Bên trong xa trận quân Sở, nhiều đội trọng binh ngực trần phụ trách đồ quân nhu thông qua một cái cây dung dây thừng ra sức kéo liên nỏ và hộp đựng tên lên, cứ lấy một hộp đựng tên xong lại trở về vị trí cũ, tiểu giáo quân Sở canh giữ bên cạnh liên nỏ hung tợn tay cầm mộc chùy nện xuống, kèm theo đó Khúc Trưởng quân Sở trong tay mộc chùy hạ xuống, một loạt năm nhánh cánh tay thô tên lớn gào thét mà ra.
Một đội xe dài trên tường, đủ tám trăm cái liên nỏ tiến lên, liên tục phóng ra, đem từng dãy tên lớn bắn vào trong trận kỵ binh quân Hán như gió táp mưa rào, những cái liên nỏ to lớn như này kéo ra lực ước chừng mấy chục thạch, cần hai mươi người cùng nhau phát lực mới có thể bắn một lần nữa, tên lớn bắn ra thì không thân thể nào có thể ngăn cản được?
Tên lớn đi qua nơi nào, người ngựa trong trận quân Hán lập tức ngã đổ, máu bay tung tóe!
- Phốc...
Một gã kỵ binh quân Hán né tránh không kịp, bị tên lớn xuyên vào mặt, tên lớn phóng ra mang theo lực đánh rất mạnh tàn phá xuống, đầu kỵ binh quân Hán trong khoảnh khắc thành máu chảy đầy trời, tên lớn uy thế lại dường như không có giảm đi, mang theo tiếng rít trói tai liên tục xuyên thủng thân thể hai gã người Hồ, xuyên hai người cùng một chỗ, đóng đinh tại chỗ, thẳng đến hai gã người Hồ kêu thảm ngã từ trên lưng ngựa xuống dưới đất, lúc mất đầu thi thể quân Hán mới suy sụp ngã xuống ngựa.
Một gã kỵ binh người Hồ có chút tỉnh táo, khi tên lớn phía trước bắn tới hắn liền núp dưới bụng ngựa bên phải, nhưng điều đáng tiếc là tuy hắn có tỉnh táo cũng không thể cứu sinh mạng mình như mọi lần, trong giây lát, tên lớn gào thét bắn thủng bụng ngựa không có chút khó khăn nào, bắn chết người Hồ đang núp dưới bụng ngựa ngay tại chỗ.
Một viên kiêu tướng quân Hán mắt vô cùng tốt, phản ứng cũng nhanh, khi suýt xảy ra tai nạn bỗng nhiên một kiếm chém ra, đúng lúc chém vào một tên lớn vừa bắn tới, nhưng mà ngay sau đó, với sức lực vô cùng mãnh liệt như thủy triều cuồn cuộn mà quay lại, kiêu tướng quân Hán trong tay cầm kiếm hai lưỡi bỗng chốc bị bắn bay, mà tên lớn chỉ bay hơi lệch lạc, cùng lúc bắn vào sườn trái kiêu tướng quân Hán, đồng thời xuyên qua áo giáp và thân thể kiêu tướng quân Hán, mang đi một khối máu thịt lớn.
- Ách a...
Lập tức kiêu tướng quân Hán kêu lên thảm thiết, sau đó là một loạt tên lớn từ phía trước xa trận gào thét mà trút xuống, giống như một tia chớp bắn vào ngực kiêu tướng quân Hán, kiêu tướng quân Hán kêu rên một tiếng, cả người bị mang trên lưng ngựa lao đi, vọt tới sau lưng một kỵ binh người Hồ khác.
- Chu thúc?!
Chu Quan Phu thấy thế lập tức trợn mắt muốn nứt ra.
Kiêu tướng quân Hán bị bắn chết là Chu thúc, hắn là mãnh tướng đứng đầu Chu gia, ở trên chiến trường hắn đã cứu mạng Chu Bột, thậm chí còn dạy kiếm thuật cho Chu Quan Phu lúc còn nhỏ.
Chu Quan Phu lộ vẻ sầu thảm kêu to, tiếng chói tai chợt từ phía sau đầu bắn tới.
Dựa vào bản năng giống như dã thú, Chu Quan Phu trở tay một kích, chỉ nghe một tiếng cạch nổ vang, lập tức Chu Quan Phu thấy cánh tay phải rung lên, gan bàn tay phải run lên một hồi, tên lớn vừa bắn về phía hắn lập tức bị thiết kích đập bay, nghiêng bắn thủng một con ngựa phía sau, đâm sâu đóng đinh vào bên trong bùn đất.
Chu Quan Phu ghìm ngựa quay đầu lại xem, chỉ thấy phía sau không còn mấy thân binh.
Chung quanh quân Hán, kỵ binh người Hồ chết thảm và trọng thương, bên tai tràn đầy tiếng kêu rên, tiếng rên rỉ thảm thiết!
Trong vòng trăm bước, lực sát thương của liên nỏ tên lớn không gì sánh kịp, dù chỉ bắn trúng vị trí không nguy hiểm cũng đủ để trí mạng, bởi vì thân tên rung động rất nhanh tạo thành chấn động đủ để phá hủy thân thể một người, trong vòng hai trăm bước, có thể bắn xuyên qua cả người lẫn ngựa kỵ binh quân Hán, dù là ngoài năm trăm bước, lực sát thương của tên lớn cũng không thể khinh thường!
Không đến nửa khắc, liên nỏ quân Sở cũng đã bắn ra hai mươi lượt tên lớn, tám vạn nhánh cánh tay thô tên lớn điên cuồng bắn chụm xuống, quân Hán, kỵ binh người Hồ lập tức một mảng ngã ngựa xuống dưới, cách xa trận quân Sở trong vòng một trăm bước, đã thành một mảnh Tu La huyết ngục, gần như tất cả quân Hán, kỵ binh người Hồ đều ngã xuống trong vũng máu.
Cũng có bồng bồng mưa tên ở phía mặt sau xa trận bay lên khoảng không, sau đó từ trên không trung gào thét trút xuống.
Nhìn chung quân Hán bị tên lớn bắn chết vô cùng bi thảm, nhất thời kỵ binh người Hồ như là bị bắt cắt mạch cây cỏ, thành từng mảng mà ngã xuống dưới. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vun vút....
Bỗng nhiên trong lúc đó, lại một loạt tên lớn dày đặc như mưa từ trước xa trận bắn nhanh mà đến.
Dũng mãnh mạnh mẽ như Chu Quan Phu, giờ này cũng đánh mất ý chí chiến đấu hoàn toàn, ra sức ngăn cản hai cành tên lớn bắn về phía mình và Xích Long mã, Chu Quan Phu đột nhiên ghìm cương ngựa, nghiêng mình hướng về phía đông bắc, ngay lúc này, Chu Quan Phu đã chẳng quan tâm đuổi giết kỵ binh quân Sở nữa rồi, nếu mà đuổi giết tiếp nữa, liền toàn bộ kỵ binh quân Hán xong rồi!
Những nỏ sàng này cũng không biết quân Sở làm ra từ nơi nào, rất là tàn ác!
Trong khoảng thời gian quá ngắn, Chu Quan Phu thúc ngựa Xích Long tăng tốc thật nhanh, giống như gió cuốn mây tan rời xa xa trận quân Sở, phi thẳng ra hơn trăm bước, Chu Quan Phu mới thở nhẹ một cái, tay phải lại giơ cao trường kích, ngửa mặt lên trời hú dài:
- Toàn quân quay lại, quay lại hướng đông, quay lại hướng đông...
Quân Hán và kỵ binh người Hồ phía sau Chu Quan Phu cũng đều quay lại theo.
Nhưng mà, quân Sở công kích vẫn chưa ngừng, từng dãy tên lớn vẫn như cũ gào thét tới, một bồng bồng mưa tên vẫn không ngừng trên không trung rơi xuống, quân Sở công kích mãnh liệt xuống, cuối cùng kỵ binh người Hồ mất khống chế hoàn toàn, như con ruồi không có đầu bay loạn xạ, kỵ binh quân Hán đang quay lại trong khoảnh khắc rơi vào cảnh hỗn loạn.
*****
Bản trận quân Hán, đám người Lưu Bang, Trương Lương, Trần Bình, Chu Bột, Lữ Đài tất cả đồng thời phát hiện cánh trái bất thường.
Nhìn từ trên sào xe, trên chiến trường bụi mù cũng đang dần dần tan đi, có thể bởi vì khoảng cách quá xa, dù thị lực tốt nhất là Lữ Đài cũng không thể thấy rõ hoàn toàn cánh trái đang diễn ra cảnh tàn sát thảm kịch, Lưu Bang bọn họ chỉ có thể nhìn thấy kỵ binh quân Hán đang đuổi giết quân Sở đột nhiên quay đầu hướng đông, sau đó liền lâm vào cảnh rối loạn.
- Chuyện gì xảy ra?
Lưu Bang vịn vào chiếc cột nhìn xa về hướng đông, vẻ mặt không tin,
- Thắng Chi sao không đuổi theo, mà lại quay đầu hướng đông làm gì chứ? Chẳng lẽ có điều gì không hay xảy đến sao?! Ngươi xem ngươi xem, rối loạn à, toàn bộ trận hình rối loạn à? Thắng Chi cũng là lão tướng trải qua trăm trận chiến, kiểu gì chẳng biết nặng nhẹ? Quả thực đây là xằng bậy!
Chu Bột vẻ mặt xấu hổ, im lặng không nói, hắn cũng có chút hoang mang.
Trương Lương bỗng nhiên quay đầu nhìn Lữ Đài hỏi:
- Tương Chi, ngươi có nhìn thấy rõ không?
Mày kiếm dài của Lữ Đài bỗng nhiên chau lại rồi lập tức giãn ra, sau đó quay đầu nhìn Lưu Bang nói:
- Đại vương, bên kia rốt cục xảy ra chuyện gì thần cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy một chút rất rõ ràng, kỵ binh quân Thắng Chi đã rối loạn hoàn toàn, Hạng Trang đã trải qua hàng trăm trận chiến, rất giỏi về việc nắm bắt thời cơ chiến đấu, thần nghĩ hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội như vậy!
- Thời cơ chiến đấu?!
Lưu Bang nghiêm nghị nói,
- Tương Chi, ngươi có ý gì?
Lữ Đài tiến lên nửa bước, tiến gần đến tai Lưu Bang nói nhỏ vài câu, Lưu Bang nhăn nhíu mày, vẻ mặt tối tăm phiền muộn mà nói:
- Tương Chi, chỉ có như vậy sao?
Lữ Đài than nhẹ một tiếng, nói:
- Đại vương, sợ là chỉ có như thế.
Lưu Bang có chút không cam lòng nhìn về phía Trương Lương và Trần Bình, hai người đồng thời nhìn về phía Lưu Bang buông tay ra, nói cho cùng, Trương Lương, Trần Bình đều chỉ là chủ mưu, mà không phải là Thống soái, hiến kế là bổn phận của bọn họ, bọn họ cần phải ra trận chỉ huy, điều binh khiển tướng, ngăn cơn sóng dữ quay lại vậy cố mà làm.
Lữ Đài lại thở dài nói:
- Đại vương, chặn đường thì chặn ở đâu.
Lưu Bang có chút căm tức, còn có chút không cam lòng, tuy nhiên vẫn phải tiếp thu những lời nói của Lữ Đài, không còn cách nào khác nói:
- Được rồi, khẩn trương đi, không là không kịp nữa rồi.
- Vâng!
Lữ Đài vái chào, xoay người đi nghênh ngang.
*****
Những gì Lữ Đài lo lắng là không thừa, Hạng Trang đích thực đã ngửi thấy hương vị chiến thắng!
- Rối loạn, Đại vương, kỵ binh quân Hán đã rối loạn!
Bách Lý Hiền đưa quạt lông lên trán, quay đầu nhìn Hạng Trang, trong giọng nói không kìm được sự kích động.
- Ha ha ha, liên nỏ phát uy rồi!
Vẻ mặt Hạng Đà cũng chấn động lớn.
- Cái này quân Hán có thể chịu được!
Bách Lý Mậu cũng hung hăng nắm chặt thiết quyền.
Ánh mắt Hạng Trang cũng sáng lên, liên nỏ đã sát thương rất nhiều kỵ binh quân Hán, các chư tướng đang rất hưng phấn, Hạng Trang lại nhạy cảm cảm nhận thấy đã đến thời cơ chiến đấu, nếu như lúc này kỵ binh Mông Khanh đột nhiên quay lại, xung phong hướng vào trận kỵ binh quân Hán đang hỗn loạn, như vậy khả năng kỵ binh quân Hán lập tức binh bại như núi đổ!
Một khi cánh trái kỵ binh quân Hán sụp đổ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cánh phải bộ binh quân Hán!
Ha ha, Lưu Bang lão nhân, lúc này ngươi gặp nạn rồi! Lão tử muốn nhìn xem ngươi hóa giải nguy cấp như thế nào? Lập tức Hạng Trang bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Bách Lý Mậu hung tợn mà quát:
- Tử Minh, lập tức truyền lệnh cho Mông Khanh dẫn kỵ binh lập tức quay lại, hướng về phía kỵ binh quân Hán tổng tiến công đánh, là tổng tiến công đánh, không phải du kích, không phải du kích...
- Vâng!
Bách Lý Mậu ầm ầm đáp lại,
- Lính liên lạc...
*****
Sau trận quân Sở, Mông Khanh dẫn theo kỵ binh cuồn cuộn đi về hướng tây.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một viên thuộc cấp thúc ngựa đuổi theo Mông Khanh, cao giọng kêu lớn:
- Tướng quân, Đại vương có lệnh, toàn quân quay đầu lại, hướng về phía kỵ binh quân Hán tổng tiến công đánh, là tổng tiến công đánh, không phải du kích, không phải du kích!
- Tổng tiến công đánh?!
Mông Khanh trong lòng rùng mình, vội quay đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy trên sào xe ở trung quân một hàng lệnh kỳ tam giác ba mặt đỏ thẫm bay lên, tại lệnh kỳ tam giác đỏ thẫm bên trái, có một mặt màu vàng, mặt màu vàng thêu một lông bờm trên đầu ngựa, đó là danh hiệu của kỵ quân.
- Ngao...
Mông Khanh lập tức rào rào rút hoành đao giơ lên quá đỉnh, một bên thúc ngựa lao đi về phía hướng đông bắc, một bên thì ngửa mặt lên trời hú dài,
- Quay lại, toàn quân quay lại...
Theo sau Mông Khanh, kỵ binh quân Sở chuyển động thành một nửa vòng tròn, quay đầu lại hướng nam, đuổi theo sau mông quân Hán giết.