Sở Hán Tranh Bá

Chương 327: Hạ chiến thư




Tháng tư, mùa mưa dầm kéo dài rả rích.

Tuy rằng kỵ binh Sở quốc đóng quân ở Bành thành, nhưng thủ quân ở đầu thành cũng không dám có chút buông lỏng, một đội giáp sĩ Hoài Nam võ trang toàn diện cầm trong tay giáo dài, tập trung tinh thần đề phòng, mưa làm ướt hết áo giáp và chiến bào, vừa ẩm ướt vừa lạnh giá, tuy nhiên, giáp sĩ Hoài Nam trên đầu thành lại vẫn hiên ngang thẳng người đứng đó.

Trên lầu quan sát, một tên tiểu giáo Hoài Nam thắt lưng đeo đao hoàn thủ đang đi qua đi lại.

Sau khi kết minh với Sở quốc, Hoài Nam vương Anh Bố đã mua từ Sở quốc không ít hoàn thủ đao, ngoài ba mươi nghìn cấm quân, tất cả các tiểu giáo, khúc trưởng trở lên trong Hoài Nam quân đều được trang bị hoàn thủ đao.

Anh Bố cũng từng nghĩ trang bị cho mình một thanh hoàn thủ đao, thậm chí là hoành đao, tuy nhiên cuối cùng lại từ bỏ.

Không phải là do thợ rèn ở Hoài Nam quốc không có khả năng tạo ra hoàn thủ đao hay hoành đao, mà là do công nghệ tạo ra hoàn thủ đao và hoành đao vô cùng phức tạp, hao phí thời gian, Anh Bố cũng đã triệu tập hơn một ngàn thợ thủ công rèn hết ngày dài tới đêm thâu, nhưng trong vòng một năm tạo ra được lơ thơ vài thanh, cái giá phải trả quá lớn, còn không bằng mua trực tiếp từ Sở quốc.

Sở quốc công nghệ rèn đao rõ ràng so với Hoài Nam quốc đi trước một bậc, không chỉ có sản lượng lớn hơn, mà chất lượng cũng rất tốt, Anh Bố cũng từng nghĩ tới việc tới đánh cắp công nghệ tạo đao ở Sở quốc, tuy nhiên cuối cùng cũng thất bại.

Một khắc nào đó, tiểu giáo Hoài Nam đang bước đi thong dong chợt dừng lại.

Tên tiểu giáo Hoài Nam nghiêng tai lắng nghe một lát, hỏi bọn binh giáp bên cạnh nói:

-Các ngươi nghe thấy không?

Hơn mười binh giáp xung quanh đều nghiêng tai nghe, loáng thoáng, bọn họ nghe được tiếng vó ngựa, ngẩng đầu lên, đã thấy đông nghìn nghịt kỵ binh Sở quốc từ màn mưa tiền phương mờ mịt lao ra, một gã kỵ sĩ Sở quốc mặc áo giáp phóng ngựa đi vào cầu treo trước, lớn tiếng quát:

- Đại Sở Vệ tướng quân Tất Thư, cầu kiến Hoài Nam vương!

- Các ngươi hãy chờ đã.

Tiểu giáo Hoài Nam quát:

- Đợi ta đi báo với tướng quân, chờ người định đoạt.

- Đi nhanh rồi trở lại!

Kỵ sĩ áo giáp ngoài thành lãnh đạm nói:

-Chớ có nhầm việc quân cơ đại sự.

Tiểu giáo Hoài Nam hừ một tiếng, vội vàng xuống lầu.

Hoàng cung Hoài Nam.

Anh Bố bưng bát mì trên bàn lên ngửi ngửi, cuối cùng vẫn bỏ xuống, từ tối qua khi biết tin chủ tướng quân Sở là một thư sinh danh bất hư truyền, Anh Bố ăn chẳng thèm ăn, đã thế còn không đêm nào chợp mắt cả.

Khoái Triệt nói:

- Đại vương, xin ngài ăn một chút, cơm ăn không no thì sao có tinh thần chứ?

Anh Bố nói:

- Tướng quốc, Tất Thư rốt cuộc là ai? Hạng Trang thật ra đang nghĩ gì?

Anh Bố nghĩ mãi mà không ra, sao Hạng Trang lại cho một tên thư sinh chưa từng ra chiến trường, chưa từng dẫn binh lần nào chỉ huy quân đội, đem trăm nghìn đại quân giao cho người này, chẳng khác gì trò đùa cả?

Khoái Triệt nói:

- Đại vương, Tất Thư kia đích thật là tên thư sinh, chưa từng dẫn binh, chưa từng đánh giặc, tuy nhiên...

Mấy năm nay, Khoái Triệt gần như đã quên mất Tất Thư, tuy nhiên, ngày hôm qua sau khi trở về phủ, Khoái Triệt lại nhớ tới cảnh tượng mười năm trước, Tất Thư suýt chút nữa lưu lại Hoài Nam quốc, tuy nhiên cuối cùng, người này lại đi tới Sở quốc, Khoái Triệt hoài niệm lại, rồi không ngừng bóp cổ tay

- Tuy nhiên sao?

Anh Bố nói:

- Người này rốt cuộc lai lịch ra sao?

Khoái Triệt nói:

- Đại vương có lẽ không còn nhớ, lúc trước thần từng dẫn người này tới chỗ đại vương, đáng tiếc âm kém dương sai, người này cuối cùng lại tới Sở quốc, y là môn nhân Quỷ Cốc tử, tuy rằng chưa bao giờ dẫn binh, chưa bao giờ ra chiến trường, nhưng lại am hiểu binh pháp, cực có uẩn lược, có ngày người này sẽ trở thành đại tướng tài.

Anh Bố nói:

- Sẽ có ngày thành đại tướng tài, ít nhất bây giờ chưa phải, đúng không?

Đối với cái gọi là Quỷ cốc môn nhân, Anh Bố không am hiểu được, cho dù nói như thế nào Hạng Trang thân trải trăm trận chiến, hắn chẳng lẽ không biết rằng, Thống soái chân chính từ trước tới nay đều từ chiến trường chiến đấu mà ra, chứ không phải học hành mà ra được, một thầy giáo giỏi có thể trở thành đại tướng? Quả thực đáng cười.

Khoái Triệt nói:

- Hành động này của Hạng Trang, có lẽ có mưu đồ khác.

- Mưu đồ khác?

Anh Bố không cho là vậy:

- Mưu đồ gì?

Khoái Triệt nói:

- Đại vương, ngài không biết là Tề vương có chút khinh địch sao?

Anh Bố ồ một tiếng không nói gì, lần này đánh với đại quân Tề quốc, y cũng cảm thấy Hàn Tín so với trước kia có chút thay đổi, nếu đổi thành Hàn Tín trước kia, sao có thể chậm chạp tới giờ vẫn chưa động? Chỉ sợ không đợi cho viện quân Sở quốc đuổi tới, đại quốc Tề quốc cũng đã mang thiên binh vạn mã đánh vào Bành thành rồi.

Trước kia, Hàn Tín dùng binh nhanh gấp khiến người khác phải thở dốc.

Nhưng hiện tại, không biết do Hàn Tín ở địa vị cao lâu ngày hay là được sống an nhàn sung sướng chiều chuộng quá, hoặc là thắng trận nhiều quá có chút tự mãn, cho nên không coi anh hùng thiên hạ ra gì.

Đến lúc này, Anh Bố bỗng nhiên suy nghĩ nói:

- Tướng quốc, ý ngài là…

Khoái Triệt gật gật đầu, nói:

-Đúng vậy, nếu Tất Thư không phải hạng người tầm thường, mà là một đại tài có bản lĩnh thực sự, thêm việc Hàn Tín sơ suất khinh địch, thì trận chiến này thắng bại thật đúng là không thể biết trước.

Quân thần đang nói chuyện, Mã Nghiệp bỗng dưng đi vào bẩm: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Đại vương, Sở quốc Vệ tướng quân Tất Thư cầu kiến.

- Tất Thư đại quân tới rồi?

Anh Bố không kìm nổi nhìn Khoái Triệt, định nói y đâu, người này đã tới rồi, lập tức Anh Bố lệnh cho Mã Nghiệp:

-Mau mau mời vào.

Mã Nghiệp khom người rời khỏi, không một lát, liền dẫn một gã tú sĩ áo trắng ba mươi tuổi vào đại sảnh.

Nhìn gã tú sĩ áo trắng, Khoái Triệt liền lập tức nhận ra Tất Thư, Tất Thư cũng đồng thời nhanh chóng nhìn ra Khoái Triệt, y chắp tay chào Anh Bố, Khoái Triệt:

- Tại hạ Tất Thư, tham kiến Hoài Nam vương, gặp qua Tử Thông huynh.

Anh Bố khoát tay áo xem như đáp lễ, Khoái Triệt vái chào đáp lễ, Anh Bố lại giơ tay mời Tất Thư ngồi vào vị trí, Tất Thư vung ống tay áo, ngồi vào vị trí.

Khoái Triệt không khỏi cảm động nói:

- Học kiếm lão đệ, mười năm không gặp, không nghĩ ngươi lại trở thành Sở quốc đại tướng quân.

Tất Thư khẽ mỉm cười, nói:

- Tử Thông huynh, khi nào có thời gian sẽ ôn chuyện ta và huynh, hiện tại, nên cẩn thận lập kế bức lui bốn trăm ngàn đại quân Hàn Tín đã.

Khoái Triệt nhẹ nhàng vuốt cằm, Tất Thư dùng hai từ bức lui, mà không phải đánh bại, có thể thấy được đầu óc y vẫn khá tỉnh táo.

Anh Bố trong lòng không do dự, biểu hiện trên mặt cũng chẳng mấy tốt đẹp, lập tức lạnh lùng thản nhiên nói:

- Quả nhân trước xin tạ ơn tướng quân cùng với các viện thủ Sở quốc, tuy nhiên Hàn Tín dẫn binh không ai có thể động tới, nếu muốn bức lui đại quân Tề quốc cũng không phải chuyện dễ, không biết Tất tướng quân có cao kiến gì chỉ giáo quả nhân?

- Không dám!

Tất Thư quỳ xuống vái tạ Anh Bố, nói:

- Tạ hạ có một kế sách chưa hẳn đã hoàn hảo, mong Hoài Nam vương và Tử Thông huynh vui lòng chỉ giáo.

Anh Bố và Khoái Triệt cùng nhìn nhau, thản nhiên nói:

- Xin lĩnh giáo.

Tất Thư khẽ mỉm cười, không phải vì sắc mặt Anh Bố có nét tức giận, y mang ý kiến của mình nói thẳng cho Anh Bố và Khoái Triệt nghe, Anh Bố nghe xong sắc mặt đại biến, Khoái Triệt cũng sợ hãi biến sắc, hai người thật sự không ngờ rằng, Tất Thư lại thật quyết đoán, muốn đối đầu trực diện với Hàn Tín.

Cùng lúc đó, hơn mười kỵ binh Sở quốc phóng như gió lao về phía đại doanh Tề quân ở hướng bắc, trong đó có tên đặc phái viên Phù Tiết, theo thám báo của Tề quân ở ven đường, đám người đó không ai ngăn cản lại, hơn nữa bọn họ còn tùy ý tiếp cận đại doanh, khoảng cách tới viên môn còn không tới trăm bước, lúc đó mới có người ra ngăn cản.

- Mau dừng lại, còn đi tới, giết không cần luận tội!

Phù Tiết dẫn đầu giơ cao tay, ngang nhiên nói:

- Lệnh của Phụng Đại Sở Vệ tướng quân, tới hạ chiến thư với Tề vương!

Tề quân nha môn bỗng nhiên xôn xao, lập tức mở cửa viên môn, một đội mấy trăm kỵ binh Tề quốc cưỡi ngựa ấm ầm như trận đại hồng thủy mãnh liệt từ bên trong xông ra, trong thoáng chốc đã bao vây mười kỵ binh Sở quốc, chiến mã của mười kỵ binh không ngừng hí vang, nhưng mười kỵ binh lại không chút lo sợ.

Lều lớn Tề vương, Hàn Tín cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Nghe Tào Tham, Lâu Kính bẩm báo xong, Hàn Tín thản nhiên nói:

- Tất Thư kia cũng chỉ laf một tên đầy tớ nhỏ, sao phải suy nghĩ? Hạng Trang lấy người này làm tướng, chẳng khác gì trò đùa, Hạng Trang đã không thèm quan tâm tới sự sinh tử tồn vong của Sở quốc tướng sĩ, quả nhân còn khách sáo làm gì? Lần này ta nhất định đánh diệt hết ba trăm ngàn quân Sở tính cả Hoài Nam quân, sau đó thừa cơ thẳng chiếm Giang Đông.

Tào Tham, Lâu Kính nghe vậy lập tức trầm tĩnh, điều bọn họ lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.

Hàn Tín dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hai người, thản nhiên nói:

- Tào Tham, Lâu Kính, các ngươi không cần nghĩ nhiều quá, quả nhân lần này không phải khinh địch, lại càng không phải sơ suất, mấy ngày nay sở dĩ ta án binh bất động, đợi cho viện quân Sở quốc đến nơi mới động thủ, cũng là bởi vì binh pháp có dạy, vì phức tạp mà thành đơn giản, nói cách khác, có thể sử dụng phương pháp đơn giản để giải quyết cục diện, tuyệt không thể phức tạp hóa cục diện, phải giải quyết đối thủ trong một lần duy nhất, tuyệt không giải quyết hai lượt.

Đang nói chuyện, Túc vệ Lang tướng Tào Thọ tiến vào bẩm báo:

- Đại vương, sứ giả quân Sở cầu kiến.

- Sứ giả quân Sở?

Hàn Tín nhíu mày, nói:

Tào Thọ lĩnh mệnh mà đi, một lát sau, y dẫn một gã dáng người cao lớn lên, kiêu tướng quân Sở thân khoác trọng giáp tiến vào lều lớn.

Sau khi quân Sở kiêu tướng đi vòa lều lớn, y giống như một cây sắt, chẳng chào hỏi gì Hàn Tín, mà hướng về phía nam vái chào, ngang nhiên nói:

- Phụng Đại Sở Vệ tướng quân, tới hạ chiếu thư.

Dứt lời, Kiêu tướng quân Sở lấy từ trong áo giáp trước ngực ra một phong thư.

Tào Thọ kêu lên một tiếng trầm đục, giơ tay nhận lấy lá thư, rồi tiến lên hai bước giao cho Hàn Tín.

Hàn Tín đọc thư, khóe miệng nở một nụ cười lạnh khinh miệt, trong thư viết, là lời mời của chủ tướng quân Sở mời y ngày mai tới Nam Giao phá trận, lập tức Hàn Tín lạnh lùng nói:

- Kiêu ngạo, ngông cuồng cực độ, một tên đầy tớ nhỏ, chỉ có đọc qua vài kinh thư, học một chút trận pháp, mà lại muốn múa rìu qua mắt thợ? Còn dám khiêu chiến với quả nhân? Đúng là không biết sống chết.

Dừng lại một lát, Hàn Tín nói với kiêu tướng quân Sở:

- Trở về nói với Tất Thư, chiến thư ta đã nhận được, giờ thìn ngày mai, quả nhân sẽ dẫn đại quân tới phá trận.