Sở Hán Tranh Bá

Chương 175: Phục thù, cứu binh




Yên Sơn bắc lộc, mấy ngàn kỵ binh Đông Hồ đang dẫn theo một vài cỗ xe ngưu dương lớn uốn lượn tiến về phương bắc.

Những ngọn núi Yên Sơn, Dương Sơn vào thời đại cuối nhà Tần, chính là một nhánh của dãy núi đại Yên Sơn ngày nay.

Hàng ngàn kỵ binh Đông Hồ người Lâu Phiền đang vội vàng rút lui khỏi Lâm Hà. Trong trận chiến ở Lâm Hà, tuy quân Tần chỉ có hơn ngàn người, nhưng đã gây nên thương vong thê thảm cho người Lâu Phiền, bọn người Lâu Phiền còn lại chỉ không đến sáu ngàn người ngựa, điều này khiến cho Lâu Phiền Vương nổi giận lôi đình, lập tức hạ lệnh giết sạch toàn thành.

Sau khi giết sạch toàn thành, người Lâu Phiền lập tức xuất phát đi về phương bắc.

Đang lúc hành quân, bỗng có khoái mã từ phía sau chạy như bay tới, gào gọi Lâu Phiền Vương mà bẩm báo:

- Đại vương, quân Tần đuổi đến rồi!

Lâu Phiền Vương vội ghìm cương ngựa, quay đầu lại, khum tay che mắt nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy từ xa xa trên đồng cỏ xanh thắm đã thấy có dải màu đen xuât hiện nơi chân trời giống như đội đất mà lên. Lâu Phiền Vương mặt liền biến sắc, trầm giọng nói:

- Cái đám người Tần chết tiệt này, quả nhiên không thèm đoái hoài đến những người bị giết, đuổi đến nhanh như vậy!

Công Thúc nói:

- Đại vương, mau chuẩn bị ứng phó thôi.

Lâu Phiền Vương nghiến răng ken két, lớn tiếng hét:

- Bày trận, chuẩn bị nghênh địch!

Lâu Phiền Vương biết rõ, đối đầu với quân Tần chỉ e là lành ít dữ nhiều, nhưng nếu như bây giờ mà bỏ lại đồ đoàn quân nhu mà chạy, thì ngay bộ lạc Lâu Phiền sẽ tan rã ngay lập tức. Hơn nữa, trên đại mạc mênh mông vô tận này, người Lâu Phiền căn bản là không thể chạy được thoát, đội thiết kỵ của quân Tần chắc chắn là sẽ không đời nào bỏ qua cho một người Lâu Phiền nào!

Chỉ có cách là triển khai trận hình để quyết chiến một trận với quân Tần, may ra còn có đường sống.

Nói cho cùng, hiện nay người Lâu Phiền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng vũ khí bằng kim loại sắc bén.

- U..u…u….

Trong thoáng chốc, tiếng tù và hiệu trầm trầm đã vang vọng lên.

Trong tiếng tù và kéo dài liên hồi không dứt, những kỵ binh Đông Hồ người Lâu Phiền bèn nhao nhao ghìm cương quay đầu ngựa, rồi nhanh chóng triển khai đội hình ra hai bên cánh, với đội thân binh của Lâu Phiền Vương làm chuẩn. Dù sao người Lâu Phiền cũng là tộc người lớn lên trên mình ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, trước sau không đầy nửa thời gian ăn một bữa cơm, sáu ngàn kỵ binh đã hoàn toàn triển khai xong trận hình.

Đoàn ngựa của Mông Cức đang chạy như bay từ hướng đại mạc mênh mông lao đến.

Dưới ánh tà dương cô độc, Mông Cức điềm tĩnh như nước, tuyệt không chút biểu cảm gì, ít nhất cũng không nhìn ra chút gì gọi là vẻ giận dữ. Nhưng, những bộ tướng thân binh quen thuộc thì biết rõ, Mạnh tướng quân đang tức giận đến cực điểm. Mạnh tướng quân của lúc này cũng giống như đêm tối trước hôm trời nổi giông bão, nhìn qua có vẻ yên bình, nhưng thực ra đang nổi lên những cơn sóng dữ dội ngập trời!

Quả thật là Mông Cức đã giận đến điên cuồng, bao nhiêu người già trẻ nhỏ đều bị giết sạch, công chúa bị nạn, hết thảy xong cả rồi!

Đại Tần diệt vong, những người dân Tần cuối cùng còn lại ở Cửu Nguyên cũng cầm chắc số phận tiêu vong, gia tộc họ Mạnh, những người bảo vệ cho dòng huyết mạnh của người chiến thắng hàng trăm năm nay, cũng rất có thể sẽ tuyệt diệt. Chỉ trong chốc lát, những thứ đáng để Mông Cức kiên trì, những thứ được coi như tín ngưỡng và mục tiêu chiến đấu bỗng chốc sụp đổ. Giây phút này đây, Mông Cức chỉ muốn giết người, giết sạch bọn người Lâu Phàn, bất luận nam nữ, không phân biệt lão ấu, giết sạch không chừa con gà con chó!

Bỗng nhiên, từ nơi đường chân trời phía trước đột nhiên mọc ra đội kỵ binh Lâu Phàn đen nghịt.

" A…" Mông Cức rút phắt thanh kiếm ra, giơ lên cao quá đầu, đoạn ngửa cổ lên trời mà gào rít điên cuồng.

Cùng với tiếng hét dài long trời lở đất của Mông Cức, đội thiết kỵ quân Tần như hình với bóng đằng sau bèn lập tức bắt đầu thay đổi đội hình, những kỵ binh phía trước giảm dần tốc độ, số kỵ binh phía sau nhanh chóng dàn ra hai bên cánh triển khai đội hình. Tiếng hét dài của Mông Cức còn chưa dứt, bốn ngàn thiết kỵ quân Tần đã triển khai xong trận hình, cuồn cuộn lao tới nhắm thẳng hướng đám kỵ binh Lâu Phàn nơi phía đường chân trời.

Yên Sơn Tây Lộc, bốn mươi ngàn kỵ binh của Hưu Đồ đang lũ lượt tiến về phía trước.

Thiết kỵ quân Tần sớm đã dời đi, nhưngHưu Chư vương vẫn hết sức cẩn thận, dò xét đi dò xét lại, xác thực là không có mai phục xung quanh, rồi cuối cùng mới dẫn bốn mươi ngàn kỵ binh lũ lượt tiến vào. Bộ lạc Hưu Chư có sáu mươi ngàn kỵ binh, nhưngHưu Chư vương để lại hai mươi ngàn kỵ binh ở ngoài quan ngoại bảo vệ số bò dê mang theo và đàn bà trẻ em.

Giây phút này, trong lòng Hưu Chư vương đang mừng đến phát điên.

Từ lâu người Hưu Chư đã rất thèm khát vùng thảo quyên Hà Sáo với cây cối và nguồn nước phong phú tươi đẹp.

Vào buổi ban đầu, Hà Sáo là bãi chăn nuôi của người Hung Nô, người Hưu Chư không dám tranh giành. Sau đó, quân Tần đánh đuổi Hung Nô, Hà Sáo bèn trở thành quận Cửu Nguyên của nước Đại Tần, đối diện với nước Tần hùng mạnh hơn cả Hung Nô nhiều lần, người Hưu Chư càng không dám có chút ý nghĩ gì khác. Cây cỏ và nguồn nước ở Hà Sáo tuy rất phong phú tươi đẹp, nhưng không phải là thứ mà người Hưu Chư có thể sờ tới được.

Nhưng hiện nay mọi việc đã khác, nước Đại Tần đã diệt vong, người Hung Nô và người Đông Hồ đang mải tranh sống mái với nhau, tạm thời không rảnh để trông ngó phía nam, lúc này mà người Hưu Chư không tranh thủ tập kích chiếm lấy Hà Sáo thì còn đợi đến lúc nào nữa? Hưu Chư vương có lý do để tin rằng, chỉ cần chiếm cứ được vùng đất Hà Sáo phong phú cỏ cây và nguồn nước, thì bộ lạc Hưu Chư rất nhanh sẽ quật khởi, nhất thống đại mạc cũng không hẳn là không thể sảy ra!

Phải nói là, cũng nhờ có tin tình báo của đứa cháu gái Doanh Trinh cung cấp, nếu không nhờ cô ta thì Hưu Chư vương căn bản là không biết tình hình ở Hà Sáo sớm đã bay đổi bất ngờ!

Tuy nhiên việc gấp rút và quan trọng nhất hiện nay vẫn là truy sát quân Tần.

Chỉ cần tiêu diệt được mấy ngàn kỵ binh Tần này, đám người Lâu Phàn, người Lâm Hồ, người Bạch Dương còn lại, căn bản không đáng phải lo.

Có điều, chỉ không biết là sau khi đại quân Hưu Đồ của mình quay lại tiêu diệt hết mấy ngàn kỵ binh Tần kia rồi, đứa cháu gái kia sẽ có biểu hiện gì?

Nghĩ đến Doanh Trinh, nơi khóe miệng Hưu Chư vương đột nhiên lộ một tia cười tà.

Đứa cháu gái này tuy là con gái của Tần Thủy Hoàng hoàng đế, nhưng dù sao cũng vẫn còn trẻ tuổi, quá đỗi ngây thơ, nó còn thực sự nghĩ rằng đại quân Hưu Đồ sẽ giúp nó khôi phục nước Tần? Nhưng theo lời người ta nói, thì đứa cháu gái này rất chi xinh đẹp, nghe nói xinh đẹp đáng yêu từ lúc mới sinh ra, nếu có cơ hội thu nạp vào đại trướng thì cũng không tồi.

Hưu Đồ Vương đâu biết rằng, cô cháu gái này của y không hề ngây thơ chút nào cả!

Lần này, Doanh Trinh không chỉ bẫy rập người Lâu Phàn, hy sinh con dân nước Tần, mà ngay cả người Hưu Chư cũng đã bị cô ta lợi dụng! Người đàn bà này, đúng là loại người vì muốn đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn!

Cửu Nguyên, hành dinh của Thượng tướng quân.

Hạng Trang, Úy Liễu, Vũ Thiếp và Bách Lý Hiền đang đứng trước bức bình phong treo tấm địa đồ Hà Sáo mà thấp giọng thảo luận.

Mới nửa canh giờ trước, Doanh Trinh đột nhiên một người một ngựa đến Cửu Nguyên, đồng thời mang đến một tin tức kinh thiên động địa.

Đại quân của bộ lạc Hưu Chư áp sát biên giới, lúc Mông Cức dẫn chủ lực quân Tần ra ngoài Cao Khuyết ngăn địch, thì bộ lạc Lâu Phiền thừa cơ công hãm Lâm Hà, hơn nữa còn giết sạch ba mươi ngàn nam phụ lão ấu trong thành Lâm Hà, Doanh Trinh nhờ có mười mấy thị tòng liều chết đánh chặn phía sau mới có thể chạy thoát ra.

Hạng Trang nói:

- Nhất định phải cứu Mông Cức và kỵ binh quân Tần, cái này thì không cần phải thảo luận gì thêm nữa!

Vũ Thiếp nói:

- Vấn đề lớn nhất hiện nay là: rốt cuộc là giữa người Hưu Chư và người Lâu Phiền có câu kết với nhau hay không?

- Chuyện này chắc chắn là không?

Bách Lý Hiền quả quyết nói,

- Bộ lạc Hưu Chư lớn mạnh hơn nhiều so với bộ lạc Lâu Phàn, Lâu Phiền Vương có ngu dốt đến mấy cũng không đến mức rước sói vào nhà, cho nên có thể đoan chắc rằng, Lâu Phiền Vương tập kích Lâm Hà chỉ là khởi nghĩa nhất thời mà thôi. Bởi vì Lâu Phiền Vương vừa mới bị thiệt hại nặng nề tại Vân Trung, cho nên chắc vì bức thiết mà muốn cướp lấy những đồ quân nhu của quân Tần trong thành Lâm Hà

Úy Liễu cũng phụ họa theo:

- Tử Lương nói rất đúng, hẳn là như thế.

Bách Lý Hiền lại nói:

- Vấn đề cần phải suy xét vào lúc này là, Mông Cức nhất định sẽ khởi binh báo thù, một khi quân Tần rời khỏi Cao Khuyết thì đại quân Hưu Đồ nhất định sẽ nhân cơ hội mà tiến vào Hà Sáo. Người Hưu Chư thèm khát thảo nguyên Hà Sáo đã lâu chứ cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai, có cơ hội tốt như thế này,Hưu Chư vương nhất định sẽ không bỏ lỡ, đó là điều đương nhiên.

Hạng Trang nói:

- Cũng tức là nói, muốn cứu được quân Tần, thì trước tiên phải đánh bại đại quân Hưu Đồ!

Nói đoạn, Hạng Trang lại hỏi Bách Lý Hiền:

- Tử Minh, đối với bộ lạc Hưu Đồ, ngươi hiểu biết được bao nhiêu?

Bách Lý Hiền nói:

- Bộ lạc Hưu Chư là bộ lạc du mục ở Hà Tây, tổng nhân khẩu vào khoảng trên dưới hai trăm ngàn người, tráng đinh có khoảng sáu mươi ngàn. Sức chiến đấu của người Hưu Chư cũng tương đương với người Lâu Phàn, người Lâm Hồ, và thua xa người Hung Nô. Nếu dùng bộ binh đối đầu trực diện với kỵ binh trên đồng cỏ mà đánh, thì tinh binh Đại Sở ta chắn chắn không sợ Hưu Đồ, tuy nhiên người Hưu Chư đều là kỵ binh, nên phải đề phòng chúng cắt đường lương thực của ta!

Dù cho quân Sở đã có được số ngựa đủ dùng, nhưng thời gian huấn luyện còn ít, cho nên nếu liều mạng đấu cưỡi ngựa bắn cung với người Hồ, thì chẳng khác nào lấy ngắn chọi dài. Chỉ có lấy bộ binh đối chọi kỵ binh, thì quân Sở mới có thể phát huy được đầy đủ ưu thế của trận hình, khí giới và chiến thuật.

Hạng Trang buông lời quyết định dứt khoát:

- Việc này không thành vấn đề, cứ mang theo cho nhiều đồ quân nhu và cung tiễn nỏ là được.

Thứ căn cứ lớn nhất mà quân Sở có thể dựa vào để đối mặt với kỵ binh người Hồ chính các loại nỏ như nỏ tay, nỏ thắt lưng, nỏ đá…

Trên sử sách, năm ngàn bộ binh của Lý Lăng có thể đánh một trận bất phân thắng bại với tám mươi ngàn kỵ binh Hung Nô, chính là nhờ vào các đồ xe quân nhu và các loại cung nỏ!

Các loại khí giới hạng nặng như Nỏ sàn, Tỉnh lan, xe ném đá tuy rằng có sức sát thương kinh người, nhưng lại quá sức cồng kềnh, căn bản không thể không thể đuổi kịp tốc độ như gió như lửa của kỵ binh Đông Hồ, cho nên không cần thiết mang theo. Tuy nhiên nhất định phải mang theo đủ các loại xe quân nhu, đây chính là lá chắn giúp bộ binh có thể chống lại kỵ binh, hơn nữa địa hình Hà Sáo bằng phẳng, tốc độ của xe quân nhu chắc sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Bốn người bàn bạc vừa xong, các tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Điền Hoành, Tiêu Khai cũng lần lượt kéo đến.

Hạng Trang lập tức bắt đầu điều phối người ngựa, đội Tả quân của Tiêu Khai giữ lại thủ thành, các đội quân còn lại toàn bộ xuất phát, chuẩn bị tiến lên phía bắc tiếp ứng quân Tần. Rất nhanh, trong thành Cửu Nguyên lập tức trở nên bận rộn, từng đội binh sỹ mặc giáp cầm khí giới, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề rầm rập tiến ra ngoài thành, theo sát ngay phía sau các đội bộ binh là từng cỗ xe quân nhu lớn.

Yên Sơn Bắc Lộc, bốn ngàn thiết kỵ quân Tần đã bắt đầu đợt xung kích cuối cùng.

- Lão Tần oai hùng!

Mông Cức giương cao hai thanh song kiếm nặng, lưỡi kiếm sắc nhọn chỉ thẳng vào khoảng không phía trước.

- Trả lại con trẻ cho ta!

- Trả lại con trẻ cho ta!

- Trả lại con trẻ cho ta!

Dường như sức mạnh bản năng xui năng khiến, tướng sỹ quân Tần đồng thanh hò hét, và người nào người nấy đều lộ rõ vẻ căm thù trong ánh mắt. Nam phụ lão ấu trong thành Lâm Hà cũng chính là cha mẹ, vợ con của họ, bọn người Hồ chết tiết này đã giết hết bọn họ, hôm nay bất luận thế nào cũng phải giết hết bọn chúng, báo thù cho những người đã khuất! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Máu chảy không ngừng!

Mông Cức thúc ngựa lao tới, một lần nữa ngửa cổ lên trời hò hét.

- Chết không ngừng chiến!

- Chết không ngừng chiến!

- Chết không ngừng chiến!

Bốn ngàn quân Tần trong thoáng chốc đều hét lớn như sóng gào, tập tức ai nấy cũng đều thúc ngựa phi tới và giương cao cánh cung, những mũi tên lạnh lẽo đã nghiêng nghiêng nhắm thẳng vào bầu trời không phía trước. Một khắc sau, Mông Cức giơ cao trọng kiếm, chém mạnh xuống, bốn ngàn kỵ binh bèn buông lỏng dây cung!...