Sở Hán Tranh Bá

Chương 147: Oai hùng Lảo Tần




Tần Thủy Hoàng năm 32 (năm 215 trước Công nguyên), đại tướng Mông Phu Bắc đánh Hung Nô, cố đoạt lấy đất Hà Nam, thiết lập quân Cửu Nguyên.

Mấy năm về sau, Mông Điềm mấy lần xuất kích, đem Hung Nô đuổi ra tới Bắc Dương Sơn, lấy được đất Bắc giả, từ đó Hung Nô không dám Nam hạ mà nuôi ngựa.

Đất Bắc giả, chính là phía bắc của sông, Dương Sơn lấy một mảnh phía nam của nơi này.

Đất Bắc giả và Hà Nam chính là toàn bộ khu vực Hà Sáo khu vực đồng cỏ và nguồn nước dồi dào nhất, đồng thời đất đai cũng cực kỳ màu mỡ, lại có nguồn nước sông thiên nhiện dẫn nước tưới thuận tiện, vô cùng có lợi cho nông canh, Mông Điềm sau khi đoạt được Hà Nam, Bắc giả, Tần Thủy Hoàng liền từ Quan Trung, Quan Đông triệu tập mười mấy vạn hộ quân dân sung biên, đồng thời sữa chữa thành Triệu Tường và phía bắc Bắc giả, để chống lại Hung Nô tập kích.

Song, cư trú ở đất Hà Nam, đất Bắc giả cũng không phải là chỉ có người Trung Nguyên, cũng có người Hồ.

Khu vực người Hồ này chủ yếu phân thành ba nhánh, phân biệt ra người Lâm Hồ, người Lâu Phiền và người Bạch Dương, trong đó người Lâm Hồ chủ yếu du mục ở phía đông Cửu Nguyên của quận Vân Trung, bộ lạc người Bạch Dương thì du mục ở đất Hà Nam, người Lâu Phiền thì ở đất Bắc giả, Mông Điềm bắc trục Hung Nô, ba nhánh người Hồ này đều gia nhập vào quân đoàn của Tần đế quốc, đã ra rất nhiều sức lực.

Đổi lại, Mông Điềm cho phép ba nhánh người Hồ này tiếp tục du mục ở Cửu Nguyên, Vân Trung.

Ba nhánh người Hồ Lâm Hồ, Bạch Dương, Lâu Phiền này cũng không dám có bất cứ lòng không thần phục, bởi vì ba mươi vạn quân đoàn Trường Thành của Mông Điềm thực là tinh nhuệ trong đế quốc Đại Tần tinh nhuệ, trong số người trong ba nhánh người Hồ này cũng chỉ có ít khoảng mười mấy vạn người, nếu thực sự dám có chút suy nghĩ gian dối, thì Mông Điềm có thể đem toàn bộ gia tộc của bọn họ tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Đến khi Thủy Hoàng chết, Triệu Cao bịa đặt ra di chiếu của Thủy Hoàng, ban thưởng trấn thủ biên cương cho Mông Điềm và công tử Phu Tô, trấn thủ đoàn quân Trường Thành của Cửu Nguyên liền đổi từ danh tướng Đại Tần Vương Tiễn Chi Tôn, Mông Điềm Phó tướng Vương Ly Thống Soái, đồng thời Hồ Hợi đời Tần thứ hai vì trấn an cựu bộ Mông Điềm, lại ủy nghiệm Mông Điềm bộ tướng, con nuôi Phó tướng Vương Ly Mông Cức.

Năm đầu Tần Nhị Thế, Trần Thắng, Ngô Quảng cùng với cuộc phát động bạo loạn Đại Trạch Hương.

Rất nhanh, xu thế bạo loạn tràn lan tới toàn bộ Quan Đông, gia tộc của người chết ở lục quốc ào ào gia nhập vào trong đó, trong thời gian đó thì Thiên Hoàng, Tần Nhị Thế vội vàng tại Na Sơn xây dựng hai mươi vạn hình đồ Cung A Phòng, do đại tướng Chương Hàm thống soái, ra hướng đông san bằng đất Triệu, đồng thời lệnh cho Vương Ly dẫn đoàn quân Trường Thành xuống phía Nam hiệp trợ bình định.

Quân đoàn Trường Thành của Vương Ly cuối cùng ở Cự Lộc bị Hạng Võ đánh tan.

Song, con nuôi Mông Điềm là Mông Cức lại không đi theo, bởi vì Hồ Hợi ban cái chết cho Mông Điềm, Mông Cức trong lòng rất hận Tần Nhị Thế, cho nên không sẵn lòng tác chiến bình định vì Tần Nhị Thế, Vương Ly cùng với Mông Cức kết thân, cho nên không hề có sự gò ép, mà lại dâng tấu chương lên triều đình biểu Mông Cức là chủ tướng đoàn quân đóng giữ, còn cho Mông Cức giữ lại mười vạn đại quân.

Ba năm sau, Đế quốc Đại Tần nhất thời thịnh cực suy đồi ầm ầm.

Đoàn quân Trường Thành đóng giữ Cửu Nguyên cũng trong một đêm chia rẽ tan rã, quân dân của lục quốc Quan Đông ào ào rời khỏi, chỉ có Thống Soái Mông Cức của cựu bộ Mông Điềm và bộ phận người Tần ở lại, trải qua thay đổi lớn này, mười vạn đoàn quân đóng giữ liền chỉ còn lại năm ngàn người, ngoài ra còn có hơn ba vạn người già và trẻ em người Tần.

Khi Lưu Bạng, Hạng Võ ở Trung Nguyên tranh bá, thế cục ở Cửu Nguyên cũng thay đổi trở nên tinh tế hơn.

Bởi vì lúc này binh lực của đoàn quân Trường Thành đã suy thoái nghiêm trọng, từ ba mươi vạn đại quân giảm mạnh chỉ còn có hơn năm ngàn người, tuy nhiên uy thế còn lại của đoàn quân Trường Thành vẫn còn, mà lại đã không đủ để khiếp sợ ba nhóm người Hồ Lâm Hồ, Lâu Phiền, và Bạch Dương, theo thời gian trôi qua, Bạch Dương, Lâu Phiền, Lâm Hồ liền bắt đầu hi vọng thu được đất đai, đồ sắt, bò dê cùng với trẻ em của người Tần.

Khi Sở Hán tranh bá tiến vào năm đầu thứ năm, xung đột giữa người Tần và Lâu Phiền, Bạch Dương cùng với bộ lạc Lâm Hồ đã rất nhiều lần, hầu như mỗi ngày đều sẽ phát sinh mấy sự việc cướp đoạt bò dê, cách ba ngày năm bận, người Hồ lại đến cướp sạch trấn ngoại ô tập trung cư dân người Tần, tùy tiện cướp đoạt tài sản và trẻ em.

Tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh.

Cửu Nguyên, hành dinh tướng quân.

Mông Cức đang uống rượu giải sầu.

Mông Cức vốn dĩ chỉ là đứa con tên tiểu giáo dưới trướng của Mông Điềm, trong cuộc đại chiến Hà Sáo Mông Điềm bắc trục Hung Nô, tên tiểu giáo này đã chặn một mũi tên cho Mông Điềm, tử chiến ngay tại chỗ, Mông Điềm thương xót sự trung dũng của nó, liền đem con út của hắn thu nạp làm con nuôi, hết lòng đào tạo, không nghĩ hắn lại thiên phú cực cao, khi vừa được mười tám tuổi thì đã thành taho5 cung mã, trở thành kỵ binh dũng mãnh có tiếng của đoàn quân Trường Thành.

Mông Cức năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, đầu đội khủ quan, thân mặc chiến bào đen, mặc giáp trụ dạng thiết giáp vẩy cá, nhìn diện mạo cũng có đặc điểm rõ nét của người Tần, lông mày rậm, mắt tròn, bắp thịt chỗ giữa lông mày nhéo lại thành một cục, miệng chúm lại giận dữ, góc râu cuộn ngược lên, ánh mắt sáng ngời, cả người giống như một thanh kiếm sắc, sung mãn sát khí người nghiêm nghị.

Đối với việc tập kích quấy rối của người Hồ, Mông Cức tự nhiện căm thù đến tận xương tủy, nhưng thân là chủ tướng của đoàn quân Trường Thành, là người tâm phúc đóng giữ của người Tần, Mông Cức biết rõ trách nhiệm trên vai của mình nặng bao nhiêu, hắn tuyệt đối không thể làm càn, khơi mào cuộc chiến giữa người Lâm Hồ, Bạch Dương, Lâu Phiên vô cùng dễ, nhưng phải nghĩ để đánh thắng trận chiến này, lại rất khó.

Nói cho cùng, người Tần chỉ có hơn ba vạn người, tráng đinh lại chỉ có hơn năm nghìn người.

Người Hồ thì sao? Ba nhánh người Lâm Hồ, Bạch Dương, Lâu Phiền cùng thêm vào, chỉ có đủ mười bảy mười tám vạn, cung thủ không dưới năm vạn, thực lực hai bên tương khác nhau rất xa, Mông Cức nếu như cứ tùy tiện khơi mào trận chiến này, bộ lạc Bạch Dương, Lâu Phiền và Lâm Hồ lại liên kết với nhau, thì hơn ba vạn người Tần ở lại Cửu Dương có thể sẽ chìm ngập trong tai ương chết thảm.

Nếu như vẻn vẹn chỉ là an nguy hơn ba vạn người tần, cũng sẽ dừng thôi.

Có thể vấn đề là, Mông Cức còn có một nỗi băn khoăn khác, một khi toàn bộ đoàn quân Trường Thành bị tiêu diệt, một khi toàn bộ người Tần chiến tử, đến lúc đó ai sẽ đến bảo vệ Công chúa điện hạ?

Cức buông chén rượu, thở một hơi thật dài.

Khoảnh khắc này, trong lòng Mông Cức lấp đầy nỗi căm phẫn khó mà nói rõ được, nếu như ba mươi vạn quân tinh nhuệ đoàn quân Trường Thành vẫn còn, lại há dung cho đám người Hồ tùy ý làm bậy sao? Hận, hận, hận quá!

Khi Mông Cức đang tích tụ khó mà tiêu tan, bỗng nhiên có thân binh đi vào trong bẩm báo:

- Tướng quân, người Hồ lại cướp sạch một làng nhỏ của chúng ta rồi, cướp đi hơn trăm người phụ nữ, con nít còn có mấy trăm bò dê ngựa!

- Đáng ghét!

Mông Cức hầm hầm giận dữ, bỗng chốc trong tay đã cầm ly rượu bằng đồng thau gân xanh ở tay nổi lên khi bóp bẹp nó.

Lập tức Mông Cức đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Thật là cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, truyền quân lệnh của ta, tập kết đội thân binh lại!

- Vâng!

Đám thân binh ầm ầm đồng ý, lập tức lĩnh mệnh đi, khi vừa quay người đi, trong con mắt của đám thân binh ánh lên vẻ lạnh nhạt chủ tâm giết người, đám người Hồ đáng chết này, sớm nên cho bọn chúng biết chút lợi hại này rồi.

Tỉnh, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh rậm rạp trên thảo nguyên bao la, một đám người Hồ đang vội đuổi bò dê ngựa còn lũ trẻ đang theo hướng bắc mà đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đám người Hồ này có khoảng hơn bốn trăm người cưỡi ngựa, tất cả đều đội nón nỉ, khoác áo dài da súc vật, tuyệt đại đa số người Hồ trên vai đều vác cung tên, trong tay cầm xiên ngựa bằng gỗ, chỉ có số ít người Hồ bên hông y đeo đoản kiếm bằng đồng thau, bởi vi dân tộc Trung Nguyên kiểm soát chặt chẽ đồ sắt, cho nên đối với người Hồ ở vùng sa mạc của phía Bắc mà nói, đoản kiếm đồng thau đã là binh khí sắc bén nhất.

Cần phải giải thích là, lúc này người Hồ ngoài thế giới Trung Nguyên không cần biết là người Đông Hồ, người Hung Nô hay là người Nguyệt Thị, đều vẫn chưa có người bước vào thời đại đồ sắt, cho nên binh sính Hung Nô căn bản không có khả năng có đao uốn cong được, trên sự thực mà nói, binh khí của người Hung Nô gỗ chế ra đoản cung đơn thể, xiên ngựa bằng gỗ, đoản kiếm đồng thau là chủ yếu, tên tiễn cũng đa số là đồng thau đúc.

Nhưng mà, đám người Hồ cưỡi ngựa này rõ ràng đã dùng trên bàn đạp (ở hai bên hông ngựa), tuy nhiên chỉ là hai bộ dây thừng trùm vào hai bên yên ngựa, lại có thể rất tốt để gắn kết một đội ngũ thành một tổng thể, người Hồ trên lưng ngựa lại nhờ vào hai dây thừng hai bên dưới chân, thậm chí có thể dùng mông nhẹ nhàng đứng thẳng lơ lửng trên lưng ngựa, do đó mà làm ra cung kéo trên ngựa, giết chém chờ hành động khó.

Đối với thu hoạch hôm nay, đám người Hồ này hiển nhiên rất hài lòng, hơn bốn trăm bò dê ngựa cũng đủ rồi, khó nhất là còn cướp được hơn trăm người con gái Trung Nguyên cùng với năm sáu mươi đứa nhỏ, đám nữ nhi này sẽ thay bọn họ sinh sôi thêm nhiều hậu duệ, còn mấy đứa nhỏ đó, không đến mười năm, sẽ trở thành đám chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến.

Người Hồ hết sức phấn khởi, đám nữ nhi và con nít bị bắt này thì sẽ kinh hoàng lúng túng.

Thường thường, thì sẽ có người Hồ quất ngựa chạy về phía trước, thò tay sờ ngực của nàng này, hoặc là một tay vỗ đích của nàng kia, đám tiểu nương này giống như một con nai con khiếp sợ, hoảng hốt trốn tránh, người Hồ đắc thủ ngửa mặt lên trời cười lớn, nếu như không thuận lợi, ngay tức khắc liền có nhiều người Hồ tới cười nhạo toe toét.

Bỗng chốc, một đoản kiếm giữa lưng người Hồ phất qua tay phải.

Vừa mới nãy, hắn dường như nghe được một hồi âm thanh, hình như là tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Nhìn thấy đoản kiếm đồng thau người Hồ đeo lại phất qua tay phải, hơn bốn trăm người cưỡi ngựa của người Hồ đi theo liền ghì dây cương cho ngựa dừng lại, tiếng cười haha làm ồn ào cũng dần dần ngừng lại.

Ngay sau đó, âm thanh loáng thoáng gấp gáp càng phát ra rõ ràng hơn.

Âm thanh kia giống như tiếng sét xa tận chân trời, lại vừa không giống lắm.

- Người Trung Nguyên!

Một tên người Hồ mắt sắc ngón tay chỉ về hướng Nam đường chân trời rất xa, đột nhiên một âm thanh lớn kêu lên,

- Mau nhìn, là kỵ binh người Trung Nguyên!

Khi người Hồ vội nhìn chăm chú, chỉ thấy đường chân trời phía nam một màu xanh thẫm đã tỏa ra một một đường đen mờ mờ, màu đen, cũng là quốc sắc của Đại Tần Đế quốc!

Tỉnh tỉnh tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh.

Mông Cức tín mã do cương, đi vội như bay.

Mặt đất mênh mông như nước thủy triều đang rút về, gió cát thổi vù vù như đao chém một nhát trên mặt.

Trên đường chân trời xa xôi phía trước, đã mờ ảo có thể nhìn thấy bóng dáng của người Hồ, bỗng nhiên, trong con ngươi của Mông Cức liền hừng hực lên hai ngọn lửa xa thẳm bốc cháy căm phẫn, đám người Hồ đáng chết này, còn thực sự nghĩ rằng lão Tần nhân chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt sao? Hôm nay, nhất định phải nói cho các ngươi biết, thế nào gọi là lửa hận của lão Tần nhân!

Ngay sau đó, Mông Cức leng keng rút kiếm, lại giơ cao lên qua đỉnh đầu.

Nhìn thấy Mông Cức rút kiếm, hơn trăm thiết kỵ Đại Tần cũng ầm ầm đi theo rút kiếm ra, lại một đám cầm song lưỡi trọng kiếm sắc bén nâng qua đỉnh đầu đi theo sau, một mảnh lưỡi dao sắc bén lạnh rét căm căm, thoáng chốc lạnh ánh lên bầu trời ảm đạm.

Mông Cức đột nhiên một lúc rút song lưỡi trọng kiếm, đồng thời lớn tiếng rít gào:

- Oai hùng lão Tần!

Hơn trăm kỵ binh lập tực dùng Mông Cức làm trung tâm chậm rãi triển khai ra hai cánh quân, một bên Ứng Hòa lớn tiếng:

- Còn non sông ta!

- Huyết bất lưu can!

Mông Cức lại lần nửa ngửa mặt lên trời rít gào, đồng thời giơ cao song lưỡi trọng kiếm lên trời đã hướng về phía trước.

- Tử bất hưu chiến!

Hơn trăm kỵ binh trợn tròn mắt, một bên Ứng Hòa nghiêm nghị, một bên ra sức thúc giục lay hông chiến mã, bắt đầu cạy nước rút cuối cùng, phía trước, hàng trăm loạn binh đã thành một đoàn.