Trên đất Hoài Tứ, lúc này đang chiến tranh liên miên.
Đồng thời Hạng Trang gần như đánh tới Ba Thục, Tề Vương Hàn Tín cũng tự mình dẫn bốn mươi vạn quân quy mô đánh vào Hoài Nam Quốc. Chưa tới một tháng, đại quân Tề Quốc dễ dàng chiếm được Lỗ Huyện, Đằng Huyện, Tiết Huyện, Lưu Huyện, quân tiên phong tiến thẳng tới Bành Thành. Hoài Nam Vương Anh Bố nghe tin vô cùng kinh hãi, cấp bách lui đại quân trở về Bành Thành, đồng thời sai người sang Sở quân cầu viện.
Tại đại doanh Thọ Trạch, Tất Thư cùng mọi người đang nghị sự.
Về việc có phát binh cứu viện Hoài Nam Quốc hay không là một chuyện, khi đó giữa các chư tướng sẽ nảy sinh ra nhiều bất đồng nghiêm trọng.
Tử Xa Sư chắp tay hướng về phía Tất Thư, nói rằng:
- Vệ Tướng Quân, Hoài Nam Quốc là liên bang của đại Sở ta, liên bang bị công kích, nếu không phát binh cứu giúp, lẽ nào làm trái với minh ước sao? Có lẽ, nếu Hoài Nam Quốc bị Tề Quốc tiêu diệt, thì đại Sở ta mất đi một bình phong quan trọng, từ đó sẽ trực diện đối đầu với Tề Quân, việc này người dùng binh không nên làm.
Nói chưa dứt lời, Tiêu Khai liền lớn tiếng phản bác:
- Mặc dù Tử Xa Tướng Quân nói rất có lý, nhưng mà Tề Quốc binh nhiều tướng mạnh, Hàn Tín dùng binh lại càng không ai sánh bằng, Đại Vương vừa xuất binh chinh chiến bên ngoài, ai có thể địch nổi Hàn Tín?
Nói tới đây, Tiêu Khai vẫn lạnh lùng liếc mắt lên chiếc ghế cao nhất Tất Thư đang ngồi, trong ánh mắt lộ vẻ coi thường.
Đối với Tất Thư, Tiêu Khai trong lòng không phục, hắn dựa vào cái gì?
Tất Thư vẻ mặt lãnh đạm, cũng không có để ý lời nói của Tiêu Khai trong lòng.
Tử Xa Sư chau mày, phản bác nói:
- Hán Tín dụng binh, không hẳn đã lợi hại như vậy.
- Đó là bởi vì ngươi chưa từng trải qua trận chiến Cai Hạ!
Tiêu Khai lãnh đạm nói:
- Thử hỏi Tiên Vương dũng mãnh như thế nào? Nhưng mà trận chiến tiếp đó, Tiên Vương suất mười vạn Sở quân tinh nhuệ, rốt cục bị Hàn Tín tiêu diệt. Tài dụng binh Hàn Tín, há những kẻ thư sinh chỉ biết nói phét như các ngươi có thể tưởng tượng ra?
Tử Xa Sư yên lạnh, cũng không mở lời tranh luận.
Sở Hệ Tướng Lãnh cùng Tần Hệ Tướng Lãnh lúc đó bất hòa đã lâu, Tử Xa Sư Tần Hệ Tướng lãnh Trung Nhất Viên, việc này không được Sở Hệ Tướng Lãnh tán thành, cũng chẳng có gì là lạ.
Tất Thư đưa mắt liếc xuống dưới nhìn Chung Ly Muội cùng Ngu Tử Kỳ.
Bàn về tư cách và sự từng trải, trong trướng gồm có Tất Thư, lại còn có ai có thể sánh kịp Chung Ly muội cùng Ngu Tử Kỳ?
Nói về tài năng của họ, Chung Ly Muội cùng Ngu Tử Kỳ tuyệt không phải nói chơi, Tử Xa Sư ở phía dưới, so sánh với Tiêu Khai, Điền Hoành chỉ có hơn không có kém.
Tất Thư hỏi:
- Chung Ly Tướng Quân, Tử Kỳ Tướng Quân, các ngươi nghĩ sao?
Chung Ly Muội nghiêng đầu cùng Ngu Tử Kỳ đưa mắt nhìn nhau một cái, thi lễ nói:
- Vệ Tướng Quân, Hoài Nam Quốc cùng Đại Sở ta gắn bó như môi với răng, không thể không cứu, nhưng mà, Hàn Tín dùng binh không ai sanh bằng đó là sự thực, mạt tướng cho rằng, phái ít viện quân đi trước, giống như Vu Dương nhập Hổ Khẩu, thuận lơij sẽ xuất đại quân cứu viện!.
Tất Thư khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười, Chung Ly, Tử Kỳ hai vị tướng già không ngờ vẫn còn nhớ nguyên tắc cầm quân.
- Lão Chung Ly ngươi điên rồi?!
Tiêu Khai kinh hãi, cả giận nói:
- Dẫn đại quân tới Hoài Nam, một ngày Lương Quốc đối địch dẫn đại quân đánh vào Cửu Giang, cần làm thế nào cho phải?
Tất Thư phẩy tay áo, nói rằng:
- Cái này cũng không cần lo lắng, Lương Quân tuy rằng tinh nhuệ, nhưng đều là bộ quân, Trần Quận cùng Cửu Giang có sông Hoài Thuy ngăn cách, chỉ cần có thuy quân trấn giữ, Lương quân có nằm mơ cũng không vượt qua sông Hoài Thủy nửa bước!
Dừng lại một chút, Tất Thư bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng quát:
- Chung Ly Muội nghe lệnh!
- Chung Ly Muội bước lên hai bước, thi lễ nói:
- Có mạt tướng!
Tất Thư rút ra một lệnh tiễn, hô lớn:
- Dẫn theo ba vạn bộ quân, hai vạn thủy quân, trấn giữ sông Hoài Thủy, bản tướng quân điều quân về Cửu Giang trước, tuyệt đối không cho Lương quân qua sông Hoài Thủy nửa bước.
Chung Ly Muội nhặt lệnh tiễn, tuân lệnh hô lớn:
- Rõ!
Tất Thư rút lệnh tiễn thứ hai, quát lớn:
- Mông Cức nghe lệnh!
Mông Cức phẩy tay áo bước lên hai bước, thi lễ nói:
- Có mạt tướng!
Tất Thư cầm lênh tiễn trong tay ném cho mông cực, trầm giọng nói:
- Dẫn hai vạn đại quân đi trước, tức khắc tiếp viện Bành Thành!
- Rõ!
Mông Cức nhận lệnh tiễn, hô lớn. Lập tức cùng Chung Ly Muội kẻ trước người sau, xoay người đi.
Tất Thư đưa ánh mắt nhìn qua các chư tướng còn lại, trầm giọng nói:
- Các tướng còn lại, nhanh chóng quay về chỉnh đốn quân mã khí giói, hai ngày sau cùng bản Tướng Quân tới Hoài Nam Quốc.
Ngừng lại một chút, Tất Thư rút vương kiếm Hạng Trang tặng, đằng đằng sát khí nói:
- Ai dám kháng lệnh, Bản Tướng Quân tuyệt đối không tha!
Hoài Nam Quốc, Bành Thành
Hoài Nam Vương Anh Bố chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trên tường thành. Đại quân Tề Quốc hôm qua cũng đã tới Lưu Huyện, Lưu Huyện cách Bành Thành chưa đầy trăm dặm, nói cách khác, chậm nhất trưa ngày mai Tề Quân tới hãm thành.
Phía sau Anh Bố không xa, đứng cạnh đó lần lượt là Tướng Quốc Khoái Triệt, Thượng Tướng Quân Triệu Chấn, các đại tướng cùng văn võ bá quan. Mọi ngươi sắc mặt đều ngưng đọng, Khoái Triệt cũng chau mày, lo lắng trong lòng. Hàn Tín danh tiếng vang dội, vả lại còn có bốn mươi vạn đại quân thật là con số khiến những kẻ đảm chiến cũng kinh hãi.
Anh Bố đột nhiên quay đầu lại, hỏi Khoái Triệt:
- Tướng Quốc, vẫn chưa phái sứ giả sang Sở quân cầu viện sao?
Khoái Triệt thở dài, đáp:
- Hồi bẩm Đại Vương, sứ giả cũng đã xuất phát được khoảng nửa canh giờ.
Anh Bố gật đầu lại nói:
- Tính đến thời điểm này, chí ít sứ giả cũng chạy tới đại doanh Thọ Hồ. Theo Tướng Quốc, Hạng Trang liệu có bằng lòng xuất binh không?
Khoái Triệt đáp:
- Đại Vương yên tâm, Sở Vương nhất định sẽ xuất binh.
Vừa lúc đó Thượng Tướng Quân Triệu Chấn bỗng nhiên nói chen vào:
- Chỉ sợ Hạng Trang chỉ phái hai, ba vạn Sở quân sang cứu viện.
Anh Bố nghe vậy nghiêm nghị, hỏi lại Khoái Triệt lần nữa:
- Tướng Quốc, theo ngươi Hạng Trang thực sự chỉ phái vài vạn quân đến đây không?
- Chắc chắn sẽ không, thần cho rằng Sở Vương nhất cử viện binh cứu viện nước ta.
Khoái Triệt ngữ khí vang lên rất quả quyết, nhưng thực tế trong lòng hắn cũng không có cơ sở. Tuy nói Hoài Nam Quốc cùng Sở Quốc là hai nước có mối quan hệ như môi với răng, nhưng đối mặt với bốn mươi vạn đại quân Hàn Tín, Hạng Trang có nguyện ý giúp sức không, thật là khó có thể dự liệu.
Khi đang nói chuyên, trên cánh đồng phía bắc đột nhiên từ phía xa tiếng kèn trống vọng lại.
- Hả?
Anh Bố nhất thời rùng mình, lập tức quay đầu nhìn ra phía cánh đồng phương bắc, nhưng chuyện gì cũng không thấy được.
Khoái Triệt, Triệu Chấn, văn võ đại thần cùng các tướng sĩ Hoài Nam Quốc canh giữ trên thành đều ngẩng đầu nhìn ra phía xa, kẻ khác nghẹn thở đợi tin. Một gã thân binh bỗng nhiên chỉ tay ra hướng bắc kêu lớn:
- Hãy nhìn, đại kỳ! đại kỳ Tề Vương!
Anh Bố, Khoái Triệt cùng một người chăm chú nhìn lên. Quả nhiên, trông thấy đại kỳ màu tím từ phương bắc xa xôi từ từ đi tới, tuy rằng không thấy rõ chữ trên đại kỳ, thế nhưng chỉ nhìn màu sắc trên đại kỳ là có thể biết đại quân Hàn Tín tới rồi, chỉ có Tề Vương mới có đại kỳ như vậy.
- Đến rồi.
Anh Bố thì thào nói nhỏ:
- Hàn Tín rốt cục cũng đã đến.
Hoài Nam Quốc, Bành Thành
Hoài Nam Vương Anh Bố chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trên tường thành. Đại quân Tề Quốc hôm qua cũng đã tới Lưu Huyện, Lưu Huyện cách Bành Thành chưa đầy trăm dặm, nói cách khác, chậm nhất trưa ngày mai Tề Quân tới hãm thành.
Phía sau Anh Bố không xa, đứng cạnh đó lần lượt là Tướng Quốc Khoái Triệt, Thượng Tướng Quân Triệu Chấn, các đại tướng cùng văn võ bá quan. Mọi ngươi sắc mặt đều ngưng đọng, Khoái Triệt cũng chau mày, lo lắng trong lòng. Hàn Tín danh tiếng vang dội, vả lại còn có bốn mươi vạn đại quân thật là con số khiến những kẻ đảm chiến cũng kinh hãi. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Anh Bố đột nhiên quay đầu lại, hỏi Khoái Triệt:
- Tướng Quốc, vẫn chưa phái sứ giả sang Sở quân cầu viện sao?
Khoái Triệt thở dài, đáp:
- Hồi bẩm Đại Vương, sứ giả cũng đã xuất phát được khoảng nửa canh giờ.
Anh Bố gật đầu lại nói:
- Tính đến thời điểm này, chí ít sứ giả cũng chạy tới đại doanh Thọ Hồ. Theo Tướng Quốc, Hạng Trang liệu có bằng lòng xuất binh không?
Khoái Triệt đáp:
- Đại Vương yên tâm, Sở Vương nhất định sẽ xuất binh.
Vừa lúc đó Thượng Tướng Quân Triệu Chấn bỗng nhiên nói chen vào:
- Chỉ sợ Hạng Trang chỉ phái hai, ba vạn Sở quân sang cứu viện.
Anh Bố nghe vậy nghiêm nghị, hỏi lại Khoái Triệt lần nữa:
Khoái Triệt trong lòng thầm nghĩ, Hoài Nam Quốc cùng Tề Quốc, Anh Bố cùng Hàn Tín lúc này rốt cục cũng quyết phân thắng bại. Đến ngày hôm nay, Khoái Triệt hắn cũng đã đợi mười năm tròn! Tề Vương ơi Tề Vương, trước kia ngươi không nghe mưu lược Khoái Triệt ta, đánh mất thời cơ nắm giữ thiên hạ, ngày hôm nay, Khoái Triệt ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.
Trên cánh đồng cỏ phía bắc Bành Thành, bốn mươi vạn đại quân Tề Quốc đang ồ ạt đổ xuống phía nam.
Đại kỳ phất phới tung bay trong gió, Tề Vương Hàn Tín khoác trên mình áo da hổ, ngạo nghễ cưỡi trên lưng con tuấn mã trắng như tuyết. Phía sau Hàn Tín, hơn mười viên túc vệ lang tướng tay cầm binh khí xếp thành hàng ngang, còn lại là quân sĩ Tề Quốc đi bộ mấy ngày liền, cầm tinh kỳ tung bay trong gió, gần như che phủ cả trời xanh!
Bỗng nhiên trong lúc đó, Hàn Tín vung tau phải lên, thản nhiên nói:
- Truyền lệnh, đóng quân tại đây.
Trong chốc lát, hơn trăm kỵ binh chạy như bay về phía sau, vừa phi ngựa vừa hô lớn:
- Đại Vương có lệnh, đóng quân tại đây, Đại Vương có lệnh, đóng quân tại đây...
Chỉ trong chốc lát, đại quân Tề Quốc liền dừng lại.
Lập tức một đội dịch tốt liền tháo dỡ quân nhu cùng lương thực, lều bạt trên xe xuống, bắt đầu hạ trại. Hơn mười viên túc vệ lang tướng cùng với hơn một trăm kỵ binh cấm vệ hộ giá Hàn Tín đi tới cửa bắc Bành Thành, Hàn Tín cùng Anh Bố cũng đã quen biết đã lâu, Tương Quốc Hoài Nam Quốc Khoái Triệt cùng từng dưới trướng Hàn Tín phò tá, liền hướng tới dùng lời lẽ bình thường ôn chuyện xưa.
Hàn Tín mang theo một trăm nhân mã tiến gần tới, ghìm ngựa dừng lại, ngẩng đầu lên trên nhìn Anh Bố chắp tay thi lễ:
- Hoài Nam Vương, từ ngày xa cách vẫn khỏe chứ?
Anh Bố chắp tay thi lễ, bình thản nói:
- Tề Vương, ngài uy phong đúng là vẫn tráng kiện như xưa.
Hàn Tín mỉm cười, nhìn Khoái Triệt phía sau lưng Anh Bố nói rằng:
- Khoái Triệt tiên sinh, vẫn khỏe chứ?
- Làm phiên Tề Vương điện hạ quan tâm.
Khoái Triệt chắp tay thi lễ, thản nhiên nói:
- Tại hạ mọi thứ vẫn tốt.
Thật vậy sao?
Hàn Tín mỉm cười, bỗng nói thêm:
- Tuy nhiên, Hoài Nam Quốc tình trạng tựa hồ không được tốt lắm thì phải? Quả nhân trên đường nam hạ, trông thấy bách tính lê dân mặt mày xanh sao, dường như bụng ăn không đủ lo thì phải?
Khoái Triệt nhất thời nét mặt có chút xấu hổ, hắn cai quản Hoài Nam Quốc đúng thực là không đúng như nguyện vọng, dĩ nhiên bên trong có nhiều phương diện. Tuy nhiên, duy chỉ có một điều, đó chính là Hoài Nam Vương Anh Bố xuất thân là tù nhân ở Ly Sơn, hắn tuyệt nhiên coi trọng vũ lực, cho tới bây giờ vẫn không thể nào quan tâm tới việc sống chết của bách tính Hoài Nam.
Lời này của Hàn Tín, đâm đúng vào chỗ yếu của Khoái Triệt, khiến hắn không thể biện bạch.
- Hàn Tín, ngươi thiếu chỗ châm chọc hả.
Anh Bố giận tím mắt, nói:
- Nếu không phải bị Lương quân cướp sạch quân lương, ba quận Hoài Nam há có thể khốn cùng như bây giờ? Tề Quốc của ngươi có nơi nào có thể so sánh với Hoài Nam Quốc cường mạnh sao? Đừng tưởng rằng ngươi dẫn theo bốn mươi vạn đại quan quả nhân sẽ sợ ngươi, hừ!
Dứt lời, Anh Bố lập tức cầm cung tên trong tay, dương cung bắn tới Hàn Tín.
Chỉ nghe thấy âm thanh vù vù, mũi tên Lang Nhã tiến thẳng tới cổ họng Hàn Tín, lúc này trông thấy Hàn Tín sẽ chết dưới mũi tên của Anh Bố, đột nhiên một tiểu tướng phía sau Hàn Tín phi ngựa xông ra, tay cầm trường kích đứng trước mặt Hàn Tín, khó khăn lắm mới đỡ được mũi tên của Anh Bố.