Sổ Điểm Danh Vạn Giới

Chương 39: Đủ phù văn rồi!




Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Tuy rằng đây là một trong những tuyệt kỹ nổi tiếng của Hầu ca nhưng con người và Hầu ca vẫn khác nhau mà.

Nếu tám vạn bốn nghìn sợi lông trên người Hầu ca dùng hết thì chỉ cần rung người một cái, đống lông này lại được thu hồi lại…

Người bình thường sẽ có khoảng một trăm ngàn sợi tóc, Hứa Kỳ Tịch nghĩ mình khá ít tóc, chỉ khoảng bảy tám mươi nghìn sợi đã là tốt lắm rồi. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tóc của con người không có tính năng tự động thu hồi.

Dứt một sợi là ít đi một sợi, đợi mọc lại phải mất vài ngày. Thậm chí nếu chân tóc bị tổn thương nhiều lần, có khi còn ảnh hưởng đến sự phát triển của tóc nữa ấy.

Sẽ bị hói đó.

[Đợi đã, đâu có nói nhất định phải dứt xuống nhỉ.]

Hứa Kỳ Tịch đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Chúc phúc này này ‘chúc mỗi một sợi tóc của người đều có thể biến thành một phân thân’, vậy nếu như là tóc đã được cắt xuống thì sao?

Đàn ông trưởng thành một hai tháng cắt tóc một lần là chuyện rất bình thường.

Vậy những sợi tóc đã bị cắt đi này có tác dụng không nhỉ?

“Ơ? Sao thủy tinh phù này lại phát sáng vậy?”

Kỳ Kỳ đứng bên cạnh nhìn thấy sau khi Hứa Kỳ Tịch cầm lấy thủy tinh phù, thủy tinh phù lại phát sáng.

“Có thể là do trông tôi khá đẹp trai.”

Hứa Kỳ Tịch vui vẻ đóng nắp hộp lại, che đi ánh sáng mà ‘phù văn chúc phúc’ phát ra sau khi tiếp xúc với tinh thần lực.

Rõ ràng phù văn này khác với phù văn lúc trước hắn lắp vào đại kiếm.

Mấy phù văn khác đều chỉ là ‘phù văn chúc phúc’ bình thường, có thể nói là một số kỹ năng nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt.

Mà phù văn này lại là kỹ năng chiến đấu, pháp thuật thần thông thực dụng.

Đây là phù văn có đẳng cấp cao hơn hay tinh phẩm hiếm có trong các phù văn à?

“Kỳ Kỳ, cô là thương nhân phù văn à?”

Sau khi đập nắp hộp, Hứa Kỳ Tịch nhìn sang cô gái mặc đồ thường đứng bên cạnh.

“Không, nghề nghiệp chính của tôi là ăn bám, tìm một nữ CEO giàu có nuôi tôi... Bán phù văn chỉ là con đường để tôi tiếp cận với các CEO có tiền thôi.”

Kỳ Kỳ nằm bò trên bàn, trông chẳng có tí sức lực nào.

Hứa Kỳ Tịch tự hiểu lấy mình: “Tôi cảm thấy hình như cô đang khen tôi thì phải.”

“Anh chính là cá thể tối cao mà tôi hâm mộ nhất đó.” Kỳ Kỳ cũng thẳng thắn đáp.

Hứa Kỳ Tịch không ngờ mình và Kỳ Kỳ lại nói chuyện với nhau hợp như thế.

“Kỳ Kỳ, đừng dạy hư A Tịch.”

Họa Mi đứng trong bếp không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

Nghe thấy lời nói của Họa Mi, Kỳ Kỳ đối diện với Hứa Kỳ Tịch, không nhừng nháy mắt.

Nếu như không phải là bạn thân của Họa Mi, lúc này cô đã lật bàn đứng dậy rồi… Cặp vợ chồng này không coi single dog là người mà. (*)

“Họa Mi sưu tầm nhiều phù văn lắm à?” Hứa Kỳ Tịch chống cằm, tò mò hỏi.

Kỳ Kỳ trả lời: “Nhiều phết đấy, ngoại trừ thủy tinh phù tôi cung cấp, chính bản thân cô ấy cũng tự thu thập nữa… Sao thế, đàn ông đàn anh như anh cũng hứng thú với mấy thứ long lanh lóng lánh ánh sương mai thế này hả?”

“Dạo gần đây bắt đầu có hứng thú.” Hứa Kỳ Tịch thẳng thắn đáp.

Lúc này, Họa Mi đặt mấy món ăn nguội đã được bày biện hẳn hoi lên bàn, nói với Hứa Kỳ Tịch bằng giọng ngọt ngào: “Vậy lát nữa chúng mình đi xem thủy tinh phù mà em sưu tầm nhé. Em sưu tầm nhiều lắm, cụ thể là bao nhiêu thì em cũng không nhớ rõ nữa.”

Hứa Kỳ Tịch: “!!!”

Ừm, nhiều lắm, không nhớ nữa… đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ có không ít.

Nếu chỉ là hai ba mươi cái thì không thể đến mức không nhớ nổi thế này.

[Chắc bộ sưu tập của Họa Mi không nhiều hơn cả hàng tồn của tổng bộ mà chị em Diệt Phượng nhắc đến đấy chứ?]

Suy nghĩ này lóe lên trong đầu của Hứa Kỳ Tịch.

Nhưng lại có vẻ hợp lý…

Hàng tồn của tổng bộ mà chị em Diệt Phượng nhắc tới khan hiếm là do mấy tháng nay khởi động dự án nghiên cứu vũ khí linh năng, thú phù tồn trữ bị tiêu hao với số lượng lớn, gần như cạn kiệt.

Nhưng chỉ cần cho bọn họ một thời gian ngắn, chẳng mấy chốc họ sẽ lại gom đủ một đống thú phù. Cho dù không phải tinh thú nào cũng ngưng tụ được ra thú phù nhưng đất nước rộng lớn như thế, tích tiểu thành đại, chỉ cần một chút thời gian, tập hợp lại thì sẽ nhiều thú phù lắm.

Bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn - đăng nhanh và đầy đủ nhất tại Bạch Ngọc Sách và Vạn Giới, copy đi thì nhớ ghi cả nguồn. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đọc truyện nhớ đứa ngồi dịch gãy mẹ nó tay nha các bạn ơi, đừng đọc ở site ăn cắp nữa.

“Hơn nữa trong lúc thu thập em cũng từng nghĩ không biết sau này A Tịch có thích sưu tầm thủy tinh phù này không, vì thế ngoại trừ một số loại khan hiếm, gần như tất cả thủy tinh phù ở đây đều được sưu tầm thành hai phần.” Họa Mi lại nói tiếp.

Nghe thế, Hứa Kỳ Tịch lại thấy ấm lòng.

Cột khí huyết không ngừng +1, tinh thần lực +1, hiệu quả tốt hơn minh tưởng rất nhiều.

Vốn dĩ Kỳ Kỳ đã cầm đũa lên nhưng lúc này cô lại đặt đũa xuống… Đột nhiên cô thấy no rồi, không muốn ăn cơm nữa.

“Nếu mà ở cổ đại thì tốt biết bao.” Kỳ Kỳ thở dài, cảm khái.

Hứa Kỳ Tịch ngẩn ra: “Cổ đại á?”

“Ừm, chẳng phải cổ đại được tam thê tứ thiếp à?” Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn đèn trần, thong thả đáp.

Hứa Kỳ Tịch vui vẻ nói: “Đừng nghĩ lung tung, tam thê tứ thiếp không phải thê thiếp nam đâu.”

Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Hứa Kỳ Tịch hồi lâu:

“Lối suy nghĩ của anh thật là kỳ lạ, tôi sắp không bắt kịp nữa rồi.”

Theo lối suy nghĩ thông thường, chẳng phải nên nghĩ rằng cô sẽ trở thành vợ bé của nhà họ Hứa, phu nhân Họa Mi sẽ phải nuôi cô và Hứa Kỳ Tịch, để cô trở thành một đối tượng khác được nữ CEO bao nuôi à?

Hứa Kỳ Tịch không suy nghĩ theo lối tư duy thông thường, lối đi của hắn chật lắm.

Chẳng lẽ đây là lý do mà Họa Mi chọn Hứa Kỳ Tịch ư?

Sau khi ăn cơm xong, Kỳ Kỳ đứng dậy chào tạm biệt… Nếu là trước đây, ít nhất cô phải ở lì tại đây nửa ngày, ăn chực cả cơm tối nữa nhưng hôm nay cô ăn không tiêu.

Bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn - đăng nhanh và đầy đủ nhất tại Bạch Ngọc Sách và Vạn Giới, copy đi thì nhớ ghi cả nguồn. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đọc truyện nhớ đứa ngồi dịch gãy mẹ nó tay nha các bạn ơi, đừng đọc ở site ăn cắp nữa.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Kỳ Kỳ cảm thấy dường như Hứa Kỳ Tịch và Họa Mi bây giờ lại quay trở về thời điểm mới cưới, sến súa đến mức cô không chịu nổi, chỉ đành cáo lui trước một bước thôi… Hai vợ chồng thật sự có thể giữ được sự ngọt ngào lúc mới cưới mãi được ư?

Có bí quyết gì không thế?



Sau khi ăn cơm xong, Hứa Kỳ Tịch lại chọc mấy con cua đang nhả bong bóng: “Họa Mi ơi, không mang cua đi nấu canh à?”

“Đợi mấy hôm nữa nhé, cứ nuôi bọn nó trước đã. Cua trông cũng đáng yêu đấy, mấy lần trước em đều không nỡ giết bọn chúng.” Họa Mi trả lời xong thì ôm tay Hứa Kỳ Tịch: “Đi thôi, đi xem bộ sưu tập của em nào.”

Lúc này cô giống như một đứa trẻ đang khoe khoang đồ chơi, sốt ruột muốn cho Hứa Kỳ Tịch nhìn thấy bộ sưu tập của mình.

Trên tầng hai, trong phòng để đồ của tầng tập gym.

Tầng này có hai phòng để đồ, một phòng để bộ phận thay thế của máy tập gym, đồ linh tinh, phòng còn lại thì được Họa Mi sửa sang lại thành nơi chứa đồ quý giá.

Cửa phòng chứa đồ mở ra, trong phòng có ba cái giá.

Một trong ba chiếc giá đó gần như bày kín thủy tinh phù, hai chiếc giá còn lại tạm thời để trống.

Những miếng phù văn thành đôi, được đặt trên giá trưng bày chuyên nghiệp, lấp lánh ánh sáng.

Chỉ riêng chủng loại đã đến hàng trăm, mỗi loại đều có hai chiếc… Ngoài ra còn một số món hiếm không thể sưu tầm thành đôi, chúng được đặt riêng ở một bên.

Đủ rồi ~

Vốn dĩ hắn còn nghĩ đợi bên phía chị em Diệt Phượng thu gom thú phù xong, hắn lại vác bản mặt này đi ăn ké đủ một trăm phù văn.

Kết quả là chẳng cần phải làm thế.

Chủng loại thú phù mà Họa Mi sưu tầm được đã trên một trăm, chắc hẳn có không dưới hai trăm thú phù.

“Thích không?” Thẩm Họa Mi dang hai tay ra: “Nếu thích thì tất cả mọi thứ trong phòng chứa đồ này đều là của anh ~”

“Thích chứ.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu đáp.

Lòng hắn không cho phép hắn nói dối.

Thẩm Họa Mi cười đáp: “Hôm nay lúc ra đón em trông anh đẹp trai lắm.”

“Họa Mi, chúng ta nói chuyện này sau nhé.”

Hứa Kỳ Tịch chỉ hận không thể lấy được một cỗ máy thời gian từ chỗ Mạch Tuệ, trở lại buổi trưa, xóa hết mọi thứ xảy ra vào lúc đó.

Ngoài ra…

Hắn đã nắm được một trong những sở thích của Họa Mi rồi.

Với mối quan hệ hiện giờ của hắn, chỉ cần thông qua Diệt Phượng để liên hệ với tổng bộ, chắc chắn sau này sẽ thu thập được nhiều loại thú phù hơn.

“Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ lấp đầy hai chiếc giá còn lại bằng thủy tinh phù.” Hứa Kỳ Tịch cam đoan.

Hắn cũng phải làm cho Họa Mi vui vẻ chứ.