Sở Gia Huynh Đệ

Chương 7




“A a… Chủ nhân… Đừng, sẽ bị bọn họ nhìn thấy… Ngươi mau rút ra… Uh uh…” Dùng sức cắn môi dưới, dồn sức kiềm chế lại tiếng rên rỉ cơ hồ muốn buột ra khỏi miệng kia, giọng rên rỉ của một con nai con cố gắng thuyết phục dã thú phát cuồng ở phía sau.

“Tiểu lừa gạt, đem ta hút chặt vào như vậy bảo ta rút ra như thế nào, nhìn ngươi tao dạng này căn bản là sảng khoái muốn chết, còn muốn gạt ta?” Càng thêm hung ác mà nằm trườn lên thân hình gầy yếu, đâm sau vào cái mông, Âu Dương Đạo Đức kéo lấy mái tóc đẫm mồ hôi của Nai Con buộc hắn xoay qua, cùng hắn điên cuồng mà hôn lưỡi…

“Uh a… Uh a… Không được… Ô… Chủ nhân… Chủ nhân… Thật thoải mái thật thoải mái… Ta chịu không được rồi… Muốn bắn… Bắn –” cũng cố không để cho người khác nghe thấy, khoái cảm tiêu hồn thực cốt (rụng rời tay chân) kia cũng làm cho Nai Con không nhịn được toàn thân co rút, lệ rơi đầy mặt thét lớn lên —

Nai Con luôn thẹn thùng hoàn toàn không biết cảnh tượng dân loạn như vậy toàn bộ đã rơi vào trong mắt của Sở gia huynh đệ trốn ở xa xa sau rừng cây, nếu không chỉ sợ là xấu hổ đến nhảy xuống Thái Bình Dương rồi.

“Ca, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Ta có nói ngươi có thể chạm ta sao?” Sở Thiên Ngọc đang nhìn lén cảnh tượng thân mật, cảm giác hạ thể chính mình bị kéo ra chơi đùa, không khỏi cười khổ bất đắc dĩ.

“Ca ca muốn ma, chính Ngọc nhi cũng không phải đã cứng rồi…” Cầm “bảo bối ” mình yêu nhất, cảm giác mạch của nó di chuyển cùng nhiệt độ, bởi vì trước đó ngã bệnh mà bị cấm dục vài ngày, Sở Thận Chi thấy vậy toàn thân cũng đã nóng lên, “Không nghĩ tới chỉ nghe Nai Con dung mạo không sâu sắc kia rên trên giường đã quá tao như vậy, khó trách A Đức thân kinh bách chiến đối với hắn một mực thủy chung như vậy. Ngọc nhi, ngươi thành thật nói, là hắn rên nghe hay, hay là ca ca rên hay hơn?”

“Thần kinh hả, loại tranh đấu này cho dù được đứng nhất cũng không có phần thưởng?”

“Ta mặc kệ, ngươi nói ma.”

“Phiền muốn chết! Nói thì nói, hắn rên so với ngươi tao, so với ngươi dễ nghe hơn, thanh âm rên rỉ của ngươi trên giường ta nghe xong một điểm cảm giác cũng không có, như vậy ngươi hài lòng chưa?” Sở Thiên Ngọc chỉ cần cúi đầu nhìn thấy bộ dáng *** đãng của ca ca với ngón tay trắng nõn đang chơi đùa tính khí của mình thì không nhịn được muốn bắn tinh, hắn phi thường chán ghét chính mình mềm yếu như thế, không khỏi đem tức giận trực tiếp phát tiết trên người kẻ đầu sỏ gây chuyện.

“Gạt người, hắn như thế nào có thể rên so với ta tao, so với ta dễ nghe hơn? Ngọc nhi gạt người! Rõ ràng mỗi lần ta rên, ngươi lúc đó trong cơ thể ta càng trở nên nộ trướng hơn, ngươi còn dám nói không cảm giác?” Sở Thận Chi cảm giác mình bị nhục nhã trầm trọng, không nhịn được đứng dậy lớn tiếng kháng nghị đệ đệ.

Sở Thiên Ngọc nghe vậy khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ lên, chân bị giẫm đến đau đớn (trúng tim đen) không khỏi tức giận mà nói không suy nghĩ, “Ta… Ta nào có gạt người? Nếu như ta gạt người sẽ bị thiên lôi đánh!”

Ầm —

Khoảng không trời quang sáng sủa đột nhiên truyền đến một tiếng sấm sét, khiến Sở Thận Chi sợ đến lập tức bổ nhào, ôm thiếu niên vững vàng vào lòng, “Lời nhỏ dại không nên suy xét, lời nhỏ dại không nên suy xét, lão thiên gia đừng nóng giận, đệ đệ ta là hay nói giỡn, ngàn vạn lần đừng để tâm tới hắn, có hả giận cái gì thì trên người ta là được rồi, ngàn vạn lần đừng tìm tới hắn. Ngọc nhi đừng sợ, có ca ca ở đây, ngươi đừng sợ đừng sợ…”

“…” Ngay cả lão thiên gia cũng đối nghịch mình.

Sở Thiên Ngọc lớn lên đã so với ca ca càng cao càng cường tráng, không nghĩ tới mỗi lần gặp phải tình huống sự kiện gì, lại bị ca ca cho như tiểu bảo bảo mà bảo vệ trong lòng, không khỏi tức đến nói không ra lời.

Bão táp đột kích, vô thanh vô tức, không hề báo hiệu.

Chỉ bất quá trong thời gian cái nháy mắt, bầu trời nguyên bổn ngàn dặm không mây liền phong vân biến sắc.

Cuồng phong gào thét, lôi vũ nhất thời nảy ra —

Trong một cái sơn động yên tĩnh trên đảo.

“Ô… Đảo chủ, chúng ta trên đảo nhỏ chưa bao giờ chịu qua mưa gió quái dị như thế, ngay cả những thứ đáng tự hào của động vật chúng ta về giác quan thứ sáu cũng cảm ứng không tới, ta nghĩ nhất định là bốn dã thú kia mang tai nạn đến cho chúng ta, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Một con thỏ con đã gấp đến độ hốc mắt phiếm đỏ.

“Đúng vậy đúng vậy, mỗi lần bọn họ ôm cùng một chỗ y y a a, quỷ rống ma kêu, đem bảo bảo nhà ta sợ đến chết khiếp, bây giờ lại mang mưa gió lớn như vậy, thật sự là một đám tai tinh a!” Con sóc cũng nhảy ra thổ lộ bất mãn của mình.

“Mọi người đừng sợ, các ngươi trước tiên trốn lên thánh địa của đảo đi, kiếm địa hình nơi nào có thể cản gió che mưa, thánh linh cũng sẽ phù hộ chúng ta vượt qua kiếp nạn này. Mọi người nhanh chóng thu thập gia sản đi tị nạn, bất quá ngàn vạn lần phải cẩn thận, cũng đừng bị mấy dã thú kia phát hiện tung tích các ngươi.” Vượn đảo chủ thận trọng mà bắt đầu phát hào tư lệnh.

Ngay lúc các động vật bối rối chạy trốn, đồng thời bốn dã thú trong miệng bọn họ cũng đang vội vàng chạy trối chết.

Cabin bằng gỗ đơn sơ sớm bị thổi làm ngã trái ngã phải, ngay cả nóc nhà cũng không biết bị gió quất đi nơi nào rồi.

“Diệp Phương Diêu chết tiệt, cái gì cabin bảo vệ a, gió thổi đổ sập rồi, quả thực y chang như làm bằng giấy.” Chạy trốn lên đường nhỏ trong rừng, Sở Thận Chi sớm bị mưa xối thành như con gà rơi xuống sông vừa chạy vừa mắng.

“A, lúc đầu không biết là ai còn đối với cái cabin bảo vệ kia khen không dứt miệng, bây giờ lại kêu la như con nít.” Mặc dù trong miệng không quên hai câu trào phúng, nhưng kỳ thật Sở Thiên Ngọc đang gắt gao bảo hộ phía sau ca ca, để ngừa hắn bị nhánh cây bị đổ đè lên.

“Chủ nhân, ngươi xem bên kia! Tất cả tiểu động vật này dường như đều hướng một phía đi tới.” Thần kinh vận động hiếm thấy chênh lệch với bên kia vô cùng, Phan Tuấn Vĩ chạy bộ với tốc độ thong thả đang bị chủ nhân yêu mến cõng trên người chạy trối chết, cũng đang vì từ trên nhìn xuống, cho nên mới có thể nhìn thấy hành động không bình thường của tiểu động vật ở xa xa.

“A, Nai Con không hổ là ngôi sao may mắn của chủ nhân, hướng động vật đó đi nhất định là chỗ có thể lánh nạn, chúng ta cũng mau cùng đi xem thử đi.” Âu Dương Đạo Đức vui vẻ mà quay đầu lại hôn lên mặt người trên lưng, làm cho một con nai con đắc ý vểnh cao cái đuôi, hắc hắc cười không ngừng.

“Ai, chắc là Âu Dương đại ca mạng tốt dưỡng ra một ngôi sao may mắn, nào giống mạng khổ như ta a, con koala này trong nhà cả ngày cũng chỉ cho ta phiền toái.” Sở Thiên Ngọc nhìn hai người đã đi xa xa phía trước không khỏi cảm khái vạn phần.

“Ô…” Sở Thận Chi nghe vậy đột nhiên ngồi xổm thân xuống, cúi đầu khóc rống, “Ngọc nhi nói rất đúng, đều là ca ca không tốt, khiến ngươi bị kéo tới cái hoang đảo này chịu khổ, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi ba mẹ, xin lỗi liệt tổ liệt tông Sở gia, xin lỗi — ”

“Xin lỗi quốc gia, xin lỗi xã hội, có phải hay không?” Sở Thiên Ngọc thở dài, cũng theo ngồi chồm hổm xuống, “Bớt nói đi, mỗi lần bị chọc phiền toái sẽ dùng tới cái biện pháp cũ rích này, giả bộ khóc cũng không giả bộ cho giống chút, nhiều năm như vậy rồi, một chút kĩ năng cũng chưa đạt được. Được thôi, ta không trách ca ca, trời không hề tính toán gió mây, không phải như ngươi dự liệu sao?”

“Ôi…hì hì, ca ca biết Ngọc nhi nhất định không nỡ trách ta.” Đem đệ đệ yêu mến ngã xuống mặt đất lầy lội, Sở Thận Chi ngồi trên hông thiếu niên cố ý dùng sức nén hai cái, lập tức đắc ý cảm giác cái cương cứng của đệ đệ đang bành trướng giữa đùi.

“Ngươi yêu tinh này! Phát tao cũng phải xem thời gian có được không? Chúng ta bây giờ đang chạy trối chết đây.”

“Ca ca mặc kệ, ai kêu ngươi mấy ngày nay không chịu chạm ta, như thế này tới địa phương tránh mưa có A Đức bọn họ ở đó, ngươi càng không thể theo ta làm. Ca ca muốn Ngọc nhi, nhân tiện ở chỗ này, ngay bây giờ!”

Không thể chờ đợi được mà gở bỏ áo thiếu niên, liền một cái hôn lên núm vú màu nâu nhạt đang đứng thẳng kia, triền miên mà hút hai cái, cảm giác rung động nơi hạ thân nhịn không được tiếng rên rỉ gợi cảm, Sở Thận Chi lập tức thở hào hển hôn xuống phía dưới…

“Không được, mưa càng ngày càng lớn, ngươi sẽ bị bệnh nữa…” Vẫn đang làm cho thiếu niên ngừng giãy dụa, hai tay bắt được mái tóc hoạt thuận ướt át kia nghĩ muốn ngăn cản ca ca đi tới, nhưng lại phát hiện chính mình đã bị hôn đến sảng khoái, nửa điểm cũng không có lực.

Một điểm cũng không đem lời thiếu niên nghe vào tai, Sở Thận Chi chỉ vội vàng đem quần áo trên người hai người xé hạ vứt bỏ một bên.

Hai tay cầm cái đang thẳng cứng nóng hổi của thiếu niên, Sở Thận Chi vừa yêu vừa thương mà lưỡi không ngừng liếm hút, từ lỗ nhỏ ở đỉnh đến mạch máu gân xanh hai bên rốt cuộc trở thành khối thịt bóng chắc nịch, tất cả đều làm cho hắn yêu đến không rời “miệng”.

“Uh a… Hảo hảo ăn trứng…”

“Chỗ đó không được… Đáng chết… A a –” cảm giác phân thân đang chứa đầy tinh khí dồn nén nhiều ngày của mình bị ngậm vào trong miệng hút mạnh, thân thể của Sở Thiên Ngọc không thể kiểm soát mà một trận co quắp, lập tức nhịn không được kêu to mà bắn ra —

“A, chờ một chút, cho ta cho ta –” một luồng tinh đặc của thiếu niên bắn ra bị nuốt vào trong miệng không dư một giọt, Sở Thận Chi hoàn lại ý do vị tẫn (thử lại lần nữa) mà đem đầu lưỡi luồn vào trong lỗ nhỏ ở đỉnh, đem thể dịch còn sót liếm sạch sẽ.

“Con mẹ nó đồ lẳng lơ…” Sở Thiên Ngọc bị khoái cảm mãnh liệt bắn tinh cho tới choáng váng, còn đang không ngừng thở hào hển.

“Ngọc nhi, đến lượt ta rồi, ca ca cũng muốn…” Ngồi nhanh lên thân thiếu niên, Sở Thận Chi không thể chờ đợi mà cầm trụ đã sớm cương cứng đến phát đau của mình, liền hướng phiến môi gợi cảm có chút mở ra của đệ đệ thẳng tắp đâm vào —

“A — sảng khoái chết đi được! Ngọc nhi… Trong miệng Ngọc nhi nóng quá… Ca ca chịu không được rồi… Hảo sảng hảo sảng –” bộ dáng *** loạn không nhịn được trong miệng thiếu niên rất nhanh mà rút ra đâm vào, chỉ cần cúi đầu nhìn thấy tính khí của mình trong miệng đệ đệ yêu quý vừa vào vừa ra, Sở Thận Chi liền kích động mà nhanh chóng ngây ngất, “Ca ca sắp bắn! Ngọc nhi, ăn đi, ca ca muốn nhìn ngươi ăn, a a — ”

Tinh dịch dồn nén nhiều ngày vừa đặc vừa nhiều trong nháy mắt phun ra, chứng kiến Ngọc nhi yết hầu chuyển động từng chút từng chút mà đem toàn bộ dịch thể của mình nuốt vào, Sở Thận Chi liền cảm giác chính mình hạnh phúc đến cơ hồ có thể lập tức chết đi —

“Ngọc nhi, Ngọc nhi, ngươi như thế nào lại đáng yêu như vậy a… Ngươi nói ca ca bắt ngươi làm gì bây giờ? Thật muốn cứ như vậy đem ngươi ăn tươi, không bao giờ cho người khác nhìn thấy nữa…”

Đem côn th*t cương thẳng của đệ đệ lần nữa từng tấc từng tấc mà nhét vào tiểu huyệt phía sau mình, dòng khoái cảm tuyệt vời làm cho Sở Thận Chi không nhịn được lớn tiếng rên rỉ —

“Ha a… Thật đã thật đã… Ngọc nhi… Ngươi có biết ca ca nhớ ngươi đến sắp điên rồi không… Ngọc nhi… Bảo bối của ta… Ca ca không thể không có ngươi… Không thể không có ngươi… Ca ca tuyệt đối... Tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào tách chúng ta ra… A a… Ca ca rất yêu ngươi… Ngọc nhi… Ngọc nhi của ta – ”

Mưa to bàng bạc cũng nhiệt tình tuôn không ngừng…

Sợi tóc lay động dưới màn mưa, ánh mắt mê loạn say mê, ngóng nhìn người đang tận tình lay động trên mình, nam tử toàn thân xích lõa, Sở Thiên Ngọc chẳng những không cảm thấy tục tĩu, ngược lại cảm giác được nam tử đẹp như một ngọn lửa sặc sỡ chói mắt, làm cho người ta chính vì hắn hóa thành tro bụi cũng cam tâm tình nguyện…

Mưa to duy trì liên tục ba ngày cũng không ngừng nghỉ. Lương thực bốn người mang theo tùy thân còn lại không có mấy.

“Chúng ta đợi ở trong động này hoài cũng không phải biện pháp, Âu Dương đại ca, thừa dịp bây giờ mưa nhỏ lại, ta trở về cabin chúng ta ở trước đó xem có người đến tiếp ứng chúng ta không, thuận tiện xem phụ cận có vật gì có thể ăn, chính là hái lượm quả trở về cũng được. Thân thể ca ta vừa hồi phục không bao lâu, không thể đói bụng.” Sở Thiên Ngọc ngồi trong một huyệt động thiên nhiên thật lớn, êm ái mà vuốt ve gương mặt ngủ say bên cạnh, có chút nhíu mày.

“Hay là ta đi, ca ngươi tỉnh lại nếu phát hiện ngươi không có ở đây, khẳng định mắng ta đến chết.”

“A, cho ca ta mắng hai câu cũng không mất một miếng thịt nào, không có việc gì. Nhưng thật ra Nai Con nhà ngươi tỉnh lại nếu phát hiện ngươi không có ở đây, chắc sẽ sốt ruột chết. Huống chi ta từng chịu qua huấn luyện dã ngoại, hiểu được cách phân biệt thực vật nào có thể ăn, hay là ta đi tốt hơn. Âu Dương đại ca, ca ca ta nhân tiện giao cho ngươi rồi, phụ cận này cũng không biết có dã thú gì không, ngươi phải cẩn thận.”

“Được rồi mà, trời mưa đường trơn trợt, chính ngươi cũng phải coi chừng. Đi nhanh về nhanh.”

“Hảo, ta đi.” Lưng đeo một cái ba lô chuẩn bị tìm kiếm đồ ăn, Sở Thiên Ngọc đi tới cái miệng động không biết vì sao tâm đột nhiên hơi nhói, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại bất đắc dĩ mà liếc nhìn ca ca một cái, lúc này rốt cục mới hạ quyết tâm, bước nhanh hướng cabin đi.

Sở Thận Chi lúc này cũng không biết đệ đệ đã rời mình đi, đang ngủ, hắn phảng phất lại nhớ lại một ngày nhiều năm trước cùng đệ đệ…

“Ngọc nhi, mau ra đây, ngươi chạy trốn đi đâu rồi?” Mỗi lần giờ lên lớp chấm dứt, nếu như chưa thấy đệ đệ tại cửa thư phòng chờ hắn, Sở Thận Chi sẽ lập tức lo lắng mà bắt đầu tìm người.

Tinh lực tràn đầy, Sở Thiên Ngọc năm tuổi vốn là một nhà thám hiểm nhí. Hắn ghét nhất bị ca ca cùng sư phụ bận bịu lên lớp mà không để ý tới hắn, cho nên mỗi lúc này, chuyện hắn thích làm nhất chính là đào chung quanh phòng để truy tìm kho báu, thuận tiện cho ca ca cùng hắn chơi trò chơi mèo bắt chuột.

Sở Thận Chi còn nhớ rõ lần trước Ngọc nhi làm cho mọi người tìm điên đầu, gấp đến độ thiếu chút nữa là báo cảnh sát, kết quả phát hiện hắn mặc nhiên leo lên cây ngủ thiếp đi, nhưng lại thiếu chút nữa từ trên cây té xuống, thẳng đem mọi người hù dọa đến xuất mồ hôi lạnh.

“Ngọc nhi, ngươi lần này lại trốn đi nơi nào rồi?” Sợ đệ đệ lại trốn nơi nào không an toàn phát sinh nguy hiểm, Sở Thận Chi vội vàng từ phòng này sang phòng khác mà tìm kiếm chung quanh.

“Ca ca, ta ở chỗ này!” Từ trong tủ quần áo của mẹ nhảy ra, Sở Thiên Ngọc nhào vào lòng ca ca.

“Ngọc nhi!” Thẳng đến ôm lấy thân thể nhỏ mềm kia vào lòng, Sở Thận Chi tâm treo ở giữa không trung (lo lắng) cuối cùng mới giảm xuống.

“Ca ca, ta có phải rất lợi hại đến ngươi tìm cũng không được?” Sở Thiên Ngọc chớp chớp đôi mắt tinh sáng thật to, đắc ý cười.

“Đúng vậy, ca ca tìm hồi lâu cũng tìm không được, Ngọc nhi của ta lợi hại nhất!” Mặc dù biết chính mình không nên giả đò mà cổ võ đệ đệ loại hành vi này, nhưng mỗi lần nhìn đến khuôn mặt nhỏ đầy đắc ý của Ngọc nhi, Sở Thận Chi liền không nhịn được lại ôm thân mà tán thưởng hắn.

“Ôi…hì hì, ca ca, hôm nay Ngọc nhi lợi hại hơn oh, ta tìm được một bảo hộp ẩn giấu muốn tặng cho ngươi đây, ngươi chờ ta một chút oh.” Lần nữa trèo vào tủ quần áo, đào ra một cái hộp gỗ được giấu ở tận cùng bên trong, Sở Thiên Ngọc vui vẻ mà đem nó giao vào tay ca ca.

“Ngọc nhi, đây là đồ vật của mẹ? Này không nên đưa ca ca.” Nhìn “bảo hộp ẩn giấu” điêu khắc tinh xảo, hoa văn phức tạp, Sở Thận Chi không khỏi cười khổ.

“Ta mặc kệ mặc kệ, đây là Ngọc nhi tìm được, là ta muốn tặng cho ca ca, không phải đồ vật của mẹ!”

Vừa nhìn đệ đệ chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt lã chã chực khóc, Sở Thận Chi căn bản không hề có đường sống chống đỡ, lập tức liền giơ hai tay đầu hàng. “Hảo hảo, là Ngọc nhi tìm được, là Ngọc nhi muốn đưa ca ca, ca ca rất thích, cám ơn bảo bối.”

“Ôi…hì hì, ta biết ca ca nhất định sẽ thích. Ca ca, vậy ngươi mau mở ra xem vật bên trong là gì a? Ta cũng thật muốn biết bên trong giấu bảo vật gì oh.”

“Hả? Muốn mở ra xem?” Sở Thận Chi ý định vốn trước tiên đồng ý đệ đệ, rồi sau đó len lén đem cái hộp bỏ lại vào tủ quần áo, nghe vậy không khỏi đen mặt.

“Đúng vậy, nhanh mở nhanh mở ma.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập chờ mong, Sở Thận Chi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, trong lòng đối với mẹ kế nói tiếng xin lỗi, đem nắp hộp gỗ mở ra.

“Ồ, ca ca, là thư cho ta oh, ta nhận ra tên của ta. Do ai viết cho ta a?” Nhìn phong thư màu vàng ngà trong cái hộp viết “Thiên Ngọc”, Sở Thiên Ngọc tò mò hỏi.

“Ta cũng không biết a, cho ca ca xem một chút.” Sở Thận Chi nghi hoặc mà mở ra phong thư đã có điểm ố vàng.

“Ca ca, ngươi như thế nào rồi? Ngươi như thế nào lại phát run? Ngươi đừng khóc đừng khóc a, ô… Ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi không nên như vậy, Ngọc nhi rất sợ hãi, ô… Ca ca ngươi có phải ngã bệnh rồi không? Ngọc nhi giúp ngươi gọi bác sĩ có được không? Ca ca, ca ca, ngươi đừng chết đừng chết!”

Bỏ lại thư trong tay, gắt gao bổ nhào đến, gắt gao mà ôm lấy tiểu nhân nhi gào khóc lớn — người chính mình yêu nhất trên đời này, Sở Thận Chi hít một hơi thật sâu, lén lút lau đi nước mắt, lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Ngọc nhi, đừng sợ, ca ca không có việc gì. Ngọc nhi, ngươi nói cho ca ca, ngươi có thích ca ca không?”

“Thích a, Ngọc nhi thích nhất ca ca!”

“Vậy Ngọc nhi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ca ca không?”

“Đương nhiên muốn a, Ngọc nhi muốn cùng ca ca chung sống vĩnh viễn!”

“Hảo, ca ca cũng muốn vĩnh viễn chung sống cùng Ngọc nhi, cho nên Ngọc nhi nhất định phải đáp ứng ca ca, chuyện ngươi hôm nay phát hiện cái hộp cùng phong thư này tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào, nhất là cha mẹ, có được không?”

“Hảo hảo, chỉ cần có thể cùng ca ca chung sống vĩnh viễn, Ngọc nhi nhất định không nói cho bất luận kẻ nào. Ca ca, chúng ta đem cái hộp kia cùng lá thư này vứt bỏ có được không? Bộ dáng của ca ca vừa rồi nhìn như muốn chết, Ngọc nhi rất sợ hãi.”

“Hảo, ca ca đem bọn nó vứt bỏ… Tất cả đều vứt bỏ…”

Vứt bỏ vốn là không đủ. Đêm đó, một mình Sở Thận Chi mới mười ba tuổi đến phía sau núi lặng lẽ thiêu hủy lá thư này, bao gồm cái hộp cũng vùi vào thật sâu vào trong bùn đất.

Trở lại trong phòng, dừng lại ở đệ đệ đã ngủ say, Sở Thận Chi âm thầm đối chính mình nói, bí mật đã chôn vùi, ma quỷ đã tiêu diệt, ngày mai mặt trời mọc, chuyện gì cũng chưa từng phát sinh…

Trong tình thế mưa càng lúc càng hung mãnh thời gian phảng phất đã mất đi ý nghĩa, không biết qua bao lâu, Sở Thận Chi từ trong giấc mơ ngủ không an ổn, rốt cục tỉnh lại.

“Đừng… Lúc nào rồi?” Vuốt vuốt huyệt thái dương bởi vì giấc ngủ không ngon mà có điểm đau nhức, Sở Thận Chi đứng dậy nhìn phía Âu Dương Đạo Đức ngồi ở miệng động, “A Đức, Ngọc nhi của ta đâu? Sao không thấy hắn?”

“Uh… Cái này…” Âu Dương Đạo Đức đợi lâu không thấy Sở Thiên Ngọc trở về nghe vậy cũng không biết trả lời như thế nào.

“Ngươi làm sao vậy? Nhanh nói. Ta đang hỏi ngươi Ngọc nhi đâu? Ngươi có nhìn thấy hắn không?”

“Đệ đệ ngươi hắn… Hắn nói muốn đi xem cabin một chút, thuận tiện mang đồ ăn trở về…”

“Ngươi nói cái gì?!” Một cái bước vọt tới trước mặt Âu Dương Đạo Đức, Sở Thận Chi một tay bắt trụ cổ áo hắn, “Mưa lớn như vậy ngươi sao có thể cho hắn một mình đi ra ngoài?! Tại sao không cho hắn gọi ta dậy? Tại sao?!”

“Bình tĩnh một chút, A Thận, lúc Thiên Ngọc đi ra ngoài mưa đã nhỏ bớt, huống chi đệ đệ ngươi chính là lo lắng thân thể của ngươi mới đi tìm đồ ăn, hắn sao có thể đánh thức ngươi? Ngươi yên tâm, đợi lát nữa hắn lập tức sẽ trở lại, hắn sẽ không có việc gì.”

Đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, như là thanh âm của đất đá sụt lở —

“Không được! Ta rất lo, ta muốn đi tìm hắn, ngươi tránh ra!” Trong lòng phảng phất báo điềm xấu, Sở Thận Chi dùng sức đẩy Âu Dương Đạo Đức ra một bên, nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng người.

“Nai Con, mau tỉnh lại, chúng ta cũng mau đi tìm người.” Âu Dương Đạo Đức nghe được tiếng nổ kia cũng bắt đầu lo lắng.

“Uh… Làm sao vậy?” Nai Con còn buồn ngủ lại chưa rõ tình trạng đã bị chủ nhân một tay hất lên lưng, cõng chạy ra ngoài.

“Ngọc nhi! Ngươi ở nơi nào? Trả lời ca ca, Ngọc nhi –” càng không ngừng chạy đi, càng không ngừng hô, dường như không làm như vậy, chính mình sẽ bị nỗi sợ hãi vô tận kia hoàn toàn chiếm giữ, Sở Thận Chi cả đời này, chưa từng có khắc nào lo lắng sợ hãi như bây giờ.

Hướng đường cabin cơ hồ không cách nào nhận biết, cây cối ngã rơi và đất đá sạt lở đã thay đổi diện mạo vốn có của con đường, làm cho Sở Thận Chi nhìn càng thêm run sợ trong lòng.

“Ngọc nhi, Ngọc nhi, mau trả lời ca ca ngươi ở nơi nào, đừng cho ca ca tìm không được ngươi, Ngọc nhi, ca ca sắp điên rồi, Ngọc nhi — ”

Giọt mưa lớn tạt đánh vào thân thể phát đau, nhưng Sở Thận Chi chỉ bất giác khóc la kêu tên đệ đệ của mình.

Ông trời ơi, van cầu ông, mặc kệ ông muốn bảo ta làm cái gì cũng được, van cầu ông phù hộ Ngọc nhi của ta bình an vô sự, van cầu ông…

Bối rối mà bò qua một gốc cây cùng khối đá ngổn ngang trên đường, nước mắt cùng giọt mưa cơ hồ làm mờ đôi mắt mình, nhưng một phương xa xa đất đá vừa sạt lở, mơ hồ lộ ra một chiếc giày thể thao màu bạc, trong nháy mắt gắt gao mà thu vào tầm mắt Sở Thận Chi —

“Không — ”

Tiếng gào thét thê lương không cách nào hình dung, từng tiếng khóc thét như đứt gan ruột như cắt chân trời, Sở Thận Chi cơ hồ té xuống mà gục trên người đệ đệ bị đất đá lấp lên —

“A… Ngọc nhi… Ngọc nhi của ta a…” Nước mắt rơi như mưa, Sở Thận Chi như điên mà dùng mười ngón tay liều mạng bấu víu đào khoét đất đá, ngay cả da rách máu đổ cũng không hề biết mà cực lực đào móc.

Nghĩ đến đệ đệ mình từ nhỏ yêu thương đến tận xương cốt, hơn cả tính mạng bản thân hôm nay mặc nhiên bị chôn trong đất đá lạnh như băng ở nơi này, Sở Thận Chi cả người liền đau đến như bị kéo nát ra, “Ô… Không có việc gì, bảo bối của ta, ca ca sẽ không cho ngươi xảy ra việc gì, ngươi đừng sợ, ca ca lập tức liền cứu ngươi ra, ca ca sẽ không cho ngươi rời ta đi, tuyệt đối không cho ngươi rời ta đi — ”

Ông trời, ta không cho phép ngươi đem Ngọc nhi của ta mang đi, đem Ngọc nhi của ta trả lại cho ta! Đem hắn trả lại cho ta!

Thời gian quý giá từng giây từng giây trôi qua, mưa, tiếp tục vô tình rơi xuống đất …

“Trời ạ, Nai Con mau tới hỗ trợ!” Lần tìm hai huynh đệ, cảnh tượng chứng kiến trước mắt khiến Âu Dương Đạo Đức lo lắng muốn chết, trái tim như sắp từ ngực nhảy ra!

“Trời ạ, tại sao có thể như vậy?” Phan Tuấn Vĩ cũng gấp đến độ hốc mắt phiếm hồng thấy thế cũng lập tức gia nhập hàng ngũ cứu giúp.

“Ngọc nhi không có việc gì… Ca ca ở đây… Ngươi sẽ không có việc gì…” Càng không ngừng đào, càng không ngừng buông ra vài chữ, Sở Thận Chi thậm chí không biết bên người còn có sự tồn tại của những người khác, thần kinh của hắn hoàn toàn bị tê liệt, ngoại trừ đệ đệ hắn ra đã không cảm giác được bất cứ sự vật gì.

“A, thật tốt quá, thấy được, thấy được rồi!” Phan Tuấn Vĩ kinh hỉ mà kêu lớn lên. Trải qua hợp lực cứu giúp của ba người, cuối cùng đem đất đá bao trùm trên người Sở Thiên Ngọc đào ra, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.

“A… A…” Sở Thận Chi cả người run rẩy, kích động chỉ có thể phát ra âm tiết đơn lẻ, như lấy được chí bảo mà đem dáng người yêu mến ôm vào trong lòng, vội vàng phủi bùn sa vào miệng mũi hắn đi, một lần lại một lần mà hô hấp nhân tạo.

“Có hô hấp rồi! Ông trời phù hộ, hoàn hảo Thiên Ngọc dường như cũng không bị chôn trong đất lâu lắm, nhưng chúng ta phải ngồi thuyền nhanh đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra tổng quát mới được, nhanh, để ta cõng hắn.” Âu Dương Đạo Đức vừa nói đem Sở Thiên Ngọc đi.

“Không được! Ngọc nhi là của ta!” Như một người mẹ bảo vệ con thơ, Sở Thận Chi phòng bị mà trừng mắt nhìn Âu Dương Đạo Đức, gắt gao đem đệ đệ ôm vào trong ngực, không cho bất luận kẻ nào chạm hắn.

“A Thận, ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ là lúc nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút, nhanh cho ta giúp ngươi.”

“Đúng vậy, A Thận, ngươi đừng hoảng, đệ đệ ngươi nhất định sẽ không có việc gì, chúng ta sẽ giúp ngươi.” Ánh mắt ôn nhu an ủi của Nai Con đúng là có tác dụng làm yên lòng người, Sở Thận Chi rốt cục nhẹ nhàng gật đầu, cho hắn hỗ trợ đem đệ đệ đặt ở trên lưng mình đứng lên.

Mưa, thời điểm này đột nhiên ngừng, trên bầu trời truyền đến một trận vang ù ù, mang đến mọi người ánh rạng đông hy vọng —