Tự Tiệp Dư mặc một bộ trang phục kỵ sĩ bó sát người thản nhiên đi vào thượng thư phòng.
Loại trang phục bó sát người này là do Hạng Trang sáng tạo ra, gần giống với loại quần ngắn bó sát người của đời sau, nhưng lại làm bằng vải sợi tơ, Hạng Trang rất mê thứ đồ này, không phải là vì để nhóm hậu phi của hắn tiện mặc khi cưỡi ngựa, mà là khi làm việc có thể tăng thêm chút tính thuận tiện, loại quần áo bó sát này không ngờ là vô cùng hiệu quả, hiện tại đã thịnh hành toàn bộ Giang Đông rồi.
Tự Tiệp Dư mặc trang phục cưỡi ngựa vào hiệu quả vô cùng tốt, chiếc quần ngắn bó sát ôm lấy cặp mông tròn trịa, đôi chân thon dài thẳng tắp. Hạng Trang thấy nóng rực trong người, vật dưới háng kia theo bản năng cũng có phản ứng, đây thật đúng là nữ tử yêu nghiệt, nàng căn bản không cần phô bày tư thế dáng vẻ gì, cũng không cần dùng ánh mắt mê hoặc, lại càng không cần dùng màn múa thoát y mà chỉ đứng ở đó thôi đã dễ dàng khiến dục vọng nguyên thủy nhất của Hạng Trang rực lên.
Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là Tự Tiệp Dư không biết dùng tư thế dáng vẻ, hay là dùng ánh mắt mê hoặc hay là nhảy múa thoát y, sự thật ngược lại, Tự Tiệp Dư rất biết cách thể hiện nét mặt vóc người, ánh mắt càng khiến người khác tan chảy, nhảy múa thoát y lại cực giỏi, đôi khi Hạng Trang không kìm nổi nghĩ đây chẳng khác gì Đát Kỷ, sủng phi của Trụ Vương sao?
- Lại đây, lại đây với quả nhân.
Hạng Trang cười ngoắc Tự Tiệp Dư ngồi lên đùi hắn.
Có đôi khi Hạng Trang cảm giác mình càng lúc càng hoang dâm rồi. Mấy năm nay số lượng phi tần hậu cung càng ngày càng mở rộng, lúc này sớm đã qua trăm người. Ngoại trừ lượng phi tần đông, trong cung còn có số cung nữ mỹ mạo càng nhiều hơn nữa, mà cung nữ này đối với hắn cũng chẳng đề phòng, mặc hắn ngắt lấy nhấm nháp.
Mà Hạng Trang cũng đích xác nhấm nháp không ít cung nữ mỹ mạo.
Nhất là sau khi Tự Tiệp Dư tiến cung, Hạng Trang lai sắp biến thành Đường Minh Hoàng từ nay về sau không tảo triều rồi.
Nói thật, Hạng Trang không muốn làm Trụ Vương, lại càng không muốn tiếp bước Đường Minh Hoàng, cũng càng không muốn giống như Chu U Vương gì đó, nhưng hắn thật sự không thể chống đỡ được sắc đẹp của Tự Tiệp Dư. Từ lúc Mân Việt Vương Tự Vô Chư đưa con gái yêu này đến Tỷ Lăng tặng cho hắn, Hạng Trang rất ít khi đi sủng hạnh các hậu phi khác. Đương nhiên, chủ yếu là thời gian Tự Tiệp Dư tiến cung chưa lâu, vẫn còn tạo cảm giác mới mẻ cho Hạng Trang.
Tự Tiệp Dư dạ một tiếng, thướt tha đi đến trước mặt Hạng Trang, vòng eo mảnh mai uốn éo nhẹ nhàng, khi ngồi lên đùi Hạng Trang, bờ ngực no tròn kia vừa lúc đặt lên ngực Hạng Trang, một nơi khác trong bụng Hạng Trang thoáng chốc nóng rực, vật dưới háng hắn cũng bắt đầu dựng lên.
- Đại vương gạt người.
Tự Tiệp Dư ôm lấy cổ Hạng Trang, vừa xoay cặp mông tròn trịa đầy đặn, khẽ khàng nghiền nát vật dưới háng đang dựng lên của Hạng Trang, vừa chu cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi nói:
- Người nói sẽ cùng thiếp xem biểu diễn giác đấu, nhưng cuối cùng lại không tới, người phải bồi thường, phải bồi thường.
- Được được, quả nhân bồi thường, vậy bồi thường nàng thế này được không?
Hạng Trang cười ha ha, tay trái ôm lấy vòng eo mảnh mai của Tự Tiệp Dư, tay phải vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, xoa nắn. Hai bầu vú dưới sự xoa nắn của Hạng Trang không ngừng thay đổi hình dạng, đôi mắt Tự Tiệp Dư rất nhanh trở nên mơ màng.
Cảm nhận được hơi thở mỹ nhân trong lòng càng lúc càng nóng rực, tâm trạng Hạng Trang bất giác sung sướng.
Là một người đàn ông, say nằm gối mỹ nhân, nắm quyền thiên hạ chẳng phải là cảnh giới cao nhất sao? Cho nên, tại sao phải khống chế dục vọng của mình? Lão tử là người đàn ông có quyền thế nhất thiên hạ, dĩ nhiên phải có được mỹ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, ai không phục lão tử, lão tử chém đầu kẻ đó.
Hạng Trang vỗ nhẹ vào mông Tự Tiệp Dư, Tự Tiệp Dư cười thành tiếng, duyên dáng từ trên đùi Hạng trang đứng lên, xoay người nghếch mông đặt lên thư án, đồng thời ngoái lại ném cái nhìn rụt rè quyến rũ về phía Hạng Trang. Lập tức tim Hạng Trang đập mạnh, đứng lên đi đến phía sau Tự Tiệp Dư, sau đó cởi bỏ chiếc quần ngắn bó sát người nàng.
Cúi xuống nhìn, sâu thẳm trong rãnh ngực là cặp nhũ hoa đã dựng lên, nơi nào đó đã đầy ẩm ướt, Hạng Trang đâm thật sâu vào đó.
***
Doanh Trinh, Bách Lý Y Thủy, Tào Phi đang tụ hợp chơi bài tại Vô ương cung. Từ khi Tự Tiệp Dư tiến cung vào ba năm trước thì đã lấy được niềm vui của Hạng Trang, từ đó Hạng Trang gần như ngày nào cũng ở trong cung Tự Tiêp Dư, ngay cả Doanh Trinh Thi Man cũng rất đến. Nhóm hậu phi cảm nhận được nguy cơ lập tức đoàn kết lại.
Tào Phi kêu địa chủ, đánh ra một cặp nhỏ, vừa nói:
- Các vị tỷ tỷ, hồ ly tinh kia vừa mới từ vũ đài trở về thì đã đi vào thượng thư phòng của Đại vương rồi.
Doanh Trinh ngồi bên dưới Tào Phi hét cho qua, nói:
- Tự phi cũng thật sự là kỳ cục, thượng thư phòng là nơi mà Đại vương và các đại thần thảo luận quốc sự, một hậu phi như nàng ta sao lại ra vào nơi đó được?
Nói tới đây dừng một chút, Doanh Trinh lại nhìn Ngụy Duyệt đối diện, nói:
- Vương hậu, người cũng nên nhắc nhở nàng ta một chút.
Bách Lý Y Thủy bĩu môi nói:
- Đại vương sủng ái nàng, Vô Ương tỷ tỷ cũng không dễ nói chuyện đâu.
Trên khuôn mặt đẹp của Tào Phi hiện lên sự ghen ghét, nhỏ giọng nói:
- Nghe nói buổi biểu diễn giác đấu hôm nay là Đại vương đặc biệt tổ chức cho hồ ly tinh kia đó, Đại vương thật đúng là bất công.
- Thôi được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, chơi bài đi.
Ngụy Duyệt chỉ thản nhiên cười, rồi quay sang Tào phi nói:
- Tào cơ, Bách Lý tiểu muội ra rồi, muội có giết hay là cho qua? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Cho qua.
Tào phi khoát tay, nói tiếp:
- Ba vị tỷ tỷ, nghe nói Đại vương quyết định dời đô rồi, không biết các tỷ nghĩ thế nào? Dù sao tiểu muội cũng không muốn đi, ở Tỷ Lăng rất tốt, tại sao phải dời đô? Nghe nói có thể dời đến địa phương Trung Nguyên quỷ quái, người nơi đó đều chết sạch, sao có thể làm thủ đô được?
Sắc mặt Bách Lý Y Thủy biến đổi, nói:
- Tào gia muội muội, muội ít nói vài lời đi.
Tào phi cũng ý thức được mình nói lỡ, lập tức nói với Ngụy Duyệt:
- Vương hậu, nô tỳ không phải cố ý.
- Không sao, đất Ngụy thật sự tiêu điều.
Ngụy Duyệt thản nhiên xua tay, nói tiếp:
- Tuy nhiên ba phụ nữ chúng ta chớ đàm luận quốc sự nữa. Dời đô hay không dời đô, đó là chuyện của Đại vương và các đại thần, chúng ta thân là hậu phi, cần phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Đại vương thật tốt, chăm sóc Vương tử công chúa thật tốt.
***
Ngay khi Hạng Trang mãnh liệt phun trào trong cơ thể Tự Tiệp Dư, hai người cũng đã thay đổi tư thế, đổi thành Hạng Trang nằm ngửa trên giường, còn Tự Tiệp Dư ngồi ngang trên hông hắn. Vật nóng của Hạng Trang vẫn còn ở trong cơ thể Tự Tiệp Dư, vẫn duy trì trạng thái cứng rắn. Hạng Trang đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn thật sự cường tráng.
- Đại vương, người thật cường tráng, thiếp không chịu nổi nữa rồi.
Tự Tiệp Dư cười khanh khách.
Hạng Trang vô cùng đắc ý, mấy năm nay tuy hắn không còn ngự giá thân chinh, nhưng võ nghệ chưa bao giờ giảm sút, thường thường vẫn luận bàn cùng với Hô Diên, Tấn Tương, cho nên năm vừa rồi vào lúc khi đánh đông dẹp bắc, thân thể vẫn không hề yếu đi chút nào. Chỉ là nếu so sánh với những đám trai trẻ đang độ tuổi hai mươi thì mới thật sự không bằng.
Thấy tâm trạng Hạng Trang rất tốt, Tự Tiệp Dư liền cúi sát xuống thỏ thẻ bên tai Hạng Trang:
- Đại vương, thiếp nghe nói người quyết định dời đô?
Khi Tự Tiệp Dư cúi người xuống, đôi gò bồng đảo gần như đặt lên mặt Hạng Trang. Hạng Trang gần như tham lam ngửi mút lấy đôi nhũ hoa, nói:
- Nàng nghe ai nói?
- Đại vương, thật sự cần phải dời đô sao?
Tự Tiệp Dư tránh nặng tìm nhẹ, bàn tay trắng nõn chống thấp trên giường dồn cặp tuyết lê lên nhẹ nhàng miết vài cái, miết cho đến khi Hạng Trang như hít phải luồng khí lạnh, vật cứng vừa mềm xuống thoáng chốc lại trở nên cứng rắn mãnh liệt. Hạng Trang có chút cảm thán, nữ nhân này thật sự là yêu nữ.
Lập tức Hạng Trang đáp:
- Đúng vậy, quả nhân quyết định dời đô đến Lạc Dương.
- Hả? Lạc Dương? Thiếp nghe nói Lạc Dương chỉ là một tòa thành trống không.
Tự Tiệp Dư vừa đong đưa cặp tuyết lê vừa chu cái miệng nhỏ nhắn không thuận theo, nói:
- Hơn nữa Lạc Dương quá xa Mân Trung, thiếp không muốn đi, không muốn.
Hạng Trang cũng không để ý, thở hổn hển nói:
- Nữ nhân như nàng đừng quản nhiều.
- Không đâu, không đâu.
Tự Tiệp Dư không bỏ qua, tiếp tục quấn quýt nói:
- Thiếp không đi Lạc Dương, không muốn.
Ánh mắt Hạng Trang vốn đang si mê chợt trở nên trong trẻo lạnh lùng, sau đó giơ tay tát nhẹ vào cặp tuyết lê lấm tấm mồ hôi của Tự Tiệp Dư, giọng điệu nhấn mạnh:
- Quả nhân lặp lại lần nữa, nàng là nữ nhân không được tham gia vào chuyện quốc gia đại sự, dời đô hay không dời đô, đó là việc mà quả nhân và các đại thần suy tính, nàng ồn ào cái gi?
Cơ thể mềm mại của Tự Tiệp Dư hơi cứng đờ, sau đó chu miệng, đôi mắt to cũng bắt đầu ngập nước đầy duyên dáng. Bộ dạng vô cùng tấm tức, tuy nhiên trong lòng Tự Tiệp Dư thật sự cảm thấy tấm tức, từ lúc tiến cung tới nay, Hạng Trang chưa bao giờ "lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị"với nàng như này.
Hạng Trang không định buông tha cho Tự Tiệp Dư, lập tức xoay người ngồi lên, hai tay ôm lấy cặp tuyết lê đầy đặn của Tự Tiệp Dư, hăng hái trừng phạt.
***
Doanh Trinh ở cung Vô Ương tìm hiểu thăm dò, sau khi từ biệt Ngụy Duyệt thì đến thẳng Diệu Dặc cung.
Tào phi, Bách Lý Y Thủy không muốn dời đô, Doanh Trinh lại hùa theo, bởi vì nàng đã nhìn thấy cơ hội.
Diệu Dặc Cung là nơi ở trước đó của Vương phi Ngu Cơ. Lúc Doanh Trinh đi vào, Ngu Cơ đang sửa sang lại hành trang cho Hạng Trị, Hạng Trang vừa hạ chiếu phái Hạng Trị đi trấn thủ Kiềm Trung. Nghĩ đến Hạng Trị sắp đi trấn thủ Kiềm Trung nơi đầy độc khí, hơn nữa nhiều năm rất khó mà quay về Tỷ Lăng được, Ngu Cơ đã không kìm được chảy nước mắt.
- Mẫu hậu, người đừng đau lòng.
Hạng Trị giơ tay lau nước mắt cho Ngu Cơ, nói:
- Lần này con đến Kiềm Trung sẽ làm ra công lao sự nghiệp, không làm mẫu hậu thất vọng.
Ngu Cơ gật đầu, nghẹn ngào không nói thành lời. Doanh Trinh không bỏ lỡ cơ hội, nói:
- Diệu Dặc tỷ tỷ, thời gian qua thật nhanh, chớp mắt mà Trị nhi đã trưởng thành rồi đúng không?
- Đúng vậy.
Ngu Cơ bùi ngùi nói:
- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Doanh Trinh lại nói:
- Diệu Dặc tỷ tỷ, Trị nhi đã trưởng thành, có phải Đại vương nên cho Trị nhi danh phận hay không? Nếu có danh phận, Trị nhi đi trấn thủ Kiềm Trung mới là danh chính ngôn thuận.