ có điều hy vọng Thượng Tướng Quân có thể để tâm một chút. Cái gọi là dùng binh đánh giặc là điều dối trá, nhiều khi để ý một chút luôn đúng, đúng không?

- Nói cũng đúng.

Triệu Tịch vui vẻ gật đầu, lập tức chỉ bảo xuống theo đề xuất của Hạng Chính, lại lệnh cho gần nghìn quân Tề phòng bị ở dưới cổng thành.

*****

Ngoài cửa thành, Bạch Ngôn, Hàn Câu nằm sấp ở trong bụi cỏ. Đang chăm chú chờ đợi.

- Bạch Tướng quân, tiểu tử Chu Á Phu kia sẽ không phải đang cố ý lừa bịp chứ?

Hàn Câu thấp giọng nói:

- Việc bọn quân Sở này giả trang thật ra là rất giống, mà ngay cả bọ họ hình dạng và dùng hoàn thủ đao rất giống quân Sở, tuy nhiên, chỉ bằng thứ đó giả mạo quân Sở giết mấy trăm dân chúng đất Tề, là có thể đánh lừa để mở cửa thành sao?

- Ai biết.

Hàn Câu cũng không coi trọng sự sắp xếp của Chu Á Phu, nói:

- Chờ xem đi.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có quân Triệu canh gác thăm dò vội vàng quay trở về, nói:

- Tướng quân, rơi cầu treo rồi!

- Ừ?

Bạch Ngôn, Hàn Câu đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ có điều bóng đêm sâu lắng nên căn bản nhìn không được xa, tuy nhiên hai người cũng không có và lâu lắm, rất nhanh. Phía trước hướng cửa thành Lâm Truy lập tức xuất hiện một mảng lớn ánh lửa rậm rạp, hai người nhìn rõ ràng thấy đích xác của thành Lâm Truy đã mở ra, cầu treo cũng rơi xuống.

- Chết tiệt, lão nước Tề thật đúng là mở cửa thành rồi.

- Hàn Tướng Quân, không cần nói gì nữa, khẩn trương dẫn theo người của mình, đoạt thành đi!

- Nói rất đúng, thành Lịch Hạ làm cho quân Hán rút lần thứ nhất, dù như thế nào quân Hàn cùng quân Triệu các ngươi cũng nên quay lại Lâm Truy rồi, ha ha, đi! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Khi nói chuyện, hai người đã đứng dậy từ trong bụi cỏ, sớm đã có thân binh thả chiến mã ở trong bụi cỏ lên, lập tức hai người liền xoay mình lên ngựa, lại rút kiếm hướng vào khoảng không, thoáng chốc cánh đồng bát ngát phía sau hai người lập tức nổi lên nhiều điểm ánh lửa, hơn nữa tràn ra từ khắp nơi, vô cùng vô tận.

*****

- Đây là?!

Triệu Tịch đứng ở trên cổng thành kinh ngạc…

Tất cả quân tướng sĩ canh giữ ở trên cổng thành chờ coi trò hay cũng giật mình kinh hãi, thời đại này thủ thành hoàn toàn dựa vào tường thành cao ngất, bởi vậy quân coi giữ cũng không để ý cảnh giới ngoài thành, cho nên mới có việc làm cho quân địch thừa dịp lúc ban đêm tối đến dưới tường thành, tuy nhiên ngoài thành lập tức xuất hiện nhiều ánh lửa như vậy, hãy để cho bọn họ giật mình kinh hãi.

Xem ánh sáng kia, cũng không giống như là mấy nghìn người, ít nhất cũng có trên vạn người!

Làm cho nhiều quân địch như vậy mò tới ngoài cửa thành, vậy rất không nên, phải biết rằng thám báo quân Tề cũng là chạy khắp bốn phương tám hướng, lẽ ra một đội quân tiến đến Lâm Truy lớn như vậy, cũng nên có hồi báo rồi? Nhưng trên thực tế ngay cả Triệu Tịch cũng không biết gì, có thể thấy được đối phương là sớm đã có chuẩn bị.

Triệu Tịch không nhịn được quay đầu liếc nhìn Hạng Chính một cái, nếu không phải Hạng Chính nhắc nhở, lthì dù có biết gần một nghìn quân Tề tụ tập bên trong thành, chỉ sợ cũng không ngăn được đối phương tấn công mạnh, bởi vì khi quân Tề rời khỏi thành bị tập kích nhất định sẽ chạy tán loạn trở về thành, lúc này quân tốt thủ thành có muốn nhấc cầu treo lên, đóng cửa thành căn bản là cũng không kịp.

Triệu Tịch và tướng lĩnh quân Tề đang âm thầm kinh hãi, quân Tề ra khỏi thành chuẩn bị bắt bớ đã hô lên một tiếng, hướng về hai bên Ủng thành chạy trốn, lại không quay đầu trốn về Ủng thành, bởi vì khi họ ra khỏi thành lập tức đã nhìn thấy cửa thành đóng lại rồi, trốn về Ủng thành cũng sẽ bị quân địch chặn lại, căn bản là không có đường để trốn.

Thấy một màn như vậy, Hạng Chính không khỏi nhăn nhíu mày, đây cũng là một sơ suất nhỏ.

Tuy nhiên mày lại giãn mở ra rất nhanh, trước trận hai quân, thời cơ chiến đấu chỉ có trong nháy mắt, chủ tướng đối phương chưa chắc có thể để ý đến sơ hở nhỏ này.

*****

Bạch Ngôn vẫn phát hiện sở hở nhỏ này, lập tức hơi hơi có chút nghi ngờ, nói:

- A, không sai, sao quân Tề lại không chạy về, mà ngược lại lại chạy hướng hai bên?

- Để ý nhiều như vậy làm gì chứ?

Hàn Câu lại thoải mái không cần quan tâm, nói:

- Chậm một chút nữa, cửa thành sẽ đóng lại!

Khi nói chuyện, Hàn Câu đã xua đuổi quân Tề chạy nhanh về cửa thành đánh lén tới, Bạch Ngôn chỉ thoáng chốc chần chừ, quân Triệu đã rơi vào phía sau quân Hàn, mười bảy mười tám Giáo Úy, Tư Mã và quân hầu lập tức có chút khẩn trương, ánh mắt vội vàng nhìn Bạch Ngôn, Bạch Ngôn không kịp nghĩ nhiều, cũng thúc ngựa xông lên cầu treo.

Trong tiếng sát phạt đinh tai nhức óc, từng dãy quân Hàn, quân Triệu gào thét lao vào cửa bắc Ủng thành, quân Hàn lao vào Ủng thành rất nhanh phát hiện không đúng, tuy rằng cửa Ủng thành mở ra, đi thông vào bên trong cửa thành cũng là giam giữ, người sáng suốt vừa chỉ thấy biết đó là một cạm bẫy, quân Hàn liều chết xung phong trước nhất lập tức la to.

Tuy nhiên lúc này, quân Hàn muốn lui về cũng không thể được nữa, ở phía sau bọn họ, quân Hán và quân Triệu bước qua cầu treo càng nhiều, thông qua Ủng thành chen chúc mà vào, quân Hàn ở phía trước lớn tiếng cảnh báo cũng bị càng nhiều quân Hàn, quân Triệu ở phía sau reo hò chôn vùi, bên trong Ủng thành lộn xộn, ai cũng không nghe rõ người khác hô cái gì.

Rốt cục Bạch Ngôn cũng vào Ủng thành, nhìn thấy trong Ủng thành người đông chật chội, lập tức Bạch Ngôn giật mình kinh hãi, vội ghìm ngựa quay đầu lại muốn rời ra ngoài thành, cũng đã chậm, trên đầu Ủng thành bất chợt ném xuống hàng trăm củi đốt rồi cây cỏ, lập tức lại đổ mấy chục hộp dầu hỏa, sau đó quăng xuống mấy chục ngọn đuốc, lập tức lửa lớn cháy lên.

Lửa lớn bùng lên, lâp tức ngăn cách trong ngoài Ủng thành, mấy nghìn quân Hàn, quân Triệu đã tràn vào Ủng thành tiến lên không được, lui lại cũng không xong, một chút liền biến thành cá trong chậu.

*****

Phía bắc bên ngoài thành Lâm Truy, trên núi nhỏ.

Ngoài cửa bắc Ủng thành đã bùng lên lửa lớn ngập trời, mặc dù cách xa, Chu Á Phu vẫn có thể rõ ràng thấy được, thân binh đứng hầu hai bên trái phải len lén nhìn trộm lại, chỉ thấy sắc mặt Chu Á Phu không tốt, thậm chí khóe miệng còn co giật nhỏ, hiển nhiên, kế đoạt thành lần này đã thất bại.

Lửa lớn bùng lên, Chu Á Phu chỉ biết kế hoạch của y đã bị người ta đoán được, hơn nữa Chu Á Phu lập tức nghĩ đến vấn đề đó càng rất khó giải quyết.

Cửa bắc Ủng thành lửa lớn đã cháy hừng hực chặn lại, mấy nghìn quân Hán, quân Triệu đã tiến vào Ủng thành tuyệt đối không có khả năng trốn ra được, hơn nữa cửa thành Ủng thành rất lớn, Chu Á Phu tính sơ sơ một chút thì cũng có ít nhất hơn hai nghìn quân Hàn, quân Triệu bị nhốt, hơn nữa khẳng định đều là giáp sĩ quân tinh nhuệ nhất!

Bạch Ngôn, Hàn Câu nóng lòng vào thành trục lợi, nếu làm không tốt cũng bị vùi lấp ở bên trong.

Hơn nữa hiện tại, bên trong Ủng thành còn không có tiếng kêu rên thảm thiết truyền tới, bởi vậy đủ thấy quân Tề hay quân Sở còn chưa ra tay hạ sát, lúc này, Chu Á Phu còn có chút hy vọng quân Tề hay quân Sở chưa ra tay hạ sát rồi, bởi vì giữ lại hơn hai nghìn tù bình này cùng với hai người Bạch Ngôn, Hàn Câu làm con tin, tiếp đó thì phân chia ra là có thể đem đồng mình liên hoành vào trong tình cảnh bất lợi.

Ai cũng không phải đồ ngốc, Sở vương Hạng Trang lại càng không khéo, hắn lại làm sao có thể không lấy hơn hai nghìn tù binh làm lợi thế, cùng cò kè mặc cả với đồng minh liên hoành? Chu Á Phu biết rõ hơn hai nghìn người sẽ bị bắt như thế nào, nhưng y không có biện pháp gì, bởi vì sơ suất một chút, cả bàn đều thua.

*****

Nhiều đội cung tiễn thủ quân Tề giương cung lắp tên đứng ra ở trên mái chắn bờ tường Ủng thành, hơn hai nghìn quân Hàn, quân Triệu bị nhốt ở trong Ủng thành thoáng chốc bùng nổ, ai có lá chắn nhanh chóng dựng lên lá chắn, ai không lá chắn thì cũng theo bản năng tìm kiếm sự che chắn, tuy nhiên bên trong Ủng thành trống rỗng lại làm sao tìm được chỗ che chắn?

Tuy nhiên, trên đầu thành cũng không có tên bắn xuống.

Quân Hàn, quân Triệu ở Ủng thành rối loạn chỉ chốc lát, cuối cùng cũng dần ổn định lại, đến cuối cùng, toàn bộ hơn hai nghìn người trong Ủng thành lặng ngắt như tờ, thậm chí một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng.

Lập tức có một đại tướng quân Tề thần thái uy nghiêm liền đứng trên đầu thành, nhìn xuống bên dưới thành quát:

- Muốn giữ mạng sống, lập tức buông binh khí trong tay, bản tướng quân cam đoan không giết một người, chờ Đại vương ta về nước, sẽ tha cho các ngươi trở về.

Dừng lại một chút, đại tướng quân Tề kia lộ ra một tia sáng, âm thanh hung dữ nói:

- Bản tướng quân sẽ phái người xuống đoạt lại binh khí, nếu các ngươi có bất kỳ động tĩnh gì, hoặc là xuống dưới đoạt lại binh khí có người nào sơ xuất, vậy thì, tất cả các ngươi … lập tức giết không tha!

Trong Ủng thành lập tức vang lên âm thanh của binh khí rơi xuống đất, không ít người đều ném đao kiếm trong tay xuống mặt đất.

Lập tức trên cổng thành Ủng thành thả xuống hơn mười cái xâu cái giỏ, hơn mười sĩ tốt quân Tề bắt đầu nhặt binh khí đầy dưới đất, sau đó bỏ vào xâu cái giỏ treo lên thành.