Lúc Kỷ Sơ Hạ tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, nửa đêm chạy trốn, té bị thương, sau khi bị bắt về thì cậu bị người đánh hôn mê. Lúc này cậu bị trói gô, lưỡi dao đã sớm bị lấy đi, chân trái bị thương vô cùng đau đớn, tuyệt đối không có khả năng chạy trốn lần thứ hai.
May mắn là Tần Tranh chạy thoát không có bị bắt lại, hiện tại chỉ có thể chờ hắn quay lại cứu. Có lẽ Tần Ý cũng đã biết tin tức, hắn ở nước ngoài xa xôi, chắc chắn rất sốt ruột. Tuy Tần Tranh đã chạy thoát được nhưng nhất định Tần Ý vẫn lo lắng cho cậu. Nghĩ đến hắn, trong lòng Kỷ Sơ Hạ vừa chua xót vừa đắng chát, cực kỳ khó chịu.
Lúc Kỷ Sơ Hạ đang suy nghĩ miên man, cửa phòng bị người đẩy ra, cậu giãy dụa ngồi dậy, nhìn người phụ nữ mặc bộ váy sang quý mang giày cao gót, gương mặt ngạo mạn lạnh lùng bước vào, nhịn không được cau mày, là người phụ nữ này bắt cóc cậu?
Người này nhìn hơi quen, hình như cậu đã gặp ở đâu đó, chẳng qua nhất thời không nhớ ra được. Đối phương nhìn cậu như nhìn một vật chết, hai mắt lạnh như băng đầy chán ghét và oán hận.
“Cô là ai? Rốt cuộc cô muốn cái gì?”
“Từ Nhu.”
Đôi môi đỏ chót của ả phun ra hai chữ, Kỷ Sơ Hạ sửng sốt, cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai. Cậu đã từng thấy trên ti vi, người đứng cạnh Chương Hướng Minh, cùng gã biểu diễn màn làm từ thiện, cũng chính là vợ của gã, tiểu thư của nhà họ Từ – Từ Nhu.
Khóe miệng Kỷ Sơ Hạ nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Thì ra là Chương phu nhân, vậy là cô bắt cóc tôi để báo thù cho Chương Hướng Minh?”
Tuy rằng phán quyết cuối cùng còn chưa có, nhưng án tử hình của Chương Hướng Minh gần như đã định, Tần Ý căn chết không tha, ông Từ lại khoanh tay đứng nhìn, một phụ nữ như Từ Nhu căn bản không làm được gì.
“Mày là cái thá gì!”
Từ Nhu tức giận tát Kỷ Sơ Hạ một bạt tay. Nếu không phải do thằng nhãi này mê hoặc đại thiếu gia nhà họ Tần, chồng ả tuyệt đối không vì một vụ án mười mấy năm trước mà bị tử hình, ngay cả gia tộc cũng bỏ mặc không chịu giúp ả.
Một bên mặt Kỷ Sơ Hạ lập tức sưng đỏ lên, cậu lạnh lùng nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, khinh thường nói: “Cô thật đáng thương, vì gã mà muốn sống muốn chết làm chuyện phạm pháp, nhưng trong mắt gã, cô chỉ là công cụ để trèo lên cao, sau lưng cô gã lăn lộn với cả nam lẫn nữ, hành động của cô cứ như một trò cười.”
“Mày câm miệng! Câm miệng!”
Bị chọt đến chỗ đau, Từ Nhu như phát bệnh thần kinh, gót giày bén nhọn đá lên người Kỷ Sơ Hạ. Cậu đau đớn nhắm mắt lại, biết mình không nên chọc bà điên này, nhưng chỉ cần liên quan đến tên súc sinh Chương Hướng Minh là cậu không thể kiềm chế được cảm xúc.
Lúc Từ Nhu đang nổi điên, có một người vội vã tiến vào nói: “Từ tiểu thư, người cô muốn gặp đã đến, đang ở bên ngoài.”
Con ngươi Từ Nhu co rụt lại: “Nhanh như vậy? Chỉ có một mình hắn?”
“Đúng vậy, không có ai khác, chỉ có một mình hắn tới.”
Cô ả liếc mắt nhìn Kỷ Sơ Hạ, cười lạnh nói: “Xem ra mày cũng có chút cân nặng trong lòng hắn, người ở nước ngoài cũng gấp rút trở về, thằng nhãi Tần nhị thiếu chạy rồi mà hắn vẫn đồng ý đến vì mày.”
Kỷ Sơ Hạ căng thẳng trong lòng, cậu biết người Từ Nhu nói là Tần Ý, cho dù đoán được Tần Ý sẽ nghĩ ra cách cứu cậu, lại không ngờ hắn sẽ đến nhanh như vậy, còn đi một mình.
“Dẫn hắn vào.”
Sau khi Từ Nhu ra lệnh, Tần Ý bị người đẩy vào. Dáng vẻ của hắn cũng rất chật vật, hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt lạnh lùng. Nhìn thấy Kỷ Sơ Hạ bình an vô sự, ánh mắt hắn mới có chút độ ấm.
Tối qua hắn vốn không ngủ được mấy tiếng, sau đó một đường ngồi máy bay riêng về nước, hành trình hơn mười hai tiếng, dưới sự thúc giục của hắn, hơn mười tiếng đã đáp xuống sân bay thủ đô, sau đó hắn lại lên máy bay trực thăng chạy tới đây. Sau khi Tần Tranh trốn ra liền liên lạc với quản gia trong nhà nói rõ tình huống, dưới sự yêu cầu của Tần Ý, bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ, bọn bắt cóc bảo hắn đến một mình, vì Kỷ Sơ Hạ, hắn không hề do dự làm theo.
“Thả cậu ấy ra, cô muốn gì cứ nói trực tiếp với tôi.”
Từ Nhu cầm một khẩu súng trong tay, kề vào huyệt thái dương của Kỷ Sơ Hạ, nghe được lời Tần Ý, cô ả khinh thường xì cười: “Tần đại thiếu thật đúng là tình sâu nghĩa nặng, mày càng như vậy tao càng muốn giết chết nó, xem mày đau khổ tự trách thế nào?”
“Nếu cô dám làm vậy, tôi có thể cam đoan Chương Hướng Minh sẽ lập tức xuống địa ngục chôn cùng cậu ấy.”
Từ Nhu lập tức tháo chốt an toàn, họng súng chỉa thẳng vào huyệt thái dương Kỷ Sơ Hạ dùng sức đè mạnh. Kỷ Sơ Hạ cắn răng miễn cưỡng duy trì vẻ trấn định, nói cậu không căng thẳng, không sợ hãi là giả. Tần Ý siết chặt bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng, cũng không dám nói câu nào kích thích ả điên này nữa, sợ cô ả thật sự không quan tâm mà bóp cò súng.
“Nếu cô đã muốn tôi đến thì chắc chắn có ý đồ, cứ nói thẳng đi, chỉ cần thả cậu ấy ra, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.”
Khóe miệng Từ Nhu cong lên nụ cười đắc ý: “Cái gì cũng đáp ứng? Được, ném dao cho hắn. Mày nhặt lên tự đâm hai nhát lên người rồi nói chuyện tiếp.”
Gã đàn ông dẫn Tần Ý vào ném cho hắn một con dao găm, Tần Ý cúi người nhặt lên, không chút do dự đâm hai nhát lên cánh tay và đùi.
“Đừng!”
Kỷ Sơ Hạ la lên, nước mắt lập tức rơi xuống, không để ý đến họng súng có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào, giãy dụa muốn nhào lên ngăn cản Tần Ý.
Động tác của hắn quá nhanh, trong nháy mắt đã đâm xong hai nhát, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, hướng Kỷ Sơ Hạ lắc lắc đầu, dịu dàng trấn an cậu: “Đừng sợ.”
Từ Nhu không thỏa mãn: “Này thì tính cái gì? Tao bảo mày đâm vào ngực, mày không dám hả?!”
“Đừng nghe cô ta! Đừng!”
Kỷ Sơ Hạ bị trói cứng không cách nào nhào lên ngăn cản Tần Ý, chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn hắn giơ con dao găm lên, đâm vào vị trí trái tim, máu tươi lập tức tuôn ra xối xả.
Kỷ Sơ Hạ nước mắt như mưa, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt. Cậu hối hận, thật sự hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, cậu tình nguyện không báo thù, cũng không muốn nhìn Tần Ý vì cậu mà làm đến nước này.
Từ Nhu điên cuồng cười to, nhưng Tần Ý vẫn không ngã xuống. Ở nước ngoài hắn đã học một ít kiến thức cơ bản, một dao kia tránh đi chỗ hiểm, nhưng nếu mất máu quá nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hắn cố duy trì sự thanh tỉnh, nhìn Từ Nhu nói từng chữ một: “Cô chỉ đơn giản muốn thay đổi bản án của Chương Hướng Minh mà thôi, nếu chúng tôi chết thật, cô thật sự không còn cơ hội nào.”
Bàn tay cầm súng của Từ Nhu run nhè nhẹ, quả thật cô ả muốn giết người, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là cứu Chương Hướng Minh, ả ta do dự.
Trong thời gian giằng co, gương mặt Tần Ý ngày càng trắng, trong lòng Kỷ Sơ Hạ nóng như lửa đốt, bỗng cậu chú ý thấy ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện bóng dáng một cảnh sát đặc công, đối phương ra hiệu cho cậu rồi lại nhanh chóng lắc mình né qua một bên không để Từ Nhu phát hiện. Kỷ Sơ Hạ lập tức trấn định lại, cậu nâng mắt bình tĩnh nhìn Tần Ý.
Trong phòng chỉ có bốn người, gã đàn ông dẫn Tần Ý vào đứng đưa lưng về phía cửa sổ, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, còn cô ả đang điên cuồng hiển nhiên cũng không phát hiện, mấy gã côn đồ canh chừng bên ngoài đã bị nhóm đặc công ẩn nấp trong rừng không tiếng động giải quyết hết, chỉ còn một đòn chí mạng cuối cùng mà thôi.
Tần Ý vô cùng hiểu ý Kỷ Sơ Hạ, ngay lập tức hiểu được cậu muốn biểu đạt cái gì. Hắn ôm ngực chảy máu ướt đẫm, vẻ mặt đau đớn ngồi trượt xuống, toàn bộ tình cảnh sau cửa sổ đều lộ ra, ngoài miệng lại đàm phán với Từ Nhu, ý đồ thuyết phục cô ả: “Ngay bây giờ tôi có thể gọi điện bảo người thả hắn ra khỏi tù, chỉ cần cô chịu thả Kỷ Sơ Hạ, tôi lập tức gọi điện.”
“Gọi ngay lập tức! Để hắn nói chuyện với tao!”
Tần Ý rõ ràng là đang lừa Từ Nhu, dù hắn có năng lực to lớn thế nào cũng không có khả năng chỉ cần một cú điện thoại là có thể thả tội phạm nghiêm trọng ra khỏi tù. Nhưng Từ Nhu đã cùng đường, như phát điên mà tin. Vì thế Tần Ý lấy di động ra trước mặt ả, giả vờ như gọi điện thoại.
Lực chú ý của Từ Nhu hoàn toàn tập trung vào hành động của Tần Ý, cô ả cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp, tính cảnh giác không cao, ả bị phân tâm, bàn tay cầm súng cũng buông lỏng một chút.
Họng súng dần lệch khỏi huyệt thái dương Kỷ Sơ Hạ, Từ Nhu theo bản năng mà bước về phía Tần Ý một bước, cả người lộ rõ trước cửa sổ, hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của đặc công.
Tiếng súng vang lên, Kỷ Sơ Hạ giãy dụa nhào qua một bên, Từ Nhu bị viên đạn bắn bể đầu, không kịp rên một tiếng, hai mắt trợn trừng ngã vào vũng máu.
Nhóm đặc công phá cửa xông vào, khống chế tên bắt cóc cuối cùng. Kỷ Sơ Hạ được cởi trói, cố không để ý đến chân đau, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào đến bên cạnh Tần Ý. Cậu không dám chạm vào cả người đầy máu của hắn, đôi môi run rẩy nói không nên lời, cứ nhìn hắn mà nước mắt chảy không ngừng.
“Đừng khóc.”
Tần Ý chỉ nói được một câu rồi chống đỡ không nổi nữa, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.