Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

Chương 111




Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.

Edit: Giaychuidis.





“Sao anh lại đến đây?” Phương Nhạc Cảnh úp mặt vào ngực anh hỏi.

“Sao lại không thể đến?” Nghiêm Khải vuốt ve gò má cậu, “Muốn gặp em.”

Phương Nhạc Cảnh mới tỉnh, cổ họng hơi khàn: “Em không sao.”

“Anh biết.” Nghiêm Khải ôm chặt lấy cậu, “Không sao, chúng ta chờ lần sau.”

“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh lười biếng vuốt nút áo của anh, đột nhiên nhớ ra một việc, “Phùng Chử có thấy anh tới không?”

“Không.” Nghiêm Khải nói, “Sáng sớm anh ta đã bị Bạch Dực gọi đi rồi, không có điện thoại của anh thì sẽ không trở lại đâu.”

“Anh lấy việc công làm việc tư.” Phương Nhạc Cảnh bật cười.

“Em có muốn dậy ăn chút gì không?” Nghiêm Khải hỏi.

“Muốn ngủ tiếp cơ.” Phương Nhạc Cảnh co người vào trong chăn, “Buồn ngủ.”

“Được được.” Nghiêm Khải vỗ vỗ lên lưng cậu, “Đợi anh vào trong tắm rửa rồi cùng ngủ với em.”

Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhướn người lên hôn anh một cái.

Rèm cửa thật dày bị kéo lên, trong không khí ngọt ngào và cái ôm quen thuộc ấm áp, Phương Nhạc Cảnh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu êm ái.

Ngón tay Nghiêm Khải khẽ lướt qua sợi tóc đen của cậu, đáy mắt là một mảnh dịu dàng.

Hoa viên dưới lầu, Thẩm Hàm vừa ăn sáng vừa không ngừng nhìn lên.

“Sắp đút vào mũi rồi kìa.” Dương Hy ngồi cạnh nhắc nhở.

“Anh đoán xem BOSS và Nhạc Nhạc đang làm gì?” Thẩm Hàm hỏi.

“Vì sao phải đoán chuyện này?” Dương Hy đút cho cậu một miếng trứng tráng.

“Đến giờ còn chưa chịu xuống.” Thẩm Hàm nuốt đồ ăn trong miệng, “Thật sự không có chuyện gì chứ?”

“Nếu đổi thành em không lấy được giải nam phụ xuất sắc nhất thì sao?” Dương Hy tiếp tục đút đồ ăn cho cậu.

“Không sao cả.” Thẩm Hàm suy nghĩ, nói: “Chỉ cần anh mời em ăn đại tiệc là được rồi.”

Dương Hy bật cười, “Vậy nên Nhạc Nhạc cũng không sao cả, mọi chuyện không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”

“Nhưng em và Nhạc Nhạc đâu giống nhau được.” Thẩm Hàm đặt đĩa bánh kem xuống, “Tới giờ BOSS vẫn còn chưa có danh phận.” Càng nghĩ càng cảm thấy sốt ruột.

“Giải thưởng lớn cũng đâu chỉ có một, công ty và Nhạc Nhạc nhất định đều đã chuẩn bị tâm lý, huống chi được đề cử cũng là một loại khẳng định rồi.” Dương Hy nói, “Rất nhiều diễn viên phấn đấu tới vài thập niên cũng chưa chắc đã có cơ hội này.”

“Nói vậy cũng đúng.” Thẩm Hàm lẩm bẩm, nhưng giải thưởng đến tay rồi còn vuột mất vẫn thật đáng tiếc.

“Mọi việc cứ để giám đốc Nghiêm giải quyết là được, anh ấy sẽ chăm sóc cho Nhạc Nhạc.” Dương Hy đưa khăn tay cho cậu lau, “Lịch trình tạm thời dừng tại đây, gần đây quá bận rộn, em có muốn xin nghỉ phép để nghỉ ngơi không?”

“Không cần về nước nhận phỏng vấn sao?” Thẩm Hàm hòi.

“Cần, nhưng không cần quá gấp gáp.” Dương Hy nói, “Khoảng 3-5 ngày vẫn có thể thu xếp được.”

“Để em suy nghĩ đã.” Thẩm Hàm gãi cằm.

Nghĩ cẩn thận thì… Hay là về nhà đi!

“Anh còn tưởng em sẽ muốn ra đảo chơi.” Dương Hy có hơi bất ngờ.

“Ở nhà tự do hơn.” Thẩm Hàm nói, “Còn có thể lên tầng thượng ăn đồ nướng!”

Dương Hy mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Mà ở khách sạn bên kia, Phùng Chử đang buồn chán ngáp ngủ.

Bạch Dực đẩy cửa tiến vào.

“Giám đốc Bạch.” Phùng Chử nhanh nhẹn đứng dậy.

“Vất vả cho cậu.” Bạch Dực đưa anh một cốc cà phê.

“Không vất vả.” Phùng Chử dè dặt hỏi, “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Bạch Dực nói, “Chỉ muốn hỏi thăm tâm trạng Nhạc Nhạc có ổn không?”

“Cũng không tệ lắm.” Phùng Chử nói, “Tính tình Nhạc Nhạc rất thoải mái, chắc là không lâu nữa sẽ có thể điều chỉnh được thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Dực ngồi xuống ghế đối diện.

“Giám đốc Bạch còn chuyện gì khác nữa sao?” Phùng Chử nói thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Phương Nhạc Cảnh. Tối qua sau khi hai người về nhà, Phương Nhạc Cảnh nói muốn tắm rửa nghỉ ngơi, họ cũng chẳng nói với nhau được mấy câu nên lúc này anh muốn về xem thế nào.

“Còn.” Bạch Dực nói, “Hôm nay tôi phải ra ngoài bàn chuyện hợp tác, Andy có việc rồi, cậu đi theo tôi.”

“Hử?” Phùng Chử bất ngờ, “Nhưng với mấy chuyện buôn bán tôi không biết gì hết.”

“Cậu không cần hiểu.” Bạch Dực cười, “Tôi chỉ cần một trợ lý thôi, ít ra vẫn tốt hơn là đi một mình.”

Phùng Chử: …

Thật sự không phải tôi thì không được sao.

Anh còn muốn về xem Nhạc Nhạc thế nào mà.

Nhưng hiển nhiên Phó tổng Bạch không cho anh cơ hội này. Thế là Phùng Chử không thể làm gì khác là bị ép cùng đi bàn chuyện, lúc tranh thủ gọi điện cho Phương Nhạc Cảnh lại phát hiện điện thoại bên kia đã tắt máy, anh lo lắng gọi cho Thẩm Hàm.

“Nhạc Nhạc đương nhiên là không sao.” Có BOSS ở đây, có thể xảy ra việc gì được! Thẩm Hàm nói, “Cậu ấy mới vừa ăn cơm trưa xong, đang ở dưới hoa viên tắm nắng, chắc là quên mở di động thôi.”

“Vậy thì tốt.” Phùng Chử nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, “Có việc gì thì báo cho tôi.”

Internet trong nước bùng nổ như dự liệu, Thẩm Hàm lấy được giải nam phụ xuất sắc nhất hiển nhiên đáng chúc mừng, nhưng việc Phương Nhạc Cảnh vô duyên với nam chính xuất sắc nhất lần này thực sự vượt quá dự đoán của mọi người, tuy nói giải thưởng lớn không chỉ có một, nhưng không giành được giải lần này cũng không khỏi quá bất ngờ!

Giữa một loạt suy đoán nghi ngờ, Phương Nhạc Cảnh đăng trạng thái mới lên trang cá nhân của bản thân, ngoại trừ chúc mừng cho Thẩm Hàm còn bày tỏ thêm rằng sẽ tiếp tục cố gắng. Phía dưới đính kèm ảnh tự chụp chụp chung với Thẩm Hàm trong buổi lễ trao giải, có vẻ như tinh thần không bị ảnh hưởng quá nhiều, càng không giống như một số trang web đưa tin rằng ‘bị trầm cảm nặng’.

“Được rồi, không được nhìn máy tính nữa.” Nghiêm Khải lấy iPad khỏi tay cậu, “Nhìn anh này.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Không nhìn.”

“Không nhìn cũng phải nhìn.” Tổng tài không hổ là tổng tài, vẫn khí phách như vậy, nói xong đã ôm người vào ngực hôn.

Bỏ lỡ giải thưởng lần ngày, ngoại trừ bất ngờ và tiếc nuối thì châm chọc khiêu khích nhất định cũng không thiếu, Nghiêm Khải không muốn để cậu thấy được những điều này, hỏi: “Anh cùng em về Anh một thời gian nhé?”

“Lúc này ư?” Phương Nhạc Cảnh ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừ, lúc này.” Nghiêm Khải nói, “Xem như giải tỏa, về thăm cha mẹ luôn.”

“Anh không cần làm việc à?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không có việc quan trọng thì giao cho Bạch Dực giải quyết là được rồi, anh có thể rảnh rỗi một thời gian.” Nghiêm Khải xoa tóc cậu. Thực ra vốn anh cũng đã bỏ trống lịch làm việc những ngày này rồi, lúc trước định sẽ ăn mừng giải thưởng cùng cậu, ai ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn, nhưng có thể cùng nhau đi giải sầu cũng xem như không tệ.

“Em phải hỏi ý kiến của Lý Tĩnh và Phùng Chử nữa.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nếu không có lịch trình thì chúng ta cùng đi Anh.” Nghĩ một chút, cậu lại bổ sung, “Không cho anh được quấy phá.”

Nghiêm Khải buồn cười, “Anh quấy phá lúc nào hả?”

“Đến giờ thì chưa, nhưng để đề phòng nên em phải nhắc nhở trước.” Phương Nhạc Cảnh vươn vai một cái, “Buồn ngủ quá.”

“Buồn ngủ cũng không được ngủ nữa, sắp thành con heo rồi.” Nghiêm Khải ôm cậu đung đưa người, “Ngoan, tối rồi ngủ tiếp.”

“Vậy lúc này làm gì bây giờ?” Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái.

Nghiêm Khải ghé vào tai cậu thì thầm, “Hay là mình làm vài chuyện thú vị đi?”

Phương Nhạc Cảnh: …

Tay Nghiêm Khải lần mò tới khuy áo cậu, từ từ cởi ra.

“Này này này!” Phương Nhạc Cảnh giật mình bỏ chạy, “Chỗ này là vườn hoa đấy!”

“Thì sao?” Nghiêm Khải như cười như không.

Thì anh phải bình tĩnh lên! Phương Nhạc Cảnh cẩn thận gài lại nút áo, thuận tiếc liếc mắt cảnh cáo ___ Hàm Hàm và Dương Hy vẫn còn ở đây, cả Philip và Simba nữa!

Ủ rũ cả ngày, bây giờ mới có tinh thần hơn rồi. Nghiêm Khải cười lắc đầu, “Đồ ngốc này, anh chỉ đùa thôi, anh còn không nỡ để người khác nhìn được nữa là.”

Phương Nhạc Cảnh véo mặt anh, anh sến sẩm quá đấy!

“Mau gọi cho Lý Tĩnh đi, chắc giờ cậu ta cũng ngủ dậy rồi đấy.” Nghiêm Khải nói, “Tiện thể chứng minh anh không gây rối gì hết.”

Ghế dựa rất rộng, Phương Nhạc Cảnh ngồi cạnh anh, gọi cho Lý Tĩnh.

“Cuối cùng cậu cũng mở máy.” Lý Tĩnh nói, “Tôi vừa mới gọi cho A Chử với Hàm Hàm xong.”

“Xin lỗi, tôi vừa mới ngủ dậy.” Phương Nhạc Cảnh đưa mắt nhìn Nghiêm Khải.

“Nếu không sao rồi thì thôi, chớ để trong lòng.” Lý Tính nói, “Chúng ta vẫn còn Sự kiện Bình Lạc.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi.”

“Lần này cậu trở về nhất định sẽ bị cánh truyền thông bao vây.” Lý Tĩnh nói, “Vừa lúc cậu đang ở Ý, hay là trực tiếp tới Anh ở mấy ngày đi, tôi sẽ nói với bên ngoài rằng cậu tới Nam Phi quay cảnh tuyên truyền, cũng nhân cơ hội này thả lỏng tâm trạng luôn.”

“…Vâng.” Phương Nhạc Cảnh không khỏi 囧, cậu còn chưa đề cập gì đã có một kỳ nghỉ rồi!

“Chuyện trong nước giao cho công ty, cậu với Phùng Chử cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Lý Tĩnh nói, “Yên tâm đi, chờ lúc cậu trở lại, nhất định mọi chuyện đã gió êm sóng lặng.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cười, “Cảm ơn anh.”

“Thế nào?” Chờ cậu cúp máy, Nghiêm Khải hỏi.

“Lý Tĩnh cho em tới Anh vài ngày, vừa tránh giới truyền thông nhân tiện nghỉ phép.” Phương Nhạc Cảnh đáp, “Còn nói phải mang theo Phùng Chử.”

“Còn anh thì sao hả.” Nghiêm Khải nhéo mũi cậu.

“Ai biết đâu.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Chọn bừa một cái giá rồi bán đi chứ biết sao giờ.”

“Người bình thường sợ là không mua nổi anh đâu.” Nghiêm Khải đứng dậy, ôm ngang cậu lên lầu.

“Anh định làm gì?” Phương Nhạc Cảnh vùng vẫy.

“Trong hoa viên không làm được, đành về phòng ngủ thôi.” Nghiêm Khải nói, “Đỡ cho em lại ngủ mất.”

“Thả em xuống.” Phương Nhạc Cảnh kéo tai anh.

Nghiêm Khải vờ như không nghe thấy, sải bước mang người lên lầu.

“Uầy!” Thẩm Mập vừa ăn kem vừa hóng chuyện qua cửa sổ phòng bếp.

Hiện trường thật là đặc sắc.

Giống y như trong tiểu thuyết.

Dương Hy đang dọn đống hộp kem không khỏi đau đầu.

Cái tật nhiều chuyện này bao giờ mới đổi cho được.

Hai ngày sau, Thẩm Hàm và Dương Hy cùng lên máy bay về nước, Phương Nhạc Cảnh và Nghiêm Khải thì ngồi chuyên cơ tư nhân của Augustine đi tới Anh. Phùng Chử huyết lệ đầy mặt bị Bạch Dực lấy cớ ‘Andy tạm thời chưa thể trở lại, tôi cảm thấy năng lực cậu rất tốt, nên tiếp tục ở lại làm trợ lý cho tôi đi” sống chết không chịu thả người!

Mặt trời tháng năm ấm áp, để tránh phóng viên theo dõi, trước lễ trao giải ba mẹ Phương đã chuyển tới nhà gỗ ở nông thôn, thuận tiện chăm sóc nông trại nơi đây. Chờ đến khi Phương Nhạc Cảnh và Nghiêm Khải về nhà, trên bàn đã bày đủ thức ăn phong phú, canh thịt sôi sùng sục trong nồi sứ, cả căn phòng đều là hương thơm.

“Về rồi à.” Mẹ Phương đeo tạp dề đi ra từ phòng bếp, mỉm cười ôm lấy hai người, “Ba với em trai các con đang hái quả bên ngoài, chắc cũng sắp về rồi.”

“Đi rửa tay rồi ăn lót dạ chút đi.” Nghiêm Khải đẩy đẩy Phương Nhạc Cảnh, “Trên đường cứ kêu đói mà lên máy bay lại không chịu ăn.”

“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh bỏ hành lý xuống, tắm xong thì ngồi vào bàn gặm sườn cừu. Mẹ Phương cẩn thận nhìn con trai, sau đó mới dùng ánh mắt hỏi Nghiêm Khải — Không sao thật chứ?

Nghiêm Khải cười gật đầu với bà, dùng tay làm ký hiệu ‘yên tâm’.

“Anh!” Cửa gỗ chầm chậm bị đẩy ra, một cậu bé vui vẻ chạy vào.

Phương Nhạc Cảnh ôm lấy cậu bé xoay một vòng rồi thả người ngồi trên bệ cửa sổ. Hai anh em một lớn một nhỏ chia nhau đĩa bánh pho mát, thỉnh thoảnh còn tranh nhau giành hoa quả bên trên bánh, cười đến là vui vẻ.

Ba Phương vào bếp làm sinh tố hoa quả cho con trai ___ ông trước nay vẫn không thích giới giải trí, cho nên không có nhiều chấp niệm với danh ảnh đế, ông chỉ cho rằng lấy được là chuyện tốt, không giành được cũng chẳng sao; thế nhưng lúc trước truyền thông đồn thổi quá nhiều, ngày nào cũng có thể thấy đủ loại tin tức, khiến ông khó tránh khỏi quan tâm hơn một chút. Sau khi giải thưởng được công bố, ba Phương còn lên mạng tra tin tức liên quan, kết quả lại thấy một đống tiêu đề ‘trầm cảm nặng’, ‘giận dữ mắng mỏ ban giám khảo’, ‘đen mặt giận cá chém thớt lên fans’; ông ngoại trừ giận còn lo lắng con trai có bị ảnh hưởng không, lần này về thấy cậu vẫn như trước mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong bữa cơm tối ấm cúng, mẹ Phương múc một bát canh cho Nghiêm Khải, “Nhạc Nhạc thích ăn món này nhất đó.”

Nghiêm Khải lấy thìa khuấy canh, bên trong có thịt bò, cà chua, thêm vào một số loại rau dưa khác, xem như một món thập cẩm kết hợp giữa Trung – Tây.

“Đúng thế, ăn ngon lắm đấy.” Phương Nhạc Cảnh bưng bát ăn canh.”

“A! Voldemort Carrot!” Em trai dùng tay cầm miếng cà rốt lên, vẻ mặt ghét bỏ.

“Ăn đi.” Phương Nhạc Cảnh gõ đầu thằng bé.

“No!” Em trai kiên quyết ném miếng cà rốt đi.

Ba Phương cười nói, “Nhạc Nhạc ngày bé cũng vậy đó.”

“Thế ạ?” Nghiêm Khải bật cười, “Con còn tưởng Nhạc Nhạc lúc bé ngoan lắm chứ.”

“Ngày nhỏ nó cũng không dính người chút nào.” Ba Phương bùi ngùi, đúng là quá thông minh cũng không hẳn là chuyện tốt.

“Ai nói, con có kén ăn đâu.” Phương Nhạc Cảnh phủ nhận.

“Pea!” Em trai múc một muôi đậu vào bát cậu, vô cùng hiểu rõ anh mình ghét ăn gì nhất, vừa nhìn đã biết là anh em ruột.

Phương Nhạc Cảnh: …

Nghiêm Khải cười lắc đầu, giúp cậu ăn sạch đồ ăn trong chén.

“Lần này về định ở lại mấy ngày?” mẹ Phương hỏi.

“Một tuần ạ.” Nghiêm Khải nói. Lần này hai người đều không quá bận, có thể nhân tiện nghỉ phép luôn.

Mà lúc này, ở trong nước, Thẩm Hàm lại đang hết sức, hết sức bận rộn.

Vốn muốn về nhà Dương Hy rồi vừa ăn đồ nướng uống nước trái cây vừa ngắm sao, kết quả không biết bị ai tiết lộ hành trình, hai người vừa tới sân bay đã bị vô số phóng viên vây quanh, đến cả bước đi cũng khó khăn.

“Hàm Hàm, xin hỏi lần này giành được giải nam phụ xuất sắc nhất, cậu có lời nào muốn nói với khán giả không?”

“Tại sao Nhạc Nhạc không về cùng cậu?”

“Xin hỏi, có tin đồn sẽ tiếp tục quay The Sunset 2, có thật vậy không?”

“Cậu có ý định tiếp nhận bộ phim điện ảnh mới của đạo diện Chung Ly Phong Bạch hay không?”

“Có thật là Nhạc Nhạc có chống lưng phía sau không, còn nữa, sự kiện lần này có ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai người không?”



Một đống câu hỏi kéo tới, vì không phải buổi họp báo riêng nên lúc này có đủ loại ký giả khác nhau, có những vấn đề còn tràn ngập ý khích bác ly gián.

Thẩm Hàm vốn định ra ngoài dưới sự hộ tống của Dương Hy chứ không nhận phỏng vấn, nghe được những lời này lại cười híp mắt nói, “Được rồi, tôi chỉ có thể trả lời năm vấn đề, còn lại xin chờ đến buổi họp báo.”

Ký giả nghe vậy càng thêm ầm ĩ, Thẩm Hàm nhận microphone, “Có thể nhận được giải Nam phụ xuất sắc nhất, tôi đương nhiên cảm thấy rất vui, sau này sẽ càng thêm tiếp tục nỗ lực hơn nữa, mong rằng mọi người có thể ủng hộ tôi. Đây là vấn đề thứ nhất, ai muốn hỏi vấn đề thứ hai?”

“Xin hỏi chuyện này có ảnh hưởng tới quan hệ giữa cậu và Nhạc Nhạc không?” Một giọng nói lớn hơn cất lên.

Dương Hy hơi nhíu mày nhìn người đặt câu hỏi, trông trẻ tuổi, cũng rất lạ mắt, hẳn là người mới của tạp chí nhỏ nào đó. Các phóng viên của tòa soạn lớn khác cũng đều quay đầu nhìn lại, muốn xem xem rốt cuộc là thanh niên đầu trâu nào lại có thể đặt ra câu hỏi này.

“Tại sao chuyện này lại ảnh hưởng tới quan hệ của tôi với Nhạc Nhạc?” Thẩm Hàm thế mà lại không tức giận, “Tôi có thể đoạt giải, Nhạc Nhạc vui cho tôi còn không kịp, trái lại, nếu như cậu ấy đoạt giải, tôi cũng sẽ chúc mừng cho cậu ấy. Vấn đề thứ ba?”

“Xin hỏi Nhạc Nhạc hiện đang ở đâu?” Lại có người hỏi, “Tại sao không cùng cậu trở lại?”

“Chúng tôi có lịch làm việc khác nhau, Nhạc Nhạc cũng không phải trợ lý của tôi.” Thẩm Hàm bật cười, “Sắp tới cậu ấy phải đến Châu Phi quay tuyên truyền. Còn hai vấn đề nữa, có thể đặt câu hỏi liên quan tới công việc được không?”

Những ký giả quen biết với cậu đều biết ý chuyển đề tài sang liên hoan phim châu Âu, cuối cùng không nhắc tới Phương Nhạc Cảnh nữa. Đến lúc vào trong xe, Thẩm Hàm hít sâu một hơi, nói: “Mệt quá.”

“Có lẽ không thể về nhà được nữa rồi.” Dương Hy vừa lái xe vừa nói.

“Ừ.” Thẩm Hàm có hơi không vui, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh trở lại, “Đợi sau này nghỉ một thể vậy.”

“Trở về nghỉ ngơi hai ngày rồi bắt đầu công việc.” Dương Hy nói, “Sắp tới truyền thông nhất định sẽ hỏi không ít chuyện về Nhạc Nhạc, chỉ cần trả lời như lúc nãy là được.”

“Em biết rồi.” Thẩm Hàm vỗ ngực, “Yên tâm đi, nói lảng sang chuyện khác chính là sở trường của em!”

Dương Hy cười, đạp chân ga xe, mang cậu về nhà.

Vì bị lệch múi giờ nên Thẩm Hàm không buồn ngủ chút nào, bụng lại một đường réo không thôi. Dương Hy dừng ở cửa hàng tiện lợi mua nguyên liệu nấu ăn, vào bếp làm đồ ăn khuya cho cậu, Thẩm Hàm tắm xong thì ngồi chơi dùng máy tính xem tin mới.

Phòng quan hệ xã hội của Truyền thông Đông Hoàn đăng bài chúc mừng Thẩm Hàm giành giải Nam phụ xuất sắc nhất, đồng thời cũng nhắc tới Phương Nhạc Cảnh vuột mất giải ảnh đế, cách diễn tả cũng không tính quá đáng, có điều đây cũng là giới hạn của kênh truyền thông chính thức ___ những kẻ nhiều chuyện và antifan hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để chế giễu.

“Thật quá đáng.” Thẩm Hàm ngậm thìa tức giận.

Để thu hút lượt xem, không ít trang web nhỏ bắt đầu dự đoán về liên hoan phim châu Á tổ chức vào tháng tám, tất cả đều cho rằng Phương Nhạc Cảnh vẫn sẽ vô duyên với giải thưởng, ảnh đế lần này tám phần mười sẽ thuộc về Vệ Dật.

“Đang xem gì thế?” Dương Hy đặt đĩa bánh cuộn trước mặt cậu.

“Phim còn chưa chiếu đã có kẻ nói Vệ Dật sẽ có thể giành giải ảnh đế.” Thẩm Hàm đáp, “Mấy kẻ đó tưởng mình có Thiên nhãn chắc!”

“Diễn đàn bát quái nhỏ thôi mà, đâu cần tức giận như vậy.” Dương Hy đưa dĩa cho cậu, “Để đoạt chú ý họ nói vậy cũng không lạ.”

“Vệ Dật còn lâu mới giành được giải ảnh đế!” Thẩm Hàm cắn bánh, sau đó thổi phù phù, “Nóng nóng nóng nóng!”

Dương Hy nâng cằm cậu thổi thổi, “Có nhân chuối tiêu bên trong, cẩn thận nóng.”

“Em muốn ăn mười cái!” Thẩm Hàm xòe tay.

“Đừng có mơ.” Anh đưa tay cốc đầu cậu, “Ăn xong thì đi đánh răng, chân giò hun khói để lại để mai ăn sáng.”

“Nhưng mà em không buồn ngủ.” Thẩm Hàm tiếp tục xem tin mới, tiện tay ấn vào avatar đang lóe sáng bên góc trái, là tin nhắn Doãn Nhiên gửi tới.

____ Cậu về nước rồi à?

____ Về rồi, vừa xuống sân bay.

Thẩm Hàm nhắn lại.

____ Chị mới gọi điện cho Nhạc Nhạc rồi, cậu có thấy lần này có quá nhiều tin đồn bát quái không? Đúng là bệnh thần kinh!

____ Đúng thế!

Thẩm Hàm có cảm giác như gặp được tri âm!

____ Với lại, nói cho cậu biết, những thủy quân kia nhất định có liên quan tới Vệ Dật!

Doãn Nhiên tiếp tục nhắn tới.

____ Vì sao?

Thẩm Hàm giật mình, tuy rằng chuyện như vậy có thể đoán ra, nhưng dù sao chứng cứ khó tìm, làm sao có thể nói chắn chắn được.

____ Có một nick doanh tiêu dìm Nhạc Nhạc, lần trước tài khoản này cũng bêu xấu tôi, lại còn support cho Vệ Dật.

Doãn Nhiên gõ một đống chữ rồi gửi tới. Support cũng thôi đi, còn mượn truyện bạn gái ‘cực phẩm’ để biến hắn trở thành tiểu liên hoa, thành tình thánh vô tội. Trong đó có không ít chi tiết như giả như thật, cụ thể ra sao chỉ có người trong cuộc biết rõ, khuê mật thật sự chắc chắn sẽ không rảnh rỗi tự hại bạn mình, như vậy chứng tỏ rõ ràng mọi thứ đều do Vệ Dật đứng sau điều khiển.

Quả nhiên! Thẩm Mập nheo mắt!

____ đi, đi cãi nhau!

Doãn Nhiên xắn tay áo mời mọc.

____ bây giờ sao? Không được đâu, nhỡ ảnh hưởng xấu tới Nhạc Nhạc thì sao.

Thẩm Hàm có chút do dự.

____ Không liên quan tới Nhạc Nhạc, đừng nhắc nữa, chỉ chỉ muốn cho Vệ Dật một bài học.

Doãn Nhiên quang minh lẫm liệt rep lại, dùng nick clone!

____ Được!

Thẩm Mập nhanh chóng gia nhập quân đồng minh.

“Lại làm gì nữa?” Dương Hy nhức đầu.

“Chiến đấu vì chính nghĩa!” Quai hàm Thẩm Hàm phồng lên, hai mắt là lửa chiến hừng hực!

____ Chờ chị chút, cậu đi đổi tài khoản đi, đừng để bại lộ thân phận, chị kéo thêm một chiến hữu nữa đến!

Doãn Nhiên gửi một tin nhắn tới.

Mười phút sau, avatar “Tiểu yêu nghiệt đầu trọc” sáng lên.

Thẩm Hàm trả lại đĩa không cho Dương Hy, “Cho một chân giò hun khói, lấy loại da giòn, cảm ơn.”

Dương tiên sinh vừa bực mình vừa buồn cười, thế nhưng vẫn thỏa hiệp một bước, còn lấy thêm một ly sữa đậu.

“Cảm ơn.” Thẩm Hàm vừa điên cuồn đánh chữ, vừa chìa mặt sang hôn anh.

Kẻ tham ăn thật dễ thỏa mãn.

Ăn no là trở nên ngoan ngoãn.

- Hết chương 111-