Sa mạc lớn những ngày đầu mùa hè, toàn bộ thảo nguyên một màu xanh lá mạ tươi mới, sức sống dạt dào. Một đám dê vàng đang gặm cỏ xanh bên một con sông nhỏ, tuy nhiên đó là thời điểm hưởng thụ, nên chúng thả lỏng không có chút cảnh giác nào, thỉnh thoảng, chúng sẽ từ trong bụi cỏ thò đầu ra, cảnh giác nhìn bốn phía, bốn phía như yên lặng, nhưng lại đang tiềm ẩn nguy hiểm.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một tiếng kêu yếu ớt từ phía nam vang lên truyền đến.
Thủ lĩnh dê đực kêu to một tiếng, toàn bộ cả đàn bốn chân chạy như điên hướng về phía Bắc, nhưng mà, chúng nó chưa chạy được hai dặm, hơn hai trăm kỵ binh như gió cuốn mây tan từ phía sau đuổi đến, cũng là một đám người Hung Nô, đầu lĩnh người Hung Nô khoảng chừng tám mươi tuổi, bộ dạng cao lớn cường tráng, rất là dũng mãnh hung hãn.
Nhưng thấy người Hung Nô chỉ giương một mũi tên, con dê đầu đàn chạy hơn trăm bước kêu lên ngã xuống đất, dê đầu đàn bỏ mạng đàn linh dương không được dẫn dắt chạy như điên, sợ hãi chạy về bốn phía, hơn một trăm kỵ binh người Hung Nô chạy bốn phía, đem đàn dê vòng lên, rồi ung dung kéo cung, bắn chết từng con.
Trong chốc lát, hơn hai mươi con dê vàng gần như bị săn bắn hết.
Hơn hai trăm kỵ binh người Hung Nô mang theo con mồi đi nhanh về phía trước hơn mười dặm, phía trước không xa ngoặt sang sông liền xuất hiện đỉnh lều trại bằng da trâu, mấy trăm đỉnh da trâu bapr vệ xung quan lều, đỉnh đầu lều lớn có chứa khung đỉnh hình tròn, hơn một trăm kỵ binh người Hung Nô lội nước qua sông nhỏ, lập tức lao hướng về phía khung đỉnh lều lớn.
Tiếng bước chân dồn dập ở bên trong, võ sĩ Hung Nô canh giữ ở khung đỉnh lều lớn không có ngăn trở, lại cúi đầu hướng về phía đầu lĩnh trẻ tuổi người Hung Nô hỏi thăm, hiển nhiên, người trẻ tuổi người Hung Nô kia có địa vị không thấp.
Ngay lập tức, người trẻ tuổi một tay xách dê vàng, ngẩng đầu đi vào lều lớn.
Khung đỉnh trong đại trướng, Hung Nô Thiền Vu Mặc Đốn đang dựa vào tấm đệm ngủ gật, hai cô gái mặc áo bào da thú người Hung Nô đang lay động quạt lông nhẹ nhàng, giúp Mặc Đốn đuổi ruồi đuổi muỗi, tuy là lúc này mới là đầu mùa hè, nhưng ở trên thảo nguyên ruồi muỗi đã sinh sôi, quấy nhiễu làm phiền mọi người, nhất là Mặc Đốn lúc này trong lòng đang có vấn đề khó giải quyết cần sự quyết đoán, đã phiền lại càng thêm phiền.
Nghe được tiếng bước chân, Mặc Đốn hơi nhướn mắt, thấy là con trai trưởng Kê Chúc của mình nên lại nhắm hai mắt lại.
- Phụ vương, nhi thần vừa mới bắt được con dê vàng, nhưng béo lắm.
Trong tay Kê Chúc cầm một con dê vàng khoảng một trăm cân ném xuống đất, hướng về phía Mắc Đốn ôm ngực chào, cung kính nói:
- Hay là mời tướng quân sư đến, chúng ta cùng nhau uống mấy chén rượu?
Mặc Đốn day day huyệt thái dương có chút đau nhức, gật đầu nói:
- Cũng tốt, ngươi đi mời quân sư đến đây.
Kê Chúc lĩnh mệnh đi, trong chốc lát đã dẫn Công Thúc Thuyết đi vào khung đình lều lớn Mặc Đốn.
Mặc Đốn để cho Công Thất Thuyết, Kê Chúc ngồi trái phải phía dưới, lại sai võ sĩ rửa sạch dê vàng, chuẩn bị đốt nướng, mấy cô gái Hung Nô đem mấy bình rượu trắng Trung Nguyên đặt lên bàn.
Thịt chín liền uống mấy chén rượu trắng, không kìm nổi Mặc Đốn thở dài một tiếng.
Kê Chúc và Công Thúc Thuyết liền buông chén rượu trong tay xuống, đương nhiên bọn họ biết vì sao Mặc Đốn thở dài, bởi vì lúc này, một vấn đề khó khăn đang vây lấy Mặc Đốn, nói đúng hơn là khó khăn cho toàn bộ tộc Hung Nô, Mặc Đốn lựa chọn như thế nào, rất có khả năng quyết định tương lại vận mệnh mấy trăm năm của người Hung Nô.
Mười ba năm trước đây, đại chiến Cửu Nguyên Hung Nô thua trận, mất đi Hà Sáo, trong đầu Mặc Đốn không lúc nào không nghĩ đến, một lần nữa đoạt lấy đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt Hà Sáo, chỉ tiếc Hán quốc là một nước có thực lực hùng mạnh, lại có Nguyệt Thị, Hồn Tà, Hưu Chư trợ giúp, mặc dù Hung Nô có không dưới bốn trăm nghìn cung thủ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà trước kia không lâu, cơ hội trước đây Mặc Đốn tha thiết có được nay đã đến!
Trung Nguyên Hàn Quốc quốc quân Hàn vương Hàn Tín sai người xâm nhập sa mạc lớn, đưa người tới Hung Nô cấp báo với Mặc Đốn, Mặc Đốn mới biết, hai đại bá chủ Trung Nguyên là Sở quốc và Hán quốc đang bắt đầu chiến tranh, Hán vương Lưu Bang vì đánh bại Sở vương Hạng Trang, đem binh lực trong nước phân phối gần như không còn, Cửu Nguyên chỉ còn một trăm nghìn quân Hán!
Hơn một trăm nghìn quân Hán, hơn nữa lại là quân bộ, thật đúng là Mặc Đốn không thế nào để vào mắt!
Một khi tin tức truyền ra, toàn bộ quần chúng Hung Nô lập tức phấn chấn, hiện tại dê bò vừa mới qua mùa đông, súc vật sức kéo không đủ, thời cơ này dụng binh không phải tốt nhất, nhưng tất cả tiểu vương Hung Nô nhất trí rằng cho rằng, bây giờ đoạt lại Hà Sáo là thời cơ tốt, cho nên tất cả đều cổ động Mặc Đốn triệu tập đại quân, nhân cơ hội này cướp lấy thảo nguyên Hà Sáo.
Nhưng đúng lúc này, Công Thúc Thuyết lại đưa ra ý kiến bất đồng.
Bất giác, ánh mắt Mặc Đốn lạnh lẽo dừng lại trên mặt Công Thúc Thuyết, hỏi:
- Quân sư, hiện tại không thể dụng binh với Hà Sáo sao?
Công Thúc Thuyết thở dài một tiếng, nói:
- Thiền Vu, những gì cần nói ta đây đều đã nói.
Mặc Đốn lắc trong tay chén rượu vàng, trầm tĩnh nói:
- Bản Thiền Vu còn muốn nghe lại một lần nữa.
- Được rồi.
Công Thúc Thuyết bất đắc dĩ gật đầu, nói tiếp,
- Hung Nô so sánh với vương triều Trung Nguyên, ưu thế lớn nhất là có được kỵ binh khổng lồ, nhưng hoàn cảnh xấu nhất thì là nhân khẩu quá ít, phần đông là nhân khẩu người Trung Nguyên, gần như không bao giờ thiếu nguồn cung cấp cho quân đội, đối với vương triều Trung Nguyên mà nói không đáng kể chút nào, nhưng đối với Hung Nô mà nói, một lần thất bại, đã đủ khiến toàn bộ tộc Hung Nô ngàn đời không phục!
Mặc Đốn yên lặng gật đầu, hắn biết rõ Công Thúc Thuyết cũng không có nói láo, hiện tại Hung Nô đang rất hùng mạnh, thật ra mối nguy hiểm như nhau từ bốn phía, mặt đông Đông Hồ cũng không hoàn toàn khuất phục, phía tây Nguyệt Thị nhờ Hán quốc che chở, cùng nhau uy hiếp Hung Nô, còn có phía Nam là Hán quốc, lại là họa lớn đối với Hung Nô.
Dưới tình hình này, một khi Hung Nô bị thất bại, có lẽ ngoài tầm với của quân Hán, lúc đó Đông Hồ, Nguyệt Thị nhất định sẽ ùa lên, đem Hung Nô gặm thành những mảnh vụn không thừa một chút nào.
Công Thúc Thuyết dừng lại một chút, sau đó phân tích tiếp nói:
- Vương triều Trung Nguyên nhân khẩu nhiều hơn Hung Nô, điều đó không thể thay đổi, bởi vì thảo nguyên không thể nuối sống được nhiều nhân khẩu, mà Trung Nguyên phì nhiêu lại có thể nuôi sống được hàng tỉ nhân khẩu! Cho nên, điều Thiền Vu phải làm, chính là tận dụng khả năng ưu thế của kỵ binh, để áp chế vương triều Trung Nguyên hùng mạnh, chỉ có như thế, Hung Nô mới có thể dựa vào ưu thế quân sự để đền bù lại nhân khẩu, để giảm sức mạnh của một nước, chỉ có như thế, Hung Nô mới có khả năng chống lại vương triều Trung Nguyên, nếu như không, căn bản Hung Nô không phải là đối thủ của vương triều Trung Nguyên.
- Cho nên, đại Hung Nô ta nhất định phải đoạt lại Hà Sáo.
Kê Chúc dùng sức múa một chút bát đại thiết quyền, rất có khí thế nói,
- Chỉ có thể đoạt lại Hà Sáo, mới có thể nuôi sống được nhiều người, chỉ có thể nuôi sống được nhiều người, mới có thể đào tạo ra nhiều dũng sĩ Hung Nô, có càng nhiều dũng sĩ Hung Nô, mới có thể đủ áp chế quân sự của vương triều Trung Nguyên.
- Bằng không.
Công Thúc Thuyết khua tay áo, nói,
- Kỵ binh hùng mạnh không đơn giản chỉ là số lượng, mà ở chỗ cung tiễn có hoàn mỹ hay không, đao kiếm có sắc bén hay không.
Dừng lại một chút, Công Thúc Thuyết lại nói,
- Cuộc chiến Hà Tây, cuộc chiến Cửu Nguyên thậm chí cuộc chiến Bạch Vu Sơn trước đây, kỵ binh Hung Nô ta và kỵ binh quân Hán mấy lần giao đấu, mỗi lần đều là lấy nhiều đánh ít, nhưng cuối cùng vẫn là thua, Tả Hiền Vương ngươi có từng nghĩ tới, như thế là tại vì sao?
Kê Chúc là đứa con cả của Mặc Đốn Thiền Vu, theo quy tắc của tộc sau khi trưởng thành sẽ phong thành Tả Hiền Vương.
Kê Chúc vừa mới trưởng thành, đối với cuộc chiến Hán Hung mười mấy năm trước cũng không có ấn tượng sâu sắc, lập tức không cho là đúng nói:
- Hơn mười năm trước ba lần đại chiến Hán Hung, sở dĩ đại Hung Nô ta bị thua toàn bộ, đều không phải do kỵ binh bất lực, mà bởi vì quân Hán có được số lượng quân khổng lồ, nếu không, kỵ binh quân Hán sao có thể là đối thủ của kỵ binh Hung Nô ta?
- Tả Hiền Vương, ngươi chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài.
Công Thúc Thuyết khua tay áo, nói,
- Mười mấy năm trước ba lần đại chiến Hán Hung, sở dĩ Hung Nô thua, không phải bởi vì quân Hán có bộ binh trợ giúp, mà bởi vì quân Hán có kiếm kích cung nỏ vô cùng sắc bén, dũng sĩ Hung Nô ta tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng thân xác máu thịt không thể ngăn cản được mũi tên nhọn sắc bén đâm vào, cho nên mới bị thua trận.
Dứt lời, Công Thúc Thuyết đứng dậy đi vào giá binh khí trong đại trướng lấy xuống một cây Thiết thai cung, nói:
- Nói về cây cung này, Thiền Vu nhìn kỹ giống như báu vật, nhưng ở Trung Nguyên, những Giáo Úy bình thường cũng được trang bị Thiết thai cung! Kỵ binh dũng sĩ Hung Nô ta sử dụng cung xa nhất cũng chỉ có thể bắn tới năm mươi bước, nhưng kỵ binh quân Hán có sử dụng cung có thể bắn tới hơn hai trăm bước!
Còn có, kỵ binh quân Hán sử dụng vũ tiễn, tất cả đều có chứa ba mũi tên đầu cứng như thép, mà dũng sĩ Hung Nô ta sử dụng chỉ có một mũi tên đầu bằng đồng thau, đồng thau rất mềm cả lệch, thậm chí có hơn năm mươi bước không bắn thủng được vỏ giáp, mà quân Hán có chứa ba mũi tên cứng như thép lại có thể bắn hơn một trăm bước thủng ngựa của chúng ta!
Vẫn còn, tất cả kỵ binh quân Hán đều có kiếm hai lưỡi sắc bén, nghe nói một đại bá chủ khác của Trung Nguyên, kỵ binh Sở quốc thậm chí còn dùng hoàn thủ đao sắc bén hơn kiếm hai lưỡi, đối với dũng sĩ Hung Nô chúng ta? Đến nay còn sử dụng đoản kiếm bằng đồng, thậm chí không ít dũng sĩ còn không có đoản kiếm bằng đồng, chỉ có thể sử dụng mã xiên tác chiến.
Chính bởi vì khí giới của Hung Nô ta, kỹ thuật chế tạo binh khí quá lạc hậu, mới đánh mất đi ưu thế của kỵ binh, cho nên, việc cần thiết bây giờ là thừa dịp các nước ở Trung Nguyên giao chiến, tiến vào Yến Triệu Hàn đi bốn phía bắt thợ thủ công, cướp của các địa phương, mà không đi cùng quân Hán tranh đoạt thảo nguyên Hà Sáo.
Chỉ cần bắt thợ thủ công Yến Triệu Hàn về sa mạc lớn, ta dám khẳng định, không đến mười năm, khí giới của Hung Nô ta, kỹ thuật chế tạo binh khí sẽ rất cao, đến lúc đó, bốn trăm nghìn quân thiết kỵ Hung Nô ta cung tốt cùng với binh khí sắc bén, kỵ binh Trung Nguyên sẽ không phải là đối thủ của kỵ binh Hung Nô ta!
Kể từ đó, căn bản không cần Hung Nô ta xuất binh chém giết, vương triều Trung Nguyên sẽ thấy áp lực từ Hung Nô ta mà buông tha cho Hà Sáo, ngược lại đến dọc tuyến Trường Thành, mượn dùng Trường Thành đến ngăn cản quân tiên phong thiết kỵ Hung Nô ta, như này chính là cảnh giới cao nhất của binh pháp Tôn Tử, bất chiến mà khuất nhân chi binh! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Như thế, không phải là còn hơn bây giờ hao phí nhiều nhân lực, vật lực đi theo quân Hán chiếm đoạt Hà Sáo mạnh hơn gấp trăm lần sao?
Dừng lại một chút, Công Thúc Thuyết nói tiếp:
- Quan trọng hơn cả là, một khi Hung Nô ta xuất binh, thì khẳng định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ vận mệnh của Trung Nguyên, khả năng trước tiên sẽ là Hán quốc diệt vong, mà tiến độ thống nhất của Sở quốc sẽ nhanh hơn, nói cách khác, Sở quốc thống nhất Trung Nguyên càng nhanh thì thời gian khôi phục nguyên khí càng nhanh, quay lại dụng binh với Hung Nô ta càng nhanh!