- Nhất Tự Trường Xà trận sao?
Tất Thư khẽ mìm cười, biểu cảm trên mặt rất thong dong. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Nhất Tự Trường Xà Trận
Con ngươi của Tấn Tương cũng bỗng nhiên co lại, mấy năm này cũng đọc không ít binh thư, trận Nhất Tự Trường Xà này vẫn có thể nhận ra được
- Tên tiểu tử Hàn Tín này vẫn thật có chút bản lĩnh, quân Hoài Nam này vào trong tay của hắn rồi, không ngờ cũng có thể như đốt lóng tay của cánh tay, đổi là ta vẫn thật sự làm không được.
- Điều này ngược lại cũng không có gì, chỉ cần có một lượng lớn lão binh, có thể hiểu được hiệu lệnh của Hàn Tín, thêm vào sự phối hợp toàn lực của Anh Bố, làm tới điểm này thật sự cũng không khó.
Tây Khất Liệt lắc lắc đầu, lại nói:
- Mấu chốt là trận Nhất Tự Trường Xà này của Hàn Tín sắp rất kỳ lạ, không giống với binh thư nói cho lắm, Thượng tướng quân, người cảm thấy thế nào?
- Là không giống nhau cho lắm.
Tất Thư nhẹ nhàng vuốt cằm, nói:
- Hàn Tín đối với trận Nhất Tự Trường Xà này đã có chút cải tiến, làm cho đầu mảng xà công kích trở nên càng sắc bén, đuôi mảng xà cuốn ngược lại cũng trở nên càng nhanh chóng nhưng mãnh liệt, quân ta nếu diễn biến thành trận nhị long nổi trên mặt nước, chẳng những phá không xong trận Nhất Tự Trường Xà này của liên quân, ngược lại sẽ làm cho nó có cơ hội.
Tấn Tương, Tây Khất Liệt đồng thời biến sắc, nói:
- Vậy thì phải làm sao?
- Làm sao đây?
Tất Thư mỉm cười, nói:
- Rất dễ xử lý.
Thoáng chốc, Tất Thư liền quay đầu lại hướng về phía Thiết Ngưu, liên tiếp truyền đạt quân lệnh xuống, lời nói cực nhanh, quân lệnh nhiều, trở nên phức tạp, truyền lệnh cho Tấn Tương, Tây Khất Liệt nhìn đến ngẩn người, chờ đến khi Tất Thư truyền đạt xong quân lệnh, ánh mắt của hai người lại hướng về phía Tất Thư, đã có chút thay đổi, cái gì là binh gia? Điều này mới là binh gia thật sự!
Hàn Tín tay vịn vào lan can, đang lẳng lặng đứng trên xe cao vút.
Hơn hai mươi vạn tướng sĩ liên quân đã sắp xong trận Nhất Tự Trường Xà, kéo dài khoảng chừng năm sáu dặm, đứng trên xe từ trên cao nhìn xuống, giống như một con mảng xà cực lớn nằm trong cánh đồng hoang vu, đầu phía nam con mãng xà mở rộng cái miệng ra, đang hung hăng cắn vào ba mũi tên của trận phong tiễn quân Sở, đầu phía bắc đuôi mãng xà cũng đã cuốn ngược lại, tiến thẳng đến phía sau trận phong tiễn quân Sở.
- Ôi!
Đại tướng Tiết Âu nhìn đến nỗi sôi sục bầu nhiệt huyết, hung hăng gõ nhịp nói:
- Xem quân Sở ứng đối ra sao!
Triệu Viêm, Khoái Triệt cũng nhìn như si như mê, luận về âm mưu dương mưu, bày mưu lập kế, hai người tự nhận không thua bất cứ kẻ nào, có thể nói diễn biến trận pháp, quyết thắng sa trường, trong thiên hạ vẫn thật ít người có thể sánh vai được với Tề vương!
Chính là nói mới nãy diễn biến từ phương trận đến trận Nhất Tự Trường Xà, nhìn có vẻ tầm thường không có gì lạ, kỳ thực nghiên cứu bản lĩnh phi thường của Thống soái.
Diễn biến trận hình kỳ thực cũng không khó, chỉ cần đủ thời gian, Thống soái năng lực bình thường cũng có thể đem phương trận tiến hóa thành trận Nhất Tự Trường Xà, nhưng mà, nếu muốn trong thời gian ngắn hoàn thành biến hóa trận hình, vậy thì không dễ rồi, cần phải một khắc giờ mới hoàn thành biến hóa, càng khó hơn nữa, nhưng mà, Tề vương đã làm được!
Hơn nữa, Tề vương lần này Thống soái hai mươi lăm vạn liên quân, là liên quân!
Phải làm được điểm này, chỉ dựa vào việc hiểu được trận hình vẫn không đủ, vẫn cần phải có năng lực tính toán cực kỳ chuẩn xác.
Bởi vì biến trận liên quan tới đường đi của hai mươi lăm vạn đại quân, năm quân, mười doanh, năm mươi bộ, hai trăm năm mươi khúc, trong đó chỉ cần có một đường đi của khúc, thời cơ không nắm bắt tốt, sẽ khó tránh khỏi việc các khúc đụng chạm cùng lúc, kế tiếp dẫn đến toàn bộ vị trí trận hình xuất hiện sự hỗn loạn, diễn biến trận hình cũng theo đó mà thất bại.
Nếu như Tề vương chỉ huy là Tề quân, còn tương đối đơn giản một chút, nhưng lần này chỉ huy là liên quân, hai mươi lăm vạn đại quân, ngoại trừ năm mươi vạn Tề quân, còn có mười vạn quân Hoài Nam, điều này càng thêm suy xét năng lực của Tề vương, bởi vì y ắt phải cho mỗi một khúc của quân Hoài Nam một lượng thời gian đủ, nếu không sẽ dẫn đến biến trận thất bại!
Do vậy có thể thấy được, năng lực tính toán của Tề vương đã tinh chuẩn tới cảnh giới nào rồi?
Điều này cũng không khó giải thích, khi cuộc chiến huyện Tỉnh Hình, tại sao một vạn đạo quân ô hợp của y, khi đối diện với sự tấn công mãnh liệt của hai mươi vạn đại quân Triệu quốc, vẫn có thể vừa chiến vừa lui, làm cho quân Triệu rời bỏ về hướng bờ sông Tỉnh Hình, vì phục binh bất ngờ đánh chiếm đại doanh quân Sở, tranh thủ thời gian và không gian, đồng thời một lần hành động cuối cùng thất bại của đại quân Triệu quốc, đã giữ lại một mỹ danh của trận huyết chiến.
Điều này cũng không khó giải thích, cuộc chiến Cai Hạ, vì sao ba mươi vạn đại quân của y đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của mười vạn quân Sở tinh nhuệ của Hạng Võ, cũng có thể vừa chiến vừa lui mà không kịp loạn! Phải biết rằng, Hạng Võ có thể không phải mãnh tướng, mười vạn tinh nhuệ dưới trướng y, mỗi một tên đều là binh lang hổ thân chinh bách chiến!
Đám người ô hợp của Hàn Tín có thể ngăn cản được đại quân Triệu quốc, cũng có thể ngăn cản được mười vạn tinh nhuệ của Hạng Võ, dựa vào cái gì? Dựa vào biến hóa trận hình, xóa bỏ áp lực của đối thủ! Thật sự muốn là hai quân hợp lại vững vàng, trận chiến Tỉnh Hình, một vạn người ô hợp của Hàn Tín căn bản không thể ngăn cản quá lâu, trận chiến Cai Hạ, quân Tề càng không thể ngăn cản sự tấn công mãnh liệt của đại quân Hạng Võ!
Đường đi của trận pháp xem ra đơn giản, thật sự bản lĩnh Thống soái phi thường, giống như là thư sinh viết chữ, cũng giống một chữ, người viết sẽ có rất nhiều rất nhiều, nhưng có thể viết tốt, viết ra được xuất thần nhập hóa, rất hiếm.
Nhưng mà, dường như là tiếng nói của Tiết Âu vừa nói, quân Sở cũng nhanh chóng bắt đầu biến trận.
Không đến nửa canh giờ, trận phong tiễn của quân Sở cũng biến hóa thành trận Nhất Tự Trường Xà, vốn dĩ ba mũi tên công kích cùng nhau tiến lên đã nhanh chóng hóa thành răng nanh đầu mãng xà lộ ra, vốn dĩ làm thành cọc mũi tên trung quân, quân Hổ Bí trận hình kéo dài, hình thành một thân mãng xà uốn lượn, hâu quân và hai cánh kỵ quân thì thành đuôi mãng xà móc ngược, cũng hướng về phía liên quân đối diện cuộn ngược qua.
- Điều này, điều này không thể!
Tiết Âu vẻ mặt lo lắng khó mà tin được, trận pháp của Tất Thư cũng lợi hại vậy sao?
Triệu Viêm, Khoái Triệt vẻ mặt cũng ngẩn ra, bọn họ mơ hồ cảm giác được, biến trận của quân Sở thậm chí còn nhanh hơn so với liên quân, tuy nhiên có mối quan hệ nhất định với sự chỉ huy của Tề vương, nhưng không thể phủ nhận là, đường trận pháp của Tất Thư cùng với năng lực tính toán, tuyệt đối đã có thể sánh vai với Tề vương, bằng không, quân Sở sẽ làm không được như bây giờ!
Trên mặt Hàn Tín lại không có chút thay đổi nét mặt, vẫn lãnh đạm như vậy.
Rất nhanh, "Đại mãng xa" biến hóa của quân Sở, cùng treo cổ nhau với "Đại mãng xà" biến hóa của liên quân, hai cái răng nanh của đầu mãng xà cùng cắn nhau, hai đuôi mãng xà cũng thắt nhau, chỉ có thân mãng xà hai bên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, bất luận là trung quân của liên quân, hay là trung quân của quân Sở, đều không có tấn công vào.
Anh Bố, Hàn Hạp đang ẩn nấp trong trạm tháp của viên môn đại doanh liên quân, đang theo dõi cuộc chiến từ xa.
Nhìn thì liên quân và quân Sở đã treo cổ nhau, trán của Anh Bố không khỏi lộ ra một vẻ ưu tư, quay đầu nói với Hàn Hạp bên cạnh:
- Hiền chất, thế tiến công của quân Sở rất linh hoạt, sắc bén.
Hàn Hạp gật gật đầu, nói:
- Thế tiến công của quân Sở rất linh hoạt, sắc bén, tuy nhiên, phụ vương có thể ứng đối được.
Anh Bố lại không nói thêm gì nhiều, ít nhất ngừng lại trước mắt, liên quân cũng không để lộ ra sự thất bại, đang như lời Hàn Hạp nói, quân Sở tuy rằng có được lợi thế khí giới, thế tiến công cũng cực linh hoạt, sắc bén, nhưng mà liên quân cũng có ưu thế binh lực, lại có Hàn Tín ở bên, hai bên nếu muốn quyết một trận thắng bại, cũng không dễ dàng.
Trên trán Hàn Tín đã ẩn hiện vệt mồ hôi, truyền quân lệnh xuống cũng trở nên càng ngày càng phức tạp.
Ngay từ đầu, quân lệnh của Hàn Tín nhiều nhất chỉ truyền đến một cấp doanh trại, nhưng dần dần, đã bắt đầu truyền đến cấp bộ, tình cờ thậm chí sẽ trực tiếp truyền quân lệnh xuống đơn vị cấp khúc, sau đó, theo thời gian trôi qua, tình hình truyền quân lệnh xuống đơn vị trực tiếp của Hàn Tín đang trở nên càng ngày càng nhiều lần…
Phụ trách truyền đạt quân lệnh đã thay đổi mấy lần.
Quân truyền lệnh này mới đưa ra không đến hai canh giờ, đã mổ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.
Làm tên lính truyền lệnh có thể không nhẹ nhàng, qua lại truyền đạt, lặp lại lên xuống lệnh kỳ không chỉ tiêu hao thể lực, càng tiêu hao tinh lực cực lớn, vì có chút sai lầm, nếu chẳng may móc sai lệnh kỳ, hậu quả sẽ đem lại tai nạn, dưới sự tiêu hao mức độ cao như vậy, thân thể bằng sắt cũng không chịu nỗi, cho nên sự thay đổi quân truyền lệnh là cực kỳ thường xuyên.
Tất Thư cũng đã mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, thậm chí ngay cả môi cũng bị nứt ra.
Từ biến trận hoàn thành đến hiện tại, miệng của Tất Thư dường như không ngừng, liên tục truyền đạt quân lệnh.
Cho dù trong lòng không thoải mái, nhưng Tất Thư ắt phải thừa nhận, trình độ chỉ huy của hắn có thể tồn tại sự chệnh lệc nhất định so với Hàn Tín, bất luận là nắm bắt thời cơ chiến đấu hay là năng lực tính toán, Hàn Tín vẫn mạnh hơn hắn một chút, cho dù chỉ là một chút như vậy, nhưng thể hiện trên chiến trường lại có ưu thế cực lớn.
Giờ khắc này, trong lòng Tất Thư cũng không khỏi khổ tâm, nếu muốn vượt qua Hàn Tín thật là khó.
Nếu như không phải quân Sở được huấn luyện, ưu thế về trang bị, chỉ sợ sớm đã thua rồi.
Nhưng mà, nếu quân Sở tạm thời vẫn không bị thua, chiến cục cũng đang từng chút một rơi vào lòng bàn tay của Hàn Tín, liên quân đã chủ động nắm bắt chiến trường, mà quân SO37 đang dần trở nên bị động, thể hiện trên chiến trường, vậy thì quân Sở đã bị liên quân xỏ mũi dắt đi rồi, toàn bộ chiến trường đang từng chút một chuyển dời về hướng bắc.
Xem ra, "quân Hổ Bí" không bắt tay hành động, thì rất khó mà xoay chuyển xu thế suy tàn.
Tất Thư lại quay đầu nhìn Tây Khất Liệt, nghiêm nghị nói:
- Tây Khất tướng quân, ngươi nên ra tay thôi.
- Vâng!
Tây Khất Liệt chắp tay vái chào Tất Thư, lại ầm âm ứng vâng, lập tức xoay người trèo xuống xe.
Rất nhanh, trong trận quân Sở liền vang lên tiếng kèn hiệu ngút trời, trong tiếng kèn kéo dài không thôi, "quân Hổ Bí" vốn dĩ nấp trong trận vẫn án binh bất động, cuối cùng cũng hành động rồi.
Một tên đại tướng quân Sở, thân khoác chiến giáp hoàng kim đang dẫn dắt, hai vạn quân Hổ Bí cuồn cuộn như nước lũ kiên cường, đã vào thế cuồn cuộn ngút trời không thể ngăn cản, hướng về phía phần hông của trận mãng xà liên quân lớn, hung hăng đè ép qua, thấy tư thế của quân Sở, đúng là đã tính toán lấy trung quân của liên quân, trảm tướng đoạt cờ!
Tiết Âu vừa mừng vừa sợ, hét lớn:
- Đại vương, quân Hổ Bí ra tay rồi!
Triệu Viêm, Khoái Triệt vẻ mặt phấn chấn, Tất Thư kiềm chế không được cuối cùng cũng ra đòn sát thủ sao? Hổ Bí đã xuất ra, trong tay Tất Thư không còn quân bài gì nữa.
Điều này cũng có nghĩa là, quyền chủ động chiến trường đã hoàn toàn rơi vào tay của Tề vương.
Mãi đến giờ khắc này, khóe miệng của Hàn Tín cuối cùng mới lộ ra vẻ cười thản nhiên, sau đó quay đầu lại nhin Tiết Âu, thản nhiên căn dặn:
- Truyền lệnh, cấm quân Hoài Nam, cảm chiến quân xuất kích.