*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban ngày sườn núi ở ngoại ô không có lấy một bóng người, trên núi không có cảnh đẹp xuất chúng, người bình thường dù đi chơi tiết thanh minh cũng không chọn nơi này. Đường lớn trên sườn núi được làm bằng phẳng, hơn nữa còn cong quẹo uốn lượn, ban đêm liền biến thành thiên đường của tộc đua xe.
Đám công tử nhà giàu thường xuyên đến đây vào ban đêm, theo đuổi kích thích, phát tiết tinh lực dư thừa vào trò mạo hiểm này.
Lúc Kỷ Sơ Hạ đến nơi đã có mấy chục người tụ tập, thanh thế lớn như vậy là vì vài thiếu gia nhà giàu đứng đầu giới hào môn hôm nay cũng đến, vung ra là số tiền mà người thường kiếm mấy đời cũng không được, thế nhưng tranh đua cũng chỉ là mặt mũi mà thôi.
Tần Tranh lững thững đến muộn, hắn lại đổi chiếc xe khác, là một chiếc SALEEN S7 màu vàng cực kỳ lóa mắt, giá cả không kinh người như chiếc Koenigsegg one:1 trước kia, nhưng ba bốn chục triệu tệ cũng không phải là con số người thường có thể có.
*SALEEN S7 chỉ có 7 chiếc trên thế giới, mỗi chiếc có nội thất hoàn toàn khác nhau.
Có người trêu ghẹo Tần Tranh: “Tranh thiếu sao đến muộn vậy? Là ở cùng thiếu nữ thôn dã dịu dàng nào mà không dậy nổi?”
Tần Tranh không phản ứng, hắn không thể nói là bị anh cả đàn áp đến công ty cả ngày, vừa mới được tự do liền vội vàng thay quần áo đến đây, nói vậy rất mất mặt.
Kỷ Sơ Hạ tiến lên chào hỏi hắn, Tần Tranh khoác tay vòng qua cổ cậu, liếc mắt ra hiệu về phía đám người, bĩu môi nói: “Nhìn thấy không, những người đó là Hoắc gia và Dương gia mời đến giúp, là dân chuyên nghiệp, anh không thể làm tôi bị bẽ mặt đó.”
Kỷ Sơ Hạ bất đắc dĩ nhắc nhở hắn: “Tranh thiếu, tôi không phải tay đua chuyên nghiệp.”
“Đương nhiên tôi biết chuyện này, nhưng anh không sợ chết.” Tần Tranh vỗ vỗ vai cậu: “Tôi rất xem trọng anh.”
Đám đàn em của Tần Tranh nhịn không được oán giận: “Mấy thằng nhóc thối nhà họ Dương và nhà họ Hoắc đúng là không phúc hậu, thuê dân chuyên nghiệp đến thì còn chơi gì nữa, rõ ràng là chúng ta chịu thiệt.”
“Đúng vậy, người này gầy đến nỗi gió thổi cũng bay, rốt cuộc có đua được không?”
Tần Tranh liếc bọn họ một cái: “Vậy mấy người đua?”
Kỷ Sơ Hạ bình tĩnh cười cười: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Quả thật cậu sẽ cố hết sức, vừa rồi cậu nghe người ta nói, tiền thưởng dành cho hạng nhất là một trăm vạn, làm thế nào cũng phải liều mạng một lần. Chân chính ngồi sau tay lái lại làm cậu hiểu rõ, cậu rõ ràng kém những tay đua chuyên nghiệp kia. Nhưng nơi này là đường núi gập ghềnh nhiều khúc cua, lại là cảnh tối như hũ nút, nhân tố chuyên nghiệp không cần thiết lắm.
Kỷ Sơ Hạ lái một chiếc Ferrari màu đỏ, cũng là xe của Tần Tranh. Có tổng cộng tám chiếc xe xếp hàng trên đường núi, rút thăm sắp xếp vị trí, Kỷ Sơ Hạ xếp ở giữa. Tần Tranh cũng tự mình ra trận, xếp ngay sau Kỷ Sơ Hạ.
*Ferrari
Trong tiếng động cơ gào rú rung trời, từng chiếc từng chiếc xe chạy qua vạch xuất phát.
Kỷ Sơ Hạ bình tĩnh vào số, tăng tốc, lái rất nhanh nhưng cũng rất vững vàng. Cậu xếp vị trí thứ tư, chỉ cần vượt qua một người, lọt vào vị trí thứ ba là có được tiền thưởng. Dù tiền thưởng hạng ba chỉ có năm mươi vạn, nhưng cậu cũng không quá tham lam. Theo sát phía sau cậu chính là Tần Tranh, tuy hắn luôn đuổi theo, nhưng chỉ duy trì một khoảng cách trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đuổi kịp. Đường núi chật hẹp chỉ có thể chạy hai chiếc song song, muốn vượt qua không phải là chuyện dễ.
Ánh đèn xa xa trong thành phố và tiếng động cơ gào rú trên đường núi, phối hợp với ánh đèn xe lóa mắt đan xen thành những hình ảnh sống động mà lại mờ ảo.
Đến nửa hành trình, phía trước một trăm mét xuất hiện một khúc cua, những xe chắn phía trước bắt đầu giảm tốc độ, Kỷ Sơ Hạ thấy đúng thời cơ, đạp mạnh chân ga, chiếc xe màu đỏ như ma nhập vọt về phía trước, gần như sẽ lao vào vách núi.
Thấy một màn như vậy, trái tim Tần Tranh đi theo phía sau nhảy lên đến cổ họng, người này đúng là điên rồi!
Trong chớp mắt, đuôi xe Ferrari trượt nửa vòng, thân xe như muốn va vào sườn núi, tiếng động cơ mã lực gầm rú hòa vào tiếng ken két bén nhọn do bánh xe ma sát với mặt đất. Thậm chí Tần Tranh ngồi trong xe phía sau cũng có thể ngửi được mùi cao su gay mũi.
Đợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, Kỷ Sơ Hạ đã vọt lên phía trước ra khỏi khúc cua, xếp vị trí thứ ba.
Sau đó cậu không có ý đồ vượt lên như vậy nữa, đương nhiên cũng sẽ không để người khác vượt qua cậu. Lúc tất cả các xe đã cán đích, Kỷ Sơ Hạ xếp vị trí thứ ba.
Từ trên xe bước xuống, rất nhiều người xông tới vỗ vai vỗ lưng cậu, giống như chào đón anh hùng chiến thắng trở về. Vừa rồi bọn họ đã thấy được toàn bộ quá trình từ camera điều khiển trên không, Kỷ Sơ Hạ không sợ chết biểu diễn một màn làm đám nhà giàu tìm kích thích rất đã ghiền, cho dù cậu không được hạng nhất.
*camera trên không
Lòng bàn tay Kỷ Sơ Hạ toát mồ hôi, bên chân từng bị thương vì dùng quá sức lại ân ẩn đau. Không phải cậu không sợ chết, chẳng qua so với chết cậu càng muốn kiếm được nhiều tiền nên mới có vẻ không sợ hãi.
Cuối cùng Tần Tranh xếp thứ sáu, tuy rằng thứ tự không tốt lắm, nhưng thiếu gia nhà giàu dám tự mình ra trận chỉ có một mình hắn, có điểm này thôi hắn đã hơn người rồi.
Hắn nhìn Kỷ Sơ Hạ giơ ngón cái lên, ánh mắt mọi người nhìn Kỷ Sơ Hạ lập tức càng nóng bỏng hơn. Ai cũng biết ánh mắt nhị thiếu gia nhà họ Tần cao thế nào, có thể được hắn coi trọng không phải là chuyện dễ.
Trong tiếng cười nói ồn ào có một người nhảy ra, Lưu Bằng nhìn thấy Kỷ Sơ Hạ răng đều ngứa, nhưng rõ ràng đây không phải là lúc tính toán với một kẻ nhỏ nhoi như Kỷ Sơ Hạ, Lưu Bằng ngượng cười nói với Tần Tranh: “Tranh thiếu, boss đến, trên chiếc xe đằng kia.”
Tần Tranh quay đầu lại, thấy một chiếc Bentley đậu cách đó không xa, khóe miệng tươi cười lập tức cứng đờ.
Kỷ Sơ Hạ cũng liếc nhìn một cái, lui về sau tránh đường, cậu chỉ muốn lấy tiền rồi rời đi, không hề muốn xảy ra bất kỳ xung đột gì với ông chủ Tần thị.
Tần Tranh bất chấp khó khăn bò lên xe, đối mặt với gương mặt lạnh băng của Tần Ý, chủ động nhận sai: “Em không nên nửa đêm đi đua xe, không nên tụ tập đánh cược, em sai rồi.”
Không hề có thành ý mà còn làm cho có lệ, Tần Ý không để ý đến hắn, ánh mắt dừng trên một người rõ ràng không nổi bật, nhưng lại có vẻ không giống những người khác trong đám người ngoài cửa xe. Hắn nhớ lại một màn kia, trong lòng có cảm giác quái dị không nói nên lời.
Tần Ý biết Kỷ Sơ Hạ là một kẻ không muốn sống, nhưng không ngờ cậu có thể điên đến trình độ này.
Trong nháy mắt khi chiếc xe màu đỏ rực gần như lao vào vách núi, Tần Ý phải thừa nhận tim của hắn đạp mạnh lên.
“Sau này không được chơi những trò nguy hiểm như vậy nữa, nếu còn có lần sau, anh không ngại tịch thu hết tất cả xe của em đâu.”
Giọng nói Tần Ý hơi trầm xuống, hắn thu hồi tầm mắt, cảm xúc lại quay về trạng thái tĩnh lặng không gợn sóng.
Sau khi chiếc Bentley rời đi, Kỷ Sơ Hạ nhẹ nhàng thở ra, nhiều người như vậy, Tần Ý chắc là không chú ý cậu cũng ở đây. Nếu không lại cho là cậu muốn tạo quan hệ với Tần nhị thiếu, không chừng lại muốn chỉnh cậu.
Kỷ Sơ Hạ đã lấy được thù lao đêm nay, ba mươi vạn cộng thêm năm mươi vạn tiền thưởng, tổng cộng tám mươi vạn, kiếm tiền còn nhanh hơn việc đóng phim.
Kỷ Sơ Hạ vui vẻ, ít nhất những ngày kế tiếp không cần quá khó khăn.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ý vừa đến công ty, Lưu Bằng liền nói cho hắn biết Kỷ Sơ Hạ chuyển trả lại bảy mươi vạn, còn nhắn một tin nói sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi ba mươi vạn còn lại.
Lưu Bằng lộ vẻ ngạc nhiên: “Không phải thằng nhóc này thật sự có bệnh chứ? Nghĩ mọi cách moi tiền giờ lại trả về?”
Tim Tần Ý bỗng đập nhanh hơn một nhịp, nhưng hắn nhanh chóng hồi phục, gạt bỏ suy nghĩ về Kỷ Sơ Hạ ra khỏi đầu.